Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 8-3: Sai lầm (3)




“A lô?”

“Nhan Hiểu Thần, chào bạn! Tôi là nghiên cứu sinh của Giáo sư Vương, buổi sáng chúng ta vừa gặp qua rồi.”

Nhan Hiểu Thần nói: “Chào bạn!”

“Giáo sư Vương bảo tôi nói với bạn, nghèo khó mà sinh ra được một sinh viên giỏi thật không dễ dàng, thầy sẽ cho bạn thời hạn một ngày, ngày mai trước khi hết giờ làm, giáo sư hy vọng có thể gặp bạn ở văn phòng.”

Nhan Hiểu Thần im lặng một chút, nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bạn.” Mặc kệ Giáo sư Vương chỉ là muốn giữ lại tài năng, nhưng sự thật đã thông cảm cho cô, ông ta muốn giúp cô một lần, có điều Nhan Hiểu Thần không thể thông suốt việc đem toàn bộ tội lỗi đổ lên Thẩm Hầu để tự cứu mình. Tuy rằng sự việc đích thực giống như Giáo sư Vương nói, mặc kệ cô có ra sao, thì Thẩm Hầu gian lận thi cử sự thật vẫn không thể thay đổi, vẫn phải dựa vào nội quy mà nghiêm trị, nhưng Nhan Hiểu Thần không làm được, có một số việc quan trọng không chỉ là kết quả, mà còn là quá trình.

Cả buổi chiều, vẫn không có tin tức gì của Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần có chút lo lắng, không biết hắn đang làm gì, cũng không dám tùy tiện liên lạc.

Hơn 7 giờ tối thì Thẩm Hầu gọi điện thoại tới, “Tiểu Tiểu, em sao rồi?”

Nhan Hiểu Thần nói: “Em không sao, còn anh?”

“Anh cũng vậy.”

Nhan Hiểu Thần hỏi thử: “Ba mẹ anh biết chuyện này chưa? Bọn họ có trách mắng gì anh không?”

Ba của Thẩm Hầu buổi chiều đã vội vàng chạy đến Thượng Hải đánh cho hắn hai bạt tay vào mặt, bây giờ nửa bên mặt còn đang sưng, nhưng hắn lại cố gắng dùng giọng thoải mái mà nói: “Đã biết hết rồi, lúc này bọn họ đang muốn cố gắng không trách mắng anh, trước hết phải nghĩ biện pháp xem còn có cách cứu vãn hay không. Yên tâm đi, bọn họ chỉ có một mình anh là con trai yêu quý, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cũng phải giúp anh.”

Nhan Hiểu Thần nói: “Việc này đối với cha mẹ là đả kích rất lớn, cho dù bọn họ có trách mắng, thậm chí đánh đòn, anh cũng phải ngoan ngoãn mà chịu.”

Thẩm Hầu ngồi dưới đất, xoa hai cái đầu gối đang phát đau: “Biết rồi!” Hắn không ngoan ngoãn chịu phạt hay sao? Ông ba phạt đánh, hắn không nói tiếng nào để cho đánh, bà mẹ phạt quỳ, hắn cũng ngoan ngoãn chịu quỳ, hiện giờ thừa dịp bọn họ đi ra ngoài gặp bạn, hắn mới tranh thủ đứng lên hoạt động một chút.

Thẩm Hầu nói: “Ba mẹ anh đều đang ở Thượng Hải, hai ngày nay anh không có thời gian gặp em, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.”

“Được rồi. Ba mẹ anh có biết em không?”

“Còn chưa biết.” Thẩm Hầu sợ Nhan Hiểu Thần hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Mẹ vẫn hy vọng anh có thể ra nước ngoài học thạc sĩ, anh thì không nghĩ lại phải tiếp tục đi học, bà ấy không làm gì được anh, chỉ có thể ôm một bụng tức mặc kệ anh ra ngoài tìm việc làm, anh sợ bà ấy cho rằng anh bởi vì yêu đương làm cho ngu muội mới không chịu xuất ngoại, nên anh nghĩ cứ từ từ, để mọi việc ổn định lại rồi mới nói chuyện của anh và em cho bọn họ biết, nhưng đâu ngờ lại xảy ra chuyện này…” Thẩm Hầu vì không muốn ba mẹ biết hắn và Nhan Hiểu Thần có quan hệ, cho nên không hề nhắc đến tên của Nhan Hiểu Thần, hắn chỉ hàm hồ nói bừa là đã nhờ một đứa bạn cùng lớp thi giùm, không ngờ lại bị thầy giáo phát hiện, muốn đuổi học hắn. Hắn nghĩ kỹ rồi, thủ phạm là hắn, chỉ cần ba mẹ có thể bảo vệ hắn, Nhan Hiểu Thần tự nhiên cũng sẽ không có chuyện gì.

Nhan Hiểu Thần ngắt lời hắn, “Em hiểu mà, không sao cả.”

Thẩm Hầu vẫn cảm thấy lo lắng, “Tiểu Tiểu, khi nào việc này xử lý xong, anh nhất định sẽ mau chóng nói cho ba mẹ biết chuyện của chúng ta.” Nhan Hiểu Thần nói: “Em biết anh vì em mà suy tính kỹ, anh muốn cho ba mẹ anh có ấn tượng đầu tiên tốt nhất đối với em, hơn nữa, em cũng không nói cho mẹ em biết chuyện của chúng ta.”

Thẩm Hầu chần chừ hỏi: “Chuyện lần này, em không nói cho mẹ em biết sao?” Từ nhỏ đến lớn, ba hắn đừng nói là đánh, hung hăng quát mắng một câu cũng không có, nhưng lần này lại tức giận đến nỗi vừa thấy hắn liền ra tay, mẹ hắn cũng không có chút nào mềm lòng mà bắt hắn quỳ vài giờ, Thẩm Hầu sợ mẹ của Nhan Hiểu Thần cũng như vậy mà phạt cô.

“Không có.”

“Vậy trước hết đừng nói nữa.” Thẩm Hầu im lặng một chút, hỏi: “Ngày mai em có đi làm không?”

“Không biết nữa, Tuy rằng công ty còn chưa biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết, đi làm chẳng có ý nghĩa gì.”

“Em cứ đi làm bình thường, dù sao cũng chưa đến bước tệ nhất.”

Nhan Hiểu Thần nghe theo lời đề nghị của Thẩm Hầu, “Được rồi, có thể đi thêm một ngày xem sao!”

Thẩm Hầu sợ ba mẹ trở về, không dám trò chuyện lâu, “Anh biết em hiện tại rất khó chịu, nhưng đừng bao giờ để cho cơ thể bị bệnh, nhớ là phải ăn cơm đủ bữa, ngày mai anh sẽ gọi cho em.”

“Được rồi, hẹn gặp anh sau!” Nhan Hiểu Thần đoán được tình hình của hắn ở bên kia ra sao, nên chủ động cúp điện thoại. Sáng sớm ngày thứ hai, Nhan Hiểu Thần vẫn như bình thường cùng Ngô Thiến Thiến ngồi xe buýt đi làm. Nhan Hiểu Thần vốn cho rằng tâm trạng của mình thấp thỏm, đứng ngồi không yên sẽ dễ bị phát hiện, nhưng cũng bởi vì đã qua một ngày, biểu hiện của cô lại vượt xa suy nghĩ của mình, cả ngày ở công ty, cô vẫn chuyên tâm làm việc, giống như sự kiện kia căn bản không có xảy ra.

Nhanh đến lúc hết giờ làm thì nghiên cứu sinh của Giáo sư Vương gọi điện thoại lại, thở hổn hển nói: “Nhan Hiểu Thần, sao đến tận bây giờ bạn vẫn chưa đến? Giáo sư Vương cả buổi chiều ngồi đợi bạn ở văn phòng, lập tức về ngay đi!”

Nhan Hiểu Thần nói: “Tôi đang ở ngoài trường, về không kịp rồi. Cảm ơn bạn, cũng cảm ơn Giáo sư Vương.”

Nam sinh viên có lẽ đã hiểu, cảm khái nói: “Hi vọng mười năm sau, bạn sẽ không hối hận quyết định của mình hôm nay.” Cậu ta thở dài, cúp điện thoại.

Nhan Hiểu Thần yên lặng ngồi ngây ngốc một chút, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Hôm nay rất có khả năng sẽ là ngày cuối cùng cô làm việc tại đây, Nhan Hiểu Thần lưu luyến không muốn rời khỏi, cô làm xong tất cả mọi việc, cẩn thận dọn dẹp bàn làm việc thật gọn gàng, rồi cầm lấy túi xách đi về trường.

Hơn 9 giờ tối thì Thẩm Hầu gọi điện thoại đến, bảo rằng ngày mai cô cứ tiếp tục đi làm, hai người hàn huyên tâm sự thêm vài câu thì cúp điện thoại.

Sáng sớm ngày thứ sáu, Nhan Hiểu Thần đi đến văn phòng, vẫn tiếp tục làm việc như ngày thường, lâu lâu lại suy nghĩ đến sự việc đang tiến triển thế nào.

Nếu buổi sáng hôm nay Giáo sư Vương đem chuyện này báo cáo lên khoa, văn phòng khoa nhất định sẽ tìm cô nói chuyện, đồng thời cũng sẽ báo cáo lên trường. Lập tức sẽ cho nghỉ học, đây cũng là sự việc vi phạm nội quy nghiêm trọng, tốc độ xử lý hẳn sẽ rất nhanh, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ có kết quả bước đầu. Cho nên, việc này trong khoảng một hai ngày nữa chắc chắn công ty sẽ biết.

Nhưng Nhan Hiểu Thần đợi một ngày, trong khoa vẫn không có ai gọi điện thoại cho cô. Nếu nói đến tính cách của Giáo sư Vương, chắc chắn sẽ không quên đi báo cáo lên khoa, xem ra ba mẹ của Thẩm Hầu “làm việc” rất có hiệu quả. Dù sao cô cũng chẳng giúp được gì, việc có thể làm là chờ đợi.

Lại qua một tuần, trường học vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Thẩm Hầu không có cách nào đến gặp cô, chỉ có thể mỗi ngày lặng lẽ gọi điện thoại. Cuộc sống của Nhan Hiểu Thần vẫn như vậy đi làm rồi về nhà, cô cho rằng tất cả đều rất bình thường, nhưng Lưu Hân Huy đã phát hiện được sự khác thường của cô, chắc là Ngụy Đồng và Ngô Thiến Thiến cũng đều đã cảm nhận được rồi, chỉ làm bộ như không biết mà thôi.

Lưu Hân Huy lôi kéo Ngụy Đồng đến cùng hỏi Nhan Hiểu Thần, “Cậu và Thẩm Hầu cãi nhau à?”

Nhan Hiểu Thần khẽ cười nói: “Không có.”

Lưu Hân Huy còn muốn nói nữa, Ngụy Đồng ra ý bảo cô đừng hỏi nhiều, tính tình Nhan Hiểu Thần và Lưu Hân Huy không giống nhau, cô không nói chính là cho thấy cô không muốn nói, nếu cô muốn nói tự nhiên sẽ nói ra thôi.

Thứ hai, Nhan Hiểu Thần vẫn đi làm bình thường, không một thực tập sinh nào lưu ý đến sự thật là cô đang ngồi trên một đống thuốc nổ, ngược lại ai cũng đều tỏ ra hâm mộ cô. Nghe nói gần đến lúc họp bàn công bố danh sách nhân viên được đi Mỹ, mọi người đều nhận định Nhan Hiểu Thần chắc chắn có mặt trên danh sách.

Buổi sáng thứ ba, cô vẫn như ngày thường chăm chỉ làm việc.

Phòng nhân sự đến mời Jason đi họp, khi anh ta họp xong trở về, liền đi đến bên cạnh bàn của Nhan Hiểu Thần, nói: “Đến phòng họp nhỏ nói chuyện một lát.” Vẻ mặt bên ngoài của anh ta hết thảy đều bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Nhan Hiểu Thần có chút gì đó thay đổi.

Nhan Hiểu Thần lập tức hiểu rõ, công ty đã biết rồi. Cô vẫn chờ đợi giờ phút này bấy lâu, thật không ngoài ý muốn cho lắm, nhưng điều làm cô hoang mang là vì sao việc này công ty lại tìm cô trước, chẳng phải trường học nên tìm cô trước hay sao?

Nhan Hiểu Thần đi vào phòng họp nhỏ, Jason im lặng một chút, mới mở miệng: “Đêm qua, người phụ trách MG ở Thượng Hải là Chu Miện tiên sinh, và Tổng giám đốc MG ở tổng công ty tại Trung Quốc là Lục Lệ Thành tiên sinh đồng thời nhận được email nặc danh, nội dung thế nào chắc em cũng đã rõ. Bởi vì chuyện này khiến cho Lục tổng trực tiếp hỏi đến, nên công ty xử lý rất nhanh, đã liên hệ qua Giáo sư Vương, xác định nội dung bức thư có khả năng là thật. Công ty quyết định điều tra làm rõ trước, em trước hết đừng đi làm nữa. Tiền lương của em sẽ theo quy định mà kết toán, công ty phát lương theo ngày, sẽ chuyển khoản sau, cho nên tài khoản ngân hàng của em không cần phải xóa bỏ.”

Nhan Hiểu Thần đứng lên, tháo thẻ nhân viên xuống để lên bàn, thấp giọng nói: “Vâng, em hiểu. Cảm ơn anh!”

Jason thở dài, chân thành nói: “Chúc em nhiều may mắn!” Đến nước này, anh ta và Nhan Hiểu Thần đều hiểu, Nhan Hiểu Thần tuyệt đối không còn khả năng có cơ hội vào MG làm việc được nữa, cô bé này thật sự cần một chút may mắn, mới có thể vượt qua chuyện này.

Nhan Hiểu Thần im lặng trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc, thực tập sinh ngồi bàn kế bên hỏi: “Bạn lại xin nghỉ phép à?”

Nhan Hiểu Thần không lên tiếng, coi như chấp nhận, cũng không còn ai hỏi nữa. Ra đến cửa thì Ngô Thiến Thiến đuổi theo, thân thiết nói: “Tại sao cậu lại xin nghỉ phép? Nếu cậu cứ tiếp tục nghỉ, cấp trên có vài phần ấn tượng tốt với cậu sẽ bị cậu làm mất hết đó, có chuyện gì không thể để cho Thẩm Hầu giúp cậu xử lý …”

Nhan Hiểu Thần ngắt lời quan tâm của Ngô Thiến Thiến, “Mình không phải xin nghỉ phép, mình bị công ty đuổi việc rồi.”

Ngô Thiến Thiến trợn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhan Hiểu Thần.

Nhan Hiểu Thần nói: “Hiện giờ mình không muốn nói nhiều, vài ngày nữa cậu sẽ biết nguyên nhân thôi. Mình đi đây!” Bởi vì không phải trong giờ làm việc, trên xe buýt thậm chí không có một ai, Nhan Hiểu Thần tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng cô rất muốn mỗi ngày có thể chen chúc nhau trên xe buýt mà tan giờ làm. Đã lâu lắm rồi, rất nhiều chuyện không muốn gặp, không muốn thấy, nhưng bây giờ không còn nữa mới phát hiện ra những thứ nhỏ bé vụn vặt đó lại là những điều vô cùng hạnh phúc.

Nhan Hiểu Thần trở lại ký túc xá, hành lang cũng không trống vắng lắm, có bạn mở rộng cửa phòng coi phim Hàn; có bạn đang thu dọn hành lý, thủ tục tốt nghiệp đều đã xong xuôi, các bạn vội vàng chuẩn bị rời trường. Nhưng phòng của Nhan Hiểu Thần coi như cũng khá yên tĩnh, Lưu Hân Huy và bạn bè đã ra ngoài chơi, Ngô Thiến Thiến thì đang đi làm, Ngụy Đồng đang ở thư viện nghiên cứu tài liệu, chưa đến đêm nay, cả ký túc xá sẽ không còn người nào. Nhan Hiểu Thần đóng cửa phòng, im lặng ngồi một lát, sau đó thì gọi điện thoại cho Thẩm Hầu, “Bây giờ anh có tiện nói chuyện không?”

Thẩm Hầu nhạy cảm, lập tức hỏi lại: “Rất tiện, có chuyện gì vậy? Sao em không đi làm?”

“Công ty biết rồi, bảo em không cần đi làm nữa.”

Thẩm Hầu lập tức nộ xung thiên, rống lên đứng dậy, “Cái gì?! Không thể nào! Ba mẹ anh đã nói…”

Thẩm Hầu lập tức ý thức được, bây giờ có nói cái gì cũng chẳng còn ý nghĩa, hắn im lặng, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Tiểu Tiểu, anh xin lỗi!”

Nhan Hiểu Thần nói: “Những lời này lẽ ra em nói mới đúng! Viết thư nặc danh tố cáo, nhưng xem ra trường học không xử lý gì chuyện này, như vậy có khả năng bọn họ đã lờ đi, sau đó công ty lập tức cũng nhận được email giống như vậy, người kia chắc chắn là muốn hướng vào em, thật xin lỗi, là em liên lụy anh.” Sự việc đã đến nước này, khẳng định gia đình Thẩm Hầu có quan hệ gì đó với nhà trường, nên họ mới không muốn xử lý, nhưng bây giờ công ty đã biết, nếu không nghiêm túc giải quyết sẽ rất khó ăn nói công đạo với người ngoài.

“Đúng là hướng về phía em, nhưng nếu không phải do anh, căn bản em không phải làm chuyện đó!” Thẩm Hầu lại khống chế không được bực tức trong lòng, “Con mẹ nó! Cái đồ vô liêm sỉ! Rốt cuộc là vì thâm thù đại hận gì mà phải làm trò hèn như vậy? Anh mà tìm ra được đứa nào, nó chết với anh! Em có nghi ngờ ai hay không?” Trong đầu của Nhan Hiểu Thần chợt hiện lên một người, nhưng lại cảm thấy bây giờ có truy cứu chuyện này cũng không còn ý nghĩa nữa, suy cho cùng là do bọn họ đã làm sai, “Em không nghĩ ra được là ai, cũng không muốn suy nghĩ.”

“Tiểu Tiểu…Em đừng sợ!” Thẩm Hầu nói một cách đứt quãng và tối nghĩa: “Nếu như…Không có học vị, em cũng đã là người có ăn học, không ai ghét bỏ người có ăn học cả. Nhà anh có công ty ở Thượng Hải, em đến công ty nhà anh làm việc, sau vài năm, làm việc có thành tích, ai sẽ để ý đến chuyện em có học vị hay không? Bill Gates, Steve Jobs đều không có học vị, không phải họ đã rất thành công hay sao?” Thẩm Hầu càng nói, ý nghĩ dần dần càng rõ ràng, giọng điệu cũng càng ngày càng kiên định lưu loát. Nhan Hiểu Thần đã chuẩn bị tinh thần nên khẽ cười nói: “Được rồi, em sẽ cố gắng!”

Thẩm Hầu rất khó chịu, nhưng cho dù hắn có xin lỗi hay bù đắp nhiều thế nào đi nữa cũng không thể giúp Nhan Hiểu Thần có được học vị, trước hết hắn chỉ có thể giúp cô tìm việc làm, “Cứ quyết định vậy đi, em đến công ty nhà anh làm việc, để anh sắp xếp xong mọi chuyện sẽ trở về trường tìm em.”

Nhan Hiểu Thần cúp điện thoại, kéo rương hành lý ra, bắt đầu thu dọn. Cho dù ba mẹ của Thẩm Hầu có tìm lãnh đạo nhà trường hay ai đó để đi bàn bạc với Giáo sư Vương, muốn hóa giải chuyện này, thì mọi chuyện cũng đã bại lộ rồi, Giáo sư Vương hay lãnh đạo gì đó đều muốn tự mình thanh minh, khẳng định dùng tốc độ nhanh nhất xử lý việc này.

Quả nhiên, hơn 3 giờ chiều thì Ngụy Đồng thở hồng hộc chạy về ký túc xá, túi xách và tập vở đều không mang theo, dĩ nhiên là đã nghe tin, lập tức chạy về.

Cô nhìn thấy Nhan Hiểu Thần xếp dọn rương hành lý, thất thần ngồi lên ghế, thì thào hỏi: “Là thật sao? Cậu giúp Thẩm Hầu gian lận bài thi?”

Nhan Hiểu Thần không nói gì, xem như là chấp nhận.

Ngụy Đồng tiếc rẻ nói: “Sao cậu lại hồ đồ như vậy? Vì cái gì mà muốn giúp Thẩm Hầu làm chuyện đó?” Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại một chút, bọn họ đều là bạn bè cùng khoa với nhau, nếu không kể đến chuyện yêu đương, thì cũng chính là có quan hệ tốt, khi dự thi “giúp đỡ nhau một chút” cũng là chuyện bình thường, chẳng qua là chưa có ai bị bắt đó thôi. Mọi người cũng không phải không biết gian lận bài thi hậu quả nghiêm trọng đến thế nào, nhưng sự việc chưa đến phiên mình chịu nên cũng phớt lờ, bất quá chỉ là “giúp đỡ cho một kẻ đang gặp khó khăn”, nhưng khi có người lôi chuyện này ra ánh sáng, đến lúc phải chịu thật sự thì chẳng ai để ý đến nữa, chỉ biết khóc ròng hối hận, nhưng cũng đã muộn rồi.

Nhan Hiểu Thần xếp xong bộ y phục cuối cùng thì đóng rương hành lý lại, “Trường học định xử lý bọn mình thế nào?”. “Giáo sư của mình nói, Thẩm Hầu lập tức bị khai trừ học tịch, giấy chứng nhận có thể đi làm đều không có, chỉ có thể lấy giấy chứng nhận học tập. Xét thấy thái độ nhận lỗi của cậu rất tốt, có ý ăn năn hối cãi, giữ lại học tịch, vẫn cấp bằng tốt nghiệp, nhưng sẽ không trao tặng học vị học sĩ, nghe nói Giáo sư Vương đã giúp cậu nói không ít lời.”

(Mình không hiểu chỗ này cho lắm, thật ra học vị là bằng tốt nghiệp, nếu đã trao bằng tốt nghiệp thì học vị là cái gì? Còn nữa nhe, Thẩm Hầu không được cấp giấy chứng nhận đi làm, đó là cái gì nữa? Nói chung các bạn tạm chấp nhận là học đại học ở bên đó có 2-3 loại bằng, trong đó học vị là quan trọng nhất, khi đi làm phải cần có thứ này. Mình cũng đã tra cứu rồi nhưng vẫn chưa ra, cho nên bạn nào có hỏi mình là mình không trả lời được đâu >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.