Hơn một năm sau, chị dâu có mang em bé, mình và anh trai rất vui, tuy mình tò mò muốn nhìn xem em bé trong bụng mẹ như thế nào, nhưng vẫn không dám làm phiền chị Ân.
Bụng càng to, tâm trạng của chị Ân rất dễ cáu gắt, ngoài trừ anh ấy ra, gặp ai chị ấy cũng mắng chửi, tội nghiệp dì giúp việc, phải nấu đi nấu lại rất nhiều lần, nhiều lúc thiếu nguyên liệu, dì cũng phải đi xa để mua về. Mình biết tay chân mình vụng về, chỉ có thể giúp dì nhặt nhọm tí rau và rửa rau.
May mắn sau khi sinh ra tiểu Bảo đáng yêu, chị ấy cũng bình thường trở lại. Mình rất thích tiểu Bảo, trắng trắng mềm mềm, miệng nhỏ chép chép. Mỗi tối mình đều âm thầm qua phòng bé, cùng dì giúp việc chăm chăm em bé, mình học được cách thay tã, chùi mông nhỏ, xức phấn thơm. Còn được ôm tiểu Bảo vào lòng, hôn lên hai gò má phúng phính. Mình rất vui. Cô Yến Yến yêu tiểu Bảo nhiều nhiều.
Cứ như vậy qua ba năm, lúc mình đang ngồi trong phòng làm bài, đột nhiên cảm thấy đầu óc váng lên, chưa kịp suy nghĩ đã ngã gục xuống bàn học. Khi tỉnh lại, trước mắt không phải là căn phòng quen thuộc, không phải là bóng tối đáng sợ, nơi này sáng sủa và rất lạnh lẽo.
"Cô bé nhỏ tỉnh rồi sao?"
Đó là một giọng nói rất dễ nghe, nhưng cũng rất lạnh, giống như nơi này vậy.
Chị ta mặc áo khoác trắng, đôi mắt thâm quầng, môi hồng nhợt nhạt. Mình chưa từng thấy chị ta, mình sợ, có điều cả ngày hôm ấy chị ta không làm gì mình cả. Chị ta chỉ chăm chú xem máy tính. Co rúc mình trong góc, thời gian trôi qua thật chậm, anh ấy... có đi cứu Yến Yến không?
Trong căn phòng im lặng đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh.
Rùng mình, cơ thể theo bản năng co rút, mình cảm thấy rất sợ.
"Không muốn chết thì uống." Chị ta ném xuống chân mình ba bịch nước gì đó xong liền đi ra khỏi nơi này. Căn phòng chỉ còn lại mình, tuy rất muốn khóc, nhưng mình không thể, mình đã làm cô rồi, không phải con nít, cho nên mình mạnh mẽ chống đỡ chờ anh ấy tới cứu mình.
Cắn cắn, vị ngọt ngọt của nước trái đào tràn vào miệng.
Qua ngày thứ hai, chị ta vẫn chăm chú nhìn xem màn hình máy tính, đột nhiên chị ta lên tiếng:
"Cô bé được Chu Lâm chăm sóc kỹ như vậy, chắc không biết tình yêu là gì đúng không?!"
Tuy ngoài mặt mình rụt rè không dám trả lời, nhưng mình có nghe qua tình yêu là như thế nào rồi. Bạn ngồi chung bàn mình từng nói, yêu là tim đập nhanh khi ở trước mặt người đó, ngượng ngùng khi nói chuyện với nhau, và nhớ nhung khi không thể gặp được người đó. Nhiều lúc, mình phát hiện bản thân cũng có cảm giác như vậy khi gặp anh ấy. Vậy ra, mình đã yêu anh ấy từ bao giờ?
Mình không sợ hãi tình yêu này. Mình cảm thấy rất vui khi yêu anh ấy trong trái tim, không ai có chen vào phá vỡ. Đây là lần can đảm nhất đầu tiên của mình.
Mình yêu anh ấy nhiều nhiều.
"Xem ánh mắt của cô bé, chắc là đã yêu Chu Lâm rồi đúng không? Ha, cũng phải thôi... có muốn thấy Chu Lâm không? Muốn thì lại đây." Chị ta chống cằm nhìn mình, ánh mắt ấy chứa rất nhiều suy nghĩ mình không thể hiểu được. Có điều quả thật mình rất nhớ anh ấy, chỉ một ngày không được nghe giọng nói của anh ấy thôi, mình đã cảm thấy trái tim nhớ nhung không nguôi rồi.
Bất an đi về phía chị ta, khi ánh mắt mình hình ảnh trong máy tính, trái tim mình như ngừng đập, kinh hãi lui về sau hai ba bước.
"Sao..ao... lại có một người giống..."
"Giống y đúc cô bé đúng không? Đó là búp bê của ta đó. Tên là Dục Niệm Nô. Cô bé nhớ phải bình tĩnh đó, chuyện tiếp theo còn vui hơn nhiều." Chị ta cười nói. Mình càng lúc càng cảm thấy sợ hãi chị ta, không hiểu tại sao mình lại có dự cảm không lành, cả cơ thể đột nhiên lạnh lẽo, vì mình thấy anh ấy đi chung với một Chu Yến giống mình.
Anh ấy không hề nhận ra...đó chỉ là Yến Yến giả... Sao anh ấy lại không nhận ra chứ!
Vậy... anh ấy sẽ không đến cứu Yến Yến rồi... Hít mũi, mình buồn bã nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, giá như anh ấy có thể xuyên qua màn hình cứu mình.
Mọi chuyện sau đó càng khiến mình cảm thấy sợ hãi, cảm xúc lo lắng, hồi hộp, ghen tị đan xen vào nhau.
Anh ấy... ôm hôn mình nhưng thật sự lại không phải mình, anh ấy còn...
"Thất vọng?" Chị ta cười khẩy với mình. Mình không hiểu vì sao chị ấy lại có thể nhìn ra được tình cảm trong lòng mình.
"Không." Mình cắn môi, mình không muốn anh ấy ôm thứ giống mình, mình không thích. Không thích!
"Trông kìa, thì ra thỏ nhỏ cũng biết nổi giận." Chị ta đưa tay nâng cằm mình, năm ngón tay lạnh lẽo như băng khiến mình rất khó chịu.
"Cô gái nhỏ à, thứ gì không phải của mình... thì nên tìm cách... hủy hoại nó. Yến Yến muốn Chu Lâm không? Nếu như cô bé muốn...ta có thể giúp cô bé một chút...thế nào?" Lắc đầu quầy quậy, mình không biết, mình muốn ở bên anh ấy, muốn tất cả trở về như ngày xưa, nhưng...
"Có gì phải do dự lo sợ? Cô bé à, không phải không tranh là sẽ mãi mãi được ở bên Chu Lâm đâu, chị dâu của cưng chắc chắn sẽ tìm cho cưng một mối hôn nhân rất "tốt" đấy. Con nhỏ Lạc Ân đó không phải là thứ hiền lành gì. Trước kia, những ai thích Chu Lâm đều bị con nhỏ đó dùng thế lực xử lý đẹp." Giọng điệu chị ta khi nói câu cuối cùng rất âm trầm, sự điên cuồng trong mắt khiến mình run rẩy.
"Không dám sao? Cô bé đúng là em gái ngoan." Nhàn nhạt thở dài, chị ta tiếp tục xem máy tính. Ngón tay nắm chặt góc váy, đầu óc mình rất loạn, mình không biết đâu là đúng đâu là sai, trái tim mình chỉ muốn ở bên anh ấy, cuối cùng, mình vẫn không thể, bởi vì mình hiểu anh ấy không yêu mình, tự nhiên sẽ không muốn ở bên cạnh mình rồi.
Trái tim mình đau.
Một ngày dài lại trôi qua, mình cảm thấy rất mệt, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Mình cảm thấy cô đơn lắm, không có ai bên cạnh, không có anh, không có tiểu Bảo, không có ba mẹ,... không ai biết Yến Yến bị mất tích cả. Mình không biết chị ta sẽ làm gì mình, nhưng mình có thể làm gì để ngăn cản chị ta đây?
Căn phòng này toàn là máy giám sát, mình không thể trốn ra, mình không thể làm gì được sao?
Đột nhiên mình nghe chị ta nói gì đó, dường như là chị ta nói tặng quà cho anh ấy?
"Cô bé nhỏ, có từng suy nghĩ nếu cô bé chết đi, Chu Lâm sẽ có phản ứng ra sao không? Đau lòng? Nhẹ nhõm hay...muốn chết chung với cô bé." Trái tim giật nảy lên, chị ta muốn giết mình sao?
"Không, không. Cô bé thật ngây thơ, ta không thích giết người. Rất nhàm chán. Mau lại đây. Sắp có trò vui để xem rồi." Vẻ mặt lạnh lùng của chị ta trở nên rất hưng phấn, khóe môi nở nụ cười trào phúng khi thấy gì đó trên máy tính.
"Con nhỏ Lạc Ân này đúng là đắc ý quá lâu nên IQ cũng bị thụt lùi. Không biết nó chỉ là một con cờ trong sự tính toán của Niệm Nô."
Chị ta thấy mình không đi tới liền chỉnh âm thanh to nhất, mình nghe được tiếng nói của anh ấy.
"Chỉ cần cô im lặng ngồi yên trên xe, tôi sẽ không ly hôn với cô."
Anh muốn ly hôn với chị Ân? Chuyện gì đã xảy ra... Mình cảm thấy hoang mang vô cùng.
Tiếng còi xe cảnh sát hòa lẫn với tiếng nhiều người nói chuyện, mình lo lắng cho anh ấy quá.
"Chị muốn trả thù anh ấy."
"Ồ, chịu nói chuyện rồi, ta còn tưởng cô bé muốn làm người câm ấy chứ." Dừng một chút, chị ta vuốt ve bàn tay rồi nói tiếp:
"Đúng vậy. Sống trên đời này một mình rất nhàm chán, tại sao ta lại không trả thù những kẻ đã khiến ta không vui chứ."
"Anh ấy đã làm gì khiến chị không vui chứ?"
"Chu Lâm tốt với cô bé, không có nghĩa là sẽ tốt với những người khác. Vốn dĩ chỉ là Chu Lâm không đáp lại tình cảm của ta mà thôi, chuyện này làm ta đau khổ một thời gian, nhưng cũng không đủ để ta phải tốn công trả thù...Có lỗi chính là Chu Lâm lại chọn Lạc Ân!"
"Chị ghen tị Lạc Ân có thể gả cho anh ấy, chị trả thù vì chị còn yêu anh ấy, vậy xin chị hãy chuyển dời sự hận thù qua người em đi."
"Thật ngu ngốc! Cô bé có biết dù ta có giết cô ngay lập tức thì cũng không ai biết không? Đừng tỏ ra tốt lành như vậy trước mặt ta!"
"Cuộc sống của em được tốt đẹp là vì có anh ấy, có thể nói anh ấy như ánh mặt trời, còn em là trái đất quay quanh anh ấy. Em không tốt lành như chị nói, chỉ là em yêu anh ấy. Em có thể hy sinh, và em vui vì mình có thể giúp được cho anh ấy."
"Ngu ngốc!" Chị ấy nói xong liền đứng phắt dậy rời đi.
Mình thở nhẹ một hơi, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc nãy mình thật sự nghĩ chị ta sẽ giết mình. Nhìn máy tính còn chưa tắt, mình chần chừ một chút, sau cùng vẫn muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Mình thấy được anh ấy, vẻ mặt của anh rất tiều tụy, tay...tay anh ấy đang chảy máu,... Càng xem diễn biến tiếp theo, trái tim của mình càng xiết chặt lại.
"Không! Anh đừng nhảy xuống! Đó không phải là em!" Mình hoảng loạn đưa tay chộp màn hình hét lên.
Mình chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy, nhìn vào mắt anh ấy, trái tim mình không thể nào tin được. Anh ấy chưa từng nhìn mình bằng ánh mắt ấy.
Anh đã yêu một Yến Yến giả sao?!
P/s: Còn phần bí ẩn nữa sẽ để đến khi nào thích hợp sẽ giải đáp. Truyện của tác giả rất bình thường, không phong vân biến sắc, không một tay che trời, Chu Yến chỉ là một cô bé được anh trai che chở rất tốt. Một cô bé bình thường yếu đuối, không thể có suy nghĩ táo bạo độc ác gì. Các bạn thấy đó, một nữ sinh cấp ba mà thôi, ngây thơ, yếu đuối. Sẽ ngốc nghếch khi muốn bảo vệ người mình yêu. Bạn đừng ghét bỏ Yến Yến yếu đuối, cô bé cũng dũng cảm lắm rồi.