Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

Chương 41: Chương 41





Editor: Mướp
Giản Bách cầm điện thoại di động, hơi oán hận chọc màn hình, chả đoàn kết tý nào, sắp tới bọn họ còn phải ở chung với nhau những năm ngày cơ mà.
Tô Lục ngồi bên cạnh nhìn cậu ta với ánh mắt kì thị, không biết cậu ta trúng tà gì nữa, sau đó bắt đầu mở túi ra tìm bên trong xem có quần áo chăn mền gì không.
Đột nhiên cô ta hơi hối hận vì đã mặc trang phục này, trời tháng mười một, đẹp thì đẹp thật nhưng lại không đủ để chống lạnh.
Tìm đi tìm lại, hình như trong góc balo có một cái áo khoác, sau đó lại mò tới chiếc mền bên cạnh.

Như vậy đúng là rất đủ.
Cả đoạn đường xe bus đi xóc nảy gập ghềnh, Khương Nhan ngủ không yên, giống như ruột và dạ dày đều lộn tung lên hết với nhau.
Như đang ở trong mơ, đột nhiên cơ thể cô nghiêng về phía trước, Khương Nhan không có dây đai an toàn nên xém chút nữa cả người ngã nhoài về phía trước, đầu cô đập mạnh vào hàng ghế phía trên lại đụng phải một vật mềm mại ấm áp, Khương Nhan ngẩng đầu nhìn lên là bàn tay của Giang Dịch Hành chặn ngay giữa đầu cô và lưng ghế.
Khương Nhan cảm kích cười một cái, Giang Dịch hành nhìn cô cười tươi tựa như hoa, không chút lưu tình quăng cho cô một ánh mắt khinh bỉ.
Tổng kết lại năm ngày này có lẽ sẽ không tốt lắm, có một câu nói như thế này, không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu, cái mà Giang Dịch Hành sợ chính là vị đồng đội kia.
Ánh mắt Giang Dịch Hành bình tĩnh nhìn về phía trước như đang suy nghĩ gì đó.

Khương Nhan xoa xoa đầu vốn không đau, ý cười trên gương mặt không giảm, nhưng sao cô cảm thấy người này càng ngày càng kiêu ngạo, sự ghét bỏ trong ánh mắt của anh cô cũng có thể nhìn thấy.
Không nghĩ đến một năm trước đó, người này chặn trước xe của cô như một chú chó to xác bị bỏ rơi, tội nghiệp theo cô nghe ngóng về thế giới này, còn hiện tại thì sao? Chú chó bự biến thành bạch nhãn lang!

Khương Nhan bất động thanh sắc, tiếp tục đánh giá Giang Dịch Hành, ánh mắt thâm trầm, mang theo tia lạnh lẽo, bị nhìn chằm chằm anh nghiêng đầu qua.
“Sao vậy?”
Khương Nhan lắc lắc đầu, tóc đuôi ngựa phía sau quét qua quét lại: “Không có gì, gần đây Ô Vân không quá nghe lời nên tôi đang nghĩ cách làm sao để xử lý nó.”
Tại sao lại nhắc đến Ô Vân, Giang Dịch Hành không hiểu, nó không phải đang được gửi ở nhà bạn thân của An Hạ hay sao? Sau đó anh mới nghiệm ra, đây là một thế giới phát triển về khoa học kỹ thuật, chắc có lẽ Ô Vân nghịch ngợm ở nhà người ta nên bị người ta gửi tin nhắn phàn nàn.
Mà người đó cũng hẹp hòi ghê, đi mách chuyện một con chó, lại nói Ô Vân ngoan ngoãn như thế nào chứ.
“Ừ, cũng nên giáo dục thích hợp một chút.” Miệng và tim không đồng nhất.
Mặc dù hiện tại anh và Ô Vân được coi như là bạn tốt cùng một chuyến tuyến, nhưng nó đang ở nhà người ta mà không nghe lời, làm Khương Nhan mất mặt đến cỡ nào.
Khương Nhan nhẹ nhàng gật đầu, vẫn dùng ánh mắt ấy nhìn anh, yên lặng quyết định, sớm muộn gì cũng có ngày đưa anh đi trưng bày, lão zombie kiêu ngạo tất nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tên cũng đã nghĩ xong rồi, để anh đứng đó, trên tay treo thêm một tấm biển gọi là “Vị khách đến từ dân quốc”, nghĩ xong xuôi Khương Nhan bình tĩnh nhắm mắt, cứ để anh phách lối thêm vài ngày nữa.
Không lâu sau, địa điểm cần đến cuối cùng cũng đến, nói đúng hơn là điểm đến của một vài người.
Mùa thu lá vàng, ngoài cửa sổ là một khu rừng bạt ngàn, hầu hết cây cối bên trong đều một màu xanh không giống như trong tưởng tượng lá vàng óng ả rụng đầy đất.
Bốn người ngồi cùng một nơi, có nhân viên đưa ra bốn thẻ bài, quay lưng về phía mọi người, camera quay cận cảnh bốn tấm thẻ cùng bốn người chơi.
Khương Nhan nhìn máy ảnh gần trong gang tấc, trong mắt hiện lên chút mê man, suy nghĩ lại hồi sáng cô chỉ trang điểm nhẹ, mặc dù cô tin tưởng vào nhan sắc của bản thân, không có quá nhiều áp lực nhưng vẫn còn chưa được hoàn hảo…
“Bốn người hiện tại cùng rút thăm, hai người điểm cao nhất thì ở lại, lấy đây là điểm khởi đầu.”
Bốn cánh tay chậm rãi tiến đến gần mấy tấm thẻ, rõ ràng là động tác bình thường nhưng lại được bổ sung thêm hiệu ứng quay chậm.
Bốn tấm thẻ bài bị nắm trong bốn bàn tay khác nhau, đều là những tấm thẻ bài mới.

Mặt thẻ trơn bóng, Khương Nhan ngẫu nhiên nghĩ ở chung một nhóm với ai sẽ tốt hơn?
Tô Lục? Không, hiện tại nhìn thấy cô ta là chỉ thấy lúng túng.
Giản Bách? Thôi được rồi, nhìn cậu ta như vậy chỉ sợ hai người sẽ chết đói trong rừng rậm mất.

Bốn tấm thẻ sắp xếp đồng thời lật ra, một tấm K hoa mai, hai tấm 6 rô đỏ, còn một tấm đang trong tay Khương Nhan…con 7 cơ.
Trong nháy mắt, Khương Nhan nhìn lên xem tấm K hoa mai, là Giang Dịch Hành đang nhàn nhạn cười, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Ừm, người này xem ra thuận mắt hơn nhiều so với vừa nãy, vậy thì…không đưa anh đi trưng bày nữa, để anh ở trong nhà giúp mình chăm sóc chó cũng không tệ.

Cô thật là người không có nguyên tắc.
Hai người xuống xe, sau lưng là một nhóm người, nhìn theo xe bus chầm chậm rời đi, khi đi ngang qua bọn họ cô dường như nhìn thấy khuôn mặt không thể luyến tiếc hơn của Giản Bách dính trên cửa sổ.
Nhân viên công tác tận tình đưa cho hai người một tờ giấy được cuộn lại và thắt dây, đây chắc là bản đồ.
Nhân viên nhìn giữa hai người, sau đó trịnh trọng đặt bản đồ vào tay Khương Nhan.
“Năm ngày sinh tồn dã ngoại chính thức bắt đầu, cố lên.”
Khương Nhan cầm lấy bản đồ, nhẹ nhàng lắc lắc, còn có hơi đắc ý.


Nhìn xem, vẫn là nhân viên có mắt nhìn, cô cởi dây thừng, búng một cái, bản đồ không lớn, cỡ một tờ giấy A4, rất nhẹ và dễ dàng mang theo.
Khương Nhan trải bản đồ ra trên một tảng đá phẳng, ngón tay đi theo điểm bắt đầu rồi đi lên.
“Chúng ta…nên đi bên nào?”
bản đồ không lớn, vuông vắn, trên bắc dưới nam, điểm đánh dấu rõ ràng xác thực, nhưng những khúc quanh co vòng vèo ở đây là cái gì? Là đường sao? Vậy phải đi như thế nào? Khương Nhan ngẩng đầu nhìn lối đi vào rừng cách đó không xa, đen xì, gió thổi qua lá cây rung chuyển xào xạc.
Nhìn lại bản đồ trong tay, Khương Nhan cảm thấy tổ chương trình quả này quá chân thật, sao mà tìm được một nơi khỉ ho cò gáy như vậy.
Điện thoại đã bị tịch thu từ lâu, sau khi thay quần áo đã được chuẩn bị trong balo, hai người chính thức xuất phát.
Có vẻ như để đảm bảo tính chân thực của chương trình, nhân viên công tác đi theo sau không nói câu nào mà chỉ đi theo từng bước chân của bọn họ.
Giống như chỉ có hai người họ đi trên con đường này, à không, còn có cả máy quay sáng loáng bên cạnh nữa.
Giang Dịch Hành tay trái cầm bản đồ, tay phải cầm bút đi ở phía trước.

Khương Nhan mặt hơi ỉu xìu theo sau, cô cảm thấy bản thân mình quá vô dụng.
Vài phút trước, Giang Dịch Hành dùng hai tay cầm tấm bản đồ, sai vài lần liếc mắt anh dùng bút tô đậm một con đường không dễ thấy trên con đường quanh co lắt léo.
Theo như anh nói, đây chỉ là một trò trẻ con của chương trình, cố ý chọn một khu rừng trông phức tạp nhưng thực tế nếu biết quy luật thì rất đơn giản và dễ đi, tấm bản đồ này giống như mê cung, nhưng rất dễ tìm được một con đường để đi.
Mỗi đầu của bản đồ được vẽ hai vòng tròn, phía nam là chỗ bọn họ đang đứng, phía bắc chỉ có một nửa vòng tròn nửa còn lại chắc ở trên tấm bản đồ khác, rõ ràng nơi bốn người bọn họ sẽ gặp nhau là vị trí sau khi hai nửa vòng tròn này được ghép lại với nhau.
Về phần nhóm nào tới trước…cái này không nói trước được, luôn có những điều bất ngờ đang chờ đợi phía sau, có điều họ chỉ có tổng cộng là năm ngày, ít nhất họ vẫn còn có cơ hội để đến điểm hẹn.
Giang Dịch Hành âm thầm ước lượng thời gian trong lòng, cuối cùng hạ quyết tâm, tối đa không thể vượt quá một ngày rưỡi.
Nhìn tỉ lệ xích ở góc bản đồ, Giang Dịch Hành ước lượng khoảng cách như chuyên gia, đoán chừng khoảng 40km.
Trước tiên tính tổng thời gian một ngày trừ đi thời gian nghỉ ngơi cần thiết ra thì còn lại mười hai giờ, vậy chia ra một giờ phải đi được hơn 3km.

3km/giờ, có vẻ nhiệm vụ này không lớn lắm, chỉ là hiện tại đang ở trong rừng nên rất có thể sẽ gặp một vài việc không cách nào đoán trước được.
Khương Nhan hoàn toàn mù tịt về những thứ này, dù sao bản đồ cũng nằm trong tay Giang Dịch Hành nên hẳn là cô chỉ cần đi theo anh thôi lại được, nếu mất nó thì anh cũng là người có trách nhiệm tìm đường, Khương Nhan quyết định trong năm ngày này cô nên ra quyết định càng ít càng tốt.
Đợi một hồi lâu không thấy người phía sau lên tiếng, Giang Dịch Hành bước chậm lại, dần dần sóng vai với Khương Nhan.
Anh nói ra kế hoạch tạm thời mà mình vừa nghĩ ra cho cô biết, Khương Nhan gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đi thêm được vài bước, cô đột ngột dừng lại.
“Sao vậy?”
Giang Dịch Hành cũng dừng chân nhìn cô, không biết cô muốn làm gì.
Khương Nhan kéo balo xuống rồi nói: “Anh cởi balo xuống đi, trước tiên chúng ta cần phải lên kế hoạch cho lượng thức ăn mà chúng ta đang có.”
Chậc, đồ ăn cũng là một vấn đề rất quan trọng.
Hai chiếc balo đặt cạnh nhau, khóa kéo được mở bung ra giống như một con quái vật đang há miệng.
Khương Nhan lôi toàn bộ đồ đạc trong balo ra, phân loại đồ ăn, cũng là để xem xem trong balo của hai người rốt cuộc chứa những gì.
Đồ ăn cơ bản đều giống nhau, không có quá nhiều khác biệt, bình nước, lương khô còn có thêm mấy thanh chocolate.
Chỉ là đồ vật trong những chiếc balo lại không giống nhau, trong baloi của Khương Nhan chủ yếu là các loại thuốc khẩn cấp.
Còn balo của Giang Dịch Hành tương đối lộn xộn, chẳng hạn như diêm chống thấm nước, còi sinh tồn, la bàn, đèn pin, gậy phát sáng, dây thừng…tóm lại đều là một số thứ cần thiết.
Giang Dịch Hành nhìn balo của hai người một chút, thở dài: “Thật đúng là cố ý nâng cao tinh thần hợp tác của chúng ta, vậy xem ra lều trại và túi ngủ đều ở chỗ hai người kia.”
Anh lại tiếp tục nói: “Có lẽ con đường để chúng ta hội tụ sẽ khó khăn hơn một chút.”
Khương Nhan nghe xong lời anh nói vội vàng gật đầu, những thứ đó đều có anh lo nên cô không chú ý lắm, đôi tay cô vẫn thoăn thoắt chia thức ăn thành hai phần.
“Phần này chúng ta sẽ ăn trong hai ngày, phần còn lại để cho ba ngày ăn.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.