Nữ Thám Độc Thi

Chương 7: "Độc thi" lần nữa




*độc thi: nghe được lời nói của thi thể.

Ông lão này thoạt nhìn 70 mấy tuổi, lúc này hai tay rũ xuống, không động đậy.

Cổ họng của ông bị cắt đứt, máu từ cổ họng chảy ra nhuộm đầy trên cổ và quần áo, tình cảnh đẫm máu như thế, thực sự là vô cùng thảm thương.

Lạc Tỉnh khá là ngạc nhiên, nhưng rất nhanh thì bình tỉnh lại.

"Ông lão này, chính là ông Mã người đã nhìn thấy hung thủ?"

Cô vừa suy nghĩ, vừa lạnh lùng hỏi: "Còn cứu được không?"

Hạ Thạch lắc đầu: "Ông ta chết rồi."

"Trong nhà không có người?" Lạc Tỉnh tiếp tục hỏi.

Hạ Thạch hiểu rõ ý của Lạc Tỉnh. Cửa lớn bị khóa bằng dây xích, vậy thì hung thủ giết chết ông Mã chắc là vẫn còn ở trong phòng.

"Tôi đã lục soát rồi, không có người." Hạ Thạch dừng một chút, lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại, vừa nói bổ sung, "Hung thủ chắc là từ cửa sổ chạy thoát, trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ có vài dấu chân..."

Anh đang nói, chỉ thấy người phụ nữ phòng 601 đi tới xem náo nhiệt, khi bà nhìn thấy trạng thái chết cực kỳ thê thảm của ông Mã, vô cùng nghẹn ngào, sau đó chạy vào trong nhà, còn "Ầm" một tiếng, khóa cửa lại.

Lúc này cuộc gọi của Hạ Thạch đã được kết nối.

"Củ Cải, anh ở trong sở trực ban phải không? Bây giờ tôi đang ở tòa 17 phòng 602 của thôn Hoa Hạ Tân Thôn... Đúng vậy, chính là cái Hoa Hạ Tân Thôn mà Hoàng Y Lài ở, còn là cùng một tòa nhà, ưm, vị trí cụ thể là trên lầu nhà Hoàng Y Lài. Ở đây phát hiện một thi thể nam, thời gian tử vong không quá nửa tiếng. Anh lập tức liên hệ trung tâm chỉ huy, bảo bọn họ hạ lệnh xuất cảnh. Ừm, tôi ở bên đây chờ các người."

Trong lúc Hạ Thạch gọi điện thoại, Lạc Tỉnh suy nghĩ ở trong lòng: "Hung thủ giết chết ông Mã là ai nhỉ? Chính là hung thủ giết chết Hoàng Y Lài sao? Hắn biết ông Mã nhìn thấy hắn lên sân thượng vào cái đêm Hoàng Y Lài té lầu sao, để tránh đêm dài lắm mộng, nên trở về giết người diệt khẩu sao?"

Cô bình tĩnh lại, sau đó lại nghĩ: "Nếu như bây giờ mình đụng vào thi thể của ông Mã, thì có thể nghe thấy âm thanh trước khi chết của ông Mã rồi? Sẽ có manh mối vạch trần thân phận của hung thủ không?"

Lời nói của Hạ Thạch cắt ngang suy nghĩ của cô. Lúc này anh đã kết thúc cuộc gọi.

"Tôi nghĩ tình huống lúc nãy chắc là như vậy: Mã Quan Vinh mở cửa ra, ngồi ở trước cửa hóng gió. Lúc này hung thủ tới đây, gạt ông ta đi lấy chìa khóa cửa kéo sắt. Sau đó mở cửa ra và đi vào nhà. Hắn sợ lúc mình hành hung có người quay lại, vì thế nên đóng cửa kéo sắt lại, khóa lại, rồi sau đó đóng cửa lớn lại, khóa lại bằng dây xích, sau đó mới dùng công cụ sắc bén nào đó cắt cổ Mã Quan Vinh. Sau khi giết chết Mã Quan Vinh và xử lý hiện trường xong, hung thủ vốn muốn rời khỏi, nhưng mà lúc này tôi lại đến rồi. Hung thủ nghe thấy chuông cửa, biết từ cửa lớn rời khỏi là không thể, nên chỉ có thể từ cửa sổ rời khỏi."

"Ở đây là lầu 6 ấy." Lạc Tỉnh lạnh lùng nói.

"Từ lầu 6 leo xuống quả thực là nguy hiểm, nhưng cũng tốt hơn là bị bắt lại đúng không? Hắn là hung thủ giết người đó!"

Hạ Thạch nói tới đây, đột nhiên cảm thấy bản thân mình nói có hơi nhiều, vì thế dừng lại, nhìn Lạc Tỉnh một cái, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Đúng rồi, cô rốt cuộc là ai thế?"

Anh vừa hỏi, vừa bắt đầu nghiêm túc quan sát cô gái thân cao không tới 1m6, thân thể lại yếu đuối này.

"Tôi không là ai. Sáng hôm nay tôi ỏ nhà tang nghe thấy hai hàng xóm của Hoàng Y Lài nói chuyện, biết được đêm Hoàng Y Lài té lầu, ông Mã từng nhìn thấy có người đàn ông đi lên sân thượng. Tôi cho rằng người đàn ông đó có khả nghi, cho nên đến tìm ông Mã tìm hiểu sự việc." Lạc Tỉnh nói thật.

Hung thủ giết chết Hoàng Y Lài, đem cái chết của Hoàng Y Lài ngụy trang thành ngoài ý muốn, gạt qua cảnh sát, thực sự là quá giảo hoạt, bây giờ hắn lại đến giết ông Mã diệt khẩu, máu lạnh tàn nhẫn, muốn đối phó một hung thủ gian trá, hung tàn như thế, xem ra cần phải cần sự trợ giúp lực lượng của cảnh sát này.

Mà cần phải lấy được sự tin tưởng của đối phương, trước tiên thì phải đem tình huống của mình nói thật cho đối phương.

"Sao cô lại ở trong nhà tang?"

"Tôi làm việc trong nhà tang."

"Làm gì?"

"Nhập liệm sư." Lạc Tỉnh muốn ngừng sự truy vấn không ngừng của đối phương, vì vậy sau khi trả lời câu hỏi này xong, lập tức hỏi ngược lại, "Còn anh?"

"Tôi làm sao?"

"Anh sao lại một mình tới đây? Cảnh sát chấp hành nhiệm vụ, không phải ít nhất cần 2 người sao?" Lạc Tỉnh thường xem tiểu thuyết trinh thám, cho nên đối với vấn đề này vô cùng hiểu rõ.

Hạ Thạch cũng không giấu diếm: "Vụ án Hoàng Y Lài nhảy lầu vốn không phải là tôi phụ trách. Nhưng hôm nay lúc tôi tra xem ghi chép khẩu cung, phát hiện ông lão Mã Quan Vinh ở trên lầu Hoàng Y Lài, lúc cho khẩu cung từng nói với cảnh sát, ông ta vào đêm hôm Hoàng Y Lài té lầu từng nhìn thấy một người đàn ông lén lén lút lút đi lên sân thượng. Nhưng mà do ông ta có chứng bệnh đãng trí, cho nên khẩu cung của ông ta cũng không có khiến cho cảnh sát phụ trách vụ án này coi trọng."

"Anh cho rằng ông ta không có nói bậy?"

"Đúng thế."

"Tại sao?"

"Bởi vì trong khẩu cung ông ta nói, lúc đó ông ta đang xem tivi, đang xem, xem đến Đầu Nhỏ bị thuộc hạ của Đầu Lớn bắt lại, đánh tàn nhẫn, ông ta không dám xem, nên đem đầu xoay về hướng cửa, nên đúng lúc thấy được một người đàn ông lên sân thượng." Hạ Thạch nói tới đây nhanh chóng hít lấy một hơi, nói tiếp: "Vì vậy tôi lên mạng xem phim, suy đoán ra được đêm đó thời gian chiếu tình tiết đoạn Đầu Nhỏ bị đánh là lúc 8h23."

"Phù hợp với thời gian té lầu?"

"Đúng vậy, thi thể của Hoàng Y Lài là bị người đi đường phát hiện, người đi đường đó vừa phát hiện ra thi thể liền lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, căn cứ ghi chép báo án, lúc đó là 8h33. Mà một người đi đường khác nói khoảng 8h20 lúc đi ngang qua địa điểm Hoàng Y Lài té lầu, vốn không có phát hiện thi thể. Cho nên, thời gian Hoàng Y Lài té lầu, là khoảng 8h20 đến 8h33."

"Mà căn cứ lời kể của Mã Quan Vinh, người đàn ông đó là vào lúc 8h23 đi lên sân thượng, cùng với thời gian Hoàng Y Lài té lầu là tương đối gần! Người đàn ông này dù không phải là hung thủ, nhưng cũng nhất định cùng vụ án của Hoàng Y Lài té lầu có liên quan. Vì thế tôi tự mình qua đây, muốn tìm Mã Quan Vinh hỏi rõ ràng, không ngờ tới... lại bị hung thủ đi trước một bước!"

Hạ Thạch nói tới đây, nhìn thi thể của Mã Quan Vinh, cắn răng một cái.

"Hung thủ?"

"Ừm, bây giờ nhìn lại, Hoàng Y Lài quả thực không phải là tự sát, mà là bị người đàn ông đó giết. Bây giờ người đàn ông đó lại đến giết Mã Quan Vinh diệt khẩu."

Lạc Tỉnh cảm thấy Hạ Thạch có chút độc đoán, không cho là đúng: "Chỉ là có loại khả năng này tồn tại thôi sao?"

......

Không lâu sau, vô số cảnh sát quản lý khu này đến trước, sau đó là điều tra viên và kỹ thuật viên của sở cảnh sát cũng đến hiện trường.

Hai cảnh sát dùng công cụ mở cửa kéo sắt ra. Sau đó một người mập mạp khoảng 20 tuổi đi vào phòng trước, hướng Hạ Thạch kêu: "Đội trưởng Hạ!"

Người mập mạp này tên là La Ba, biệt danh là "Củ Cải", anh cũng là một hình cảnh trong sở cảnh sát, là trợ thủ của Hạ Thạch. Vừa rồi người thông báo cho trung tâm chỉ huy hạ lệnh xuất cảnh chính là anh.

*La Ba phát âm giống như củ cải, phiên âm đều là luo bo.

"Củ Cải, vụ án Hoàng Y Lài là anh phụ trách phải không?"

"Đúng vậy."

"Anh qua đây một chút."

Hạ Thạch kêu La Ba tới một góc của đại sảnh, nhỏ giọng nói: "Hoàng Y Lài không phải là tự sát, mà là bị mưu sát, mà hiện tại vụ án này, chắc là cùng Hoàng Y Lài bị giết có liên quan..."

Sau đó, anh đem chuyện từ đầu tới cuối nói cho La Ba.

La Ba nghe lời kể của Hạ Thạch, mồ hôi chảy ròng ròng, run giọng hỏi: "Đội trưởng Hạ, hai vụ án này phải gộp thành một điều tra?"

"Đúng vậy."

Lúc Hạ Thạch và La Ba nói chuyện, Lạc Tỉnh cũng tự mình đi vào trong phòng, đến trước thi thể Mã Quan Vinh.

Lúc này, có một pháp y ngồi xổm bên thi thể, đang từ trong hộp công cụ lấy ra găng tay, chuẩn bị kiểm nghiệm thi thể.

Đó là một phụ nữ tóc quăn có tuổi tác xấp xỉ như Lạc Tỉnh, sắc mặt thanh tú, thanh nhã hợp lòng người.

Lạc Tỉnh nhân lúc cô không chú ý, nhanh chóng hít một hơi, sau đó đưa tay phải ra, đặt ngay trên mí mắt của Mã Quan Vinh.

Quả nhiên, trong đầu cô lập tức vang lên âm thanh của ông lão: "Cảnh quan Triệu, anh muốn biết gì thì hỏi tôi đi...."

Cùng lúc đó, cô còn ngửi thấy một mùi hương.

Đột nhiên, âm thanh biến mất, hương thơm cũng biến mất. Lạc Tỉnh mở mắt ra, hồi thần lại, thì ra là Hạ Thạch kéo cô ra.

"Cô đang làm gì thế?" Hạ Thạch lớn tiếng hỏi.

Lạc Tỉnh sớm đã suy nghĩ ra lý do: "Tôi giúp ông ta nhắm mắt, để ông ta yên nghỉ. Ưm, tôi là một nhập liệm sư..."

Hạ Thạch thô lỗ cắt ngang lời cô: "Tôi mặc kệ cô là ai! Đây là vụ án mưu sát! Không phải cảnh sát, không được đụng vào thi thể!"

"Ồ." Lạc Tỉnh lạnh lùng trả lời, xoay người đi ra.

Cùng hai lần trước cũng thế, lúc chạm vào thi thể, tiếp thu thông tin trước khi chết của nạn nhân, cô cảm thấy đầu choáng váng, thân thể mệt mỏi vô cùng.

Cô ngồi ở thang bộ, lau mồ hôi trên trán, bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích tình huống trước mắt.

Giọng nói vừa rồi nghe thấy, chắc là trước khi chết Mã Quan Vinh nói nhỉ? Ông ta nói: "Cảnh quan Triệu, anh muốn biết gì thì hỏi tôi..." Có thể thấy hung thủ giả mạo cảnh sát, nói muốn thăm hỏi Mã Quan Vinh, gạt ông ta lấy chìa khóa của cửa kéo sắt.

Còn có mùi thơm kia.

Lạc Tỉnh lần này chạm vào thi thể, không những có thể tiếp thu thông tin trước khi chết của nạn nhân, còn có thể tiếp thu được thông tin từ khứu giác!

Hiện trường không có loại mùi hương này. Mùi hương này chắc là từ hung thủ truyền đến.

Lạc Tỉnh nhận ra mùi hương này --- Cùng mùi hương phát ra từ trên người ba của Hoàng Y Lài và Hoàng Y Kỳ là giống nhau như đúc!

Hung thủ, chính là ba của Hoàng Y Lài và Hoàng Y Kỳ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.