Nữ Sinh Báo Thù

Chương 2




3 năm sau

Lớp 9A "vàng" đó vẫn giữ nguyên thành viên, trừ một bạn nữ đã mất vào 3 năm trước và Như Điệp

Hiện giờ là lớp 12A1

"Ê, hình như hôm nay lớp ta có học sinh mới đó"

Một vị tiểu thư quay xuống nói với bạn ngồi sau

Nữ sinh ngồi sau có khuôn mặt xinh đẹp, đang sơn móng tay

"Thì sao? Lại một đứa học bá à?"

Mấy nữ sinh ngồi quay cũng xúm vào buôn chuyện

" Tất nhiên rồi. Lục Mai cậu nói xem. Đứa dân thường này lại thích thể hiện đây"

Đúng vậy

Nữ sinh xinh đẹp đang sơn móng tay này là Lục Mai

"Dù thể hiện như thế nào mà khiến cho danh dự lớp 12A1 này ảnh hưởng thì chỉ có nước chết"

Nữ sinh bên cạnh gật gật đầu

"Đúng vậy. Kết cục của Như Điệp chính là bằng chứng cho sự lợi hại của lớp ta"

Lời nữ sinh đó vừa thốt ra thì cả đám liền giật nảy mình

Vai nữ sinh vừa nói đó bỗng bị một cái đập mạnh khiến cho cô ta kêu a một tiếng

Một giọng nữ lạnh lùng truyền xuống

"Lệ Hân nếu cậu còn muốn sống thì đừng có nhắc đến sự nhục nhã năm đó. Nghe chưa?"

"Mình....mình biết rồi"

Lục Mai cười khinh một cái cầm lấy tay nữ sinh lạnh lùng

"Mạc Hàn cậu đừng bạo lực quá. Cậu ấy không cố ý"

Nữ sinh tên Mạc Hàn cầm lấy tay Lục Mai

"Mình biết rồi"

"Em hèm"

Tiếng cô giáo chủ nhiệm vang lên

Cả đám học sinh chạy toán loạn về chỗ

"Các em. Lớp ta hôm nay đón một bạn mới. Bạn Tư Dạ Điệp"

Một nữ sinh bước vào, giọng nói hay như tiếng hát

"Chào các bạn. Mình là Tư Dạ Điệp"

Sau đó ngẩng đầu lên

"Ầm"

Một tiếng động vang lên

Học sinh dưới lớp mặt ai cũng tái mét

"Như....Như Điệp"

[....]

Giờ ra chơi

"Tư Dạ Điệp à. Xin lỗi nha, tại cậu giống một bạn học sinh cũ đã mất của lớp mình quá nên bọn mình nhầm"

Lệ Hân cùng đám nữ sinh vây quanh làm quen với cô

Tư Dạ Điệp cười nhẹ nhàng, khuôn mặt của cô trở lên diễm lệ khiến ai cũng ngẩn ngơ

"Thật à. Giống vậy ư?"

"Ừ ừ giống lắm"

Khuôn mặt đang cười dịu dàng của Tư Dạ Điệp bống trầm xuống, ánh mắt như ác quỷ nhìn lên

"Giống nữ sinh tên Như Điệp đúng không?"

Cả đám nữ sinh sợ hãi, mồ hôi tuôn rơi như tắm

Thấy bọn họ sợ vậy, cô cười khúc khích

"Các cậu sợ vậy à? Xin lỗi nha. Mình đùa thôi"

"À ra là đùa. Bạn học Tư hài hước thật đó"

"Làm bọn mình hết hồn"

Đằng sau

Lục Mai ngồi nhìn Tư Dạ Điệp trò chuyện với các bạn thì cười khinh bỉ một cái

Lũ dân thường đúng là một lũ cặn bã

Mới đến mà đã biết nịnh nọt

Mạc Hàn bên cạnh thấy ánh mắt của Lục Mai thì cúi xuống

"Mai Mai, cậu muốn dò thử không?"

Cô ta cười lạnh

"Sao phải dò? Đúng là nó có khuôn mặt và giọng nói giống con điếm đó nhưng nó đã chết rồi. Trừ phi nó là hồn ma hiện về còn tin được"

Mạc Hàn bên cạnh nghe vậy thì nói

"Dù gì cũng là bạn học mới. Cậu là tổ trưởng ban văn thể mĩ, cũng nên chào hỏi chút"

"Được thôi"

Lục Mai nghe vậy thì tạo cho mình khuôn mặt Tiểu Bạch Hoa giả tạo nhất bước đến

"Bạn học Tư"

Tư Dạ Điệp đang trò chuyện thì nghe thấy giọng nói đó

Lục Mai và Mạc Hàn bước tới cười thân thiện

"Chào cậu. Mình là Lục Mai, còn đây là bạn thân của mình Mạc Hàn"

"Aaa. Hân hạnh làm quen với cậu Mai Mai"

Lục Mai chấn kinh

Cảnh này không khác gì cảnh lần đầu làm quen của cô ta và Như Điệp 3 năm trước

Cô ta cũng cười như thế này, cũng gọi là Mai Mai, cũng nắm lấy 2 tay cô ta như thế này

Tư Dạ Điệp nhìn thấy sắc mặt của Lục Mai thì rụt tay lại

"Tớ tớ xin lỗi,tớ gọi sai rồi sao"

Giống...

Sao lại giống thế này?

Không...,

Nhất định chỉ là trùng hợp

Sau khi tự an ủi mình, cô ta cười

"Không có gì. Tớ chỉ đang vui thôi"

"Ồ. Ra là vậy"

Lục Mai khẽ lau mồ hôi trên trán mình

"Sau này cần gì cứ hỏi mình nha. Mình sẽ giúp"

Tư Dạ Điệp làm bộ dáng hứng thú tò mò

"Mình thật ra có một vấn đề muốn hỏi"

"Vấn đề gì vậy?"

Lục Mai hỏi lại

"Lớp mình trừ một bạn đã mất thì vẫn còn 23 thành viên mà. Sao mà chỉ có 22 người?"

Cô nói khá lớn nên cả lớp đều nghe được

Cả lớp nghe thấy câu hỏi của cô liền đơ người

Lục Mai cười

"Bạn ấy cũng mất năm lớp 9 rồi, tên là Liễu Như. Không biết nguyên nhân"

Ánh mắt của cô bỗng trở lên quỷ dị

"Thật ư?"

Bắt gặp ánh mắt như dã quỷ của cô, mọi người lạnh ớn hết cả người

"Thật..thật mà"

Lục Mai lắp bắp

"Tớ còn nghe nói không tìm thấy xác. Là thật ư?"

"Thật.....thật mà"

Không khí trong lớp bỗng căng như dây đàn

Tư Dan Điệp thay lại công tắc dễ thương

"Ra là vậy"

[...]

Hết giờ

"Bye nha Dạ Điệp"

"Ừm, bye"

Cô cười xinh đẹp tạm biệt nhóm nữ trong lớp rồi bước vào xe

Bên ngoài chiếc xe trông như một chiếc xe tầm thường nhưng bên trong toàn bộ là đồ số lượng có hạn trên thế giới

Một người đàn ông hỏi

"Buổi học đầu thế nào tiểu thư?"

Bây giờ khuôn mặt của Tư Dạ Điệp không còn dễ thương như vẻ ngoài mà tràn đầy sự ghê tởm

"Ghê tởm. Lũ chó chết ấy vẫn lắp mặt nạ 24/24"

"Vậy cần anh lột hộ không?"

Một giọng nam lạnh lùng truyền tới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.