_Đau quá!- Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hàn Tuyết. Sau khi tỉnh dậy cô thấy trần nhà
màu trắng và các mảng màu đen được cách điệu khiến cô cảm thấy có chút
lạ. Căn phòng của cô màu trắng được vẻ các đóa bỉ nhạn màu đỏ rực rỡ.
Cái đầu của cô đau như búa bổ cơ thể thì nhức nhối đủ chỗ. Giơ bàn tay
trắng nõn nà lên nhìn thì hơi khó chịu đây không phải tay của cô. Bàn
tay của cô đã chai sờn vì tập súng và dao các loại. Thân hình của cô gái này vẫn kém thân hình hồi đó của cô. Mái tóc màu nâu sẫm dài tới mông
được uốn nhẹ ở phần đuôi tạo nên sự nhẹ nhàng nhưng thứ đáng nói là có
cái mái xước dài che mất phân nửa gương mặt xinh đẹp và đôi con ngươi
màu đỏ sâu thẳm.
Sau một hồi, lăn lộn trên chiếc giường màu trắng vì chán nản thì cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh trong phòng tình trạng
mò đường. Vì thân thể này bị cận nếu không đeo kính áp tròng thì phải
đeo mắt kính. Nhưng do bản năng sát thủ tai cô rất nhạy cảm.
“Cạch”
Tiếng cửa phòng đột nhiên mở ra.
_ Á!- Tiếng la thất thanh của cô khiến cho người vừa mở cửa chạy ào tới bên cạnh cô.
_ Chị hai! Chị có sao không?- Người mở cửa lúc nãy là Hàn Thiên Thanh đứa em trai duy nhất của nữ phụ Hàn Tuyết.
_ Đau quá! Mắt kính đâu!- Cô mò mẫm tìm kiếm cái mắt kính trời đánh của mình.
_ Đây nè chị hai- Cậu bé vui vẻ đưa cho cô chị hậu đậu của mình. Sau khi
đeo vào cô mới thấy rõ khuôn mặt của người đưa cho mình cái mắt kính dày này. Đó là một chàng trai trẻ hơn cô khoảng 2 tuổi. Mái tóc của cậu
được chải gọn màu nâu sẫm. Cậu sở hữu một khuôn mặt của tiểu shouta đáng yêu. Thân hình của cậu tuy không rắn chắc nhưng nhìn rất dẻo dai. Ưm... Cũng có thể nói là mĩ (Tg: Sao mình lại sinh ra đứa con vô cảm với sắc
đẹp vậy! Huhu! T^T)
_”Mà hình như ngoại hình này quen quen à nha”- Tiếng lòng của Tuyết tỷ.
_ À! Cho tôi hỏi cậu là ai vậy?- Giọng lãnh đạm.
_ Chị hai! Là em mà! Em là Hàn Thiên Thanh em trai chị mà! Có phải vì đi
làm nhiệm vụ chị ngã té nên không nhớ em là ai sao!?! Em là Hàn Thiên
Thanh em trai chị nè!- Thanh ca bị đã kích.
_ Thanh Thanh?- Cô ngờ vực.
_ Chị hai chị là Hàn Tuyết!- Hàn Thiên Thanh lắc mạnh vai của Tuyết tỷ.
_” Ưmk! Thì ra là mình xuyên qua cuốn tiểu thuyết mình đọc vì một lý do
hết sức nhảm! Xuyên đâu không xuyên qua ngay con nữ phụ ngu ngốc lại mê
trai hạng nhất và bị trai hại chết thảm!!!”- Cô thầm nghĩ tức giận đến
mức muốn lật bàn.
Bỗng cô muốn đập chết con nữ khách hàng. Lý do
cô đập bàn là: lúc đó khách hàng đó bắt cô giết tên nào đó mà cô cũng
quên tên rồi mà vô cùng vô duyên bắt cô giết hắn bằng cách thức giết nữ
phụ cùng tên với cô. Nên cô cũng cố gắng đọc cho hết.
_Chị hai! Chị có sao không?- Thiên Thanh lo lắng hỏi.
_Không sao!- Cô hơi cuối đầu.
_Chị hai ăn đi! Em đúc chị nha- Anh nhìn cô đầy sủng nịnh.- Nói A đi!
_A- Nếu không phải tay cô đang đau cũng đâu cần phải y như con nít đợi đúc ăn như bây giờ. Mặt cô chảy đầy hắc tuyến.
***HẾT CHƯƠNG***
Tg: Hoàng cảnh của Hàn Tuyết nguyên chủ cũng giống như của Tuyết tỷ nhà ta cũng là sát thủ nhưng đứa em trai chưa chết vậy thôi!