Tiền Tiểu Phúc không trả lời câu hỏi của Châu nhi, nàng nhìn thẳng Nam Cung
Kiệt: “Những lời cô ấy nói, chàng đều tin sao?” Thanh âm của nàng run
rẩy.
Nam Cung Kiệt cách đó một đoạn, gắt gao nhìn chằm chằm vào người mà hắn thương yêu.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, hai con ngươi đen láy động lòng người
mang vẻ đơn thuần không có tính toán, khiến người khác thấy mà đau lòng.
Nàng muốn khóc sao? Còn có thanh âm của nàng dè dặt, mang theo tia
tuyệt vọng, giống như đang đợi hắn đưa ra quyết định. Khuôn mặt đáng yêu vẫn lưu trong trí nhớ, vì sao lại trở nên lạ lẫm như thế? Thậm chí làm
hắn tan nát cõi lòng.
Có quá nhiều nghi vấn và khó hiểu lởn vởn trong đầu hắn, hắn mở miệng nói, liền cảm thấy thanh âm này rất xa xôi, lạnh lùng:
“Làm sao nàng lại xuất hiện ở đây? Nàng cùng Thái tổng quản có giao ước gì? Vật mà nàng mới đốt đi là thứ gì? Còn có, lời nàng mới nói sau khi
chuyện làm xong sẽ rời đi, những lời này rốt cuộc là có ý gì?”
Tiền Tiểu Phúc bị hắn liên tục hỏi dồn, á khẩu không biết trả lời thế
nào, giọng nói lạnh như băng, ánh mắt sắc bén tràn đầy phẫn nộ cùng nghi vấn.
Nàng không ngờ sẽ có một ngày, Nam Cung Kiệt lại đem mọi tội lỗi đổ hết lên đầu nàng, mà không hề tin tưởng nàng.
Chỗ ngực phảng phất như bị thứ gì bén nhọn đâm vào, đau đớn lan tràn
toàn thân, phá huỷ toàn bộ lòng tin nàng vất vả mới xây dựng được.
Mỗi một câu nói của hắn là một lần lòng tin trong nàng sụp đổ. Đôi môi
run rẩy muốn nói cái gì, muốn giải thích cái gì đều bị lời nói lạnh lùng của hắn cắt ngang.
Trên người hắn tràn đầy phẫn nộ, từng bước đến gần nàng, cúi đầu nhìn
nàng: “Ta tin tưởng nàng như vậy, coi nàng trở thành nữ nhân ta yêu nhất đời này. Vì nàng, ta thậm chí còn giải trừ hôn ước với Triệu Như Mai,
cuối cùng, vì sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”
“Ngô đại phú có thật là nghĩa phụ của nàng không? Nàng sở dĩ trà trộn
vào phủ Nam Cung chúng ta mục đích chính là muốn huỷ diệt thanh danh của Vạn tửu trang ư? Có đúng không? Tại sao ta lại không chút nghi ngờ nàng hả...”
Hắn đột nhiên nở nụ cười, chỉ là trong mắt không có phần vui vẻ: “Nàng
rõ ràng chỉ là một nha đầu nông thôn, đến một chữ cũng không biết nhưng
lại hiểu rõ về rượu, thậm chí so với bất kì một cất rượu sư trong phủ ta đều thông tuệ hơn. Lẽ ra ta nên hoài nghi nàng từ sớm mới phải!”
Nhìn nàng liên tục lắc đầu, trong mắt đều là nước mắt, hắn lại vô tình
hừ lạnh một tiếng: “Theo như những gì trong kế hoạch của nàng, việc lần
trước xả thân cứu ta cũng chính là kế hoạch ngoài dự đoán của nàng. Ta
rõ ràng hỏi nàng muốn ban thưởng cái gì, nàng chẳng những không muốn ban thưởng tiền lại còn biểu hiện bộ dáng muốn rời đi, à, đúng rồi! Nếu ta
đoán không sai, chiêu này phải gọi là lạt mềm buộc chặt, đúng không?”
Tiền Tiểu Phúc bị hắn từng bước ép sát, dồn đến không còn chỗ lùi, sắc mặt trắng bệch đã không còn nữa điểm huyết sắc.
Thái tổng quản cuối cùng từ trong khiếp sợ cũng tỉnh táo lại: “Trang chủ, người hiểu lầm Tiểu Phúc cô nương ...”
“Ông câm miệng cho ta!” Nam Cung Kiệt tức giận rốt cục cũng bộc phát:
“Ta tín nhiệm các ngươi như thế nào, coi các ngươi trở thành tâm phúc,
trở thành người thân của ta. Chính là, các ngươi lại đối xử như thế với
ta! Thái tổng quản, năm ngàn lượng hoàng kim đối với ông mà nói thật sự
quan trọng như vậy sao? Nếu như các ngươi thật sự cảm thấy gian phòng
của nhà Nam Cung phủ qúa nhỏ, thì ta cũng không ngại cho phép các người
liền lập tức cút ra ngoài.”
“Thanh Cách!” Tiền Tiền Phúc lạc cả giọng hét lớn.
Đầu tiên, Nam Cung Kiệt là sững sờ, chỉ thấy bàn tay nắm lấy vạt áo
trước ngực hắn: “Chàng điên rồi! Chàng điên rồi có phải có không? Tại
sao lại như vậy? Rốt cuộc làm sao vậy? Có thể nói cho ta biết chàng rốt
cuộc bị làm sao vậy?”
Thanh âm bén nhọn của nàng hét lớn lên, đồng thời mang theo nước mắt:
“Có thể chàng không nhớ ta, có thể không tin ra, chẳng lẽ ngay cả Thái
tổng quản, người trong phủ hầu hạ nhiều năm như vậy, chàng cũng không
tin tưởng sao? Chàng nhìn ông ấy xem, mở to mắt ra mà nhìn ông ấy đi!”
Nước mắt rơi đầy trên mặt, nàng nhìn về hướng Thái tổng quản mà xem:
“Ông ấy cũng sắp gần sáu mươi rồi, từ ngày chàng được sinh ra, liền đối
xử chàng giống như con trai, chàng cười ông ấy cũng cười, chàng sầu ông
ấy cũng sầu theo. Mấy ngày chàng sinh bệnh, Thái tổng quản như người
điên vì chàng mà đi khắp nơi tìm đại phu, những vị đại phu nói bọn họ
không biện pháp, Thái tổng quản thoáng cái già đi mười mấy tuổi.”
“Ông ấy thậm chí còn quỳ gối trước mặt những vị đại phu kia, đánh đổi
tính mạng của mình, chỉ cần có thể cứu được chàng thì ông ấy cái gì cũng đều sẽ làm. Một quản gia như vậy chàng rõ ràng không tìm hiểu rõ, chỉ
vì một câu vu hãm của người khác liền nhẫn tâm hoài nghi ông ấy! Có phải trong trí nhớ của chàng một chút cũng không hề có bóng dáng của ta đúng không? Ta là Tiểu Phúc! Tiểu Phúc! Là Tiểu Phúc của chàng mà! Chẳng lẽ
chàng đã quên rồi sao? Tại gian phòng nhỏ ở thôn kia, chúng ta đã cùng
nhau chế ra ‘duyên định ngàn đời’? Chính miệng chàng đã
đồng ý với ta, từ nay về sau sẽ đối xử tốt với ta, sẽ không nổi cáu với
ta, sẽ không bao giờ không để ý đến ta, nhất định sẽ yêu thưong ta,
chàng cũng sẽ không đánh mắng ta, không phạt ta, còn nữa... Chàng còn
đáp ứng sẽ vĩnh viễn tin tưởng ta...”
Mỗi một câu nói của nàng khiến Nam Cung Kiệt biểu lộ sự kinh ngạc.
Trong đầu giống như có một vết rách bị cứa ra, xa xôi đâu đó từng mảng
kí ức bị hắn lãng quên lần lượt quay về.
Cánh tay đột nhiên bị giơ lên, ống tay áo được kéo lên cao, một trận
đau nhức lan tràn cả cánh tay, chỉ thấy Tiền Tiểu Phúc cắn vào cánh tay
hắn.
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn người trước mắt, khuôn mặt tuyệt vọng, vẫn
còn lưu lại vệt nước mắt, càng làm cho hắn bất ngờ chính là dấu răng từ
trước với dấu răng lần này hoàn toàn giống nhau, đây rốt cuộc là chuyện
gì?
“Cái gì cùng không nhớ rõ rồi, nhưng hai dấu răng này chàng phải nhớ
cho kĩ...” Thanh âm của nàng từ từ khôi phục lại bình tĩnh, bên môi còn
nở nụ cười thê lương: “Bây giờ, chàng nhất định rất đau... khi lần đầu
tiên cắn chàng, chàngcũng nói rất đau, nhưng chàng biết không... Thế
gian còn một loại đau đớn khác, so với vết thương này còn đau hơn vạn
lần...”
Cầm bàn tay của hắn, hướng vào phần ngực của mình: “Thanh Cách, lúc này đây... Chỗ này của ta đau quá...” Nàng vừa nói vừa khóc: “cái gì chàng
cũng không nhớ rõ rồi, bây giờ lại đem loại đau đớn này để lại cho ta,
chàng thật sự quá tàn nhẫn...”
Nàng buông cánh tay hắn xuống, nở nụ cười tuyệt vọng: “Cái gì mà ‘duyên định ngàn đời’ với tình duyên ngàn đời chứ, đối với chàng mà nói, đấy chỉ là một
chuyện rất đáng buồn cười trong quá khứ mà thôi. Nếu cái gì không nhớ rõ rồi thì duyên phận giữa chúng ta cũng nên dừng ở đây thôi.”
Nếu như chàng hoài nghi ta cố ý phá hoại công việc tửu phường, chàng có thể đến nha môn cáo trạng ta, một người làm một người chịu, Thái tổng
quản không có bất cứ quan hệ gì! Ông... Ông ấy cũng chỉ vì muốn đem đến
cho chàng niềm vui mà thôi, ước mong của ông ấy chỉ có thế thôi.”
Một mạch nói xong, cũng không cho Nam Cung Kiệt có cơ hội hiểu được,
Tiền Tiểu Phúc xoay người chạy như bay rời khỏi tầm mắt của Nam Cung
Kiệt.
Thái tổng quản không ngờ sự việc lại phát sinh đến tình trạng này, vẻ
mặt ông ai oán trừng mắt nhìn Nam Cung Kiệt: “Trang chủ, vì cái gì người lại hồ đồ như như vậy? Người có biết mấy ngày nay Tiểu Phúc thức trắng
rốt cuộc là vì cái gì không?”
Vừa nói ông liền mang tới một tiểu bầu rượu: “Tiểu Phúc nói, rượu này tên là ‘duyên định ngàn đời’, hương vị bên trong này chính là thứ mà người muốn... Nàng còn nói,
trong rượu này còn chứa lời hứa hẹn của hai người. Trang chủ, tuy lão
không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng, chẳng lẽ người đối với Tiểu Phúc thật sự một chút cũng không nhớ hay sao?”
Nam Cung Kiệt tay run rẩy tiếp nhận bầu rượu. Duyên định ngàn đời? Cái tên rất quen, Tiểu Phúc... Thanh Cách...Tiền đại nương... Tiền gia tứ huynh đệ...
Khi rượu trong bầu theo yết hầu chảy xuống, trong nháy mắt, một hương vị quen thuộc trong dạ dày bùng nổ!
Trong trí nhớ từng mảng hỗn loạn hiện lên, bên tai vang lên từng thanh âm, trong đầu cũng hiện lên một đoạn trí nhớ.
“Muội muốn cái gì ta cũng đều cho muội hết?”.
“Thứ mà muội muốn rất nhiều”.
Vừa nói xong, nàng lấy tay che đi khuôn mặt đáng yêu, nói: “Muội muốn
huynh từ nay về sau, đối với mình muội tốt nhất, dù không có việc gì
cũng không được giận muội, không thèm để ý đến muội, nhất định phải
thương muội, cho dù muội làm sai chuyện gì đi chăng nữa, cũng không được phép đánh muội, mắng muội, còn có...”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to không mang ác ý, nháy mắt: “Mặc kệ từ nay xảy ra việc gì, huynh phải tuyệt đối tin tưởng muội”.
Nam Cung Kiệt nhe răng cười: “Muội còn nhỏ như vậy mà yêu cầu lại nhiều đến thế.”
“Thế nào, huynh làm được không?”
“Làm được!”.
“Vậy nếu như huynh làm không được thì sao?”
“Nếu như ta làm không được, thì sẽ bị thiên lôi đánh chết...”
“Đừng..!”
Hai chữ còn chưa ra khỏi miệng đã bị đôi tay nhỏ bé bưng kín lại.
“Không được nói những lời thề độc tùy tiện”
Vì sao mà hắn lại quên đi đoạn trí nhớ này? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Hắn nhớ lại tại đầu đường lần đó, mình đang đứng nhìn theo bóng dáng
một tiểu nha đầu mặc xiêm y thô sơ vì muốn mua một tấm vải đã xông vào
đám người tụ tập phía trước.
Sau gáy đột nhiên truyền đến từng trận đau nhức thấu xương, trước khi
hắn rơi vào hôn mê dần, thấy được khuôn mặt đang la hét gọi tên Thanh
Cách vang lên trong đám người.
“Tiểu Phúc...” Nội tâm đau đớn một hồi, Nam Cung Kiệt rốt cuộc cũng nhớ hết
lại mọi chuyện. “Phụt!” Hắn phun ra một ngụm máu đen làm nhiễm đỏ cả vạt áo, khiến cho mọi người khiếp sợ.
“Ta không cần biết ngươi làm thế nào, kể cả có nguy hiểm ta cũng muốn
liều một phen. Chỉ cần ngươi có thể làm cho hắn ấy quên đồ tiện nhân kia đi, hơn nữa ngoan ngoãn đáp ứng cưới ta làm vợ, ta cái gì cũng không
cần biết...”
“Nhiếp hồn thuật là phương pháp duy nhất, chỉ cần khống chế hồn cậu ta, không sợ cậu ấy không nghe theo lời cô, mà còn cưới cô vào cửa...”
Không được... Không được...
Nam Cung Kiệt cố gắng giãy dụa trong bóng tối, nhưng phản kháng của hắn vô dụng, thân thể không tự chủ được dần trở nên mơ hồ, một đoạn trí nhớ theo đó mà tan biến.
Tiểu Phúc... Tiểu Phúc... Nàng đang ở đâu?
“Thanh Cách, chàng thật sự không nhớ ta là ai sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn
hàm chứa nước mắt thình lình xuất hiện trước mặt hắn: “Thanh Cách, chúng ta đã thề đời đời kiếp không xa nhau, Thanh Cách, vì sao chàng lại rời
khỏi ta, Thanh Cách, ta là Tiểu Phúc...”
“Tiểu Phúc...Tiểu Phúc...”
“Trang chủ ...người mau tỉnh lại đi.”
Nam Cung Kiệt đột nhiên từ trong hôn mê dần tỉnh lại, nhìn thấy hai cha con Thái gia đang lo lắng nhìn mình.
Nhìn trong mắt hắn tràn đầy sự hốt hoảng, Thái tổng quản nhịn không
được nước mắt tuôn đầy trên mặt: “Trang chủ, người cuối cùng cũng tỉnh
lại, đại phu nói, do người quá mức kích động, sợ người giận dữ công tâm, nếu có chút sơ xuất, chỉ sợ... Chỉ sợ...”
“Tiểu Phúc ở nơi nào?”
“Trang chủ, Tiểu Phúc cô nương từ ngày đó rời phủ rồi, sau đó cũng chưa trở lại lần nào...”
Cuối cùng, lại là Thái Nghị Nhiên không chút do dự đem mọi chân tướng
kể lại: “Từ sau khi người té xỉu, Châu nhi liền treo cổ tự tử, nhưng
thật may là phát hiện kịp thời mới cứu được, sau đó mới biết được những
lời nói ngày ấy là Châu nhi vu hãm Tiểu Phúc, nghe theo sự sai bảo của
Triệu Như Mai.”
“Chỉ vì nương Châu nhi bệnh nặng cần chút tiền mua thuốc, Châu nhi vì
lo chạy chữa cho nương nên nhận sự trợ giúp của Triệu Như Mai. Khi nàng
tận mắt chứng kiến Tiểu Phúc vì chuyện này rời khỏi nhà Nam Cung, lại
thấy người vì Tiểu Phúc mà thổ huyết bị dọa sợ tới mức hoang mang tâm
thần bất ổn, thậm chí, biết mình nhất thời mà gây đại họa, nên hổ thẹn
mới thắt cổ...”
Nam Cung Kiệt nghe đến đây, trái tim giống như bị vỡ nát, khí lực toàn thân bị rút sạch.
Khi hắn đột nhiên nhớ lại cảnh ngày đó: Tiểu Phúc mang khuôn mặt tuyệt vọng đứng bên cạnh mình chạy đi: “Không…”
“Trang chủ, người muốn đi đâu?”
Thái tổng quản cùng Thái Nghị Nhiên nhìn vẻ mặt tái nhợt của Nam Cung
Kiệt mà nhảy xuống giường, lảo đảo chạy ra ngoài, lập tức người đã biến
mất ngoài cửa.
“Rầm” Nam Cung Kiệt một cước đá văng cửa phòng Triệu Như Mai, bắt gặp ả ta đang thu dọn hành lí, bộ dạng giống như chuẩn bị rời đi.
Ả còn chưa kịp định thần lại cánh cửa bị một cước đá văng, lập tức đã có một bàn tay không khách khí bóp lấy cái cổ non mịn.
“Ngươi dám dùng Nhiếp hồn thuật với ta?” Bị tước đoạt trí nhớ, nay đã
được khôi phục lại, Nam Cung Kiệt rốt cuộc cũng nhớ lại sự việc xảy ra
trên con đường đó.
Bị ép buộc phải ngẩng đầu, Triệu Như Mai hoảng sợ cố gắng muốn giãy khỏi bàn tay đang đặt tại cổ mình.
Trước mắt vẫn là Nam Cung Kiệt tuấn mỹ như trước, nhưng gương mặt lại
giống như ma quỷ địa ngục, ánh mắt phóng ra những mũi tên bén nhọn hung
ác, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ả.
Từ bé, cô cùng Nam Cung Kiệt lớn lên, nhìn hắn xa cách, cao ngạo, tự
phụ, nhưng giờ phút này chưa từng thấy hắn hung ác, tàn bạo, lãnh huyết
như vậy.
Nàng sợ hãi lắc đầu chỉ cầu mong trong giờ phút sinh tử này, có thể
nhận được sự thương hại của hắn, nhưng hình như nàng đã đánh giá đáy
lòng Nam Cung Kiệt quá cao.
Lực đạo ở tay tăng thêm giống như muốn bóp chết nàng trong nháy mắt, nàng tựa hồ đã thấy được cửa vào địa ngục.
“Còn không chịu nói sao?” Hai mắt hắn đỏ lên, tiếng cười cợt lạnh lẽo:
“Nếu ngươi chết mà không muốn nói ra chân tướng, như vậy ta chỉ có thể
thành toàn ngươi...”
Vừa nói, hai tay dùng thêm lực bóp chặt, muốn chấm dứt cái mạng nhỏ của nàng.
Triệu Như Mai liều mạng lắc đầu: “Không... Đừng...” Nàng bị Nam Cung
Kiệt làm sợ đến mức đánh mất cả lòng kiêu ngạo: “Chàng... Huynh muốn
biết cái gì, ta... Ta sẽ nói tất cả.”
Lúc này, hắn mới từ từ hơi lỏng tay, nhìn nàng không chút biểu cảm: “Từ đầu tới đuôi, ta muốn biết toàn bộ chân tướng!”
“Khụ... Khụ... Khụ...”
Triệu Như Mai cũng được thở, đột nhiên cảm thấy chính mình thật đau
xót, người nam tử mà nàng yêu bao nhiêu năm, dùng đủ mọi mưu kế nhưng
đến cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy.
Nàng bỗng nhiên cười lớn, nhưng lệ lại rơi đầy mặt: “Đúng vậy, sự thật
ta có sử dụng Nhiếp hồn thuật với người, ta làm như vậy sở dĩ cũng là do huynh ép ta.”
Cặp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu tình của Nam Cung Kiệt:
“Chúng ta cùng nhau lớn lên, huynh biết rõ, trong mắt ta chỉ có mình
huynh, còn huynh thì sao chứ? Huynh thử hỏi chính mình một chút xem,
huynh đã từng nghiêm túc nhìn ta lấy một lần nào chưa? Cho tới bây giờ,
huynh đều là cao ngạo tự phụ, trong mắt căn bản không nhìn tới bất luận
kẻ nào!
Mà ngay cả năm đó chỉ vì muốn thấy huynh cười, ta không ngại trực tiếp
xuống bếp học nấu ăn, cuối cùng không cẩn thận mà cắt dao vào tay, huynh chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái, nói ta chảy máu rất dơ...” Nàng đột
nhiên nở nụ cười bi thương: “Không nghĩ tới, loại người lạnh lùng như
huynh lại có thể đối với một tiểu nha đầu nông thôn nở nụ cười ấm áp!
Huynh biết không? Khi ta tận mắt nhìn thấy huynh đứng ở đầu phố nhìn nha đầu kia biểu lộ tình cảm, lòng của ta giống như bị vỡ nát, ta không cho phép... Tuyệt đối không cho phép... ta theo huynh nhiều năm như vậy,
không thể trơ mắt nhìn huynh bị người khác cướp đi!”
Nàng giống như điên, trợn mắt nhìn: “Vị đạo sĩ kia nói với ta, chỉ cần
trúng nhiếp hồn, huynh có thể đem đoạn trí nhớ kia biến mất khônng còn
một mảnh. Vì không muốn khiến đoạn trí nhớ kia của huynh bị trống, ta
còn bắt hắn làm phép khiến cho huynh nghĩ rằng đoạn thời gian này huynh
đang ở Nghi Xương, hơn nữa còn muốn huynh huỷ bỏ trận đấu cất rượu,
tuyên bố muốn cưới ta làm vợ.”
Nam Cung Kiệt càng nghe càng khiếp sợ. Khó trách mỗi lần hắn nghĩ lại đoạn thời gian này, tất cả đều mơ hồ không biết.
Hơn nữa, hắn căn bản cũng không nhớ rõ tại sao mình lại đáp ứng lấy ả
ta làm vợ, rõ ràng giữa bọn họ không hề có tình cảm với nhau.
Thật giống như có một thanh âm ép buộc hắn phải làm như vậy, mà hắn thì không thể phản kháng lại.
Bên tai truyền đến nụ cười thê lương của Triệu Như Mai: “Nhưng mà, nữ
nhân kia cũng thực ngu xuẩn, ta chỉ an bài một bữa ăn tối cùng huynh,
không ngờ chính vì lòng ghen ghét đã che mắt nàng ta. Sau đó, ta cố ý
nói cho huynh biết nơi nàng cất rượu nghĩ tạo nên sự hiểu lầm, không
nghĩ tới ông trời cũng giúp ta, huynh không hề tinh lời nói của nàng
cùng Thái tổng quản, mà chỉ tin vào lời nói dối của ta”.
Nam Cung Kiệt nghe xong thực kinh hãi, không nghĩ tới tất cả đều là mưu kế của ả.
Nàng phẫn hận trừng mắt nhìn hắn: “Nam Cung Kiệt, huynh thật sự tin
rằng, ngày đó huynh nói với ta muốn giải trừ hôn ước, thì ta sẽ thực sự
cam lòng sao? Ta không có rộng lượng đến vậy đâu, càng không có khả năng trơ mắt thành toàn cho hai ngươi, ta hận Tiền Tiểu Phúc đã cướp huynh
khỏi tay ta, hận Thái tổng quản mặc dù từ nhỏ xem ta lớn lên, nhưng một
lòng lại giúp tiện nhân kia. Mà ta hận nhất chính là huynh! Là huynh ép
ta, nếu như huynh không lạnh lùng với ta, lãnh khốc với ta, ta làm sao
có thể sử dụng Nhiếp hồn thuật với huynh? Nhưng mà ta lại không ngờ
tới...”
Nàng chậm rãi lui về phía sau vài bước: “Nhiếp hồn thuật lại không thể thắng được một chén rượu của nàng ta nhưỡng ra.”
“Nói như vậy, chuyện cất rượu của lệ huyện kia sở dĩ có người lọt vào
phá hoại, Châu nhi vu Tiểu Phúc cùng Thái tổng quản, tất cả những chuyện này đều do cô một tay sắp đặt”.
Từng chuyện xâu chuỗi lại với nhau, Nam Cung Kiệt rốt cuộc hiểu rõ chân tướng, hắn hiểu lầm Tiểu Phúc rồi!
Nhớ tới trước lúc chạy đi, ánh mắt Tiểu Phúc tuyệt vọng, tan nát cõi
lòng khiến trái tim hắn đau đớn, mà hắn lại trở thành kẻ đồng loã thương tổn nàng.
Triệu Như Mai đắc ý cười lạnh: “Là ta làm thì thế nào? Thứ ta không có được thì người khác cũng đừng mơ tưởng có?”
“Ngươi, đồ tiện nhân đê tiện!” Không muốn nghe ả nói thêm lời nào nữa,
Nam Cung Kiệt không chút suy nghĩ bóp cổ nàng, tăng thêm lực đạo như gần muốn chấm dứt tính mạng của nàng.
“Trang chủ...”
Ngay tại lúc Triệu Như Mai lịm dần đi thì Thái tổng quản kịp xông vào, nhìn thấy thế vội bước đến ngăn cản.
“Trang chủ mau tỉnh táo lại, giết người thì đền mạng. Huống hồ vì loại
người này không đáng để giết. “ Thái tổng quản thất vọng cực độ, ông
không thể ngờ được, cô nương mà tận mắt mình nhìn nàng lớn lên, lại có
thể thành loại người nhẫn tâm thế này.
Nhờ Thái tổng quản khuyên giải, Nam Cung Kiệt từ từ buông tay, đôi mắt
hung ác đỏ trừng mắt nhìn Triệu Như Mai như muốn xử lăng trì, đột nhiên
cười lạnh.
“Ông nói đúng! Loại nữ nhân thếnày không đáng để giết, sẽ làm bẩn tay
ta. Thái tổng quản, Triệu Như Mai dùng tà thuật hãm hại người vô cùng
nghiêm trọng, đem nàng đến nha môn, mọi việc đều cho giao quan phủ xử
lý.” Nói xong, hắn biểu lộ sự khinh bỉ Triệu Như Mai, rời đi.
***
“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, rốt cuộc ngươi có hiểu lời ta
nói không vậy, Tiểu Phúc nhà chúng ta không muốn gặp ngươi, ngươi tốt
nhất cút xa ra cho ta.”
“Tiểu Phúc đúng là một nha đầu ngốc, lúc trước muội ấy hảo tâm đưa
ngươi vào nhà chúng ta, tạo điều kiện cho ngươi ăn, hao tâm tổn trí
chiếu cố ngươi, kết quả thì sao? Lại nuôi nhầm một con sói chuyên ăn
tươi nuốt sống người.”
Khi Nam Cung Kiệt không ngừng quất ngựa tới thôn Lan Sơn, tìm được nhà
của Tiền Tiểu Phúc thì lại bị bốn vị ca ca bộc trực của nàng ngăn lại.
Hắn không thể ngờ được, mình lại có kết cục này, bốn huynh đệ Tiền gia
giống như bốn pho tượng không thể xâm phạm nổi, gắt gao canh giữ trước
cửa nhà. Mặc cho hắn nhận lỗi, hay giải thích vẫn không chịu để cho hắn
bước vào cửa chính một bước.
Cuối cùng, hắn dứt khoát quỳ gối trước cổng Tiền gia, nếu như không
thấy được Tiền Tiểu Phúc thì sẽ quỳ chết ở chỗ này không đi.
“Hừ! Ngươi đừng làm bộ dáng đáng thương, giả mù sa mưa ở chỗ này, ngươi biết Tiểu Phúc của chúng ta vì ngươi mà có bao nhiêu khổ sở, bị vu oan
không? Ngươi cho rằng ngươi quỳ xuống xin lỗi, nói vài lời thật dễ nghe
thì Tiểu Phúc sẽ tha thứ ngay cho cái loại người vong ân phụ nghĩa như
ngươi hay sao?
Khi hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, bốn huynh đệ liền liệt Nam Cung Kiệt
vào kẻ địch số một, hận không thể bẻ gãy xương, lột da, tự tay băm hắn
thành trăm mảnh. Lúc này, chỉ cho hắn đứng ngoài cửa, trách cứ vài câu
đã rất khách khí lắm rồi.
Đối với việc bốn huynh đệ Tiền gia có địch ý với mình, Nam Cung Kiệt có thể hiểu được, nhưng hắn cũng chỉ là người bị hại, bọn họ đều rơi vào
cái bẫy của Triệu Như Mai, nhưng hắn cũng thừa nhận: bởi việc này mà đem lại đau khổ cho Tiểu Phúc.
Cho nên, hắn can tâm tình nguyện quỳ gối ở đây, can tâm tình nguyện
nhận sự chỉ trích của huynh đệ Tiền gia, chấp nhận dùng loại phương thức hèn mọn này chờ đợi Tiểu Phúc tha thứ.
Bốn huynh đệ Tiền gia thay phiên mắng xong, phát hiện Nam Cung Kiệt vẫn im lặng, thẳng tắp quỳ gối tại chỗ, chỉ mong Tiểu Phúc gặp hắn.
Cuối cùng, bốn người thấy việc mắng chữi hắn không có ý nghĩa, tức giận bỏ đi, không để ý tới hắn, mặc kệ hắn quỳ đến chết cũng được.
Cứ như vậy, Nam Cung Kiệt quỳ từ sáng đến tối, khờ dại hy vọng Tiểu Phúc có thể ra nhìn hắn, dù chỉ một lần thôi cũng được.
Nhưng đến lúc chạng vạng, sắc trời tối dần, trên bầu trời bắt đầu xuất
hiện mưa phùn, vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Phúc xuất hiện.
Mưa lúc đầu nhỏ, sau nặng hạt dần, từng đợt làm ướt xiêm y của hắn,
lạnh buốt như băng ngấm vào tận xương tuỷ, đầu gối quỳ quá lâu cũng dần
mất đi cảm giác.
Không biết đã bao lâu, mơ hồ trong tầm mắt xuất hiện đôi giày thêu, trên đầu giống như được vật gì đó che chắn khỏi nước mưa.
Ngẩng đầu nhìn lên, đúng là một cái ô giấy đang che cho hắn, mà đứng trước
mặt hắn, không ai khác chính là người từng đem lại cảm giác người nhà
cho hắn_Tiền đại nương.
Trên mặt người đối diện nở nụ cười hiền lành, cho dù ở trong đêm mưa lạnh lẽo này vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ bà.
“Thanh Cách công tử, à không... Có lẽ ta nên gọi ngài là Nam Cung trang chủ.” Bà vươn tay, đỡ người đang quỳ trên mặt đất dậy. “Thân thể ngài
đáng giá ngàn vàng, nhà nghèo chúng ta không nhận nổi lễ lớn thế này,
mưa đêm rất lạnh, ngài mau trở về đi thôi, nếu không cảm lạnh, trách tội xuống, gia đình chúng ta thật gánh không nổi tội danh này đâu.”
Nam Cung Kiệt vâng lời bà, từ từ đứng dậy, mới phát hiện đầu gối của
mình đã đau nhức mất đi cảm giác, dưới chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã
sấp xuống, lại có cánh tay khô gầy đỡ lấy cánh tay của hắn.
“Cẩn thận!”
Hai chữ ngắn gọn, nhưng lại làm cho ý chí kiên cường của Nam Cung Kiệt
nơi cổ họng chua xót, xuất hiện lệ nóng: “Tiền đại nương, cầu
người...cầu người cho cháu gặp Tiểu Phúc, có được không?”
Vẻ mặt Tiền đại nương khó xử, cuối cùng ưu tư nói: “Tiểu Phúc... Tiểu
Phúc... Ngày hôm qua, nó đã rời đi rồi, trước khi đi, nó cũng nói với
ta, nếu một ngày kia ngài tới cửa tìm thì đem cái này giao lại cho
ngài.”
Vừa nói, từ trong tay áo đưa ra hai phong giấy, đặt vào trong tay Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt nhìn kĩ, đây là lúc hắn vui đùa ầm ĩ, buộc nàng kí văn tự bán mình, trên đó còn lưu lại dấu tay hồng hồng của nàng.
“Tiểu Phúc nói, ngài đã huỷ đi ước hẹn giữa hai người, nên khế ước này sẽ
không còn hiệu lực. Mặt khác, Tiểu Phúc muốn nhờ ta viết dùm lại phương
thức cất rượu. Nó nói, ‘duyên định ngàn đời’ có thể hoàn
thành là do hợp lực của hai người, nếu như ngài còn nhớ rõ đã hứa hẹn gì với nó, như vậy...Ngài nên biết phải làm thế nào.”
Nam Cung Kiệt tiếp nhận hai tờ giấy mỏng, chậm rãi hồi tưởng lại từng câu nói của Tiền đại nương.
Tiểu Phúc đi rồi...
Tiểu Phúc rời khỏi hắn...
Khi ý thức dần dần rõ ràng, hắn rõ ràng nghe được giọng nói tan nát cõi lòng của mình.
“Không…”