Edit: Tuyết Nguyệt Lam
"Mai Mai, cuối cùng con cũng đến rồi." Mẹ Ngụy thấy Hàn Mai Mai tiến vào, liền thân thiết đi tới lôi kéo tay cô, chú ý tới Lục Giai Duệ bên cạnh cô cũng cười chào một tiếng.
"Dì để cho Nhất Minh dẫn hai cháu đi chào hỏi Lão thái thái một tiếng." Mẹ Ngụy nói.
"Dì, thật sự không cần. Chúng cháu có thể tự qua đó mà."
"Tôi dẫn hai người đi." Ngụy Nhất Minh đột nhiên xuất hiện trước mắt, chậm rãi nói. Đồng thời anh ta bất động thanh sắc đánh giá Hàn Mai Mai một phen. (đẹp hoa cả mắt anh luôn)
Anh ta mặc một bộ đồ Tây màu đen (Hắc Bạch Vô Thường đến dự tiệc mừng thọ lão thái thái kìa), áo bên trong là màu trắng, có vẻ thành thục ổn trọng, so với tuổi thật của anh ta càng thêm già hơn.
Hàn Mai Mai thấy anh ta nói như vậy cũng không cự tuyệt.
"Dì Ngụy, người khỏe."
Hàn Mai Mai vừa mới xoay người đi, nghe thế giọng nói này không tự chủ được dừng bước. (ai vậy ta)
"Cô là?" Mẹ Ngụy nâng trán làm trầm tư, "Thật xấu hổ, tôi thật sự nghĩ không ra. Xin hỏi cô là ai?" (bái phục mẹ Ngụy)
Tươi cười trên mặt Trình Khả Hinh nháy mắt ngưng lại, ba Hàn đứng ở bên cạnh hắng giọng nói, "Đây chính là con gái của tôi."
"Ông Trình, ông nghĩ rằng tôi và ông là người già hồ đồ sao? Con gái ông, Mai Mai không phải ở trong này sao?" Mẹ Ngụy cười ra tiếng, mang theo vài phần chế nhạo, vẻ mặt ‘tôi biết ông lừa tôi mà’.
Hàn Mai Mai cũng vừa lúc xoay người, tự tiếu phi tiếu nhìn ba mình.
Trình Chí Dũng vừa rồi không có chú ý tới con gái mình cũng ở đây, thấy cô ở đây, có chút xấu hổ giải thích nói, "Nhã Cầm, bà quên rồi sao? Đây là con gái nuôi tôi mới nhận. Nó tên là Trình Khả Hinh."
"Ông Trình, ông cũng không nói rõ ràng. Thì ra là con gái nuôi, tôi nghĩ ông không biết từ bao giờ vô duyên vô cớ xuất hiện một đứa con gái. Dọa tôi sợ hết hồn." Thời điểm mẹ Ngụy nói "con gái nuôi" giọng nói đặc biệt lớn.
Khiến mọi người xung quanh đều đưa ánh mắt nhìn bọn họ, cuối cùng tập trung trên người Trình Khả Hinh.
"Con gái nuôi?"
"Hình như là con gái nuôi của Trình Chí Dũng."
"Không phải ông ta có con gái rồi hả? Sao lại nhận thêm một đứa con gái lớn như vậy."
...
Trình Khả Hinh không biết vì sao cục diện lại biến thành cái dạng này, ánh mắt người khác tìm tòi nghiên cứu, còn xì xào bàn tán, khiến toàn thân cô không được tự nhiên. Những phản ứng này so với trong tưởng tượng của cô ta quá khác nhau. Ngày đó dì Ngụy nhiệt tình mời cô ta tới, hiện tại sao lại giống như không biết cô ta.
Trình Khả Hinh cảm thấy có chút ủy khuất.
"Được rồi, Nhất Minh, con dẫn Mai Mai đi gặp lão thái thái trước đi." Mẹ Ngụy không có muốn đáp lại Trình Khả Hinh, mà là thúc giục bọn họ.
Ngụy Nhất Minh gật đầu một cái, ý bảo Hàn Mai Mai đi theo.
"Chị, em có thể đi cùng với chị hay không?" Giọng nói yếu ớt của Trình Khả Hinh thốt lên ở phía sau, giống như con vật nhỏ bị vứt bỏ, tội nghiệp nhìn Hàn Mai Mai.
Mẹ Ngụy có chút không thích quệt miệng.
"Mai Mai, con dẫn Hinh Nhi cùng đi đi." Ba Hàn nói.
Hai người đàn ông bên người dừng lại nhìn Hàn Mai Mai, chờ phản ứng của cô.
Hàn Mai Mai nhàn nhạt nói, "Chân ở trên người cô, cô muốn đi đâu, tôi có thể ngăn cản cô hay sao?"
Trình Khả Hinh mấp máy miệng, cúi đầu, một bộ chịu ủy khuất đứng ở phía sau.
"Bà nội, Mai Mai đến thăm người." Ngụy Nhất Minh nhẹ giọng nói với Ngụy lão thái thái.
Ngụy lão thái thái bởi vì đi đứng bất tiện nên ngồi ở trên xe lăn, nhưng ánh mắt vẫn rất tốt.
Ánh mắt rơi vào trên người Hàn Mai Mai, "Tới đây cho bà nhìn một cái. Chúng ta đã lâu không gặp, bộ dáng càng ngày càng xinh đẹp."
Hàn Mai Mai ngoan ngoãn tiến lên, sau đó lấy ra miếng ngọc mình mua, đưa tới trước mặt lão thái thái, "Lão thái thái, chúc người phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn."
Ngụy lão thái thái mở hộp ra vừa thấy, "Không sai, không sai, đây là ngọc tốt, đã tốn không ít tiền rồi."
Thái độ Ngụy lão thái thái đối với Hàn Mai Mai rất nhiệt tình, nhưng không đúng, không phải trong tiểu thuyết nói không thích sao, Hàn Mai Mai có chút kì quái.
Cô vẫn như cũ cười trả lời lão thái thái, "Người biết đấy, cháu cũng không có gì ngoài tiền mà."
Lão thái thái bị Hàn Mai Mai làm cho cười ha ha, "Đúng đúng đúng, sao ta có thể quên, đứa nhỏ này, hiện tại bản lĩnh lớn, tự mình quản lý công ty rồi”.
Lục Giai Duệ tiến lên tặng quà, nói vài câu cát tường, thấy lão thái thái muốn nói chuyện với Hàn Mai Mai, cũng rất thức thời lui xuống. Mà Ngụy Nhất Minh còn phải tiếp đãi khách khứa khác nên cũng rời đi.
Bọn họ đều bỏ quên Trình Khả Hinh ở phía sau.
Còn lão thái thái lôi kéo Hàn Mai Mai nói chuyện phiếm.
Trong lòng Trình Khả Hinh âm thầm sốt ruột, cô ta đứng chờ ở đây cũng vô ích, như vậy sẽ không có cơ hội lên sân khấu.
Cô ta cắn chặt răng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra núm đồng tiền nói, "Lão thái thái, chúc người sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh. Đây là một chút tâm ý của cháu."
Hàn Mai Mai thấy Trình Khả Hinh thật sự tặng một bức họa.
Ngụy lão thái thái không có tiếp nhận tranh, vừa rồi đang nói chuyện bị người khác cắt ngang, có chút không vui, lại thấy đối phương nhìn không quen mặt, cau mày hỏi, "Cô là?"
Tay Trình Khả Hinh ở giữa không trung cứng lại, nhìn Hàn Mai Mai liếc mắt một cái, cúi đầu ấp úng nói, "Cháu là con gái nuôi của nhà họ Hàn." (ba nuôi cô họ Trình chứ k phải họ Hàn đâu nha, đừng nhận vơ)
Con gái nuôi nhà họ Hàn? Đây không phải là dát vàng lên mặt mình sao? Nhà họ Hàn cũng chưa có thừa nhận. Hàn Mai Mai trong lòng nhịn không được trào phúng.
"Cô ấy chính là con gái nuôi mà ba cháu mới nhận, cháu cũng chỉ gặp vài lần, cũng không quá thân quen." Hàn Mai Mai dùng những lời này đẩy tất cả mọi chuyện cho ba Hàn.
Sắc mặt Trình Khả Hinh càng thay đổi, nhưng không có hé răng, Hàn Mai Mai nói quả thật cũng không sai. Càng bởi vì như vậy cô ta càng thêm khó chịu, vì sao tôi và cô lại khác nhau nhiều như vậy. Vì sao tất cả mọi người đều vây quanh cô, tới cùng thì tôi có điểm nào không bằng cô? Tay cô ta không tự giác nắm chặt lại.
Ngụy lão thái thái nghe xong không nói thêm gì, để người làm mở bức họa ra.
"Bức Tùng Hạc đồ này, là cháu tự vẽ..." Trình Khả Hinh hít một hơi, sau đó mang theo vài phần ân cần và vài phần thật cẩn thận nói.
Lão thái thái kêu người làm thu bức họa lại để ở một bên, nhàn nhạt nói một câu "Cô lo lắng rồi." (câu này bà đã nói với HMM trong tiền văn) Sau đó liền lại hàn huyên vài câu với Hàn Mai Mai.
Trình Khả Hinh đứng ở một bên nhìn bức tranh bị ném ở một góc xó xỉnh, bên cạnh đều là quà tặng vô giá, đều rất chói mắt. Cũng giống như mình hiện tại hay sao? Đứng ở một góc xó xỉnh của đại sảnh tráng lệ, nhưng không ai thấy sự tốt đẹp của cô ta.
Mà Hàn Mai Mai nhìn ánh mắt u ám của Trình Khả Hinh, cục diện bây giờ hoàn toàn khác xa so với trong tiểu thuyết rồi...
"Tiểu thư, xin cô nhường đường chút."
Trình Khả Hinh nghe thấy giọng nói phía sau, xoay người.