Một tuần sau ngày kỉ niệm thành lập công ty, Hàn Mai Mai liền đến tập đoàn Hàn thị nhậm chức.
Kỳ thật mấy năm nay Hàn gia gia cũng cho ba Hàn một ít quyền lực rồi.
Vốn tất cả mọi người cho rằng ba Hàn rất có khả năng sẽ kế nhiệm chức vụ tổng giám đốc kia, không nghĩ tới nửa đường lại bị con gái ông ta đá xuống, hiện tại ba Hàn là Trình phó tổng, con gái ông ta ngược lại là Hàn tổng, tất cả mọi người đều ôm tâm tính xem kịch vui.
Không nghĩ tới ba Hàn lại chủ động đi tìm Hàn Mai Mai.
"Mai Mai, hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm. Vẫn chưa quen sao?" Ba Hàn hòa ái nhìn cô. Trong mắt người ngoài, nghiễm nhiên liền là một người ba tốt đang quan tâm con gái.
"Rất tốt. Ba, nhưng con cảm thấy trong công ty không nên để tình cảm xen vào. Con cho rằng ba gọi con là Hàn tổng có vẻ thích hợp hơn. Ba nói phải không, Trình phó tổng?" Hàn Mai Mai cười hì hì nói.
Ba Hàn nghe thấy không tức giận, ngược lại vui tươi hớn hở.
Quả nhiên gừng càng già càng cay. Hàn Mai Mai đã nói như vậy, ông ta còn không có phản ứng gì. Vị ba Hàn này so với tưởng tượng của cô thì tâm kế còn sâu hơn.
"Con vừa mới tiếp nhận công ty, có rất nhiều việc không hiểu. Nếu không ba đưa Tiểu Vương qua đây, ở bên cạnh chỉ bảo con được không?" Ba Hàn vừa dứt lời.
Một người bên cạnh liền đứng ra.
"Tiểu Vương là học viên giỏi của học viện Havard, tới công ty chúng ta cũng đã được bốn năm năm, biểu hiện vẫn cực kỳ xuất sắc. Ba sẽ để cậu ta qua đây phụ giúp con." Ba Hàn ra vẻ ‘đây là vì ba muốn tốt cho con, nếu con không cần thì ba nhất định sẽ không vui’..
Hàn Mai Mai đánh giá người đàn ông này một phen, đây là vở tuồng nào, mỹ nam kế sao? Người đàn ông này bộ dáng phong nhã, nhìn qua cũng là một người thông minh.
Đặt anh ta bên cạnh mình, không phải là để một tên nằm vùng bên người sao? Hàn Mai Mai còn không có ngu như vậy. Dùng chiêu này quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của cô. Vừa định tìm cái cớ đuổi người đàn ông này đi.
"Trợ lý của Mai Mai, tôi đã tìm được rồi. Anh không cần quan tâm." Người còn chưa tiến vào, Hàn Mai Mai đã nghe thấy tiếng của Hàn gia gia.
Hàn Mai Mai vui mừng đi qua, "Ông nội."
"Mai Mai, ông giới thiệu với con một chút. Vị này chính là Triệu trợ lý. Cậu ta đã làm việc ở Hàn thị hai mươi mấy năm, con cần học hỏi cậu ta nhiều đó."
"Xin chào, Triệu trợ lý." Hàn Mai Mai bắt tay với ông ta.
Triệu trợ lý ngược lại rất lạnh nhạt, không có biểu tình gì.
Ông ta nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, có chút bảo thủ, nhưng Hàn Mai Mai đối với người do ông nội chọn cực kỳ yên tâm.
Sắc mặt ba Hàn trắng bạch, không nghĩ tới ông già kia lại đưa Triệu Bằng đến bên cạnh con ranh kia. Triệu Bằng vẫn trợ lý của ông già đó sao, công ty có rất nhiều việc trước hết đều phải qua tay ông ta, rồi mới giao cho mình. Hành động của ông già này chẳng khác nào tát vào mặt mình
"Ba, ba an bài như vậy con rất an tâm. Vốn con còn lo lắng..." Ba Hàn cười cười nói.
Hàn gia gia không kiên nhẫn ngắt lời của ông ta nói, "Gần đây, anh có phụ trách một dự án du lịch đúng không? Tôi thấy anh giao cho Mai Mai làm đi."
Ba Hàn không nghĩ tới ông già đó còn không ngừng, vừa mới tới, đã bắt ông ta phải giao quyền lực ra.
"Ba, làng du lịch này là một dự án lớn. Mà dự án này đã chuẩn bị được một nửa rồi, tất cả hội đồng quản trị đều cực kỳ chú ý tới hạng mục này. Con thấy chuyện này Mai Mai không thể đảm đương nổi."
"Không phải có anh ở đây sao? Anh xem rồi chỉ bảo thêm cho nó. Lại nói Mai Mai không hiểu cũng phải hỏi."
Một câu này liền khiến ba hàn cứng họng.
"Tôi dẫn Mai Mai đi dạo một vòng trong công ty. Anh cũng đi đi." Hàn gia gia không khách khí đuổi ba Hàn đi.
Ba Hàn ngượng ngùng mà dẫn người của ông ta rút lui.
Hàn Mai Mai chú ý tới, vừa rồi đi theo ba Hàn ngoại trừ Tiểu Vương kia, còn có một cô gái nữa, chắc là thư ký của ông ta, chắc chắn không phải Trình Khả Hinh rồi. Diện mạo còn xấu xí. Xem ra ba Hàn cũng cực kỳ chột dạ, đuổi Trình Khả Hinh đi rồi.
Sau đó Hàn gia gia tự mình mang theo Hàn Mai Mai đi thăm một vòng công ty, tập đoàn Hàn thị này so với trong tưởng tượng của cô còn lớn hơn nhiều.
Tập đoàn Hàn thị chủ yếu là phát triển bất động sản, mà tập đoàn Ngụy thị lại chủ yếu phát triển công nghệ IT. Hai công ty không cùng trong một lĩnh vực, nên cũng không xuất hiện cùng nhau, nhưng kế hoạch làng du lịch lần này của Hàn thị, Ngụy thị cũng đầu tư một phần.
Hàn Mai Mai nhớ rõ trong tiểu thuyết có đề cập qua một chút, Lạc Thần Dật cũng có tham dự, nhưng tình huống cụ thể cô không rõ.
Tuy nói trong lễ kỉ niệm ngày thành lập, Hàn Mai Mai giành được cảm tình tốt từ mọi người, nhưng làm một người lãnh đạo mà nói. Rất nhiều người vẫn không xem trọng cô. Cô chỉ là sinh viên đại học năm ba, ngay cả người dọn vệ sinh trong hàn thị nói không chừng bằng cấp cũng cao hơn cô.
Ở xã hội này, người ta luôn không thích kiểu cha truyền con nối, không phải là do cô ta đầu thai đầu tốt sao? Rất nhiều người đang âm thầm vụng trộm nhìn cô cười.
Kết thúc lễ kỉ niệm ngày thành lập, ba Hàn liền chuyển Trình Khả Hinh sang phòng thị trường. Ông ta sợ ông già và con ranh chết tiệt kia sẽ nhìn thấy, như vậy ông ta cũng đừng nghĩ có thể ở lại Hàn thị.
Mà bên này? Trình Khả Hinh trở thành một nhân viên nhỏ trong phòng thị trường, trong lòng không thoải mái, nhưng cũng hiểu đạo lý nhỏ mà không nhịn, sẽ hỏng kế lớn. Bọn họ nhịn hai mươi năm, cũng không sợ phải nhịn thêm mấy ngày nữa.
Bên này, Ba Hàn cũng không có đặc biệt chào hỏi chủ quản kia, ông ta sợ ông già bên kia sẽ đa tâm. Toàn bộ để cho Trình Khả Hinh tự rèn luyện, hiểu biết một chút hoạt động công ty.
Chu tổng quản phòng thị trường liền cho rằng Trình Khả Hinh là phạm sai lầm, nên mới bị đuổi đến nơi đây, cũng không có coi trọng.
An bài một chút việc vặt cho cô ta, cũng là photo văn kiện, chạy chỗ nọ chỗ kia.
Trong lòng Trình Khả Hinh có chút bất mãn, nhưng vẫn làm từng việc từng việc một.
Cô ta là loại người đối với đàn ông rất có lực sát thương, nhưng đối với phụ nữ lại kéo tới không ít oán hận.
Vừa vặn cô ta đụng phải Chu tổng quản. Chu Lỵ Lỵ là một người phụ nữ khó tính, đã ly hôn năm năm, còn có một đứa nhỏ học tiểu học, không quen nhìn những cô gái trẻ tuổi, đặc biệt cái loại yểu điệu này.
Cô ta và chồng trước ly hôn, nguyên nhân là chồng trước của cô ta có tiểu tam, còn bằng tuổi Trình Khả Hinh, cho nên mỗi lần đều sẽ không cho Trình Khả Hinh thấy sắc mặt tốt.
Cô ta cố ý để cho Trình Khả Hinh đi dọn thùng rác.
Trong lòng Trình Khả Hinh có chút ủy khuất, cô ta không biết cô ta đã đắc tội với chủ quản lúc nào, mà luôn coi cô ta như cu li. Cô ta không muốn dọn, nhưng lại càng không muốn để cho chủ quản chán ghét cô ta.
Tuy cô ta là con gái riêng, nhưng ba Hàn về mặt vật chất chưa từng bạc đãi mẹ con cô ta, từ nhỏ cô ta cũng đã chưa từng nếm qua mùi khổ. Ngay tại thời điểm cô ta khó sử.
"Để tôi dọn”.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đoạn thoại nhỏ
Hứa Tu Kiệt (nghiêm túc mặt): Gần đây tất cả mọi người đều bày tỏ nghi vấn đối với nam chủ. Nói cho các ngươi, ta mới đúng nam chủ.
Lạc Thần Dật (điên cuồng đánh hắn): Sao? Ngươi vừa mới nói cái gì?
Hứa Tu Kiệt (khóc): Ta chỉ nói đùa... Đừng đánh ta! Đừng đánh mặt ta!