Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 51: Chiếc đàn thanh khiết




Kiển Điệp đưa di thể Động Trù về núi Cẩu Lũ, sau trận bão tuyết, đường núi khó đi, Phương Vân nói muốn phái vài đệ tự giúp đỡ nàng, bị nàng cự tuyệt, Động Trù luôn thích kết giao với người khác, nhưng thật ra thì hắn không thích có quá nhiều người.

Nếu mọi chuyện đã được quyết định như thế, Tiết Tình sẽ phải lấy mười phần nhiệt tình ra, nữ nhân xuyên không mà đã ra tay, không cần biết phải làm như thế nào, về phần bộ tộc Lệnh Hồ này nàng có biết chút tin tức. Bộ tộc này giống như chim cánh cụt quanh năm sống ở đỉnh núi phủ đầy tuyết, còn chưa nói đến độ cao mệt chết người của đỉnh ngọn núi, những đại hiệp có nghị lực phi thường cho dù leo lên được đỉnh núi cũng chưa chắc đã thấy được một bóng người nào của bộ tộc này, bộ tộc Lệnh Hồ trời sinh tính tình quái gở, không thích gặp người. Nhưng nếu muốn gặp bọn họ cũng sẽ có biện pháp, khi đi phải mang theo lễ ra mắt - rượu, dĩ nhiên không thể là rượu bình thường, mà phải là rượu ngon!

Nếu như Tiết Tình có một không gian tùy thân thì hiện tại nàng chỉ duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra là có thể móc ra một chai rượu Whisky thì mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng, đáng tiếc nàng lại không có trang bị này, nên đành phải phát huy trí thông minh của mình để tìm ra một bình rượu ngon làm mồi nhử, nhắc đến rượu ngon trong giang hồ chắc cũng không ít, nhưng để có thể đả động tới quái nhân, nếu không phải là Túy Hoài Xuân của Thanh Bình Nhạc thì không được. Khi Động Trù còn sống rất yêu loại rượu này, thường khen nó trước mặt Tiết Tình, có thể được con ma men khen không dứt miệng, xem ra quái nhân trên đỉnh núi tuyết cũng không thành  vấn đề.

Lần trước Lưu Huỳnh có đến Thanh Bình Nhạc một lần, biết được đường, trách nhiện đánh xe nặng nề lại rơi vào trên vai hắn.

"Tình nhi, ngươi thật sự định đi sao? Tiêu Các chủ Kỳ Lân các cũng rất tốt, không bằng......." Sau khi Động Trù chết, Phương Vân chỉ còn lại duy nhất một sư muội là Tiết Tình, rất không muốn nàng dấn thân vào nguy hiểm.

"Ngươi cứ yên tâm, ta đã xem bói qua, thầy bói nói bát tự của ta rất cứng." Tiết Tình trả lời, núi Cực Nhạc vẫn ở trong địa giới Trung Nguyên, hẳn không có gì nguy hiểm, bộ tộc Lệnh Hồ mặc dù cổ quái, nhưng chưa từng nghe rằng họ giết người lung tung.

"Chuyện ngươi đã quyết định ta biết sẽ không thay đổi được, chỉ là chính ngươi nên bảo trọng." Phương Vân lưu luyến không rời nói.

Tiết Tình ôm Phương Vân một cái, người phụ nữ trung niên này cứ cách mười năm lại bị mất đi một người sư đệ, quả là đau buồn thương xót đi.

Từ Linh Vũ đi "ô-tô" đến Thanh Bình Nhạc, dọc đường đi hai người không có gì khác so với trước kia, nhưng lại có lúc lộ ra một chút gì đó kỳ quái, Tiết Tình không biết Lưu Huỳnh đang nghĩ cái gì, nàng chỉ biết là mình luôn có sự xúc động, lại bị sự tự ti trói buộc đến mức không thể động đậy, không phải là hắn vẫn đang coi chừng cái đó của Tiết Tình đấy chứ, cho dù có dùng đồ Adidas giả cũng sẽ có cảm giác dùng đồ Adidas thật, có lẽ mình vẫn không đến mức hỏng bét như vậy, coi như mình cũng hợp với Nike đấy chứ, nhưng nàng lại không thể xác định được Lưu Huỳnh sẽ hớn hở tiếp nhận hay là sẽ trả lại hàng.

Ở khách điếm, Lưu Huỳnh vẫn giúp Tiết Tình trải giường, đun nước pha trà, dọn cơm, có lẽ là bởi vì trong tay nàng đang có thuốc giải nên hắn không thể không tiếp tục lấy lòng nàng, nghĩ đến đây Tiết Tình có chút mất mát, mặc dù nàng cũng muốn giống như nam chính luôn tà mị dứt khoát "Nếu như không lấy được lòng của ngươi thì trước tiên phải lấy được người ngươi đã", nhưng sau khi ép buộc người ta trên giường họ chỉ muốn trả thù mình, trong lòng chẳng phải sẽ trống rỗng hơn sao?

Qua mấy ngày giằng co thì đã bình an đến Thanh Bình Nhạc, xung quanh Thanh Bình Nhạc là những bức tường hồng cao lớn, bên ngoài tường hồng là băng tuyết ngập trời, bên trong tường hồng là cảnh ca múa thái bình, tiếng hoan hô của oanh oanh yến yến vang lên không ngừng, quả là một cảnh tượng xa hoa, thối nát. Tú bà là một người phụ nữ khéo léo, lần trước nhìn thấy Lưu Huỳnh đã ghi nhớ trong lòng, lần này trực tiếp chào hỏi và mời hai người vào nhã các chờ, còn mình thì chạy đi tìm Thích Phùng Đình để bẩm báo.

Tiết Tình mở cửa ra một chút, nghe thấy bên ngoài thi thoảng truyền vào tiếng cười nói, giữa mùa đông, bọn họ chịu thiệt thòi như vậy mà còn có thể cười nói như vậy, trong không khí tràn ngập mùi vị mập mờ, tiếng cười của mỹ nhân giống như một đống bạc lớn có thể tự đi ra ngoài nha.

"Lần trước ngươi đã đến rồi.... ......có hay không.... .......tìm một?" Tiết Tình dường như đang lầm bầm lầu bầu tự hỏi.

"Không có." Lưu Huỳnh trả lời rõ ràng.

Vì vậy Tiết Tình cười vui vẻ cứ như đây là lần đầu tiên kể từ khi xuống núi Thiếu Thất nàng được ăn thịt, hình như mức độ cảm thấy hạnh phúc của mình càng ngày càng thấp thì phải. Nếu Lưu Huỳnh quen thân với một cô nương nào đó trong này, rất có thể nàng không thể kiềm chế được việc sử dụng lọ thuốc độc trong túi kia.

Nhận được tin, Mộ Lam và Thích Phùng Đình cùng chạy đến, vào trong phòng, Mộ Lam không nói gì liền chạy thẳng về phía Lưu Huỳnh: "Lưu Huỳnh công tử, muốn người ta chết đi sao." Vạt áo xanh biếc được kéo trên mặt đất, nếu không phải Lưu Huỳnh nhanh như chớp thì đã bị ôm lên rồi.

Trong lòng Tiết Tình rơi lộp bộp một cái, Lưu Huỳnh không đi tìm cô nương, hắn lại đi tìm đàn ông? Có để cho người khác sống không vậy? Thế giới bây giờ thật biết cách làm cho người khác khó lòng phòng bị được nha! Nếu ngươi cho rằng chỉ cần đề phòng nữ nhân là được? Có  ** nha! Ngươi cho rằng chỉ cần phòng bị loài người là được? Còn có người thú nữa nha!

"Có gì từ từ nói, cần gì phải động tay động chân." Tiết Tình tận dụng mọi thứ để cản trở ở giữa hai người.

Ngược lại với một mỹ nhân như Mộ Lam, gương mặt xinh đẹp có vẻ hơi tức giận làm nổi bật chiếc áo khoác màu xanh biếc mà vẫn không cảm thấy kỳ quái, nếu mặc nữ trang vào, giả mạo là hoa khôi Thanh Bình Nhạc cũng sẽ không có người nghi ngờ. Tiết Tình còn nhớ rõ Thích Đình Phùng chính là tổng quản của Thanh Bình Nhạc, cũng đã đoán ra được Mộ Lam chính là chủ nhân của Thanh Bình Nhạc, có chút ngạc nhiên, còn tưởng tượng rằng ông chủ lớn của Thanh Bình Nhạc sẽ là lão già bụng phệ, nhìn tuổi tác của Mộ Lam, chắc chưa đến ba mươi, có nghĩ thế nào cũng không đoán ra được hắn và cái nghề phong trần này có liên quan với nhau.

Bị Tiết Tình cản trở, lúc này Mộ Lam mới chú ý đến Tiết Tình: "Lưu Huỳnh công tử, đây là nha hoàn của ngươi?"

Tiết Tình đang định phản bác lại, Thích Đình Phùng liền ngăn lại nói: "Chủ nhân, ngươi thất lễ quá rồi, cô nương này có cầm theo kiếm, nhất định là hộ vệ của Lưu Huỳnh công tử."

Còn không bằng nha hoàn nha! Để xem nàng vùng lên có mạnh mẽ không sao ư!

"Vị này là sư thúc ta, Tiết Tình phái Linh Vũ." Lưu Huỳnh nói.

Mộ Lam giật mình che miệng lại: "Là sư muội của Động Trù sao, ta còn tưởng rằng sẽ lớn tuổi hơn nữa cơ."

"Ta là đệ tử nhỏ tuổi nhất của tiên sư, tuổi tác chênh lệch khá lớn với các sư huynh sư tỷ khác." Tiết Tình giải thích.

Mộ Lam căn bản không có ý định nghe chuyện của Tiết Tình, lại tiến về phía Lưu Huỳnh: "Lưu Huỳnh công tử, lần trước ngươi đi vội vàng, không bằng chúng ta ra hoa đình để ôn chuyện đi."

"Chủ nhân, hai người các ngươi chẳng qua mới biết nhau ba ngày mà thôi, định đến đâu để ôn lại chuyện cũ nha!" Thích Phùng Đình nói.

"Tình cảm không thể dùng thời gian để suy xét, vừa thấy đã chung tình, ta và Lưu Huỳnh công tử tuy chỉ chung sống ba ngày, lại gặp nhau nhiều như vậy, vì sao lại chưa thể nói là tình sâu ý nặng." Mộ Lam tự hắn ngụy biện cho mình.

Trong lòng Tiết Tình cảm thấy có cái gì đó không đúng, đây tuyệt đối là một bi kịch, Mộ Lam rõ ràng có mưu đồ bất chính với Lưu Huỳnh, thường ngày chỉ có thể xem chuyện này trong tiểu thuyết, lần này lại xuất hiện trước mắt mình, thiếu chút nữa đã hù dọa nàng, cũng may mà ý chí của nàng kiên định, không cần biết là phải đào bao nhiêu chiến hào, không cần biết là nam hay nữ hay là thuộc giới tính thứ ba, chỉ cần bàn tay kia sờ soạng lên người Lưu Huỳnh, chính thức trở thành kẻ địch của nàng.

"Vị công tử này còn chưa cho ta biết tên họ, ta cùng sư điệt lần này đến đây chính là có chuyện muốn nhờ, làm xong chuyện chúng ta phải đi luôn, cho nên việc ôn chuyện trước tiên cứ miễn trước đi." Tiết Tình nói với Mộ Lam.

Thích Phùng Đình nghe thấy trong lời nói của Tiết Tình có cái gì đó không vui, thu hồi quạt giấy trong tay, hướng Tiết Tình bồi lễ nói: "Chúng ta đã thất lễ, tại hạ là Thích Phùng Đình tổng quản của Thanh Bình Nhạc, vị này là chủ nhân nhà ta Mộ Lam đã thất lễ mong Tiết cô nương lượng thứ."

Tiết Tình có ấn tượng sâu sắc với Thích Phùng Đình, chính mắt nhìn thấy khả năng phong hồi lộ chuyển thọc gậy bánh xe của hắn, hình tượng hắn đã khắc sâu lại trong đầu Tiết Tình. Còn cái tên Mộ Lam làm cho nàng liên tưởng đến Hoa Mộc Lan - người thay cha mình nhập ngũ, thật sự hắn không phải là nữ giả trang nam đấy chứ? Nhìn  Mộ Lam lớn lên như thế kia thì cũng hoàn toàn có khả năng, phải nhìn thêm bộ ngực của hắn nữa.... ....Thôi quên đi, để cho hắn một con đường sống thì hơn.

Lưu Huỳnh cũng không có ý định hoàn thành ý nguyện của Mộ Lam, trực tiếp trả lời: "Lần này chúng ta đến đây là muốn xin một vò rượu Túy Hoài Xuân của công tử mà đã ngưỡng mộ từ lâu, hy vọng công tử nể mặt gia sư quá cố có thể bỏ được thứ yêu thích cho ta một vò."

"Ôi chao, Lưu Huỳnh công tử nói gì thế." Mộ Lam lại tiến lên dựa vào trên người Lưu Huỳnh: "Mặt mũi của ngươi so với sư phụ ngươi còn lớn hơn."

"Mặt mũi người nào cũng tốt cả, Mộ lão bản mau lấy rượu ra đây đi." Tiết Tình cấp bách không chịu được muốn rời khỏi nơi này.

"Hai vị, bây giờ không tiện, Túy Hoài Xuân lần trước cất lại vừa uống hết." Thích Phùng Đình áy náy nói.

Tiết Tình sững sờ: "A! Vậy phải làm sao bây giờ!"

"Chủ nhân đang chưng cất rượu mới, chính là mấy ngày sau mới có thể cất xong, không bằng hai vị ở đây chờ thêm mấy ngày." Thích Phùng Đình nói.

"Như thế cũng tốt, ta và Lưu Huỳnh công tử cũng sẽ có thêm thời gian ôn chuyện." Mộ Lam ngọt ngào cười một tiếng.

Tiết Tình có cảm giác trái tim mình đang đập không có quy luật nữa rồi, nhưng trừ việc phải chờ ở đây ra thì cũng không có biện pháp khác, chẳng qua là mình sẽ phải vô cùng vất vả để ngăn ngừa Mộ Lam làm những chuyện mờ ám lén lút sau lưng. Thanh Bình Nhạc ở Trung Nguyên, cho dù có cộng thêm cả hoang mạc thì đây cũng là nơi có nhiều mỹ nhân nhất, chiêu mộ được mỹ nữ ở khắp nơi, cho nên chủ nhân của nơi này mới đi yêu thích nam nhân! Đừng trách Tiết Tình ngây thơ, thế giới này quả thật rất bạo lực!

Vì chờ cất xong Túy Hoài Xuân, sư điệt hai người phải ở lại Thanh Bình Nhạc - một nơi có phong cảnh hữu tình, chỉ duy nhất có một địa chỉ không có thêm chi nhánh nào khác. Ở cách tiền đình càng xa càng tốt, ở tiền đình có nhiều khách uống rượu say không để ý sẽ coi mình là mục tiêu tập kích, để đảm bảo an toàn, Tiết Tình còn mượn Lưu Huỳnh vài bộ y phục để mặc, khách uống rượu say mặc dù ánh mắt không tốt nhưng cũng có thể dựa vào quần áo để phân biệt giới tính.

Mộ Lam không phải là nói đùa, hắn thật sự mời Lưu Huỳnh đến hoa đình để ôn chuyện, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn đá, bên cạnh còn có một gương mặt đang cười thật tươi. Tiết Tình vẫn cứ theo đến đây, nàng làm sao có thể để Lưu Huỳnh đơn độc gặp mặt sói xám được chứ. Ánh mắt Mộ Lam nhìn Lưu Huỳnh rất bình thản, không có tí tình yêu nào, thậm chí Tiết Tình còn cảm thấy vẫn chưa tới cảm giác thích, nhưng chính là hắn cứ thích dây dưa với Lưu Huỳnh, Tiết Tình không đoán được đây là cái tật xấu gì nữa.

Ở Thanh Bình Nhạc, Tiết Tình còn cảm thấy có hứng thú với một người nữa, chính là Ỷ Thuần cô nương - người đã có một màn nháo liệt ở trấn Xương Sinh. Ỷ Thuần cô nương không chỉ như bề ngoài bán chút tài đánh đàn của mình, yêu cầu khách của nàng cũng cao hơn một chút, bình thường cũng rộng rãi hơn một chút, không giống những cô nương khác từ sớm đến chiều vẫn thường xuyên bán rẻ tiếng cười của mình. Tiết Tình hỏi thăm được hiện tại Ỷ Thuần không có khách, lúc này mới để cho nha hoàn của nàng dẫn đến khuê phòng nàng để thăm hỏi, Ỷ Thuần đến Thanh Bình Nhạc đã lâu mà vẫn không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, thấy Tiết Tình đến nên rất cao hứng.

Tiết Tình nói cho Ỷ Thuần biết tình hình hiện tại của Lệ Xuân viện, hỏi thăm một chút tình hình cuộc sống của nàng ở Thanh Bình Nhạc, thông qua lời nói của Ỷ Thuần thì Thanh Bình Nhạc đúng là một nơi ở tốt, Ỷ Thuần cũng không nói dối, lời của nàng rất chân thật, càng làm cho Tiết Tình cảm thấy được cuộc sống chân thật ở Thanh Bình Nhạc. Nhìn Ỷ Thuần, tự nhiên lại muốn xin nàng đàn cho mình nghe một khúc nhạc, lư hương nhỏ bên cạnh một cô gái đang tao nhã gảy đàn, Tiết Tình bị ánh mắt Ỷ Thuần hấp dẫn, chiếc đàn kia cũng tương đối dễ nhìn, không giống những cây đàn bình thường chỉ được chế tạo từ một cây gỗ, âm thanh của đàn lại có thể phát ra như ngọc, trong suốt sáng long lanh như gợn nước, theo tiếng đàn tạo nên những đợt sóng gợn, phía bên trái cây đàn có khắc một chữ "sương".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.