Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 1: Xuyên qua




Ăn xong cơm tối, Tiết Tình ngồi vào trước máy vi tính, theo thói quen liền vào trang web Tấn Giang, mở ra danh sách cất giấu. Có một bộ ở trong ngăn cất chứa của Tiết Tình đã bốn năm, đó là một truyện ngôn tình cổ đại, Tiết Tình tự nhận mình cùng bộ Thiên Cổ Ngôn này có duyên phận khá sâu, hôm đó nàng trong lúc rảnh rỗi mở web Tấn Giang lên tìm tòi tên của mình, kết quả đã lục soát ra Thiên Cổ Ngôn, tên của nàng xuất hiện trong danh sách vai phụ, mặc dù không là vai chính, Tiết Tình vẫn rất hứng thú mở ra xem một chút, không nghĩ tới càng không thể vãn hồi.

Tiết Tình bắt đầu theo dõi truyện dài kỳ, khi đó tác giả rất chịu khó, mỗi ngày cập nhật, Tiết Tình mỗi ngày đều ở đây, trước tiên chạy tới bấm thanks, cuộc sống như thế kéo dài gần một năm, giống như cuộc sống vợ chồng một dạng bình thản mà lại ấm áp. Một ngày nào đó, vị tác giả kia sau khi đăng chương mới nhất rồi bình luận: "Ta xuống lầu mua bánh bao, trở lại cập nhập chương sau." Tiết Tình rất hưng phấn, càng không ngừng bấm F5 liên hồi, F5 đến bốn năm, vị tác giả kia đi mua bánh bao cũng không có trở lại nữa.

Nàng bị lừa gạt? Không, Tiết Tình tuyệt không thừa nhận, nói không chừng vị tác giả kia đi đến quầy bán đồ ăn vặt mua bánh bao thì phát hiện bán hết, phải đi siêu thị, quản lý siêu thị nói còn chưa có hàng mới, nàng liền trực tiếp đi xưởng làm bánh bao mua, trưởng xưởng nói cho nàng biết thiếu hụt thịt heo không làm được bánh bao, nàng lại đi tới lò sát sinh, tại lò sát sinh trưởng lò nói heo ngã bệnh không thể tiêu thụ, nàng lại đi tìm bác sỹ thú y, bác sỹ thú y nói không đủ nhân lực, nàng phải đi học tập làm bác sĩ thú y. . . . . . Tiết Tình liên tưởng đủ các loại lý do để an ủi mình, nàng rất tin chỉ cần vị tác giả kia mua được bánh bao nhất định sẽ trở lại cập nhật tiếp , tính đến hôm nay đã qua bốn năm, tác giả cũng nên tốt nghiệp làm bác sĩ thú y rồi. 

Mặc dù tận trong nội tâm đã biết mình trong hố to kia sẽ mãi không được siêu sinh, nhưng Tiết Tình vẫn không chịu buông tha, cố chấp rà lại liên tục, trong lúc giật mình, nàng xem thấy bộ truyện lừa gạt kia có dòng chữ đỏ nho nhỏ "Có Cập Nhật" , xoa mắt một chút nhìn lại một lần, quả thật biểu hiện có Cập Nhật, trời không phụ người có lòng! Rốt cuộc chịu cập nhật! 

Tiết Tình run rẩy nhấp đánh con chuột, mở ra chương mới nhất, lúc trang còn chưa có tải xong, bởi vì hưng phấn quá độ mà té xỉu.

Tỉnh lại lần nữa, Tiết Tình phát hiện mình nằm ở trên giường, là được người tốt bụng đưa đến bệnh viện sao? Nàng ngồi dậy, lại nhìn thấy trước mắt đứng đầy thiếu nữ mặc y phục cổ trang, đây là bệnh viện mà quá điên cuồng đi, y tá cũng chơi cosplay mặc cổ trang.

"Sư thúc tỉnh! Mau mau thông báo Chưởng môn cùng Lưu Huỳnh sư huynh!" Cách Tiết Tình không xa, một nữ tử tóc búi cao vui mừng kêu lên.

Một thiếu nữ tuổi còn nhỏ cong cong đầu gối, nghe tiếng liền chạy đi, vừa chạy vừa kêu: "Thái Sư Thúc tỉnh rồi! Thái Sư Thúc tỉnh rồi!" 

Tiết Tình xoa xoa đầu, nghi ngờ nhìn họ, trong đầu đột nhiên lóe lên ra một cái ý niệm, nhìn nữ tử cách nàng không xa nói: "Có gương không?"

Nữ tử kia vội cầm gương đồng khắc hoa tới, Tiết Tình nhận lấy gương, trong gương là khuôn mặt xa lạ, mặc dù mặt không có chút máu vẫn có thể nhìn ra là một mỹ nhân, tóm lại cũng không phải mặt của mình trong trí nhớ Tiết Tình, nàng phản ứng đầu tiên là xuyên qua? Phản ứng thứ hai là xuyên qua!

Đầu năm nay xuyên qua không đáng sợ, ngược lại là chuyện tốt người người cầu còn không được, nữ tử xuyên qua đều có tiền có quyền có mỹ nam, Tiết Tình sớm vui mừng không phải mang theo thơ Đường 300 thủ khi dễ cổ nhân rồi, bình tĩnh bình tĩnh, đầu tiên phải hiểu rõ nơi này là cái triều đại nào, gặp chiêu phá chiêu, xuyên qua Hán triều sẽ dùng thơ Đường, xuyên qua Đường triều liền viết từ Tống, xuyên qua Tống Triều liền hát nguyên khúc, còn nếu xuyên qua Minh Thanh ta liền chép lại truyện Hồng Lâu Mộng khi dễ Tào Tuyết Cần. Trước mắt phục sức đã, còn những người này, trên đầu không có Đại Hoa cũng không có bím tóc nhỏ, hẳn không phải là Thanh xuyên.

Tiết Tình đầu còn chưa suy tư xong, thì một đoàn nữ nhân đủ mọi loại tuổi chạy vào, nhất thời cả căn phòng cũng tràn đầy hương thơm son phấn, đi đầu chính là một phu nhân đẫy đà, phu nhân đẫy đà nhìn thấy Tiết Tình đứng trên mặt đất soi gương trang điểm, kích động cầm lấy tay nàng: "Tình nhi, muội cuối cùng cũng tỉnh, muội dọa chết tỷ rồi." Phụ nhân đẫy đà nắm chặt tay Tiết Tình không thả, một cái tay khác lau nước mắt : "Linh Vũ phái chỉ còn hai sư tỷ muội chúng ta chống đỡ, muội có việc gì không hay xảy ra, sư tỷ làm sao có thể sống nỗi."

Linh Vũ phái? Nghe quen tai, Tiết Tình nhanh chóng lục soát trong đầu, chợt nhớ tới nó là tên môn phái trong cái tiểu thuyết mình đã theo đuổi bốn năm kia, trước mắt điều khiến Tiết Tình nghĩ tới bản tiểu thuyết kia bởi vì trong tiểu thuyết có một vai phụ trùng tên với nàng, trong tiểu thuyết chính là nhân vật "Tiết Tình" kia vừa vặn là người của Linh Vũ phái, nàng sẽ không phải là xuyên qua thành Tiết Tình trong tiểu thuyết đi!

"Ngươi có phải là Phương Vân không? Chưởng môn Linh Vũ phái?" Tiết Tình vội vàng hỏi vị  phu nhân luôn miệng nói là sư tỷ của nàng.

Phương Vân bị bộ dạng kích động của Tiết Tình hù dọa liền sợ hết hồn, gật đầu một cái, lại lo âu hỏi: "Sư muội làm sao vậy? Có phải lại tẩu hỏa nhập ma hay không?"

"Ta tẩu hỏa nhập ma?" Tiết Tình lo lắng hỏi.

"Thời điểm Lưu Huỳnh phát hiện muội, muội đã hôn mê, kinh mạch rối loạn, nói xằng nói bậy, là biểu hiện của tẩu hỏa nhập ma, may nhờ hắn kịp thời dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của muội, mới nhặt lại cái mạng." Nói đến nơi này, Phương Vân dừng một chút, lại đau khổ nói: "Sư tỷ biết muội tâm tính cao, võ công phế khiến cho muội sống không bằng chết, nhưng muội cũng nên vì sư tỷ mà suy nghĩ một chút, sư tỷ từng tuổi này, muội đừng để sư tỷ lo lắng mà hãy cố gắng sống!"

"Ta bị phế võ công?" Tiết Tình càng thêm lo lắng.

"Kinh mạch bị đứt đoạn, nội lực hoàn toàn không có, nhặt về một cái mạng đã là may mắn lắm rồi, muội. . . . . ." Phương Vân trên mặt tràn trề lo lắng, trong nguyên tác Tiết Tình là một nữ nhân võ nghệ cao cường lại kiêu ngạo, nàng nhất định là lo lắng Tiết Tình sẽ nghĩ không ra.

"Sư tỷ yên tâm, ta sẽ không tự sát, chỉ là ta hiện tại hơi nhức đầu, ta nghĩ mình muốn yên lặng một chút." Tiết Tình xoa huyệt Thái Dương điềm đạm đáng yêu mà hướng Phương Vân nói, nàng biết Phương Vân là một người vô cùng thương yêu sư muội, nhất định sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nàng.

Quả nhiên, Phương Vân mặc dù lo lắng, nhưng vẫn làm theo ý sư muội, lên tiếng phân phó những nữ đệ tử đang vây xung quanh lui ra ngoài, chính nàng vừa đi ra ngoài vừa lưu luyến không rời, phân phó Tiết Tình phải hảo hảo bảo trọng thân thể.

Tiễn Phương Vân đi, Tiết Tình nằm lại trên giường, dùng chăn đem cả người che lên, đây không phải là bi kịch, này. . . . . . Rõ ràng là thảm kịch a! Nguyên tác Tiết Tình rõ là con người ra sao a? Trong chốn giang hồ nổi tiếng là danh môn chính phái — tiểu sư muội Chưởng môn Linh Vũ phái, võ học kỳ tài, dung mạo xinh đẹp, là kỳ nữ tử người người ao ước, xuyên đến một vỏ bọc nội ngoại đều tốt, Tiết Tình nên cám ơn rối rít phải không? Xin lỗi! Nàng một chút cũng không cao hứng nổi, nàng vẫn nhớ kết cục Tiết Tình bị bằng hữu xa lánh, thân bại danh liệt, chịu đủ cực hình sau chết không toàn thây, vì nữ nhân nàng rất là không đơn giản, nàng rất dũng cảm a, nàng là cái nữ phụ dám cùng nữ chủ đoạt nam nhân!

Nam chủ trong tiểu thuyết là Minh vực Giáo chủ Diêm Minh, thông tục nói chính là vai phản diện tà mị cuồng vọng, Tiết Tình tuy là danh môn chính phái, lại với hắn có mối tình thắm thiết, cam tâm tình nguyện trở thành con cờ của hắn, vốn Tiết Tình cùng Diêm Minh hai người này đều là Nhân Trung Long Phượng, cùng nhau mưu đồ giang sơn thảo luận võ học cũng coi như loan phượng hòa minh, chỉ tiếc Diêm Minh vừa thấy nữ chủ liền lầm cả đời, một lòng chung tình với nữ chủ, vì vậy Tiết Tình thất tình. Thất tình liền thất tình đi, trong nguyên tác Tiết Tình là một người bị coi thường đấy! Bám lấy Diêm Minh không thả, còn liên tiếp cùng nữ chủ đấu đá, cuối cùng nhận được cái kết quả mà nữ phụ cần có.

Tiết Tình an ủi trái tim nhỏ của mình, chớ sợ chớ sợ, trong tiểu thuyết kết quả bi thảm là bởi vì nàng làm ngược nữ chủ, nữ chủ trên đầu hào quang lớn như vậy, tùy tiện lắc lư đầu đều đem nàng dập đầu đến bể đầu chảy máu, giờ chính mình là một người hiểu chuyện, Diêm Minh là người gì, nào xem mạng của nàng là quan trọng, nàng nên chủ động theo phe nữ chủ, đi theo nữ chủ mới có thịt ăn!

Làm xong quyết tâm, Tiết Tình bắt đầu xem xét lại hoàn cảnh chính mình, trong tiểu thuyết lúc Tiết Tình bị phế võ công cũng là lúc sau khi Diêm Minh cùng nữ chủ gặp nhau, Diêm Minh đối với nữ chủ vẫn còn trạng thái tương tư đơn phương, cùng nữ chủ ở hoang mạc tạm biệt, sau lại tới nơi Tiết Tình luyện công, luyện đến thời khắc mấu chốt trong óc lại đưa đến tất cả thanh âm dung mạo của nữ chủ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, Tiết Tình yêu Diêm Minh tựa như Diêm Minh yêu nữ chủ một dạng cố chấp, lập tức vận công giúp Diêm Minh khai thông chân khí, kết quả Diêm Minh đại công cáo thành, phủi mông một cái đi tìm nữ chủ, Tiết Tình thay hắn tẩu hỏa nhập ma, công lực mất hết.

Vốn là thời điểm xem tiểu thuyết Tiết Tình chỉ mong chờ nhìn nam chủ cùng nữ chủ nhanh lên một chút ở chung một chỗ, hiện tại hận không được phun máu vào mặt tác giả, có muốn khổ như vậy hay không! Bị tai nạn lao động thì một chút tiền an ủi cũng không có, thay nam chủ bị thương còn phải tự mình móc tiền thuốc thang! Suy nghĩ một chút về kết cục phía sau , Tiết Tình lại cảm thấy mình nên thỏa mãn, ít ra so với thời điểm gảy tay chân gảy xuyên qua thành người tàn tật, thừa dịp kịch tình còn chưa  phát triển bao lâu, nàng có đầy đủ thời gian thay đổi số mạng.

Nghĩ đến mình mặc dù không có võ công, vẫn là sư muội của Chưởng môn Linh Vũ phái, là anh kiệt trong danh môn chính phái, trong lòng Tiết Tình an ủi rất nhiều.Thân thể Tiết Tình này hôn mê mấy ngày không có hạt cơm nào vào bụng, tâm tình vừa mới ổn định, đã cảm thấy mình đói muốn rã ruột rồi, xuyên qua thành người có địa vị rất được kính trọng trong giang hồ là chuyện đáng mừng, mấy nữ đệ tử vừa nhìn mặt Tiết Tình cũng biết nàng cần cái gì, lập tức bưng cháo cùng chút thức ăn đi lên. Tiết Tình đã đói mắt nổ đom đóm, không muốn bận tâm thân phận, thong thả ung dung ăn, muốn làm thục nữ danh môn chính phái sẽ phải khiến dịch dạ dày cuồn cuộn hơn.

Tiết Tình đang ăn cơm trưa, thì một nữ đệ tử bước vào phòng, nữ đệ tử kia khom người hướng Tiết Tình hành lễ rồi nói: "Sư thúc, Lưu Huỳnh sư huynh trở lại, ở ngoài cửa cầu kiến."

Lưu Huỳnh, trong tai của Tiết Tình bắt được hai chữ này, tên tuổi vô cùng quen thuộc, người này không phải chính là sư điệt Tiết Tình, chết ở trong tay nam chủ, vai quần chúng tội nghiệp nhất Lưu Huỳnh sao!

Gặp một vai phụ cũng có kết quả bi thảm giống như mình, Tiết Tình có loại cảm giác đồng cảm, vội phân phó nữ đệ tử bên cạnh: "Mau cho hắn đi vào."

Nữ đồ đệ thối lui khỏi phòng, chỉ chốc lát sau dẫn một người nam tử đi vào, chừng khoảng hai mươi, trên người mặc bạch y thượng hoa văn của Linh Vũ phái, bên hông một cây Thanh vân kiếm, trang bị điển hình của giang hồ hiệp sĩ, gọn gàng.

Được rồi sau khi hành lễ sư điệt, Lưu Huỳnh ngẩng đầu lên, thanh lông mày hơi nhíu, ân cần nói: "Sư thúc, người khỏe không?"

"Khá hơn chút rồi." Tiết Tình hơi nghiêng đầu sang một bên, che giấu biểu tình sắp hộc máu của mình, mới xuyên qua đến đây, vừa thấy một mỹ thiếu niên tuổi sàng sàng mình, tâm tình vừa nhộn nhạo liền nghe đối phương gọi mình là sư thúc, dù tâm làm bằng sắt cũng muốn vỡ, Tiết Tình thân là đồ đệ nhỏ nhất của tiền chưởng môn Linh Vũ phái, tuổi không lớn lắm, bối phận ngược lại đủ cao.

"Sư thúc hôn mê, ta vốn nên ở bên người hầu hạ, nhưng ngài vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, ta liền tự chủ trương đi Nga Mi lấy Linh Dược." Lưu Huỳnh nói qua đem một bình sứ nhỏ men xanh thả vào bên tay Tiết Tình.

Tiết Tình đem bình nhỏ lấy đến trong tay vuốt vuốt mấy cái, trong tiểu thuyết phái Nga Mi là danh môn phái y thuật cao cường, Linh Dược Nga Mi không dễ có, lại nói không thể từ chối ý tốt tiểu sư điệt, mặc dù không dùng được vẫn là nên nhận.

Thấy Tiết Tình thu bình thuốc, Lưu Huỳnh khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ mặt vui sướng, Tiết Tình trong lòng chỉ muốn than thở, thật là thiếu niên tốt a, thời điểm bằng hữu Tiết Tình xa lánh chỉ có hắn còn đứng ở bên cạnh Tiết Tình, chỉ là Tiết Tình cho tới bây giờ đều khinh thường không ngoảnh lại nhìn, tập trung tinh thần vào Diêm Minh, vai phụ khổ thế nào chỉ có vai phụ mới biết, nghĩ đến Lưu Huỳnh lúc chết tác giả miêu tả máu tanh thế nào, Tiết Tình nghĩ thầm nhất định phải đối với cái sư điệt này khá hơn một chút! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.