Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng

Chương 15: Hoàn chính văn




Chữ viết xấu đui xấu mù này có vài phần phong cách của tôi.

Từ năm lên tiểu học, tôi đã bắt đầu luyện thư pháp. Tuy chữ không thể khen một tiếng đẹp nhưng vẫn coi như đoan chính.

Tờ giấy này hẳn phải viết khi tôi còn rất nhỏ.

Tôi và Lục Minh Kỳ từng có hẹn ước kiểu này?

Hoàn toàn không có chút ấn tượng.

Gian thương không hổ là gian thương, tuổi còn nhỏ đã biết tìm vợ cho mình.

Tôi vừa bối rối vừa thấy buồn cười.

Tôi chụp một bức gửi cho Lục Minh Kỳ. Có lẽ hắn đang họp, không nhìn điện thoại nên hơn nửa tiếng sau mới trả lời.

Hắn không thèm để ý chuyện bí mật của mình bị người khác nhìn trộm, ngược lại oán trách tôi: “Anh còn tưởng tới lúc em sắp xếp di vật cho anh mới phát hiện ra nữa chứ.”

“Đó là két sắt cá nhân của anh. Muốn cho em biết sao không đặt ở chỗ nào dễ thấy một chút?”

“Ha! Quả nhiên em không nhớ gì hết. Đúng là một chút cũng không ngoài dự đoán.”

Tôi không phục: “Lúc đó em mới bao nhiêu tuổi? Anh dám đảm bảo chuyện gì trong đời anh cũng nhớ rõ hết không?”

Lục Minh Kỳ dõng dạc: “Dám chứ.”

Nói không chừng hắn có thể thật.

“Khi còn nhỏ, tụi mình từng gặp nhau?”

“Tự suy nghĩ đi.”

Tôi mà nhớ được còn cần hỏi hắn sao?

Hắn đang làm việc, tôi cũng không miệt mài theo đuổi.

Khoảng 7 giờ tối, Lục Minh Kỳ về nhà cùng tôi ăn cơm.

Giữa bữa ăn, tôi hỏi lại lần nữa. Hắn dùng ánh mắt người chồng bị ruồng rẫy nhìn tôi, muốn bao nhiêu oán trách có bấy nhiêu oán trách.

Tôi trở về phòng, lấy sổ khám bệnh ra: “Ngài Lục, ngài còn nhớ vợ mình có di chứng chấn động não không?”

“Không có di chứng thì em cũng đâu nhớ được.”

“Nói không chừng em nhớ đó. Chỉ là tạm thời quên mất thôi.”

Trên trán hắn viết rõ chữ ‘Có quỷ mới tin em’.

Tôi đảo mắt một vòng, giả bộ không thèm để ý: “Không nói thì thôi, em cũng đâu phải người hay tò mò.”

Lục Minh Kỳ không mắc mưu, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Hắn càng không nói, tôi càng muốn biết.

Có lẽ ánh mắt khát khao của tôi đã làm tan chảy ý chí sắt đá của hắn, lúc tắt đèn đi ngủ, Lục Minh Kỳ chủ động kể ra.

“Ông bà ngoại của anh trước khi ra nước ngoài định cư đã từng sống ở An Thành, biệt thự ở cùng khu với nhà họ Giang.”

Tôi nằm trong bóng tối, vểnh tai lắng nghe.

“Khi còn bé, anh thường cùng ba mẹ về An Thành thăm ông bà. Tiểu khu đó không nhiều trẻ con cho lắm nên anh trai em ít khi dẫn em theo chơi.”

Anh cả lớn hơn tôi 5 tuổi, khi tôi bắt đầu hiểu chuyện thì anh ấy đã có nhóm bạn bè cho riêng mình, không muốn có cái đuôi lẽo đẽo theo sau.

Lục Minh Kỳ: “Chúng ta gặp nhau vài lần ở khu vui chơi dành cho trẻ em. Em thấy anh chịu khó chơi với mình, ngày nào cũng tới rủ anh chơi nhà chòi.”

“Cái gì là ‘chịu khó chơi với em’?” Tôi không đồng tình: “Anh chỉ hơn em có 2 tuổi, lúc đó còn chẳng phải tuổi thích chơi nhà chòi?”

“Không, anh chưa từng thích chơi trò đó.”

Fine.

Thành thật mà nói, tôi cũng không tưởng tượng được dáng vẻ Lục Minh Kỳ chơi bán đồ hàng.

“Rồi sao nữa?”

“Em nói em rất rất rất thích anh, lớn lên muốn gả cho anh.”

Ba chữ ‘rất’ luôn mới chịu?

Tôi khi còn bé chủ động ghê nơi.

“Tờ giấy kia là hôn ước em viết cho anh.” Lục Minh Kỳ cười nói: “Lúc đó em còn chưa đi học, không biết viết chữ. Là anh từng chữ một viết trên cát rồi dạy em viết theo.”

“Không phải anh lừa em viết đó chứ?”

“Anh nói chúng ta còn nhỏ, nói chuyện cưới gả thì sớm quá. Thế là em khóc đến thở không ra hơi, ôm chân anh không chịu buông.”

“Anh đừng có điêu. Em từ nhỏ đã thùy mị, nết na, không đời nào ăn vạ ai đâu nha.”

Lục Minh Kỳ thời dài thật sâu: “Giang Việt Linh, dám làm không dám nhận là hèn.”

“Khích tướng cũng vô dụng thôi.”

“Anh chỉ đang nói sự thật.”

“Em không tin!”

Lục Minh Kỳ cười khẽ vài tiếng: “Đúng là chết nhát mà. Anh không tin mấy tháng đó, em không có chút cảm giác nào với anh. Anh là nam thứ chính đó, sao em không nghĩ tới chuyện tiên hạ thủ vi cường? Cưa đổ anh so với ly hôn không phải càng có lời hơn sao?”

Tôi thổn thức không thôi: “Tình yêu sao có thể sánh với mạng sống chứ.”

“Biết quý mạng sống rồi sao? Hôm đó bảo em nhìn đường cẩn thận sao không thấy em nghe lời?”

“Đừng nhắc nữa mà. Em hối hận xanh tím cả ruột gan rồi này.”

Lục Minh Kỳ áp sát lại, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy tôi: “Sau này đừng để bị thương nữa, đồ ngốc.”

Việc này xem ra đã thành bóng ma tâm lý trong lòng hắn.

Tôi xoa lên gương mặt hắn: “Đừng nhớ đến nữa. Không phải bây giờ em đã bình an vô sự rồi sao?”

“Rối loạn ký ức là bình an vô sự hả?”

“Thì vẫn nhảy nhót tung tăng được mà.” Tôi kéo tay hắn, đặt lên bụng mình: “Em bây giờ là một người mẹ khỏe mạnh đạt chuẩn ISO.”

“Mang thai sẽ rất vất vả.”

“Em biết.”

“Vậy sinh xong đứa này rồi, chúng ta không sinh nữa, có được không?”

Tôi thích trẻ con, trọng điểm nằm ở ‘có con hay không’, chứ không phải ở số lượng nhiều hay ít.

Một đứa cũng được rồi, càng có thể nuôi dạy cẩn thận và chu đáo hơn.

“Vậy anh phải chuẩn bị biện pháp tránh thai.”

“Tất nhiên rồi.”

“Em không uống thuốc đâu.”

Bàn tay to lớn của Lục Minh Kỳ nhẹ nhàng xoa lên bụng tôi: “Uống thuốc không tốt cho sức khỏe, em đừng uống.”

Tôi rất hài lòng hắn ở điểm này, luôn biết yêu thương thân thể vợ mình.

Có nhiều đàn ông chỉ quan tâm đ ến niềm vui của bản thân, mặc kệ người phụ nữ của mình sống hay chết.

Tôi ngửa đầu hôn hắn. Lúc hôn đến cằm, Lục Minh Kỳ cười cúi đầu, nụ hôn rơi lên môi hắn.

Là hương bạc hà nhẹ nhàng, sảng khoái.

Hắn không hút thuốc, cũng không uống rượu, trên người chỉ có mùi thơm của dầu gội và sữa tắm.

Hôn nhau một lát, hắn bứt ra trước.

Tôi khó hiểu ‘hử’ một tiếng.

Hắn nói: “Không hôn nữa. Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Tôi lập tức hiểu ra, chui khỏi vòng tay hắn, nằm xuống phần giường của mình.

Bây giờ chúng tôi không dám ôm nhau ngủ, sợ ép phải bụng.

Nằm bên cạnh tôi một hồi, Lục Minh Kỳ vén chăn xuống giường: “Em ngủ trước đi. Anh lên lầu tắm rửa.”

“Trong phòng không có phòng tắm sao?”

“Sẽ làm ồn đến em.”

Em còn chưa muốn ngủ.”

Lục Minh Kỳ cũng không nhất quyết đòi lên lầu, trước khi vào phòng tắm còn bật đèn lên, không để tôi chơi điện thoại trong bóng tối.

Từ phòng tắm bước ra, hắn mang theo một thân hơi nước chui vào chăn, cẩn thận giữ khoảng cách, nằm nghiêng mặt đối mặt với tôi.

“Có biết tại sao anh bắt em viết giấy cam kết không?”

Nói đến chuyện này làm tôi tỉnh cả ngủ, tràn đầy phấn khởi mà nhìn hắn: “Tại sao? Lúc đó em hỏi thì anh không chịu nói.”

“Bởi vì hôn ước em viết cho anh lúc còn bé.”

Đầu môi khóe mắt hắn nhiễm ý cười, thật có chút hương vị lam nhan họa thủy.

“Anh chỉ là nghĩ, lúc còn bé, em hứa sẽ gả cho anh, lớn lên thật sự trở thành mợ hai nhà họ Lục. Lần này em cam kết cả đời không rời xa anh, chắc chắn cũng sẽ không nuốt lời.”

Tôi cười nhạo hắn ngây thơ như Lục Minh Tinh.

Hắn nắm lấy tay tôi, nâng niu trong bàn tay mình.

Nhiệt độ như thể từ đôi tay đang giao nhau, lan tràn khắp toàn thân.

Tim tôi đập nhanh hơn, gương mặt cũng nóng bừng lên, vô thức lảng tránh ánh mắt như thiêu như đốt của hắn.

Đến lượt Lục Minh Kỳ cười tôi: “Vợ chồng già với nhau còn thẹn thùng cái gì?”

“Mới kết hôn có 3 năm thôi.”

“Nhưng anh đã thích em từ rất lâu rồi.”

Tôi giả vờ ghét bỏ hừ một tiếng: “Hóa ra anh là lo licon. Bi3n thái!”

Lục Minh Kỳ cười càng tươi hơn nữa, nắm chặt lấy tay tôi, bóp nhẹ vài cái.

“Em nghĩ đi đâu rồi hả? Lúc gặp lại ở tiệc sinh nhật của anh cả, em đã tròn 18.”

“Mới có 5 năm.”

“5 năm không dài sao?”

Tôi hơi xích lại gần hắn, chân thành nói: “Không dài.”

Lục Minh Kỳ khẽ chau mày.

Tôi cười với hắn: “Chúng ta sau này sẽ còn rất nhiều 5 năm nữa.”

Lục Minh Kỳ lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó mày giãn ra, xích lại gần, áp trán hắn lên trán tôi.

“Mấy năm nay, em đọc tiểu thuyết cũng không hoàn toàn uổng phí nhỉ. Nói nghe cũng thật bùi tai.”

“Em nói câu nào làm anh cảm thấy không bùi tai?”

“Không có.”

“Vậy thì đúng rồi.”

Lục Minh Kỳ vừa lòng thỏa ý, nhịn không được lại bắt đầu ôm tôi.

“Hứa rồi đó. Tương lai của chúng ta sẽ còn rất nhiều 5 năm khác.”

Tôi vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm. Em không phải kiểu người hứa thật nhiều, thất hứa thật nhiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.