Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 40: Điểm huyệt cầm máu




Hồng Đậu liều mạng cũng muốn đẩy nam nhân đang chôn ở trước ngực mình ra, nhưng nàng ý thức được một việc, sức lực chênh lệch quá xa khiến nàng không thể đẩy được người nam nhân này, nàng cũng không hiểu một tiếng “nương” kia của Du Tử Tức là chuyện như thế nào, cũng không hiểu bị giáo chủ

Ma giáo chôn đầu vào ngực là cái loại kịch bản gì, tóm lại, nàng hiện tại thực xấu hổ, cũng thực tức giận.

Xấu hổ chính là nàng bị một người nam nhân chôn đầu vào ngực, tức giận chính là ngực nàng dường như đã vì va chạm đó mà thật sự biến thành bồn địa!

“Du Tử Tức!” Hồng Đậu từ bỏ động tác đẩy hắn ra, nàng thẹn quá thành giận, “Ngươi rốt cuộc đang chơi trò gì thế!?”

Rõ ràng đã cả người vô lực, lại còn quát lớn tiếng được như thế, có thể thấy, nàng thực sự rất tức giận.

Du Tử Tức từ trạng thái chôn ngực ngẩng đầu lên, hắn lại ôm đầu Hồng Đậu, cọ cọ mặt nàng, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Nương, Tiểu Du sẽ nghe lời…… Người đừng bỏ lại Tiểu Du.”

Hồng Đậu bị cọ, thái dương nhảy dựng lên, nàng không có sức lực, tránh không khỏi “Độc thủ” của Du Tử Tức, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Du Tử Tức, ngươi choáng váng sao?”

Nàng đường đường một khuê nữ hoa cúc…… Không phải, là phụ nữ đã xuất giá đàng hoàng, cũng không đúng…… Thủ cung sa trên cánh tay nàng vẫn còn, tóm lại, nàng chính là không sinh ra được nhi tử lớn như thế!

Du Tử Tức bỗng nhiên dừng lại tất cả động tác.

Lúc Hồng Đậu vừa muốn thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền cảm thấy trên cổ mình ướt một mảng, cùng lúc đó, ở giữa cổ nàng cũng truyền đến tiếng khóc khe khẽ của nam nhân.

Du Tử Tức run nhè nhẹ, thanh âm khóc nức nở thật là chọc người thương tiếc, “Nương…… Tiểu Du có thể học giỏi võ công, Tiểu Du không ngốc, người đừng phạt Tiểu Du, Tiểu Du sẽ nỗ lực luyện công, người đừng phạt Tiểu Du, được không?”

Hồng Đậu nghe một chuỗi dài như vậy liền ngây ngẩn cả người, nếu nói gia hỏa này đang giả ngu……

Chẳng lẽ hắn giả bộ tốt đến thế?

“Nương…… Vì sao người không nói chuyện với Tiểu Du?” Du Tử Tức ngẩng mặt, hắn nhíu mày nhìn Hồng Đậu, thần sắc ủy khuất cực kỳ, hơn nữa bộ dáng vết thương chồng chất của hắn hiện tại, đích xác thực dễ dàng có thể khiến lòng đồng tình của người ta phát tác.

Hồng Đậu trầm mặc hồi lâu, nàng hỏi ra một câu hỏi rất không chắc chắn, “Du Tử Tức, ngươi năm nay bao lớn rồi?”

“Bảy tuổi.” Du Tử Tức trả lời thực nhanh, cũng trả lời rất rõ ràng, hắn đáng thương hề hề nói:

“Nương, Tiểu Du thực ngoan, người đừng nhốt Tiểu Du vào phòng tối nữa…… Được không?”

Hồng Đậu trầm mặc thật lâu, hồi lâu sau, nàng rốt cuộc nói một câu: “Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không nhốt ngươi trong phòng tối.”

“Tiểu Du thực nghe lời!” Du Tử Tức lại cọ cọ mặt Hồng Đậu.

Hồng Đậu nhịn xuống cảm giác khó chịu mãnh liệt, nàng làm mặt vô cảm nói: “Nếu ngươi nói sẽ nghe lời, vậy hiện tại ta yêu cầu ngươi, cách xa ta ba bước.”

Du Tử Tức dường như cũng không muốn rời khỏi Hồng Đậu, vẻ mặt hắn rối rắm một lúc lâu, mới buông Hồng Đậu, chậm rãi dịch ra phía sau ba bước.

Hồng Đậu có được tự do liền nhẹ nhàng thở ra, nàng lại nhìn Du Tử Tức ngồi xổm cách đó không xa, hắn còn đang nhìn chằm chằm nàng, một đôi mắt đào hoa nước mắt lưng tròng, phảng phất chính là một con cún con bị chủ nhân vứt bỏ, chỉ thiếu không viết lên mặt hai chữ “Đáng thương”.

“Ê, Du Tử Tức.” Hồng Đậu nhặt một viên đá trên mặt đất lên, “Chúng ta chơi một trò chơi được không?”

Trò chơi?

Ánh mắt Du Tử Tức sáng lên, vui vẻ gật đầu.

Một nam nhân mị hoặc chúng sinh bày ra dáng vẻ thiên chân vô tà như vậy…… Hồng Đậu cảm thấy đau cả mắt, nàng lại phất phất tay, “Ta ném cục đá này ra xa, ngươi lập tức đi nhặt về lại, thế nào?”

Du Tử Tức không chút suy nghĩ liền ngoan ngoãn trả lời một chữ “Được”.

Hồng Đậu cầm cục đá ném văng ra, “Du Tử Tức, mau đi nhặt về!”

Thân hình Du Tử Tức vừa động, trong chớp mắt đã không thấy bóng người.

Hồng Đậu đã khôi phục chút sức lực liền vội đứng lên từ trên mặt đất, nàng định thừa dịp thằng nhãi Du Tử Tức này chưa trở về, đi càng xa càng tốt, chẳng qua nàng vừa mới nhấc chân, trước mặt liền xuất hiện một bóng người, chân này của nàng liền ngừng lại giữa không trung, bước ra thì không ổn, thu lại cũng không xong.

Du Tử Tức tranh công chìa bàn tay đang nắm chắc viên đá, “Nương, con nhặt về này!”

Hồng Đậu muốn bất đắc dĩ đỡ trán, lại thấy được trên tay hắn còn đang nhỏ giọt máu tươi, nàng lúc này mới ý thức được, thằng nhãi này tuy rằng tỉnh lại, nhưng hắn có vài miệng vết thương vẫn đang đổ máu, rốt cuộc trên người hắn có nhiều vết thương lớn nhỏ như vậy, trong một chốc một lát cũng không thể đóng vảy ngay được.

Nàng lại nhìn viên đá nhuốm máu kia, mất tự nhiên hỏi một câu: “Ngươi còn đang đổ máu, không đau sao?”

“Đau.” Hắn nhíu mày, "Chỉ là con không thể nói đau."

"Vì sao không thể nói đau?"

"Bởi vì nương đổ máu, cũng không hề nói đau nha."

Hồng Đậu sửng sốt, "Ta đổ máu chỗ nào?"

Hắn chỉ tay, "Đằng sau nương đang đổ máu."

Hồng Đậu quay đầu lại nhìn đằng sau mình, vừa thấy xong, nàng liền đỏ bừng mặt, đây đâu phải bị thương? Rõ ràng dì cả* nàng đến làm nhiễm đỏ cả quần áo nàng!

"Sư phụ đã dạy con điểm huyệt cầm máu, nương, con giúo người cầm máu được không?"

Hồng Đậu nghẹn đỏ mặt kêu to, "Ngươi dám cầm máu cho ta ta liền giết ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.