Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 2 - Chương 67: Con số thần bí




Nasser vừa dứt lời, Tần Khanh liếc nhìn lòng bàn tay của anh ta, một cây bút màu vàng, giống hệt cây bút phát hiện trong túi tên sát thủ ở bệnh viện lúc sáng, giữa thân bút có một nút bấm nhô ra ngoài.

Tần Khanh xoay qua Tiêu Tự Trần: “Là bút ghi âm!”

Tiêu Tự Trần hạ tay xuống, nhíu mày không lên tiếng, đứng dậy, đi ngang qua hai người bọn họ trở vào phòng ngủ, Nasser nói với Tần Khanh: “Chị dâu nhỏ chiêu này thật hiểm!”

Tần Khanh cong cong môi, hàng mi cong dài khẽ chớp, ngẩng đầu nhìn Nasser, lạnh nhạt nói: “Đừng gọi chị dâu nhỏ, anh biết rõ quan hệ chúng tôi không phải như vậy!”

Tần Khanh nói dứt lời nhanh chóng đưa mắt nhìn về hướng khác, Nasser sững người.

Anh ta nghĩ thầm: Tiêu đời! Cô ấy đã nghe thấy … Giải thích thế nào đây? Ares còn muốn theo đuổi cô ấy, nếu khiến cô khó chịu, người đàn ông kia không đạt được mục đích sẽ giết chết mình mất …

Nasser lúng túng ho khan một tiếng, nhìn về Tần Khanh, không còn cách nào khác đành giả ngu: “Quan hệ gì? Ares đã chính miệng thừa nhận còn giả sao? Hơn nữa Ares không phải là kẻ bội bạc … Chị dâu nhỏ đừng đoán mò.”

Tần Khanh không tiện vạch trần câu nói của anh ta, tiện miệng cô nói luôn: “Không sao … Thật ra tôi chỉ là trợ lý của anh Tiêu. Anh ấy nói tôi là vị hôn thê của anh ấy chỉ muốn bảo vệ tôi, không phải ở đây mọi người đối với phụ nữ rất …”

Tần Khanh ngừng một chút … Rất cái gì đây nhỉ? Rất lịch sự? Rất quan tâm? Sẽ không ép buộc? … Quá nghiêm trọng làm như ở Syria không có nhân quyền vậy.

Nasser à lên một tiếng, gãi gãi đầu: “Là vậy sao … Tôi đã nói rồi làm sao Ares đột nhiên lại lập gia đình chứ!”, Nasser nói xong liền quan sát sắc mặt Tần Khanh, thấy cô không biến chuyển, anh ta hỏi lại: “Cô nghe tôi nói chuyện chứ?”

Tần Khanh gật đầu: “Nghe được câu cuối cùng.”

Câu cuối cùng Nasser nói ra như tự vả miệng mình, anh ta vội vã giải thích: “Angle là chuyện của nhiều năm trước đây, tôi không nên nhắc lại. Thế nhưng, Ares thật sự quan tâm cô. Tôi cảm giác hai người rất xứng đôi, tại sao không bên nhau?”

Tần Khanh không trả lời, cô hỏi lại: “Anh biết Angle?”

Nasser suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Biết! Có chuyện này!”, Nasser ho khan một cái, liếc mắt nhìn vào phòng ngủ Tiêu Tự Trần, thấy cửa phòng đóng chặt, anh ta bèn nói tiếp: “Cô biết không, Ares chỉ học trong vòng hai năm đã lấy được bằng thạc sĩ.”

Tần Khanh kinh ngạc mở to cặp mắt, lắc đầu: “Tôi không hề biết!”

“Cô không biết!”, Nasser cũng ngạc nhiên.

Tần Khanh lắc đầu thêm lần nữa để khẳng định: “Không biết!”. Cô chưa từng đọc qua lý lịch của Tiêu Tự Trần.

“Vậy chúng ta nói từ điểm này đi!”, Nasser liếc nhìn Tần Khanh đầy ám muội: “Ares tốt nghiệp trung học tại Trung Quốc, sau khi nhập ngũ hai năm, trúng tuyển một trường đại học của Mỹ. Từ khi ấy chúng tôi chính thức quen biết nhau.

Nhưng lúc đó tôi đã là sinh viên năm ba, còn cậu ấy mới chỉ là sinh viên năm nhất. Tuy vậy thành tích của cậu ấy cực kỳ xuất sắc, trường đại học trao cho cậu ấy bằng Thạc sĩ từ rất sớm, tốt nghiệp cùng lúc với tôi.”

Tần Khanh không ngờ Tiêu Tự Trần lại đỉnh như vậy, bốn năm đại học và ba năm nghiên cứu sinh anh chỉ học trong vòng hai năm. Xem ra tư liệu baike.baidu (1) của bên cô chưa cập nhật hoàn chỉnh. Cô chỉ nghĩ anh hai mươi bảy tuổi, như vậy thành tích của anh cũng bình thường …. Không ngờ anh còn nhập ngũ … Chả trách thân thủ quá tốt.

(1) baike.baidu: một dạng từ điển bách khoa online, giống với wikipedia

Nasser thấy Tần Khanh có vẻ hiểu hiểu ý anh ta nói, đang chuẩn bị kể tiếp thì phía sau truyền đến tiếng bước chân. Tiêu Tự Trần đã ra khỏi phòng ngủ, một tay cầm bút, một tay vẫn đút túi quần, không hề có phát hiện là người đang bị thương.

Tiêu Tự Trần có lẽ biết hai người bọn họ nói chuyện gì, anh trừng mắt nhìn Nasser, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tần Khanh, bàn tay cầm cây bút đặt trên bàn trà.

Nasser kinh ngạc thốt lên: “Cây bút ghi âm này sao cậu có được?”

“Trên người sát thủ ở bệnh viện sáng nay”, Tiêu Tự Trần lãnh đạm trả lời, “Có thể coi hắn như ‘Cảm tử quân’, mục đích đến để truyền lại một câu cho tôi, và cây bút ghi âm này.”

Tần Khanh im lặng không nói, nhưng trong lòng cô rất hiếu kỳ với nội dung trong cây bút ghi âm này, vậy mà hai người bọn họ lại chẳng vội vã một chút nào.

“Cậu cho rằng là ai?”, Nasser nheo mắt, nhìn chăm chú cây bút ghi âm.

Tiêu Tự Trần lắc đầu: “Rõ ràng mục đích của chúng là nhằm vào tôi, chiều nay cũng vậy!”

“Vậy tại sao lại muốn giết tôi?”, Tần Khanh cảm thấy lời Tiêu Tự Trần không đúng. Nếu như muốn cảnh cáo Tiêu Tự Trần quay về nước, tại sao phải truy giết cô đến cùng?

Nasser cũng đồng tình với thắc mắc của Tần Khanh, anh ta gật đầu: “Sáng nay rõ ràng hắn có thể ra tay với cậu, bên cạnh cậu lại có chị dâu nhỏ, đâu dễ dàng tẩu thoát, trái lại là cơ hội rất lớn cho hắn.”

“Sáng nay hắn chỉ muốn cảnh cáo tôi mà thôi, hắn muốn tôi về nước. Nguyên nhân vì sao không muốn cho tôi ở lại đây … theo cậu thì thế nào?”

“Vì cậu phát hiện quân chính phủ chơi ma túy?”, Nasser ngẩng đầu, đôi mắt sáng rỡ: “Là cậu muốn truy ra tên trùm ma túy! Nhất định là hắn, cậu phát hiện trong quân đội có người hít ma túy, hắn sợ bị bại lộ.”

“Giết tôi diệt khẩu không phải tốt hơn sao? Hơn nữa tôi đâu gây sự với bọn chúng, tại sao cứ một mực muốn tôi về nước?”, Tiêu Tự Trần cười lạnh từng tiếng: “Cái chết của Tait rất ghê rợn, hơn nữa chỉ một mình tôi chứng kiến, tin tức này cũng đã được giấu nhẹm. Trên mạng chỉ lan truyền chuyện Tait bị giết, nhưng tất cả đều là tin đồn, trừ khi bọn họ đã điều tra ra …. Thế nhưng tôi cảm thấy Tập đoàn Viper không tẻ nhạt như thế!”

Tần Khanh dĩ nhiên biết chuyện cái chết của Tait được giấu kín, vì lần đầu tiên cô tìm thông tin về Tiêu Tự Trần, trên mạng đều nhắc đến chuyện Tiêu Tự Trần chọn trợ lý rất nghiêm, từ trước đến nay anh chỉ có một trợ lý duy nhất. Nếu không phải chính miệng Ty Lạc kể cho cô nghe, cô vẫn còn nghĩ đó chỉ là tin đồn.

Nasser mù mờ: “Ý của cậu … Không phải tên trùm ma tùy Châu Mỹ? Vậy là ai?”

Tiêu Tự Trần dựa người vào chiếc ghế sofa, mím môi: “Không biết! Tôi cảm giác không phải Viper, nhưng vẫn chưa biết được là ai.”

“Tại sao không nghe thử đoạn ghi âm trên cây bút?”, Tần Khanh chỉ về cây bút ghi âm, “Có lẽ sẽ có manh mối!”

Tiêu Tự Trần nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới thu hồi tầm mắt: “Nhiều lắm hắn chỉ cho biết hắn biết rất rõ hành tung chúng ta, chỉ muốn làm chúng ta sợ hãi mà về nước. Cô hi vọng hắn sẽ để lộ chân tướng sao?”

Tuy rằng nói như vậy nhưng Tiêu Tự Trần vẫn nhoài người lấy cây bút trên bàn trà, anh nhấn nút, giọng của một người đàn ông trung niên phát ra.

Tần Khanh nghe được thanh âm khàn khàn, khá quỷ dị, tiếng gió rít khiến sống lưng cô lạnh toát, cô nhíu chặt mi, khoảng nửa phút sau, thanh âm của người đàn ông im bặt.

Tiêu Tự Trần không nghe rõ, anh nhấn nút bấm thêm lần nữa.

Âm thanh đầy ma tính ấy lại xuyên qua tai Tần Khanh, Tần Khanh cảm giác đầu cô muốn nổ tung.

— 1988030419630719196611212003062720050613

Không ai biết ý nghĩa dãy số này …. Một dãy số dài … Ngay cả nửa đêm cô cũng bị dãy số này đánh thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.