Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 2 - Chương 51: Khăn tắm




Binh sĩ lái xe đưa ba người đến nhà Nasser sau đó liền rời đi.

Nơi ở của Nasser là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, rộng rãi và yên tĩnh, mỗi một nơi đều rất sạch sẽ, tràn ngập khí chất quân nhân.

Trong nhà Nasser chỉ có một bà già đội khăn trùm màu trắng, là bà nội của Nasser, khi nhìn thấy Tần Khanh và Tiêu Tự Trần, bà ta rất hoan nghênh, vồn vã. Bà ta cũng từ chối nhã ý Tần Khanh muốn phụ bà chuẩn bị bữa tối.

Nasser mời hai người ngồi xuống ghế sofa, cởi quân mũ xuống, lấy hai cái ly từ trong tủ trà rót nước cho hai người, anh ta đặt vào tay Tiêu Tự Trần rồi mở miệng hỏi: “Tình hình ở đây nguy hiểm như vậy, sao anh tới đây?”

Tiêu Tự Trần nhíu mày cẩn thận nhìn cái ly một lượt, rồi sau đó thản nhiên đáp: “Bắt người.”

“Bắt người?” Nasser kinh hãi, “Muốn tới Syria bắt ai?” Dứt lời anh ta trông thấy Tiêu Tự Trần không đụng đến ly nước, liền giải thích: “Ly này chưa ai dùng qua, đã diệt khuẩn ở nhiệt độ cao.”

Lúc này Tiêu Tự Trần mới đưa tay cầm ly nước nhấp một chút, uống xong dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Khanh bên cạnh, chỉ về phía Nasser: “Bốn năm trước chúng tôi là bạn cùng phòng thời đại học, cậu ta du học Mỹ.”

Anh dùng tiếng Anh để nói chuyện, Tần Khanh sững người, dùng tiếng Trung hỏi lại: “Anh đang nói với tôi sao?”

“Tất nhiên.” Khóe miệng Tiêu Tự Trần giãn ra một chút, hàm chứa sự vui vẻ. Nasser đứng một bên lập tức giơ chân, trừng mắt nhìn Tiêu Tự Trần: “Ares, không phải cô ấy không biết tiếng Anh sao?”

Tiêu Tự Trần lành lạnh cười, chậm rãi nói: “Ở đây loạn như vậy, tôi sợ cô ấy nói sai.”

“Shit! Cậu… Cậu…”, Nasser ‘Cậu’ cả buổi, cuối cùng ngồi xuống đối diện Tiêu Tự Trần một cái ‘phịch’, oán giận: “Ngay cả tôi cậu cũng gạt.”

“Trên xe còn có người khác.”

“…”

Nasser lại nhịn không được liếc Tần Khanh. Hết cách! Người đàn ông mang tên Tiêu Tự Trần này là báu vật, nhưng lòng hiếu kỳ của anh ta quá lớn, không kìm được anh ta hỏi nhỏ: “Cô ấy thực sự không phải Angle?”

Tròng mắt Tiêu Tự Trần hơi híp lại, Nasser cảm nhận được chuyện chẳng lành. Câu chuyện về Angle … vậy mà Tiêu Tự Trần một câu cũng không nói, không nghĩ tới bốn năm trôi qua, người đàn ông tên này chẳng khác gì so với năm ấy. Nasser ngồi thẳng người, hắng giọng: “Cậu còn chưa nói với tôi đến bắt ai?”

Tiêu Tự Trần bắt chéo chân, nhìn Nasser: “Hơn hai năm trước, ở Mỹ có một tập đoàn buôn lậu ma túy tên là Viper, vì sai lầm của cảnh sát hình sự quốc tế trong đợt vây quét khiến tôi bị bắt nhốt nửa năm, tiêm ma túy hết bốn tháng, về sau khi tôi được cứu thì tên trùm đã bỏ chạy từ lúc nào rồi.”

Tiêu Tự Trần tóm tắt nguyên nhân sự việc một cách đơn giản. Thế nhưng, Nasser lại cực kỳ khiếp sợ, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu nói cậu muốn bắt trùm buôn bán ma túy? Cậu đã thấy hắn sao? Có lẽ tôi có thể…”

Tiêu Tự Trần lắc đầu cắt ngang lời của Nasser: “Không! Trong bốn tháng chỉ có một vị bác sĩ đến tiêm ma túy cho tôi, sau khi tôi được cứu ra hắn cũng bị bắt, lúc thẩm vấn, hắn cũng không biết tên trùm đứng sau lưng là ai?”

“Vậy tại sao cậu biết hắn ở Syria?” Nasser hỏi.

“Tôi bị tiêm vào loại thuốc hỗn hợp giữa morphine và băng phiến.”

Tần Khanh từ đầu đến cuối chỉ lặng ngồi nghe đột nhiên sững sờ, vô thức nhìn về phía Tiêu Tự Trần: “Anh… Trên phương diện tinh thần không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Nasser kinh ngạc nhìn sang Tần Khanh, hỏi nhỏ: “Một cái ức chế, một cái hưng phấn, hai thứ này sao có thể trộn chung?”

“Đúng chính xác là không thể, nhưng tinh thần tôi dứt khoát không có vấn đề gì.” Tiêu Tự Trần cong môi, giống như một loại tán thưởng.

“Tỷ lệ điều phối của cậu ấy vô cùng tốt, chỉ là hay khiến tôi sinh ra ảo giác thôi.”

Tần Khanh cho rằng tên trùm ma túy nhất định có kiến thức về y học, người pha chế nhất định hiểu rất rõ về tỷ lệ pha chế cân bằng, nếu không hai loại thuốc này trộn chung cho dù Tiêu Tự Trần có mạnh mẽ cỡ nào, tiêm thuốc trong bốn tháng cũng không thể không phát sinh vấn đề về thần kinh.

Tiêu Tự Trần nói tiếp: “Hai năm qua, tôi thông qua mấy người bạn bên thế giới ngầm tìm kiếm khắp nơi trên thế giới loại ma túy đặc biệt này. Có người cho biết đã từng thấy nó xuất hiện tại vùng Trung Đông, đặc biệt là Syria.”

“Sao có thể như vậy?” Nasser nhíu mày, ánh mắt không tin được nhìn về phía Tiêu Tự Trần: “Phát hiện ở nơi nào?”

Tiêu Tự Trần cười nhạo một tiếng, chậm rãi dựa vào ghế salon hừ lạnh: “Bọn chúng ngu ngốc đến mức chờ cậu đến bắt sao? Đã sớm đổi chỗ rồi?”

Nasser còn muốn nói gì đó thì bà nội Nasser bước đến trước mặt ba người, dùng tiếng Anh không lưu loát cho lắm, mỉm cười nói: “Đói bụng chưa? Trước tiên ăn cơm đã, nấu xong rồi.”

Tần Khanh nghe vậy đứng lên đầu tiên, khẽ mỉm cười nhìn về phía bà lão, chỉ chốc lát sau Tiêu Tự Trần cũng theo sau.

Một bữa cơm, khách chủ đều vui, Tần Khanh giúp đỡ dọn dẹp bàn ăn. Lúc này, ngoài trời đổ mưa lớn, Tiêu Tự Trần nhíu mày, Nasser đi đến bên cạnh anh: “Ở lại đây đi.”

Tiêu Tự Trần nhếch môi suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu, xoay người nói: “Tôi cần đi tắm.”

“Không thành vấn đề.” Nasser vỗ ngực một cái, “Tuyệt đối thỏa mãn đủ nhu cầu của người thích sạch sẽ như cậu.”

Tiêu Tự Trần lạnh lùng liếc đối phương một cái.

Tiêu Tự Trần vừa bước chân vào phòng tắm, Nasser liền lẻn đến gần Tần Khanh đang ngồi nói chuyện cùng bà anh ta. Anh ta nháy mắt ra hiệu với bà, bà hiểu ý đứng lên nói: “Muộn rồi, ta đi nghỉ trước.”

Liếc nhìn Tần Khanh vẻ áy náy rồi đưa mắt sang Nasser, sau đó quay người lên lầu.

Tần Khanh quay sang mỉm cười với Nasser, Nasser mặc quân trang, chuyển sang ngồi đối diện Tần Khanh, nhìn cô một lúc rất lâu: “Này, em dâu?!!”

Tần Khanh nhướn mi, Nasser lại hỏi: “Tên Ares kia rất khó ở chúng đúng không?”

Thì ra anh tên là Ares?

Ares, là chiến thần với tướng mạo cực kỳ anh tuấn trong thần thoại Hy Lạp.

Không đợi Tần Khanh phản ứng, Nasser bừng tỉnh, vỗ mạnh vào chân: “Đúng rồi phải không! Nhưng mà có chuyện em không biết. Tên thật của Ares là Tiêu, Ares là biệt danh chúng tôi gọi cậu ấy thời còn đi học, thật ra đây không phải tên tiếng Anh của cậu ấy.”

Tần Khanh khẽ gật đầu: “Tôi cũng không biết anh ấy có biệt danh này.”

Sau đó lại nhớ tới câu hỏi của Nasser vừa rồi, Tần Khanh hơi chần chừ một chút, lát sau mới mở miệng hỏi: “Người tên … Angle … anh nói tới là ai?”

Sắc mặt Nasser cứng đờ, anh ta cụp mắt, do dự trả lời: “Cụ thể tôi cũng không rõ, Angle cũng là biệt hiệu chúng tôi gọi, chỉ biết là một cô gái rất quan trọng với Tiêu.”

Anh vừa dứt lời, cửa phòng tắm liền bị mở ra, tóc Tiêu Tự Trần vẫn còn nhỏ nước, dọc theo sống mũi cao thẳng chảy xuống, lan qua khóe miệng khêu gợi ——

Tần Khanh lập tức trừng mắt.

Nasser như lên cơn động kinh, nhảy dựng khỏi ghế sofa.

Giọng nói trong vắt nhưng đầy lạnh lùng của Tiêu Tự Trần truyền đến: “Vừa rồi các người đang nói chuyện gì?”

“Không có.” Nasser vô thức phản bác, sau đó giống như chợt nhớ ra cái gì đó, nhụt chí gãi đầu: “Chỉ là muốn tim hiểu coi chị dâu làm sao theo đuổi được cậu.”

Nasser ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía Tiêu Tự Trần: “Kết quả, tôi còn chưa hỏi được cậu đã đi ra.”

Tần Khanh mím môi, mới rồi còn thân thiện gọi ’em dâu, em dâu’, Tiêu Tự Trần vừa bước ra liền thay ngay bằng ‘chị dâu’, xem ra khí chất của Tiêu Tự Trần mạnh mẽ đến mức ngay cả vị trung tá của Syria cũng phải kiêng kị vài phần.

“Đi tắm đi!”

Đang suy nghĩ, âm thanh réo rắt của Tiêu Tự Trần vang lên sau lưng, sau đó có một chiếc khăn mặt vắt lên trên vai cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.