Sau khi nhận được tin báo của cảnh sát, nửa tiếng sau người thân của
nạn nhân mới chạy đến Cục cảnh sát thành phố. Hai ông bà lão độ chừng
năm mươi mấy tuổi gào thét khóc than bên cạnh thi thể đứa cháu trai của
mình.
Tần Khanh đứng phía sau lưng bọn họ. Đã gặp qua nhiều chuyện sinh ly
tử biệt nhưng lần nào trong lòng cô cũng đều có cảm giác bi thương.
Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, vốn dĩ đầu tháng chín này sẽ tung tăng
bước vào lớp một vậy mà … giờ đây lại nằm một mình trong nhà xác lạnh
lẽo.
Ông lão còn nhớ đứa cháu nói muốn đi mua một chiếc cặp hình robo,
muốn ba mẹ đến đón khi tan học, muốn nhận được nhiều phiếu bé ngoan,
muốn làm đứa trẻ ngoan nhất. Nhưng tất cả đã kết thúc. Chỉ hơn hai mươi
bốn giờ trước tên tội phạm đã cướp mất đi hơi thở của đứa bé. Không biết nó có biết mình sắp chết không? Không biết nó có nhìn thấy rõ tướng mạo của hung thủ hay không?
Dáng người lọm khọm của ông lão gục trên vai đứa cháu trai nấc nghẹn cứ quanh quẩn bên tai Tần Khanh.
Cô không muốn nghe nữa, lúc này trong lòng cô dâng tràn cảm xúc phẫn nộ.
Cô nhíu chặt mi rời khỏi nhà xác, trở về phòng giám định. Bước đến
bàn làm việc của mình cô mới nhớ ra toàn bộ đồ đạc của mình đã được
chuyển đi rồi. À … cô quên mất mình đã qua làm việc cho Tiêu Tự Trần.
Tần Khanh nhấc chân về phòng của Tiêu Tự Trần, trên đường gặp Tề Lục đang xuống lầu.
Nhìn thấy Tần Khanh, Tề Lục ngẩn người, đảo mắt nhìn cô. Bây giờ anh
mới chú ý hôm nay phong cách ăn mặc của cô rất … trang trọng … rất khác
với phong cách thường ngày.
Ánh mắt Tề Lục trở nên thâm trầm, anh mím môi, giọng nói trầm thấp vang lên: “Pháp y Tần đã nghiệm thi xong rồi sao?”
Tần Khanh gật đầu: “Đã cho người thân đến đón về!”
“Ừ!”, Bước được vài bước anh đột nhiên chựng lại, “… Đừng quá đau
buồn … dù sao … việc cũng đã đến nước này, chúng ta chỉ còn cách dốc
toàn lực truy bắt hung thủ.”
Tần Khanh nhìn Tề Lục bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Trên mặt cô hằn rõ hai chữ ‘Mất mát’ như vậy sao?
“Tôi hiểu mà!”, Tần Khanh khẽ cười, gương mặt rạng rỡ. “Cám ơn Đội trưởng Tề!”
“Đừng khách sáo!”, Tề Lục quay người rời đi.
Cửa phòng làm việc rộng mở, ánh mặt trời chiếu sáng qua lớp cửa kiếng trên cửa sổ sát đất, mang lại cảm giác ấm áp cho cả gian phòng.
Tiêu Tự Trần đang ngồi tựa lưng vào ghế chợp mắt nghỉ ngơi. Anh đã
cởi mũ, lộ ra mái tóc đen dày mềm mại, đường nét gương mặt ôn hòa tươi
sáng, không hề giống với vẻ cao ngạo thường ngày.
Tần Khanh nhẹ nhàng bước tới, ánh mắt liếc về phía chiếc bàn làm việc được kê đối diện với bàn của anh. Vừa đi được vài bước đã nghe giọng
trầm thấp của Tiêu Tự Trần truyền tới.
“Mấy giờ rồi?”
Thì ra anh chưa ngủ, Tần Khanh giơ tay nhìn đồng hồ: “Mười hai giờ hai mươi!”
“Muộn vậy sao?”, giọng có chút không vui, “Tại sao không gọi tôi dậy ăn cơm trưa?”
Tần Khanh xoay người: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi nghiệm thi. Bây giờ tôi gọi thức ăn bên ngoài cho anh được không?”
“Thức ăn ngoài???”, đôi mắt trợn tròn đầy ngạc nhiên: “Tại sao không về nhà?”
Tần Khanh chỉ chỉ máy vi tính: “Vì tôi còn phải viết báo cáo nghiệm thi.”
“Báo cáo nghiệm thi không cần thiết!”, Tiêu Tự Trần đứng dậy, bước về phía Tần Khanh, sau đó vươn tay trái, hàng lông mày cau chặt …
“Thời gian dùng bữa trưa của tôi là đúng 12 giờ. Bây giờ đã qua 22
phút 36 giây.” Giọng nói đã có thêm vài phần tức giận. Trong khi đó Tần
Khanh hoàn toàn mù mịt.
“Tại sao không cần thiết viết báo cáo nghiệm thi?”, Tần Khanh giương mắt nhìn Tiêu Tự Trần.
Bàn tay ở trước mắt Tần Khanh giờ thuận thế đút vào túi quần. Anh
nhún vai nở nụ cười, xổ một tràng tiếng anh lưu loát: “Because it’s
settled!” (Bởi vì nó đã được giải quyết!)
Gương mặt anh không mang vẻ kiêu ngạo, khóe môi nhếch lên trông thật
mê người. Không hiểu tại sao lúc này cô lại nghĩ đến Hawking (1), một người tuy cơ thể không trọn vẹn nhưng lại là một người cực kỳ trí tuệ.
Cô còn nhớ có một bài viết:
Trong một hội thảo Giáo sư Hoyle công bố một kết quả nghiên cứu
vẫn chưa được hoàn chỉnh đến mọi người, liền bị Hawking cực lực phản
đối.
“Vấn đề mà Giáo sư đang nói đến là sự tán xạ.”
Giáo sư Hoyle tức giận: “Cái đó không liên quan đến tán xạ!”
Hawking cực liệt khẳng định: “Chính là nó!”
Giáo sư Hoyle thét lên: “Làm sao cậu biết được?”
Tần Khanh nghĩ lúc đó không biết Hawking sẽ trả lời thế nào?
Vẻ mặt ông chắc cũng giống Tiêu Tự Trần lúc này đây. Dửng dưng như không nhưng lại vượt quá sức tưởng tưởng của mọi người.
Hawking đã nói: “Bởi vì tôi có thể tính được nó!”
Tiêu Tự Trần hờ hững nói: “Because it’s settled!”
Quá tự tin, khiến đối phương nghe một lần đều phải nhớ mãi.
Mãi rất lâu sau đó Tần Khanh vẫn còn nhớ người đàn ông khí khái bất
phàm, dùng ngữ điệu êm tai nhất, nâng hàm dưới cực kỳ tinh xảo, ngữ khí
nhàn nhạt nói với cô: Because it’s settled!
Thanh âm tươi đẹp ấy sau khi vang lên, cô cũng quên mất phải hỏi tại
sao mà cứ vô thức bước theo anh ra khỏi phòng làm việc, cho đến khi lên
xe, bên tai vang lên tên của đủ loại món ăn cô mới ngớ người quay về
thực tại. Bây giờ mới nhớ ra cô quên chưa hỏi anh tại sao anh biết hung
thủ.
“Bữa trưa ăn cà chua xào trứng, ‘Lung linh ngọc tâm’ (2) , nấm hương xào cải … thêm một món thịt nữa!”
Vẫn là một bữa ba món rau một món mặn. Tần Khanh bật cười, rõ ràng
ngày hôm qua món thịt anh không chạm đũa, nhưng mấy món ‘cao lương mỹ
vị’ mà anh yêu cầu chắc cô phải lo đi tham khảo, ghi chú chắc được cả
một quyển thực đơn dày cộm ấy chứ!
Ôi nữ đầu bếp của thế kỷ 21!
Tần Khanh nở nụ cười nhưng nghi vấn trong lòng vẫn còn.
Tiêu Tự Trần hình như đã biết cô đang suy nghĩ điều gì, khoanh hai
tay, giọng nói nhàn nhạt cất lên: “Dáng vẻ này của cô cho thấy cô đang
rất tò mò.”
Tần Khanh đánh một vòng tay lái, sau đó mới cất giọng trầm thấp: “Tôi cực kỳ hiếu kỳ!”, không phải là ‘rất tò mò’.
Nghe cô nói, Tiêu Tự Trần liền liếc mắt nhìn người phụ nữ đang lái xe bên cạnh, không hiểu sao anh nghe trong ngữ điệu của cô có vẻ như cô
đang oan ức lắm thì phải.
Anh bật cười vui vẻ: “Đây là bài học nhập môn trong chuyên ngành của
tôi. À … Không! Vụ này đơn giản hơn vì nó có nhiều dữ liệu hơn!”
… Tự đại!!!
Tần Khanh thầm ca thán trong đầu, nhưng ngay lập tức cô nhanh chóng
phủ quyết bởi cô biết người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô đây thật sự
chẳng thèm quan tâm, không phải tự cao mà anh nghĩ gì nói đấy thôi.
Trên thế giới sợ nhất là chuyện gì?
Chính là chuyện mình thì luôn quanh quẩn vấn đề đó trong đầu nhưng
đối phương thì chẳng hề nghĩ đến, thậm chí còn không thèm quan tâm.
“Bữa trưa sẽ giải thích cho cô!”, Tiêu Tự Trần kéo thấp vành nón, ý muốn được nghỉ ngơi.
Tần Khanh liếc nhìn sống mũi cao thẳng của anh, khóe miệng bất giác cong lên.
Bây giờ cô mới phát hiện gương mặt anh phảng phất nét đẹp của người Ai Cập, sóng mũi cao thẳng tắp của dòng giống Hy Lạp.
Nghĩa là cả Caesar Đại Đế và thống chế Mark Anthony đều ‘quy phục’ dưới váy của Cleopatra.
Cô tự hỏi không biết người phụ nữ như thế nào mới lọt được vào mắt xanh của người đàn ông đẹp như thế này?
Tiêu chuẩn lựa chọn bạn gái của tôi rất cao, xin vui lòng đừng nhìn chằm chằm tôi quá ba giây.
Tần Khanh nhớ lại cuộc đối thoại chẳng hề vui vẻ gì trong lần đầu tiên gặp mặt.
Cái tên đàn ông này … còn nợ cô ba mươi đồng đó!
-~- -~- -~- -~-
Đọc để hiểu thêm:
(1) Năm 1948, cùng với Hermann
Bondi và Thomas Gold, Hoyle đã đưa ra học thiết về sự phát triển đều của vũ trụ (Steady State). Nội dung chủ yếu của học thuyết này là vũ trụ
liên tục liên tục sinh ra vật chất mới.
Trong giai đoạn những năm 1950,
1960, học thuyết này được nhiều người ủng hộ. Nhưng từ cuối những năm
1960, học thuyết này đã gần như bị bác bỏ do sự phát hiện bức xạ nền của vũ trụ.
Khi Hawking bắt đầu làm nghiên cứu
sinh, có nhiều tranh cãi trong cộng đồng vật lý về các lý thuyết đang
thịnh hành liên quan tới sự khai sinh vũ trụ: thuyết Vụ Nổ Lớn và thuyết vũ trụ tĩnh tại (được Hoyle cổ vũ).
Cám ơn Phong Lữ đã giúp tra cứu thông tin này!
(2) Lung Linh Ngọc Tâm: Queenie
cũng không biết món ăn này tiếng Việt gọi là gì nhưng đại khái món ăn
được chế biến từ củ cải cắt thành hình trái tim, sò điệp để ở giữa tâm
của hình trái tim đó, cải thìa trang trí xung quanh tạo màu xanh đẹp mắt cho món ăn