Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 29: Đau đầu




Tần Khanh liếc nhìn Tiêu Tự Trần ngồi bên cạnh không chút biểu cảm, người đàn ông nhếch miệng cong đến mức có thể treo vào đó một can dầu. Loại đề tài ác độc như thế này cô quyết định không nói tiếp, quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cái gì mà nơi nào đắc tội nơi đó buộc phải lộ ra ánh sáng, những người có tư tưởng như vậy không nên đụng vào, cô cũng không muốn thời điểm chết đi cô ngay cả manh áo rách cũng không có hoặc lỡ miệng cãi lại thì không biết bị nhét thứ quỷ gì vào miệng nữa.

Đề tài cuối cùng chính là bữa cơm của người đàn ông ấy, hưởng thụ bốn món mặn một món canh.

Sau khi ăn xong, Tiêu Tự Trần theo thường lệ vận động một chút sau đó về phòng ngủ bù giấc trưa. Tần Khanh cứ nghĩ anh sẽ không nói gì nữa, ai ngờ đến trước cửa phòng anh ngừng bước, mím môi chậm rãi quay đầu lại …

Tần Khanh lau tay vào tạp dề nhìn sang anh, hỏi: “Giáo sư Tiêu còn có chuyện gì sao?”

Tiêu Tự Trần rõ ràng muốn nói gì đó lại thôi, chậm rãi lắc đầu, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Tần Khanh cảm thấy ngay lúc này đây ý tứ rất sâu xa!

Nhưng đến cuối cùng anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay gót cất bước vào phòng ngủ.

Tần Khanh xoa xoa trán: Là ý gì đây? Không hiểu nổi!!!

Cô ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hổ cổ. Bốn giờ đúng! Cục cảnh sát thành phố vẫn còn làm việc, Tề Lục khả năng vẫn chưa về.

Ngẫm nghĩ một chút, cô tháo tạp dề, rồi nhẹ nhàng rời khỏi nhà Tiêu Tự Trần lái xe đến Cục cảnh sát thành phố.

Cô vẫn muốn biết rốt cục tại sao Đinh Dương lại giết chết lão Đinh bán đậu hũ. Tại sao Đinh Dương cưỡng hiếp nhiều bé trai như vậy? Tại sao một năm trước hắn lại đi từ bỏ công việc tốt để thực hiện hành vi đồi bại này?

Mặc dù Tiêu Tự Trần phân tích quá mức chính xác, không phải cô không tin nhưng cô muốn chứng thực vấn đề này.

Khi đến cục cảnh sát, tên Đinh Dương đã được thẩm vấn xong, đang gặp mặt cha mẹ của hắn, nhiệm vụ canh giữ hắn là Triệu Quang Hi.

Trông thấy Tần Khanh, theo bản năng Triệu Quang Hi nhìn về phía sau lưng cô, hành lang trống huơ trống hoác, ngữ khí có chút thất vọng: “Đại thần không đến sao?”

“Không!”, Tần Khanh khẽ mỉm cười, tự nhiên trả lời: “Anh ấy ở nhà ngủ rồi!”

Người trông coi cùng Triệu Quang Hi là cảnh viên Dương Chiếu nghe vậy liền tò mò nhìn sang, đánh giá Tần Khanh một chút, sau đó thu hồi tầm mắt.

Là quan hệ gì đây, ngay cả ở nhà ngủ cũng biết, … Nhưng chỗ này đâu đến lượt anh ta nhiều lời, nên câm miệng thì hơn.

Triệu Quang Hi đã quá quen nên hỏi tiếp: “Pháp y Tần sao qua đây? Mấy chuyện linh tinh kế tiếp cũng không cần phải phiền cô nữa đâu!”

Tần Khanh gật đầu, nhìn qua tấm kính dày chống đạn ba mẹ Đinh Dương viền mắt ươn ướt, chậm rãi nói: “Tôi qua coi tình hình Đinh Dương thế nào.”

Nói đến Đinh Dương, Triệu Quang Hi như hít phải thuốc lắc, đem chuyện thẩm vấn hắn kể thật tường tận, khiến Dương Chiếu ngồi bên cạnh muốn cản cũng không cản được.

Chuyện kết quả thẩm vấn làm sao có thể tùy tiện nói ra chứ!

Câu chuyện của Đinh Dương xác thực không khác biệt lắm với suy đoán của Tiêu Tự Trần.

Gia cảnh Đinh Dương tương đối giàu có. Gia đình hắn có ba căn nhà, theo di chúc, khi ông bà của hắn chết, thì một căn sẽ cho Đinh Chí Thành, cũng chính là chú ruột của Đinh Dương, còn hai căn còn lại để lại cho Đinh Chí Bằng lo hương hỏa và cho cháu đích tôn Đinh Dương.

Năm Đinh Dương lên sáu, ông nội hắn lên cơn đột qụy, đột ngột qua đời, một năm sau bà nội cũng ra đi, di sản phân chia theo di chúc. Đinh Dương còn nhỏ nhưng lại sở hữu bất động sản, trong chốc lát biến thành cậu chủ nhỏ giàu nhất trấn. Đinh Chí Thành cho rằng không công bằng, trong một đêm rượu say, đem Đinh Dương khi ấy lên bảy mang ra ngoại thành cưỡng hiếp.

Phải mất hơn một ngày trời Đinh Chí Bằng mới tìm thấy Đinh Dương nằm ở đó thân đầy máu không một mảnh vải. Mấy ngày trời Đinh Dương không hé răng nói một lời, đập phá đồ vật trong nhà, một ngày tắm rửa ít nhất ba lần, hận không thể kì sạch mọi vết bẩn.

Cuối cùng đến một ngày Đinh Dương vô tình nhìn thấy bức ảnh người chú ruột. Hắn cầm dao đâm điên loạn lên tấm ảnh đó. Phát hiện bất thường, người nhà đưa Đinh Dương đi trị liệu tâm lý, sau cùng mẹ của Đinh Dương cũng biết rõ ngọn ngành.

Khi bà biết chân tướng sự việc, ngay lập tức bà cầm dao xông đến nhà Đinh Chí Thanh, tức giận xém giết chết người chú này. Sau khi tỉnh táo, bà nằng nặc đòi báo cảnh sát. Đinh Chí Bằng tuy xót con nhưng dù gì cũng là anh em, nên nhẫn nhịn đau đớn, ra sức thuyết phục mẹ của Đinh Dương đừng nên để chuyện xấu truyền ra ngoài. Nếu như báo cảnh sát, sau này Đinh Dương trưởng thành cũng không có lợi. Mẹ Đinh Dương bất đắc dĩ phải đáp ứng chôn giấu mọi chuyện, bà mua một căn nhà sau đó chuyển về thành phố Kỳ sinh sống.

Từ đó về sau Đinh Dương cũng không có biểu hiện bất thường, chỉ là thời gian học đại học hắm cũng không có bạn gái, sau khi tốt nghiệp thì tìm được một công việc tốt. Một năm trước vì bị kiện cưỡng hiếp bé trai nên chịu hai năm tù giam. Sau khi ngồi tù do cải tạo tốt nên được giảm án, giữa tháng năm năm nay vừa được thả thì phát sinh vụ án này.

Tần Khanh nhìn hai người già ngồi cách đó không xa, bọn họ nước mắt giàn giụa, gào khóc. Nào là xin lỗi, nào là chỉ trính tại sao con bọn họ lại làm như thế, rồi thở dài bất lực vì họ chẳng thể làm được gì.

Cô xoay người rời đi … trách ai bây giờ?

Tiêu Tự Trần nói đúng, nếu như cô là Đinh Chí Bằng, có lẽ cô cũng sẽ tha thứ cho em trai của mình rồi mang theo vợ con bỏ nhà ra đi. Đứng dưới góc độ là mẹ của Đinh Dương sau khi hết cơn thịnh nộ, tỉnh táo lại cô cũng chọn giấu nhẹm chuyện này vì muốn bảo vệ đứa con của mình khỏi búa rìu dư luận …

Bọn họ đều không sai, chuyện của Đinh Dương cũng rất đáng thương nhưng hắn không nên dùng phương thức này phóng thích đau thương trong lòng, không nên đem nỗi đau của mình ném lên trên người khác.

Cô nghĩ đây là nguyên nhân chính khiến hắn giết chết bé trai rồi mới tiến hành cưỡng hiếp. Hắn muốn mọi người cũng phải gặp cảnh ngộ như hắn nhưng lại sợ đối diện với ánh mắt vô tôi của đứa trẻ, nên hắn mới lựa chọn vào từ đằng sau. Rồi sau đó hắn lại mặc quần áo chỉnh tề cho nạn nhân, mặc dù năm ấy hắn không có mảnh vải che thân.

Không thể phủ nhận đâu đó trong con người Đinh Dương vẫn tồn tại bản tính lương thiện, nhưng khi giết người hắn không thể khống chế được cái ác trong con người của mình nên đã gây ra chuyện xấu.

Tần Khanh thở dài một hơi, Tiêu Tự Trần đúng là không cần đến bởi vì suy luận của anh không sai tí nào, anh đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.

Nghĩ đến Tiêu Tự Trần, Tần Khanh theo thói quen lại giơ tay nhìn đồng hồ. Gần năm giờ rồi, người đàn ông đó gần bốn giờ mới ăn trưa, không biết cơm tối ăn uống như thế nào. Sẽ ăn trễ hơn một chút hay là bỏ bữa luôn … nhưng chuyện không ăn sẽ không bao giờ xảy ra trên người Tiêu Tự Trần.

Tần Khanh mím chặt môi, cuối cùng nở nụ cười bất đắc dĩ. Cái tên Tiêu Tự Trần này thật khiến người ta đau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.