Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 1 - Chương 34: Mị Huyết an ủi




Mị Huyết an ủi

"Được! Chỗ mẫu hậu cứ để ta đến nói, chính là Thiển Mạch cô an tâm chờ gả cho ta đi!" Thế nhưng Thượng Quan Triệt lại đồng ý ngay. Hắn cũng hiểu vào lúc này phải ủng hộ bên đại tướng quân mới vững chắc không động vào được, không được bởi vì nhi nữ của thừa Tướng nhi mà phá hỏng quan hệ với đại tướng quân, nhưng mà hắn vẫn đồng ý.

Bởi vì hắn thật muốn cưới người nữ nhi trước mắt này, nàng là người nữ nhi đầu tiên có thể làm cho hắn chú ý đến.

"Thiển Mạch đã nói xong đâu." Thẩm Thiển Mạch đối với câu trả lời của Thượng Quan Triệt có chút ngoài ý muốn, nhưng là, sao nàng lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Thượng Quan Triệt như vậy.

"Thiển Mạch còn có yêu cầu gì?" Thượng Quan Triệt nhìn Thẩm Thiển Mạch, điềm đạm hỏi, bộ dáng kia dịu dàng cực kỳ, nhu tình trong ánh mắt giống như có thể hòa tan lòng của người ta.

"Ta muốn ngươi, không nạp trắc phi!" Nụ cười nơi khóe miệng của Thẩm Thiển Mạch giơ lên, mang theo đường cong khiêu khích, trong đôi mắt đen nhánh không có chút tình cảm chỉ có trêu đùa cùng giễu cợt.

"Mạch Nhi, không được càn quấy!" Trầm Lăng Vân thấy thế lập tức quát Thẩm Thiển Mạch, Thượng Quan Triệt chịu cho nàng vị trí chánh phi đã không dễ dàng, mà nàng còn gây khó khăn cho Thượng Quan Triệt như vậy, nếu như ép hắn như thế sẽ không tốt.

"Được, ta đồng ý với cô." Thượng Quan Triệt cũng không biết mình bị sao, thế nhưng xúc động đồng ý đến như vậy. Không nạp trắc phi đồng nghĩa với việc có thể vì vậy chọc giận cữu cữu mình.

Dù sao Diêu Nhược Thấm đối với hắn cũng sớm đã vụng thầm nhớ trộm, nếu không phải có thể gả cho hắn, dựa vào tính tình của Diêu Nhược Thấm chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Vậy Thiển Mạch sẽ chờ tin tốt của tam hoàng tử." Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười, thản nhiên nói.

Thật nực cười. Đời trước nàng yêu hắn như thế, nhưng hắn lại vì quyền thế muốn kết hôn với cô gái này đến cô gái khác, hôm nay, nàng căn bản là không muốn gả cho hắn, thế nhưng hắn lại nguyện ý vì nàng hứa hẹn không nạp trắc phi.

Nếu hắn nguyện ý cùng mẫu hậu hắn còn có cữu cữu quần nhau, vậy thì tại sao nàng lại phải ngăn cản ý tốt của hắn chứ. Dù sao thánh chỉ hạ xuống rồi, nàng Thẩm Thiển Mạch không muốn gả, hắn cũng không có cách nào.

"Được." Thượng Quan Triệt dịu dàng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang ý cười nhất định phải làm được. Cô gái này thú vị như vậy, sao hắn có thể bỏ qua.

Trầm Lăng Vân không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng lưng Thượng Quan Triệt, lại nhìn đến nữ nhi bề ngoài bình thường mà chính hắn có lẽ từ lúc bắt đầu đã đánh giá thấp nữ nhi này của mình.

"Mạch Nhi! Ngươi thật là nữ nhi tốt của cha!" Trầm Lăng Vân từ ái nhìn Thẩm Thiển Mạch, cười nói.

"Phụ thân, Mạch Nhi mệt mỏi, xin phép đi nghỉ trước." Thẩm Thiển Mạch cũng chán ghét nhìn mặt Trầm Lăng Vân, lạnh nhạt nói.

Trầm Lăng Vân muốn nổi giận, nhưng ngại vào thời khắc này thân phận Thẩm Thiển Mạch đã khác đi, chỉ đành phải cười cười, nói, "Vậy Thiển Mạch đi nghỉ đi."

Nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch, lần đầu tiên Trầm Lăng Vân cảm thấy nữ nhi này tựa như có lẽ đã vượt ra khỏi phạm vi hắn có thể khống chế. Chẳng lẽ đi trong núi năm năm, nữ nhi này thật có thể làm phản hay sao?

Hắn lại không biết, nữ nhi này còn muốn mang đến cho hắn nhiều "ngạc nhiên" hơn.

"Mạch Nhi, hình như tâm tình của nàng không tốt?" Thời điểm Thẩm Thiển Mạch đi tới núi giả đột nhiên bị một bóng dáng màu hồng cản đường đi.

"Biết tâm tình ta không tốt còn cản đường ta!" Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, trong ánh mắt toát ra trêu cợt, khóe miệng cong lên cười như không cười.

Tâm tình không tốt, quả thật có một chút. Dù sao kế hoạch ban đầu bị xáo trộn, còn làm cho bản thân mình liên luỵ vào. Chỉ là tất cả vẫn còn trong lòng bàn tay của mình, cũng không có gì nên lo lắng.

"Chính là biết tâm tình nàng không tốt mới ngăn nàng lại. Ta cũng không thể nhìn Mạch Nhi không vui." Mị Huyết cười tà mị, nhìn chăm chú vào Thẩm Thiển Mạch, lúc nàng tức giận thật đáng yêu.

"Vậy ý của Mị Huyết lâu chủ là để cho ta phát tiết một chút?" Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày, lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói.

"Có thể. Chỉ là Mạch Nhi phải nói cho ta biết, vì sao tâm tình của nàng không tốt." Mị Huyết sảng khoái đồng ý, trong mắt không có ý tứ đùa giỡn, chỉ có yêu thương đối với Thẩm Thiển Mạch.

"Ngươi đoán thử xem." Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng chuyển một cái, linh động đáng yêu không sao tả, nàng chớp mắt nhìn Mị Huyết, lộ ra nụ cười giảo hoạt.

"Bởi vì Thượng Quan Triệt?" Mị Huyết mới vừa rồi nhìn thấy Thượng Quan triệt từ phủ thừa Tướng đi ra, chắc hẳn cùng hắn thoát không khỏi liên quan.

"Mị Huyết lâu chủ thật thông minh." Thẩm Thiển Mạch cười, thừa nhận nói.

Trong đôi mắt như hắc diệu thạch của Mị Huyết thoáng qua một tia sát khí. Thượng Quan Triệt lại dám chọc giận Mạch Nhi hắn mất hứng chính là chán sống rồi đây.

Thẩm Thiển Mạch cảm giác được sát khí trong mắt của Mị Huyết, trong lòng không biết tính sao, cảm giác ngọt ngào, nàng cười nói, "Đừng động hắn! Hiện tại thái tử chết rồi, lợi cho hắn quá."

"Mạch Nhi nói không động, ta liền để cho hắn sống lâu một chút, không biết là hắn chọc gì mà làm cho Mạch Nhi nổi giận?" Mị Huyết nghe lời Thẩm Thiển Mạch nói, thu lại sát ý trong mắt nâng lên nụ cười điên đảo người thần, nói.

"Hắn muốn lấy ta." Giảo hoạt trong mắt Thẩm Thiển Mạch càng đậm, nhìn Mị Huyết, cười nói.

"Cái gì!?" Nụ cười trên mặt Mị Huyết nhất thời biến mất, nhìn cô gái trước mắt vẫn như cũ lúm đồng tiền như hoa, chẳng lẽ nàng thật nguyện ý gả cho Thượng Quan Triệt sao?

Hắn đương nhiên biết nàng sẽ không nguyện ý gả cho Thượng Quan Triệt, nhưng dù là tùy cơ ứng biến, hắn cũng không cho phép! Nàng chỉ có thể là thê tử của hắn, hắn quyết không cho phép nàng gả cho người khác!

"Mị Huyết lâu chủ h́ình như rất kích động?" Thẩm Thiển Mạch cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy dáng vẻ Mị Huyết tức giận nóng nảy thì đã cảm thấy vui vẻ.

Hắn là đang ghen. Hắn không muốn nàng gả cho Thượng Quan Triệt. Nghĩ tới đây, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch giương lên nụ cười, trong mắt cũng lộ ra nhè nhẹ ý cười.

Mị Huyết bị nụ cười của cô gái trước mắt mê hoặc. Nụ cười ấy là tinh khiết không chứa một tia tạp chất. Trong đôi mắt đen nhánh trong suốt đẹp làm sao. Cho dù là mang khuôn mặt  bình thường vô cùng, cũng có thể làm cho thần kinh hắn  lộ vẻ xúc động.

"Ta sẽ không để cho nàng gả cho hắn. Mạch Nhi là của ta." Mị Huyết nhìn thấu tâm tư của Thẩm Thiển Mạch, tiểu nha đầu này đang cố ý đùa giỡn hắn đây?

Lại dám đùa giỡn Mị Huyết lâu chủ hắn đây, Thẩm Thiển Mạch nàng là người đầu tiên. Thế nhưng hắn lại không tức giận, thậm chí còn cảm thấy có chút vui vẻ. Nàng cố ý đùa giỡn hắn, có phải hay không nói rõ trong lòng của nàng vẫn có hắn.

"Ta liền xem một chút Mị Huyết lâu chủ có bản lãnh gì ngăn cản đương kim tam hoàng tử." Thẩm Thiển Mạch nâng lên ý cười, thản nhiên nói.

"Mạch Nhi, nếu như ta có cách ngăn cản Thượng Quan Triệt, nàng cũng không thể ngăn cản ta." Mị Huyết nhìn Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

"Được." Thẩm Thiển Mạch cười nhạt đồng ý. Nếu hắn có thể ngăn cản Thượng Quan Triệt, thì tại sao nàng không phối hợp với hắn chứ.

Chỉ là Thẩm Thiển Mạch không để ý đến tai giảo hoạt ở chỗ sâu trong đáy mắt của Mị Huyết. Nàng không ngờ luôn luôn tính toán người khác, trêu người khác cũng sẽ có một ngày bị đùa giỡn trêu cợt lại.

Mị Huyết nhìn vẻ mặt của Thẩm Thiển Mạch, cảm giác trong lòng có một chút ấm áp ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.