Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 86




"Con hãy nói thật, mấy năm nay con dấu diếm mẹ những gì?" Tô Văn Khanh cũng không trực tiếp nhường Đan Vân Sơ, dùng nét mặt không quan tâm hờ hững hỏi.
Đan Vân Sơ thấy mẹ xuất hiện, chỉ biết sự tình có thể xoay chuyển, không thể không cảm thán Tiểu công chúa lợi hại, làm cho tảng đá ngoan cố này có dấu hiệu lay động, nhưng là không biết Tiểu công chúa dùng cách gì? Nhưng thấy sắc mặt mẹ tái nhợt, trong lòng có chút biết được, Đan Vân Sơ không vui khi biết Tiểu công chúa uy bức mẹ mình, nhưng là cái cách ngoan độc như thế Tiểu công chúa bất đắc dĩ mới dùng tới, cái biện pháp này không phải chưa từng nghĩ qua, nhưng đấy là mẹ nên mình rốt cuộc cũng không thể dùng, không đành lòng cùng với không dám, cho nên Đan Vân Sơ tâm tư có chút phức tạp, nhưng cũng không có ý trách tội Diệp Tuyền Vũ, cô biết Diệp Tuyền Vũ làm tất cả như thế cũng chỉ vì mình.
"Mẹ, mẹ luôn luôn nói con tâm tính bất định, mấy năm nay rốt cuộc là làm sai rất nhiều, bất quá bốn năm nay đều sửa lại." Đan Vân Sơ thật không muốn nói những chuyện lúc xưa của mình để làm cho mẫu thân tức giận.
"Cho dù con đã làm sai, con cũng không muốn cho mẹ biết, con rốt cuộc là làm sai những gì?" Tô Văn Khanh hỏi, bà sớm biết Vân Sơ nhất định không giống như những cái biểu hiện nhu thuận, nhưng là bà vẫn cho rằng con gái của mình không hư đến mức như thế.
Đan Vân Sơ biết, ngày hôm nay chính là ngày cô phải khai hết những tội mà mình đã làm trong thời gian trước, từ một cô gái phản nghịch lúc mới lớn cho đến lúc làm tình nhân Diệp Tuyền Vũ, đến mấy năm hối cải thay đổi bản thân cũng nói tới, nói hết mọi chuyện, Đan Vân Sơ cuối cùng đã thấy được thoải mái, Đan Vân Sơ sau khi nói xong, Tô Văn Khanh chính là nhìn Đan Vân Sơ nhưng vẫn không nói gì, làm Đan Vân Sơ cảm thấy chút khẩn trương, cô đang đợi cái kết tội cuối cùng.
"Đến cùng là, mẹ thật không làm tròn bổn phận của mình, con làm nhiều chuyện như vậy, thế nhưng mẹ một ít cũng không biết!" Tô Văn Khanh thở dài nói, cái loại thở dài này làm cho Đan Vân Sơ có dũng khí chịu tội.
"Mẹ, mẹ tốt lắm, mẹ dạy cũng rất tốt, nhưng chính là con không thể dạy được mà thôi, bản chất con không tốt, nên không thể trở nên người như mẹ muốn. Giống như con là một hạt giống hoa hồng dại, không thể trở thành hoa lan như mẹ muốn, cho dù mẹ đã hết lòng chăm sóc." Đan Vân Sơ cho tới bây giờ cũng không cảm thấy Tô Văn Khanh có cái gì sai.
"Con thật biết cách trấn an, nhưng mẹ vẫn là sai, biết rõ con là một hoa hồng dại, nhưng vẫn nuôi dưỡng như hoa lan, không phải là mẹ dùng sai phương pháp rồi sao?" Tô Văn Khanh không khỏi có chút ưu thương, đối với Văn Cơ là dùng sai phương pháp, đối với Vân Sơ cũng vẫn là dùng sai.
"Mẹ, mọi chuyện thật không liên quan tới mẹ . . ."
"Thôi, nhưng con cùng đứa bé này dây dưa ngần này năm, con thật sự yêu cô bé này sao?" Tô Văn Khanh hỏi, từ biểu hiện của Diệp Tuyền Vũ đến những chuyện Vân Sơ nói, xem ra đứa trẻ kia thật sự không thể tách rời Vân Sơ, nếu mình vẫn tiếp tục muốn chia rẽ, e rằng cô bé kia sẽ theo bước Văn Cơ, bà vẫn có chút mắc nợ đối với đứa trẻ này.
"Mẹ, con cho mẹ xem bức tranh này, mẹ sẽ biết." Đan Vân Sơ từ bên cạnh mình tìm trong túi một bức tranh, đưa cho Tô Văn Khanh xem.
Tô Văn Khanh không thích tranh sơn dầu, nhưng là nghệ thuật vốn là chung, Tô Văn Khanh chấn động nhìn bức tranh biểu lộ ra vẽ sợ hãi bất an, một cô gái trẻ, tay không sức buông lơi, miệng vết thương tựa hồ còn nhuốm ít máu tươi, trong bồn tắm cũng tràn một màu đỏ, màu máu đỏ tươi như kích thích mạnh vào mắt người xem, so với sắc trắng của khuôn mặt, thì toàn cảnh đỏ tươi hoàn toàn đối lập, cái cảnh sắc trước mặt mỹ diễm quỷ dị, một cách tự tử thật đáng sợ hãi, làm cho người sợ hãi cái người ở giữa bức tươi đỏ kia cứ như vậy mà chết đi . . .
Tô Văn Khanh nhìn vào bức tranh hồi lâu, còn hơn cái chết, cái kiên trì cũng trở nên thật nhỏ bé, Tô Văn Khanh là bị bức họa này hoàn toàn thuyết phục, Vân Sơ dùng cái cách của bản thân nói với mình, phải đi đường này, và thế là đủ rồi.
"Đứng lên đi, mẹ cũng không còn kiên trì nữa, sau này phải chăm sóc thật tốt cho con bé." Tô Văn Khanh ngữ khí vẫn là rất lãnh đạm, nhưng là Đan Vân Sơ lại nghe thấy đây như là lời mừng, mẹ không những đã tiếp nhận, thậm chí còn xem như là lời chúc phúc, đây là cái nhượng bộ lớn nhất của mẹ, kết quả này làm Đan Vân Sơ vui sướng ngất ngây, Đan Vân Sơ ngược lại không biết nên nói cái gì cho phải.
"Tranh là họa từ tâm, trước kia không phải là không thích con học vẽ tranh sơn dầu, chẳng qua là cảm thấy, tranh sơn nước mới có thể thể hiện được nội tâm, như những bức tranh trước kia của con tuy hùng mãnh hoa lệ nhưng không thể hiện được tâm ý bên trong. Nhưng hiện tại thấy bức tranh này, thật sự rất lắng đọng, mẹ đây cũng yên lòng, còn hơn những bức tranh hào nhoáng trước đây, bức tranh này thật sự có trình độ." Tô Văn Khanh lần đầu tiên đánh giá tranh trước mặt Đan Vân Sơ.
"Mẹ, con luôn luôn cảm giác con không chọn tranh sơn nước làm cho mẹ thất vọng, không nghĩ tới, mẹ là luôn vì con mà nghĩ." Đan Vân Sơ thật là được sủng ái mà lo sợ, cuối cùng tranh của mình cũng đã được mẹ thừa nhận, cái này hơn hẳn bất cứ cái gì khác, Đan Vân Sơ trong lòng như được ăn mật, cảm giác lần này là nhân họa đắc phúc, thậm chí quên mất mình không cần phải quỳ nữa.
"Mẹ con cũng không phải là người không nói lý lẽ. Quỳ lâu như vậy, đưa đầu gối của con cho mẹ xem, bọn hắn đều nghĩ mẹ con ý chí sắt đá, nhưng là con do chính mẹ sinh ra, chẳng lẽ lại không đau lòng?" Tô Văn Khanh dịu dàng nói, Đan Vân Sơ nguyên bản rất vui vẻ, mẹ chẳng những chấp nhận Tiểu công chúa, không những thế trong lời nói đối với mình, còn không ít sự dịu dàng quan tâm, nhưng là Đan Vân Sơ vui quá hóa buồn, cô không quên trên gối mình còn có cái bao bọc đầu gối, nếu để cho mẹ nhìn thấy . . .
Đan Vân Sơ trong lòng có chút ngượng ngùng, vẫn cứ là thời khắc tối mấu chốt, lại xuất hiện những việc ngoài ý muốn, sớm biết như thế, sẽ không dùng cái bao che đầu gối, với kết quả ngày hôm nay, cho dù quỳ đến tàn phế cũng đáng giá, Đan Vân Sơ âm thầm hối hận.
"Là đang trách mẹ nhẫn tâm sao? Không muốn cho mẹ xem sao?" Tô Văn Khanh vẫn một hai giữ vững ý định, làm Đan Vân Sơ đâm lao phải theo lao.
"Mẹ cũng đâu phải bắt con quỳ, con thế nào lại trách mẹ! Cứ để cho Tiểu công chúa xoa bóp là tốt rồi..." Đan Vân Sơ cười đến vài phần mất tự nhiên, nhưng là Đan Vân Sơ quên mất mình là do ai sinh, Tô Văn Khanh thấy Đan Vân Sơ cười như vậy, liền biết có gì đó kỳ quặc.
"Cứ để cho mẹ xem!" Tô Văn Khanh bình thường không bá quyền, nhưng hễ khi bá quyền là không thể thương lượng được, Đan Vân Sơ đúng là có lẽ ở cùng Tô Văn Khanh ẩn tính bá quyền suốt ba mươi năm, cho nên ngoan ngoãn kéo ống quần lên, trên mặt còn có vài phần ngượng ngùng.
Tô Văn Khanh kinh ngạc nhìn thấy trên đầu gối con mình có cái bao đầu gối, một cái bao thật dày, đứa nhỏ này, Tô Văn Khanh cũng không muốn bình luận gì thêm về người này nữa, bà cảm giác như mình bị lừa, nhưng ngẫm lại cũng không muốn con mình quỳ đến đầu gối bầm tím, cũng đành thôi, dù sao cũng đã cho phép hai người rồi.
Đan Vân Sơ thấp thỏm bất an quan sát sắc mặt Tô Văn Khanh, trừ bỏ lúc đầu có vẻ kinh ngạc, thì còn lại không lộ ra vẻ gì khác.
"Mẹ, con có cái bao đầu gối, không có vấn đề gì lớn, mẹ yên tâm đi!" Đan Vân Sơ vội vàng muốn đem ống quần kéo xuống, để Tô Văn Khanh không nói gì thêm.
Tô Văn Khanh không hổ là mẹ của Đan Vân Sơ, bà không cho Đan Vân Sơ đánh lừa, sau đó kéo cái bao đầu gối ra, phát hiện bên trong còn một tầng, tiếp tục kéo vẫn còn một tầng, Tô Văn Khanh là vừa tức nhưng cũng vừa buồn cười, đúng thật là nên để nhóc con này quỳ thêm một ít nữa, bằng không lãng phí nàng dốc lòng chuẩn bị như vậy.
"Chuẩn bị thực chu đáo a, nếu chuẩn bị tốt như vậy, thì quỳ thêm ba giờ nữa cũng tốt!" Tô Văn Khanh dùng ngữ khí lãnh đạm hết mức có thể nói, làm cho khuôn mặt Đan Vân Sơ suy sụp, cô đã quỳ mười mấy tiếng, mặc dù là quỳ trên bông cũng không thể chịu nổi.
"Mẹ, không nên, đầu gối là rất đau . . ." Đan Vân Sơ ôm lấy đùi Tô Văn Khanh giả bộ đáng thương, lúc này Diệp Tuyền Vũ đi vào, cô thấy Đan Vân Sơ không có hình tượng ôm lấy dùi Tô Văn Khanh, cái bộ dáng bình thường hằng ngày của Đan Vân Sơ đều mất hết, làm Diệp Tuyền Vũ có chút ớn lạnh, chưa từng thấy bộ dạng như cún con của Đan Vân Sơ.
"Tiểu công chúa, em giúp tôi nói hộ, mẹ còn muốn tôi quỳ thêm ba giờ, Tiểu công chúa, chân tôi đau quá . . ." Đan Vân Sơ cảm thấy Diệp Tuyền Vũ thỉnh cầu so với mình hữu dụng hơn nhiều, nên sau đó hướng Diệp Tuyền Vũ giả bộ đáng thương.
Mẹ của mình, lại muốn người ngoài như mình cầu xin, Đan Vân Sơ thật sự là vô dụng, nhưng là vừa nghĩ tới Đan Vân Sơ tiếp tục quỳ thêm ba giờ, Diệp Tuyền Vũ quả thật luyến tiếc. Tiếp tục quỳ thêm ba giờ, Tô Văn Khanh tâm thật đúng là lạnh mà, Đan Vân Sơ là con gái của bà, nếu muốn gây sức ép thì cứ gây sức ép lên mình, cho dù là mẹ của Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ cũng là không quá vừa ý.
"Dì, dì hãy bỏ qua cho Vân Sơ đi, chị ấy tuy rằng thiếu thành ý, nhưng rốt cuộc cũng là lần đầu tiên quỳ lâu như vậy." Diệp Tuyền Vũ bênh vực nói.
"Con thật yêu thương đứa nhỏ này, tính khí đứa nhỏ này, con hẳn là cũng có chút hiểu biết, con càng cưng chìu, thì nó sẽ càng muốn leo lên đầu con!"
Đan Vân Sơ nghe buồn bực, mẹ quả nhiên thiên vị con gái của muội muội, nhưng mình là con của mẹ mà, Tiểu công chúa dù sao cũng chỉ là con của muội muội mẹ thôi, chết tiệt thật, phải tìm cách lừa Tiểu công chúa ra khỏi nơi này mới được.
Diệp Tuyền Vũ nở nụ cười, Tô Văn Khanh quả nhiên rất hiểu Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ tính chất đúng là xấu như thế.
"Được rồi, đừng làm mất thể diện, đứng lên đi, đi lên trên lầu thoa một ít thuốc, nghỉ ngơi một chút." Tô Văn Khanh như vậy buông tha Đan Vân Sơ, Vũ đứa nhỏ này ngày sau sợ là sẽ bị Vân Sơ ăn đến sít sao.
Lời nói của Diệp Tuyền Vũ quả nhiên có trọng lượng hơn Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ cảm giác mình ở trong lòng Tô Văn Khanh địa vị mình đã bị cái người con của muội muội này lật đổ, thật không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
"Đan Vân Sơ, chị bọc tới ba bộ bọc đầu gối! Không phải là bị mẹ chị thấy chứ?" Diệp Tuyền Vũ cấp Đan Vân Sơ kéo bao đầu gối xuống mới phát hiện là Đan Vân Sơ bọc tới những ba lớp, cái người này thật là . . . không thành ý mà, chớ trách Tô Văn Khanh muốn cho cô quỳ thêm ba giờ, ngay cả mình đều cảm thấy được nên đáng phải quỳ.
"Uh, tôi làm sao nghĩ đến mẹ của tôi hôm nay dịu dàng khác thường, sẽ xem đầu gối của tôi..." Vẻ mặt Đan Vân Sơ đau buồn thúc giục gật đầu, tuy bao đến ba cái bao đầu gối cũng không thể nói mình không thành ý, chỉ có thể nói là mình phi thường chuẩn bị tốt cho cuộc chiến này, đây mới gọi là rất thành ý.
"Vấn đề là chị dùng tới ba bao đầu gối!" Diệp Tuyền Vũ bắt đầu thay Đan Vân Sơ xoa bóp chân, cái người này, thật không biết nói cô như thế nào.
Tiểu công chúa xoa thật là thoải mái, hoàn hảo, cô không muốn mất đi cô gái này, bằng không thật sự là lỗ lớn.
"Nhưng là tôi quỳ đến mười mấy tiếng, cho dù dùng tới năm lớp, nhưng cũng ra rất ê ẩm!" Đan Vân Sơ nguỵ biện nói.
"Chị chính là không đủ thành ý!" Diệp Tuyền Vũ quở trách nói.
"Tôi sợ em đau lòng nha, em dám nói suốt thời gian tôi quỳ, em không đau lòng sao?" Đan Vân Sơ không lo ngại nói.
"Đi, em mới là không đau lòng!" Diệp Tuyền Vũ chính là mạnh miệng, rõ ràng người đau lòng nhất chính là cô đây.
"Không đau lòng, như thế nào lại chạy đi bức mẹ tôi đây?"
Diệp Tuyền Vũ thay Đan Vân Sơ xoa chân động tác ngừng lại, "Chị trách em sao?" Diệp Tuyền Vũ thanh âm nghe không có gì dị thường, nhưng là Đan Vân Sơ biết, không phải đơn giản như vậy.
"Tuy rằng không thích em bức mẹ của tôi, nhưng là chiêu này không hữu dụng, vậy tôi phải quỳ thật thật lâu, sao có thể trách em." Đan Vân Sơ ôm lấy Diệp Tuyền Vũ, Tiểu công chúa cảm xúc thực mẫn cảm.
"Em chỉ sợ cái ánh mắt bạch lang của em." Đan Vân Sơ không nhìn thấy được Diệp Tuyền Vũ đang cúi đầu hơi hơi nhếch khóe miệng.
"A... Tiểu công chúa... đừng ngừng tay... tiếp tục... thật thoải mái..." Đan Vân Sơ thoải mái hô, kỳ thật sự tình vốn không nghiêm trọng như vậy, nhưng là những người nhát gan càng nghĩ càng nghiêm trọng, mình trước kia là nhát gan, cũng may có Tiểu công chúa, cô mới có thể trở nên dũng cảm, hơn nữa còn kịp dũng cảm.
Diệp Tuyền Vũ tay bỗng dừng một chút, "Đan Vân Sơ, chị không cần kêu đến có chút không đứng đắn như vậy!" Sau đó nhéo vào dùi Đan Vân Sơ một cái.

"Đau! Tiểu công chúa tôi đây khổ cực cũng là vì em mà chịu, không thể đối với tôi như vậy..." Đan Vân Sơ oán giận lên án nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.