Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 38




"Dan, triển lãm tranh lần này rất thành công, tôi dự cảm sẽ là thành công rất lớn. Triển lãm tranh thành công như vậy, nhưng cô lại không màn vinh nhục, bình tĩnh như thế" Ann tán thưởng nói, Dan rất mê người, càng ở chung lâu, càng cảm thấy cô ấy không giống người thường, nhưng là cũng cảm thấy cô gái này rất khó tới gần, đã một tuần, ngoài công việc, hai người ít khi nói chuyện phiếm, không hề tiến triển.
Đan Vân Sơ khẽ cười một chút, không trả lời. Cô không màn vinh nhục, bất quá là vì lần thứ hai trải qua, so với lần đầu tiên tâm tình tự nhiên sẽ bình tĩnh hơn. Mặc dù giờ phút này đúng là cao hứng, nhưng cô sợ mình quá mức đắc ý vênh váo, mà giẫm lên vết xe đổ.
Lúc này, di động Ann vang lên, "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại."
Ann cùng đối phương nói vài câu ngôn ngữ Đan Vân Sơ nghe không hiểu, đem điện thoại đưa cho Đan Vân Sơ.
"Là Diệp tiên sinh gọi điện thoại cho cô, tiên sinh không biết số điện thoại của cô."
"Ann nói hôm nay triển lãm tranh rất thành công, mặc dù so với lần triển lãm tranh trước ít phô trương hơn, nhưng đây chỉ là bắt đầu, một ngày nào đó, em dựa vào thực lực của mình, từng bước lấy được vinh quang, có lẽ sẽ có thành tựu rất cao." Diệp Tuyền Triết cũng cảm thấy học muội này ngày sau có thể vượt qua mình, tiềm lực Đan Vân Sơ là không thể hạn chế, may mắn ba năm trước đây cô không có chết trẻ. Ba năm trước đây lột xác mà nói, hiện tại mới chính là Đan Vân Sơ.
Diệp Tuyền Triết biết tài hoa của mình đã thấy giới hạn, nhưng Đan Vân Sơ thì không, anh có cảm giác, Đan Vân Sơ dường như còn một lần lột xác nữa, có lẽ vẽ tranh đã là mạng sống của Đan Vân Sơ, còn chưa đạt tới đỉnh cao đã hơn người như thế, nếu là đạt tới đỉnh cao, chính là một ngôi sao sáng. Diệp Tuyền Triết nghĩ tới đây, ức chế không được hưng phấn, anh giờ phút này giống như bác học điên, dùng mọi cách củng cố tiềm lực Đan Vân Sơ.
Chỉ là lần lột xác sau cần cơ hội như thế nào, đôi khi là trong nháy mắt có thể hiểu ra, có đôi khi là nội tâm không thông suốt mà khó khăn lột xác, càng có lẽ đến cuối cùng cũng không có cơ hội lột xác, không ai biết được.
Đan Vân Sơ trầm mặc, ba năm qua cảm thấy mình đã trở nên thông suốt, có thể bỏ xuống rất nhiều thứ, bây giờ nhìn lại cũng còn rất nhiều thứ cô không bỏ xuống được. Một lần nữa tiến vào giới hội họa, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là muốn từ chỗ té ngã đứng lên sao? Đan Vân Sơ khó nghĩ, cô chẳng lẽ chưa từng thôi ham muốn vinh quang trong lòng sao? Nếu như có khác biệt, lúc trước là dựa vào Diệp Tuyền Vũ dùng tiền tài tạo nên giả dối, còn hiện tại, là hi vọng thật sự dựa vào thực lực của mình, nhận được sự công nhận của mọi người.
Diệp Tuyền Triết hiểu rõ Đan Vân Sơ trầm mặc, anh đổi đề tài: "Điện thoại di động của em để ở nhà, em có gọi điện thoại cho Vũ Nhi chưa?" Diệp Tuyền Triết hỏi, anh biết Đan Vân Sơ chưa gọi, nếu không Vũ nhi sẽ không hướng mình mượn điện thoại.
"Cho em số của em ấy được không?" Đan Vân Sơ hỏi, Tiểu công chúa sợ là đã tức giận, Đan Vân Sơ ý thức được mình thất trách không làm tròn bổn phận, bất quá mình không gọi điện thoại cho nàng, Tiểu công chúa cũng có thể thông qua học trưởng tìm mình mới đúng, chỉ là ngẫm lại thấy giống như mình đuối lý, Tiểu công chúa tức giận cũng là hiển nhiên.
Diệp Tuyền Triết đọc số xong, yêu cầu đem điện thoại chuyển cho Ann.
Diệp Tuyền Triết giọng nói rất ôn hòa, nhưng trong lòng như mơ hồ không vui, Đan Vân Sơ không đảm đương nổi làm người yêu tốt, đã ra nước ngoài một tuần, nhưng lại chưa một lần gọi điện thoại cho Vũ nhi, thậm chí không nhớ số điện thoại Vũ nhi, thực thiếu săn sóc cùng quan tâm. Có người luôn một mực chờ đợi, thì cũng không nên cho đó là đương nhiên, hiển nhiên là Đan Vân Sơ đã phạm vào sai lầm này.
"Dạ." Đan Vân Sơ đưa điện thoại trả cho Ann, sau đó đem số Diệp Tuyền Vũ lưu vào điện thoại Ann mới mua cho mình. Đan Vân Sơ muốn đợi Ann đi sau đó mới gọi điện thoại cho Diệp Tuyền Vũ, trong lòng sinh ra chút áy náy, cô nhìn số điện thoại nhiều lần, để lưu vào trong đầu, lần sau, có thể gọi điện thoại cho Tiểu công chúa sớm hơn, Đan Vân Sơ nghĩ thế.
Ann rất nhanh gọi xong điện thoại, sau đó thấy Đan Vân Sơ cầm điện thoại di động mặt nhìn chăm chú, cô ấy vừa rồi cùng Diệp Tuyền Triết nói chuyện, Ann đoán ra, Vũ kia, là tình nhân của Dan. Nhưng nếu là tình nhân, làm thế nào không nhớ được số điện thoại tình nhân đây? Xem ra, Dan đối với người kia cũng không để ý, nghĩ tới đây, Ann càng tin tưởng mình nhiều hơn.
"Còn bảy tám đợt triển lãm, sẽ rất vất vả, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, có muốn đi dạo một chút không? Tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho cô." Ann muốn đem hành trình kéo dài, tranh thủ thời gian gần nhau.
"Không được, tôi muốn giảm hành trình xuống một nửa có được không?" Đan Vân Sơ hỏi, ba tháng quá dài, cô muốn sớm trở về, ba tháng không thấy được Tiểu công chúa, thực không dễ chịu, hiện tại đã có cảm giác nhớ thương.
"Một nửa? Quá gấp gáp." Ann cau mày, nếu như theo lời của Vân Sơ, trong thời gian đó làm xong tất cả dự định triển lãm tranh, chính là quá gấp gáp.
"Một tuần mà nói, hành trình quả thật có chút gấp, nhưng cũng không phải là không thể nào, cô thử sắp xếp một chút xem sao." Đan Vân Sơ mặc dù dùng giọng nói thương lượng nhưng ý nghĩa lời nói cũng rất khẳng định cho biết, đây là quyết định của cô.
Làm trợ lý, theo lý nên nghe theo, Ann trong lòng mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp." Ann thuận theo nói.
"Cô cũng mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi." Ann đúng là trợ lý tốt, chẳng những tinh thông nhiều thứ tiếng, làm việc rất có hiệu quả, hơn nữa không giống những nam, nữ trợ lý trước, không bị tính cách mình hù dọa cho bỏ chạy, chỉ là giống nhau si mê mình.
Ann trong lòng không muốn đi, lần nào cũng như vậy, xong việc công, liền đuổi mình đi, căn bản là không cách nào nhích tới gần, làm cho Ann có chút ảo não, nhưng vì không muốn làm cho Đan Vân Sơ ghét, cô cũng không dám ở lại.
Diệp Tuyền Vũ bình thường ngủ đều tắt máy, nhưng sau khi Đan Vân Sơ rời đi, mỗi lúc trời tối, nàng cũng chưa tắt máy, nàng sợ, Đan Vân Sơ sẽ gọi điện thoại về, thỉnh thoảng nhìn di động, đáng tiếc nhìn vô số lần, căn bản là Đan Vân Sơ không có gọi.
Ngày thứ ba, Diệp Tuyền Vũ nghĩ, có phải hay không Đan Vân Sơ đã xảy ra chuyện, nhưng nếu xảy ra chuyện, anh sẽ nói cho mình biết, cách giải thích duy nhất chính là Đan Vân Sơ không muốn gọi, hơn nữa là không nhớ ra phải gọi.
Ngày thứ tư, nàng do dự muốn hướng Diệp Tuyền Triết mượn điện thoại gọi Đan Vân Sơ nhưng đã nhịn được, dựa vào cái gì, rõ ràng tối hôm đó còn nói hẹn hò, vừa đi ra ngoài liền chẳng quan tâm, trong lòng Tuyền Vũ cực kỳ tức giận, liền nhịn xuống ý nghĩ mượn điện thoại Diệp Tuyền Triết.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu...
Không nhận được cuộc gọi nào, Diệp Tuyền Vũ đã hoàn toàn không ôm hy vọng, người ta chỉ thuận miệng nói hẹn hò, mình lại để tâm như vậy sao, Diệp Tuyền Vũ tự giễu nghĩ đến.
Lúc này, điện thoại vang lên, Diệp Tuyền Vũ bắt đầu trông gà hóa cuốc nghe điện thoại, mỗi cuộc gọi đến cũng không phải là Đan Vân Sơ gọi, lần lượt thất vọng, để cho Diệp Tuyền Vũ cảm thấy vô cùng chán nản, nàng cầm lấy điện thoại di động tính ném đi, nhưng tay giơ cao lên, do dự hồi lâu vẫn là không ném.
Diệp Tuyền Vũ cuối cùng là không muốn từ bỏ hi vọng Đan Vân Sơ có thể sẽ gọi một lần.
Diệp Tuyền Vũ do dự hồi lâu, mới mở danh bạ, nhìn vào số điện thoại mà nàng mới lấy được từ anh nàng, Diệp Tuyền Vũ không chút do dự nhấn gọi, khắc chế tâm tình phải bình tĩnh, nhưng là điện thoại bên kia lại bận, Diệp Tuyền Vũ giờ phút này không biết phải miêu tả tâm tình của mình như thế nào, quả thực muốn mắng người, đặc biệt muốn mắng chính là người nào đó mình đang gọi điện thoại tới.
Đan Vân Sơ nằm ở trên giường nhìn điện thoại, trong lòng cô cũng có chút không bình tĩnh, gọi thật lâu cũng không ai nghe, Đan Vân Sơ trong lòng có chút khó chịu. Cô ngó chừng điện thoại di động, hay là Tiểu công chúa không nghe thấy điện thoại vang, hay là nàng tức giận không muốn nghe điện thoại? Tức giận, thì khỏi gọi, dù sao tiểu công chúa cũng không nghe, nhưng nếu là không nghe thấy, hay là chờ một lát nữa gọi lại? Đan Vân Sơ nằm ở trên giường do dự hồi lâu.
Chờ Đan Vân Sơ do dự xong, đã qua nửa giờ.
Diệp Tuyền Vũ cầm lấy điện thoại di động, chính là đã nửa giờ, trong lòng khí nóng bốc lên, muốn lập tức bay qua gặp Đan Vân Sơ, bất quá nàng vẫn là nhịn được.
Điện thoại di động rất nhanh vang lên, Diệp Tuyền Vũ lần này rất nhanh nhận điện thoại, trái lại Đan Vân Sơ có chút khác biệt.
Điện thoại đã kết nối, Đan Vân Sơ nửa ngày cũng chưa lên tiếng, cô nên nói gì cho phải đây?
"Đan Vân Sơ, chị câm sao?" Diệp Tuyền Vũ đợi nửa ngày cũng không thấy Đan Vân Sơ nói chuyện, tức giận hướng cái loa quát.
"Em không thể ôn nhu một chút sao?" Đan Vân Sơ hỏi, làm gì có người yêu hung dữ như vậy, bất quá nghe được Diệp Tuyền Vũ quát, Đan Vân Sơ tâm tình liền thoải mái cùng vui vẻ. Nếu như Diệp Tuyền Vũ còn có thể quát mình, chính là vẫn sẽ cùng mình ầm ĩ, chứng tỏ cũng không phải rất tức giận.
"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ thanh âm lạnh xuống.
"Tiểu công chúa, tức giận sao?" Đan Vân Sơ giọng nói mềm mỏng hỏi, mang theo dụ dỗ.
Diệp Tuyền Vũ buồn bực không lên tiếng, Đan Vân Sơ biết mình tức giận, thật là hiếm thấy!
"Chị không gọi cho em, em cũng không thể gọi cho chị sao." Đan Vân Sơ thầm nói.
"Đan Vân Sơ, chị đi chết đi!" Diệp Tuyền Vũ chán nản, rõ ràng là chị ấy sai, tại sao mình còn phải đi dụ dỗ chị ấy chứ? Diệp Tuyền Vũ phẫn hận cúp điện thoại, cúp xong hối hận, nàng hiểu rõ Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ sẽ không gọi lại, biết rõ đối với Đan Vân Sơ không thể sốt ruột, trước kia dù Đan Vân Sơ hoàn toàn không để ý tới mình, cũng sẽ không giống như bây giờ, đối với Đan Vân Sơ khó có thể khắc chế tính tình của mình như vậy.
Đan Vân Sơ nhìn điện thoại bị cúp, cô hít một hơi, coi như mình trì hoãn mấy ngày mới gọi điện thoại, là mình không đúng, nhưng cũng đã dùng thái độ dịu dàng, Diệp Tuyền Vũ lúc nào trở nên phiền toái như vậy, phiền toái đến mức làm người ta tức giận. Đừng gọi, Đan Vân Sơ lấy mền, muốn ngủ, nhưng chính là lăn lộn không ngủ được, tình cảm và vân vân, quả nhiên rất nhàm chán, Đan Vân Sơ phẫn hận nghĩ đến.
Điện thoại vang lên, phẫn hận của cô lập tức bị chặt đứt.
Đan Vân Sơ rất nhanh cầm lấy điện thoại di động, là Diệp Tuyền Vũ gọi, trong lòng vui sướng không ít, Tiểu công chúa lần này coi như là cầu hòa sao? Đan Vân Sơ nghĩ đến. Được rồi, vậy thì nhường một bước, Đan Vân Sơ lập tức nghe máy.
Lần này đổi lại Diệp Tuyền Vũ im lặng không lên tiếng.
"Nói chuyện đi chứ!" Lần này giọng nói Đan Vân Sơ tốt hơn trước.
"Đan Vân Sơ, em đời trước nhất định thiếu chị rất nhiều, mới thích cái người vô tâm vô phế như chị!" Diệp Tuyền Vũ cảm thấy trong lòng có chút ủy khuất, rõ ràng chính là Đan Vân Sơ không đúng, nhưng đến cuối cùng, mình lại là người đi cầu hòa. Vừa bán đất, vừa đền tiền, trong lòng rất không tình nguyện.
"Là kiếp trước chị thiếu nợ em, mới gặp gỡ em." Đan Vân Sơ vẫn luôn theo chủ nghĩa độc thân, cô cho là cả đời chỉ một mình, thêm một người, cho tới bây giờ cũng không nằm trong phạm vi kế hoạch của Đan Vân Sơ, cô cảm thấy mất rất nhiều tự do, gia tăng rất nhiều phiền toái. Giống như trước, đến rồi đi bao nhiêu lần, cũng không sinh ra cảm giác áy náy, nhưng hiện tại đã biết đến cảm giác này, thêm một người, giống như tự trói mình, nhưng lại là cảm giác mình tình nguyện bị trói chặt, mặc dù trong lòng có một chút không cam tâm.
"Em có chỗ nào không tốt?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, Đan Vân Sơ tu không biết bao nhiêu kiếp, kiếp này mới có thể gặp được mình.
"Thích ầm ĩ, còn thích tranh chấp, để cho chị khó chịu..." Đan Vân Sơ nói, đem nổi tức giận vừa rồi đi theo ra.
"Rõ ràng là chị làm cho em giận, còn xấu xa cáo trạng trước, Đan Vân Sơ, chị quá ghê tởm..." Diệp Tuyền Vũ đề cao âm lượng, Đan Vân Sơ là nói dối không chớp mắt.
"Em nhìn xem, em hiện tại lại cùng chị ầm ĩ, nếu tính cách em tốt hơn một chút, chúng ta có thể không như vậy..." Đan Vân Sơ bỉu môi nói, một chút cũng không nhường cho mình, Đan Vân Sơ cũng không có cảm giác mình đối với Diệp Tuyền Vũ có chỗ nào không đúng.
Diệp Tuyền Vũ hết cách nói, "Tại sao không phải là chị tính cách tốt hơn một chút?" Chết tiệt Đan Vân Sơ, tự coi mình là trung tâm rốt cuộc là do người nào cưng chiều mà ra thế?
Đan Vân Sơ nhìn đồng hồ, hai người đã gọi mười lăm phút, suốt thời gian đó toàn là cãi nhau. Người ta cùng người yêu không phải là tâm sự liên tục ư, thiệt là, cô cùng Tiểu công chúa chính là gọi điện thoại cũng có thể ầm ĩ, Đan Vân Sơ cảm thấy cô đối với Diệp Tuyền Vũ thật là không thể tưởng tượng nổi.
"Huhu!" Đan Vân Sơ đột nhiên khóc thút thít, để cho Diệp Tuyền Vũ vừa muốn mở miệng nói phải dừng lại.
"Gì đây?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Tiểu công chúa có nhớ chị hay không đây?" Đan Vân Sơ hỏi.
"Chị là ai, tại sao em phải nhớ chị!" Diệp Tuyền Vũ giương khóe miệng lên, Đan Vân Sơ rốt cuộc cũng thông suốt.
"Thật không nhớ?" Đan Vân Sơ giương khóe miệng lên, thực là cô gái khẩu thị tâm phi, giọng nói rõ ràng chính là nhớ.
"Không nhớ, còn chị?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Chị làm sao nga?" Đan Vân Sơ giả bộ ngu.
"Ghê tởm, chị biết rõ!" Diệp Tuyền Vũ có chút tức giận nói.
"Em không nhớ chị, tại sao chị phải nhớ em đây?" Đan Vân Sơ hỏi ngược lại.
Diệp Tuyền Vũ im lặng, Đan Vân Sơ thật là phụ nữ hẹp hòi, nói một câu lời ngon tiếng ngọt sẽ chết hay sao chứ.
"Thỉnh thoảng sẽ nhớ..." Diệp Tuyền Vũ thanh âm càng ngày càng nhỏ, mặt đỏ lên, thật ra thì Diệp Tuyền Vũ rất hay xấu hổ. Đan Vân Sơ cười đến mấy phần chói mắt, nhưng là xinh đẹp đến chói mắt.Tiểu công chúa chính là con vịt chết, mạnh miệng!
"Đến phiên chị nói!" Diệp Tuyền Vũ tạm nhân nhượng vì lợi ích đôi bên, chờ Đan Vân Sơ nói câu kia.
"Không có thời gian nhớ." Đan Vân Sơ lành lạnh nói, cô chính là thích khi dễ Tiểu công chúa.
Diệp Tuyền Vũ lòng tràn đầy mong đợi tâm tình thoáng chốc rơi xuống, không đợi mất mác xong, lúc này điện thoại di động sắp hết pin, thấy Diệp Tuyền Vũ trầm mặc hồi lâu, Đan Vân Sơ nói tiếp.
"Gạt em thôi, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ Tiểu công chúa."
Diệp Tuyền Vũ lúc đang nghe "Thỉnh thoảng cũng sẽ", tâm lại bị Đan Vân Sơ cho treo ngược lên cao, nhưng là thời khắc mấu chốt điện thoại di động liền hết pin, nửa câu sau muốn nghe nhất, lại không nghe thấy, Diệp Tuyền Vũ tâm tình tích tụ.
"Đan Vân Sơ, vừa rồi điện thoại hết pin, câu cuối cùng chị nói là gì?" Diệp Tuyền Vũ đổi pin, lập tức gọi trở lại.
"Lời hay không nói hai lần, không nghe thấy thì thôi." Đan Vân Sơ không biết Diệp Tuyền Vũ rốt cuộc có nghe được hay không, nhưng mà cô không nói lần thứ hai.
"Chị lặp lại một lần nữa thôi!" Diệp Tuyền Vũ không phát hiện ngữ khí của mình tràn đầy ý làm nũng.
"Chị mệt, muốn đi ngủ." Đan Vân Sơ biết Diệp Tuyền Vũ rất muốn nghe, nhưng cô chính là hết lần này tới lần khác không nói, được rồi, cô khi dễ Tiểu công chúa, trăm lần cũng không chán.
"Đan Vân Sơ xấu xa, em không nghe thấy, không tính!" Diệp Tuyền Vũ giọng nói có phần cấp bách, Đan Vân Sơ nghe Diệp Tuyền Vũ nóng nảy, mới biết vừa rồi nàng thật sự không nghe thấy, nhưng mà càng như thế, Đan Vân Sơ lại càng muốn khi dễ Tiểu công chúa a. Đan Vân Sơ quả nhiên không phải người yêu tốt.
"Chị nào có xấu, chị đã nói rồi a, là điện thoại của em hết pin, không thể trách chị, sáng mai còn phải lên máy bay, chị đi ngủ đây." Đan Vân Sơ nói xong, liền cúp điện thoại, vẫn không ngăn được nụ cười, Tiểu công chúa hẳn là không nghe thấy, Tiểu công chúa hôm nay nhất định sẽ uất ức, nghĩ đến vẻ mặt ảo não không thể làm gì của Tiểu công chúa, Đan Vân Sơ tâm tình liền tốt lên. Ừ, có lẽ Tiểu công chúa nói đúng, em ấy đời trước nhất định thiếu mình rất nhiều, cho nên mình mới muốn khi dễ Tiểu công chúa a.
Đêm nay, tâm tình Đan Vân Sơ thật là tốt, có thể ngủ ngon.
Diệp Tuyền Vũ nhìn điện thoại di động, cái cô gái chết tiệt kia thật sự tắt điện thoại đi ngủ. Nghĩ đến Đan Vân Sơ, tức giận đến khẽ cắn môi, xấu quỷ, con gái hư, biết mình muốn nghe, chính là cố ý phải khi dễ được mình, Diệp Tuyền Vũ mắng không biết bao nhiêu lần Đan Vân Sơ xấu quỷ. Nhìn điện thoại hết pin liền nổi lên một trận uất ức, thấy điện thoại di động chính là không vừa mắt, Diệp Tuyền Vũ quyết định đổi điện thoại, đổi một cái có thời gian chờ siêu dài, tốt nhất một năm rưỡi cũng không cần sạc, như vậy sẽ không vào thời khắc quan trọng hết pin.
Thật đáng hận! Đáng hận nhất vẫn là cô gái hư hỏng Đan Vân Sơ kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.