Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 36




Đan Vân Sơ là bị quấy rầy mà tỉnh, cô cực kỳ mệt mỏi không muốn mở mắt ra, nhưng là từ giữa hai chân truyền tới cảm giác khác thường, thì ra cái người không biết tiết chế kia vừa bò vào hai chân của mình, nha, mới sáng sớm lại bắt đầu phát tình, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị Tiểu công chúa làm cho chết ở trên giường, cô gái chết tiệt này tuyệt đối là trả thù.
"Diệp Tuyền Vũ!" Đan Vân Sơ gầm nhẹ, cô không gọi tiểu công chúa chứng tỏ là cô đang nổi giận, ngày hôm qua chuyện giường chiếu kéo dài đến hừng sáng mới kết thúc, cơ hồ song phương đều kiệt sức, chính mình bây giờ còn ở vào trạng thái nửa chết nửa sống, Tiểu công chúa làm sao nhiều tinh lực như vậy, chẳng lẽ chính là vì cô ấy so với mình trẻ tuổi hơn sao?
Nhớ tới mình đêm qua thảm thương, Đan Vân Sơ thực muốn khóc, Tiểu công chúa mới là cầm thú, mình so với nàng quả thực là gặp sư phụ. Tiểu công chúa quả thực là muốn nghiên cứu mức độ non mềm cùng cực hạn của cơ thể con người, động tác khó cỡ nào cũng muốn chơi qua một lần, nhớ tới những động tác độ khó cao ngày hôm qua, Đan Vân Sơ trong lòng còn có chút sợ, nha, nhiều lần Đan Vân Sơ cảm giác thắt lưng cùng chân mình tuyệt đối sẽ phế, nhưng sự thật chứng minh tiềm lực con người là vô cùng, qua một động tác khó lại đến một động tác khó hơn, cô vẫn không có bị hành hạ mà chết, nhưng là xương cốt như tan rã, đau đến mức làm cho Đan Vân Sơ muốn cắn người, liền hành động cắn Diệp Tuyền Vũ vài miếng, đáng thương Diệp Tuyền Vũ trên bả vai cũng còn có dấu răng. Hận nhất chính là, mình như vậy lại không được tiểu công chúa mở miệng cầu xin tha thứ, nha, nhớ tới bộ dạng dương dương tự đắc của Diệp Tuyền Vũ tối hôm qua lúc bắt mình cầu xin tha thứ làm cho mình thực tức giận, thực sự là đáng hận, dù mình đã mở miệng cầu xin tha thứ giơ cờ đầu hàng, cô ấy vẫn không buông tha, phẩm chất tồi tệ đến mức tận cùng, sau khi cười nhạo thể lực của mình một phen, lại tiếp tục những động tác độ khó cao, giờ nhớ lại, Đan Vân Sơ cảm thấy lòng vô cùng chua xót, Đan Vân Sơ quyết định cô cần bắt đầu tập thể hình, muốn báo thù!
"Mệt mỏi thì cứ tiếp tục ngủ nha, em làm chuyện của em." Ngón tay Diệp Tuyền Vũ mở ra cánh hoa tươi đẹp dần dần đã bắt đầu ươn ướt, là có phản ứng, Đan Vân Sơ thật là người miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, Diệp Tuyền Vũ chui vào thu lấy chất mật, nàng đối với Đan Vân Sơ, dường như vĩnh viễn cũng không đủ.
"Diệp Tuyền Vũ..." Đan Vân Sơ giọng nói trở nên có chút không rõ ràng, thậm chí khắc chế không được "ưm" lên một tiếng, Đan Vân Sơ bắt được chăn đơn, ý thức dần mơ hồ, cô cảm giác mình sẽ bị Diệp Tuyền Vũ đòi hỏi vô độ đến chết, trẻ tuổi và vân vân, thể lực tốt và vân vân, thật đáng ghét.
Lúc Đan Vân Sơ tỉnh lại lần nữa, liền nhìn thời gian, đã giữa trưa, Diệp Tuyền Vũ không ở bên cạnh, Đan Vân Sơ có chút mất mác, nhưng là mất mác trong lòng rất nhanh bị thay thế thành tức giận, hồi tưởng lại buổi sáng mình bị làm đến ngất đi, quá mất mặt, Đan Vân Sơ nhớ lại có chút đỏ mặt! Bất quá vừa nghĩ tới Diệp Tuyền Vũ trên người cũng là một thân dấu vết, trong lòng liền tốt hơn, hừ, Tiểu công chúa chắc sẽ che cổ không dám cho ai thấy!
Đầu giường có một tờ giấy, dùng điện thoại di động của mình đè lên, "Đan Vân Sơ, em có việc ra ngoài, buổi trưa phải ăn cơm, không được ăn những thứ không có dinh dưỡng, buổi tối chờ em về cùng nhau ăn cơm, không cho phép chạy sang nhà Đông Phương Thấm Tuyết ăn, phải nhớ em, phải gọi điện thoại cho em!" Một câu nói, để cho Đan Vân Sơ có loại cảm giác khác thường, thì ra có bạn gái là như vậy, cảm giác không tệ, Đan Vân Sơ khẽ giương khóe miệng lên. Bất quá Đan Vân Sơ lúc này mới chú ý tới, Thấm Tuyết thì ra là họ Đông Phương, hình như lần trước Lam Vận cũng gọi như vậy, còn tại sao, Đan Vân Sơ không quan tâm, cô cảm thấy Thấm Tuyết không có ác ý. Nhưng mà, hôm nay hình như là cuối tuần, Tiểu công chúa đi đâu đây?
Đan Vân Sơ cầm lấy điện thoại di động của mình, lúc cô vẽ tranh không thích bị quấy rầy, cho nên điện thoại để chế độ yên lặng, lúc vẽ xong, có cuộc gọi nhỡ, Diệp Tuyền Triết gọi hai lần, còn có một số lạ gọi tới ba lần. Đan Vân Sơ chưa bao giờ gọi lại cho số lạ, cô gọi lại cho Diệp Tuyền Triết.
"Em quyết định chưa? Tối hôm qua em ở cùng với Vũ nhi sao?" Diệp Tuyền Triết hỏi, tối hôm qua gọi điện thoại cho hai người đều không có ai nghe, nên biết Đan Vân Sơ là cùng Vũ nhi ở chung một chỗ.
"Tới giờ em lên máy bay rồi?" Đan Vân Sơ tránh trả lời câu hỏi của Diệp Tuyền Triết mà đi thẳng vào vấn đề chính.
"Ừ, năm giờ chiều bay, vé máy bay anh đã sớm giúp em đặt, mặc dù hành trình có chút gấp, bất quá chuyện này đối với em mà nói là một cơ hội khó có được." Diệp Tuyền Triết là một người hiếu học, có tài, anh đối với học muội tài hoa hơn người luôn luôn rất yêu quý, chỉ là khi xưa Đan Vân Sơ bộc lộ tài năng lúc không thích hợp, còn bây giờ chính là thời điểm, có rất nhiều cơ hội nên anh giúp Đan Vân Sơ tranh thủ.
"Dạ, em sẽ đến sân bay đúng giờ." Đan Vân Sơ vội vàng nói.
"Tốt lắm, đến lúc đó, ở sân bây có người tới đón em, cô ấy tên Ann, cô ấy đã sắp xếp lịch trình cho em, em có thể yên tâm về cô ấy." Diệp Tuyền Triết nói rõ.
"Dạ, cám ơn học trưởng!" Đan Vân Sơ thật lòng cám ơn, vẫn như trước cảm thấy Diệp Tuyền Triết chính là thiên sứ, là người thiện lương cùng ôn hòa, cùng Tiểu công chúa hoàn toàn khác biệt, cho nên cô vẫn luôn kính trọng học trưởng, người có thể làm cho cô kính trọng thật là ít ỏi.
"Em cùng Vũ nhi như thế nào rồi?" Diệp Tuyền Triết hỏi có chút tò mò.
"Học trưởng hỏi Tiểu công chúa thì tốt hơn, nếu không còn gì, em đi thu xếp hành lý đây." Đan Vân Sơ có chút ngoài ý, người như học trưởng không ngờ cũng sẽ hiếu kì chuyện người khác, bất quá Đan Vân Sơ có chút không được tự nhiên đem chuyện đẩy cho Tiểu công chúa, cô cùng Diệp Tuyền Vũ trước kia đến hiện tại quan hệ thật sự chính là rất xấu hổ, cũng không thể nói cho học trưởng, cô cùng Tiểu công chúa ngày hôm qua mới vừa cuồn cuộn trên giường, trước mắt quan hệ ngoại giao trước nay còn chưa hòa hợp.
"Ha ha, ân, thời gian không nhiều lắm, em chuẩn bị một chút đi!" Diệp Tuyền Triết cũng không hỏi tới nữa, Đan Vân Sơ da mặt cũng mỏng, nhớ năm đó vì kí khế ước, mà xấu hổ với mình, luôn trốn tránh mình.
Đan Vân Sơ cúp điện thoại, phải tranh thủ đi tắm, còn thu xếp hành lý nữa, lúc xuống giường Đan Vân Sơ thiếu chút nữa xụi lơ trên sàn nhà, xương sống, thắt lưng, chân đều đau, Đan Vân Sơ bước đầu tập tễnh đi từ từ, nhìn như bà lão, cô hối hận không ở trên người Tiểu công chúa cắn nhiều hơn!
Đan Vân Sơ tắm xong, nhanh chóng thu xếp hành lý, thời gian không còn nhiều, liền vội vàng ra cửa, lái xe đến sân bay.
Trên đường đến sân bay, Đan Vân Sơ nghĩ nên gọi điện thoại cho Diệp Tuyền Vũ, dường như cái gọi là hẹn hò, tựa hồ là hướng đối phương thông báo hành tung, giống như hiện tại Tiểu công chúa ra cửa, để lại cho mình tờ giấy là một loại, nghĩ đến tờ giấy nhỏ, Đan Vân Sơ khóe miệng khắc chế không được cười, nhưng là tìm hồi lâu, cô mới phát hiện mình để quên điện thoại ở đầu giường. Điện thoại di động đối với Đan Vân Sơ mà nói, không phải đồ vật quan trọng, nhưng cũng không đủ thời gian để trở về lấy, cho nên Đan Vân Sơ không thể làm gì khác hơn là vứt bỏ ý nghĩ đó trong đầu. Đối với người luôn độc thân, tự do như Đan Vân Sơ mà nói, cô không có khái niệm cái gì là hẹn hò, thật sự không biết, cô biết là nên gọi điện thoại cho Diệp Tuyền Vũ, thế nhưng cũng không biết tầm quan trọng của cú điện thoại này. Cô không biết Diệp Tuyền Vũ trở lại, không nhìn thấy cô, có thể sẽ rất sốt ruột, đối với phụ nữ yêu cuồng nhiệt mà nói, không có lúc nào là không muốn biết đối phương ở nơi đâu, đang làm gì, ngắn ngủi mấy phút đồng hồ không có tung tích, sẽ liền có cảm giác không yên tâm.
Từ lúc Đan Vân Sơ nói hẹn hò Diệp Tuyền Vũ, Tuyền Vũ đối với Vân Sơ chính là yêu, thế nhưng Vân Sơ đối với Tuyền Vũ vẫn chỉ là thích, cho nên suy nghĩ cũng không chu toàn.
"Vũ, tôi..." Hà Nhan nhìn vẻ mặt của Diệp Tuyền Vũ, mình từ trước tới giờ chưa từng thấy Vũ tâm tình tốt như vậy, thẹn thùng mà rực rỡ động lòng người, so sánh với trước kia càng thêm đẹp, chẳng qua khăn lụa trên cổ quấn có chút cao.
"Cô hẹn tôi đi ra ngoài, hẳn là đã có được mảnh đất kia?" Diệp Tuyền Vũ vốn cũng không cao hứng gì, nếu không phải mảnh đất kia quan trọng, cái hẹn này, căn bản nàng không muốn đi. Dù sao hôm nay đối với Diệp Tuyền Vũ mà nói ý nghĩa không giống nhau, cảm giác tựa như lần đầu tiên của nàng cùng Đan Vân Sơ, có ý nghĩa trọng đại, Diệp Tuyền Vũ lòng dạ đúng là vô cùng ngây thơ.
Nhìn Hà Nhan vẻ mặt bất an, trong lòng có chút tội, nhưng Tuyền Vũ vẫn là cố ý nói mát, để tỏ ra cô đang có chút tức giận.
"Mảnh đất đó... Thượng Quan Mật, không chịu cho, Vũ, tôi thật không có cách nào..." Hà Nhan lo sợ bất an nhìn vẻ mặt lạnh xuống của Diệp Tuyền Vũ, cô thật sự có chút ít sợ vẻ mặt này của Diệp Tuyền Vũ, đặc biệt lãnh khốc cùng vô tình.
"Thượng Quan Mật không nói điều kiện gì sao?" Diệp Tuyền Vũ lãnh đạm hỏi, khá lắm, mới sáng sớm gọi mình ra, chính là để nói với mình Thượng Quan Mật không chịu bán! Còn làm cho mình điềm đạm đi đến chỗ hẹn, tội không thể tha thứ!
"Có... Tuy nhiên..." Hà Nhan muốn nói lại thôi, nghĩ đến điều kiện kia, Hà Nhan cảm thấy quả thực so với giết mình còn dễ hơn.
"Là cái gì?" Diệp Tuyền Vũ nhìn chằm chằm vào Hà Nhan, mang theo cảm giác hăm dọa.
"Vũ, những chuyện khác tôi đều có thể làm cho cô, đừng buộc tôi phải dính vào Thượng Quan Mật có được không?" Hà Nhan cắn môi dưới, hướng Diệp Tuyền Vũ cầu khẩn.
"Tôi bất kể Thượng Quan Mật có điều kiện gì, dù cô ấy có muốn cô bán thân, cô cũng phải đem mảnh đất ấy về cho tôi, nếu không sau này không cần xuất hiện trước mặt tôi." Diệp Tuyền Vũ lãnh khốc nói, nhìn sắc mặt Hà Nhan đột nhiên trở nên tái nhợt, trong lòng có chút buồn bực, nha, cũng không phải thật là bán thân, giả bộ đáng thương như thế làm cái gì? Hiện tại biết đáng thương, ban đầu không nên quấn lấy mình, làm hại mình trong lúc lý trí hồ đồ đã đánh mất, mặc dù Diệp Tuyền Vũ biết mình cũng đã tổn thương Hà Nhan rất nhiều, người đáng thương nhất, chính là cô, nàng cũng đã tát Hà Nhan một cái, trong lòng Tuyền Vũ cũng tự cho là huề nhau. Dù sao nếu truy cứu trách nhiệm đến cùng, thì người phải chịu trách nhiệm lớn nhất chính là mình, nếu không phải say đến bét nhè, thì đã không đến nổi ngộ nhận Hà Nhan là Đan Vân Sơ. Hà Nhan là người không có tính công kích, nhất định là mình lúc ấy say đến thật lợi hại, mới làm ra hành động khiến cô ấy hiểu lầm, cho nên Diệp Tuyền Vũ càng hận chính mình, dĩ nhiên cũng nhân tiện hận Đan Vân Sơ. Chẳng qua là lúc ấy nàng không dám thừa nhận mình yêu Đan Vân Sơ, cho nên vẫn dùng hận ý để che giấu.
Hà Nhan vẫn cảm thấy mắc nợ mình, mình lâu ngày cũng hiểu được, cô ấy chính là mắc nợ mình, sau đó, Hà Nhan đối với mình rất tốt, mình vô tâm vô phế nhận lấy, cần lợi dụng liền lợi dụng, như năm đó lợi dụng Hà Nhan diễn tiết mục trên giường cho Đan Vân Sơ nhìn. Bây giờ nghĩ lại, tiết mục kia thực nhàm chán cực kỳ!
Hà Nhan sắc mặt trắng nhợt, không phải chỉ vì lời nói của Diệp Tuyền
Vũ làm cô tổn thương, mà chính là nhận ra bản thân đối với Vũ quả nhiên không chút trọng lượng, mà trọng yếu hơn là lại bị Diệp Tuyền Vũ nói bậy bạ nhưng lại nói trúng, điều kiện của Thượng Quan Mật chính là cô phải bán thân, nhưng không phải chỉ là đơn giản bán thân, hơn nữa là kí kết làm nô lệ, nghĩ tới đây, Hà Nhan mặt trắng bệch. Hà Nhan đột nhiên ý thức được, Diệp Tuyền Vũ vốn không phải là công chúa hay thiên sứ mà lúc nhỏ mình từng nghĩ, cùng Thượng Quan Mật giống nhau chính là ác ma, hai người họ đều là ác ma. Giờ phút này, cô vô cùng rõ ràng Diệp Tuyền Vũ bất luận thế nào cũng sẽ không yêu mình, bằng không sẽ không làm cho mình phải bán thân, cô nhớ lại buổi tối tốt đẹp hôm đó, Vũ đáp lại mình, cô vẫn cho là mình có phóng túng một đêm cũng không sao, dù sao Vũ thật quá xinh đẹp, nhưng là trăm triệu lần không nghĩ tới đó là lần đầu tiên của Vũ. Vũ kiêu ngạo như thế lại khóc, làm cho mình đau lòng cùng tự trách, cho nên khi Vũ đánh mình, cô cảm giác mình đáng bị đánh. Nhưng là cô cảm thấy Vũ chính là thích Đan Vân Sơ, nhưng lần đầu tiên của Vũ chính là cho mình, cho nên cô vô cùng áy náy, cũng mang theo cao hứng. Nhưng giờ phút này, cô cảm thấy tất cả chính là báo ứng, cô chiếm thân thể Diệp Tuyền Vũ, giờ dùng thân thể mình trả lại. Thật sự đã trả xong, nghĩ tới đây, Hà Nhan cảm giác tâm trống rỗng!
Hà Nhan ánh mắt đỏ lên, quyết tâm, có cảm giác như là tráng sĩ: "Vũ, tôi sẽ giúp cô lấy mảnh đất đó về, sau này, cô không còn là công chúa của tôi nữa." Hà Nhan uống một ly rượu đỏ, hung hăng đặt ly xuống bàn, xoay người rời đi, động tác làm liền một mạch.
Diệp Tuyền Vũ nhìn mà choáng váng, Hà Nhan đang diễn Lương Sơn hảo hán hay là liệt sĩ cách mạng đây? Bất quá người vừa rồi có chút khác với Hà Nhan trong ấn tượng của mình. Trong ấn tượng của Diệp Tuyền Vũ, Hà Nhan luôn không thông minh, khiếp nhược, ngoan ngoãn không có chủ kiến, khi nào thì lại có khí phách như vậy chứ? Chẳng lẽ người bị ép, cũng có sức bật sao? Chỉ mong, cái khí phách này có thể đem được mảnh đất đó về cho mình!
Diệp Tuyền Vũ rất nhanh đem Hà Nhan ném ra khỏi đầu, cô nhớ tới Đan Vân Sơ, khóe miệng tự giương lên, Đan Vân Sơ thật vô dụng, như thế ngất đi, nhớ tới cảnh tượng Đan Vân Sơ tối hôm qua ở dưới người mình hầu hạ cầu xin tha thứ, hoàn toàn bất đồng so với dáng vẻ thường ngày, nụ cười Diệp Tuyền Vũ phát ra vô cùng rực rỡ.
Mới đi ra ngoài hai canh giờ, lại bắt đầu nhớ rồi, cho tới bây giờ không có một ai có thể làm cho mình nóng ruột nóng gan như thế.
Diệp Tuyền Vũ mua một phần điểm tâm ngọt, thuận tiện đi siêu thị mua một chút nước trái cây cùng thức ăn, Đan Vân Sơ hình như không có thói quen mua nước trái cây, không phải là không thích uống, mà là rất lười đi mua. Nhà Đan Vân Sơ cái gì cũng không có, riêng mì ăn liền thì không bao giờ thiếu, Diệp Tuyền Vũ tính khi trở về nhà Đan Vân Sơ sẽ đem toàn bộ mì ăn liền vứt đi, không muốn cho Đan Vân Sơ ăn quá nhiều thức ăn không tốt. Diệp Tuyền Vũ còn tính học nấu ăn, để chặt đứt ý niệm chạy sang nhà Đông Phương Thấm Tuyết ăn trong đầu Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ không kén ăn, hẳn là không khó nuôi...
Diệp Tuyền Vũ không nhận ra hiện tại trong lòng mình đều là suy nghĩ về Đan Vân Sơ. Mua rất nhiều thứ, Diệp Tuyền Vũ có chút vội vàng cùng vui vẻ lái xe trở về, nàng vội vàng như đã rất lâu rồi không gặp.
Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn quên, Đan Vân Sơ có một triển lãm tranh lưu động, hơn nữa Đan Vân Sơ cũng không báo với nàng. Niềm nở như vậy, trở về chỉ thấy căn phòng trống rỗng, thế nào cũng như bị tạt một gáo nước lạnh.

Một đã đến yêu, một vẫn chỉ là thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.