Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 46: Nữ nhi của ai?




Edit & Dịch: Emily Ton.

Tố Vân tự sát!

Tất cả mọi người tại đây đều bị bất ngờ.

Ngục tốt lấy ra một khối khăn tay đẫm máu, đưa qua cho Kỷ Vân Thư......

Trên khăn tay tơ tằm mềm mại, những dòng chữ nghiêng ngả được viết bằng máu, bao bọc bởi hai đóa hoa dâu màu đỏ và xanh, cực kỳ bắt mắt!

Kỷ Vân Thư hơi cứng lại, lúc này mới vươn đầu ngón tay ra nhận lấy chiếc khăn và nhìn!

Chữ viết vốn rất tinh tế, dùng máu viết ra, lại rất đơn giản và mạnh mẽ.

Phía trên viết ba hàng chữ rõ ràng rành mạch:

Nguyện dùng mạng để nhờ,

bảo đảm Lâm Đoan sống khỏe!

Gửi Kỷ tiên sinh.

Hai tay run lên dữ dội!

Đầu ngón tay nàng chạm vào trên sợi chỉ thêu hai đóa hoa dâu, giống như vô số con dao thật nhỏ, mơ hồ đâm vào trái tim nàng!

Nàng nên phá án nhanh hơn một chút! Nên nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút!

Đáy lòng tiếc hận, giống như một củ hành tây, bị lột ra từng tầng vỏ, khiến hốc mắt nàng đỏ lên.

Nàng nhìn về phía lão quản gia, vạn phần lên án mạnh mẽ, "Ngươi có biết, ngươi đã hại chết không phải một mạng người, mà là hai mạng?."

Lão quản gia rũ mặt rũ mày, cuối cùng lộ ra một chút hối hận và áy náy.

"Ta...... ta không muốn làm như thế." Lão lắc đầu.

"Nhưng chung quy ngươi đã giết người, chung quy cũng đã hại người."

"Ta không muốn... ta thật sự không muốn......"

Ngay sau đó, lão đột ngột ngẩng đầu lên, sự bình tĩnh và thờ ơ lúc trước đã biến mất, kích động nhìn về phía Kỷ Vân Thư rồi rống lên một tiếng.

"Ta giết nữ nhi của mình, ngươi cho rằng ta thực sự vui vẻ lắm sao? Nếu không phải nàng làm ra sự tình như vậy, ta sẽ không giết nàng."

"Đừng nói nữa."

Hai giọng nói một trước một sau vọng lại. Chu lão gia luôn trầm mặc kích động cất bước đi về phía trước, cặp mắt kinh hoảng và khiếp sợ trừng mắt nhìn lão quản gia, khuôn mặt đỏ ngầu, chỉ vào lão.

"Ngươi đã từng đáp ứng với ta, việc này cho dù ngươi chết, ngươi cũng tuyệt đối sẽ không nói ra."

Chu tiểu thư, không phải là nữ nhi của Chu lão gia sao?

Từ khi nào, đã trở thành nữ nhi của lão quản gia?

Điều này khiến cho mọi người ở đây, bao gồm cả Kỷ Vân Thư đều chấn động không thôi.

Thật sự là một bí mật kinh thiên!

Cảnh Dung ẩn một bên yên lặng, cong môi, mắt sáng hơi dương lên.

Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ trên đầu gối hơi nâng lên của mình, mang theo mười phần hứng thú.

Mau mau mau, bổn Vương đều gấp không chờ nổi muốn biết chân tướng cọc án kiện này.

Bởi vì Chu lão gia lên tiếng ngăn cản, lão quản gia quả nhiên nuốt vào những lời muốn nói, tuy nhiên, thân mình mơ hồ run rẩy, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy nước mắt, trong miệng cũng phát ra từng tiếng khóc hối hận.

Huyện thái gia gãi gãi ót, vẻ mặt mờ mịt.

Đơn giản, lại đập khối Kim Đường Mộc xuống bàn lần nữa.

Bang một tiếng!

Kỷ Vân Thư kín đáo trừng mắt nhìn hắn một cái, trong đầu người này chắc hẳn đã bị ngâm qua nước, lúc này đập cái gì mà đập!

Lập tức nghe Huyện thái gia hắng giọng hỏi "Nói rõ ràng, nói rõ ràng. Điều này có nghĩa là gì? Tất cả đều nói đầy đủ rõ ràng cho bản quan, phía trên công đường, không được dấu diếm, bằng không, bản tử của bản quan sẽ hầu hạ các ngươi."

Hầu muội ngươi!

Lúc này, Chu phu nhân cúi thân mình xuống, thở dài, tiến lên, "Để ta nói đi."

Giọng nói quá trầm, trầm đến nỗi có chút yên tĩnh.

Chu lão gia tiến lên giữ chặt phu nhân mình lại, kinh sợ nói, "Phu nhân, đừng nói."

"Đều đã đến lúc này, còn có gì không thể nói rõ cho người khác biết." Trong ánh mắt, tựa hồ xem thường hết thảy.

Ánh mắt Chu phu nhân, chuyển từ trên người Huyện thái gia, tới trên người lão quản gia đang run rẩy khóc nức nở ở trên mặt đất, một lần nữa lại chuyển tới trên người Chu lão gia.

Ánh mắt tràn ngập hồi ức, "Hai mươi năm trước, sau khi ta gả cho lão gia, vẫn luôn không thể sinh hài tử cho Chu gia, cho dù ta điều dưỡng thân mình như thế nào đều không làm nên chuyện gì. Sau đó, ta đã trải qua nhiều phiên chẩn trị, lúc này mới biết được, không phải ta không thể sinh hài tử, mà là thân thể lão gia...... không được. Khoảng thời gian đó, mỗi ngày lão gia đều mặt ủ mày chau, mỗi ngày đều uống đến nỗi say khướt. Vì thế, ta mới......"

Nói tới đây, Chu phu nhân bắt đầu nghẹn ngào, dùng ống tay áo xoa xoa nước mắt.

Ngẩng đầu lên, tiếp tục nói, "Lúc ấy ta cũng hồ đồ, mới nghĩ tới có thể cùng với A Tĩnh làm ra sự tình như vậy. Ta chỉ muốn có hài tử, giúp lão gia đạt được tâm nguyện. Sau này lão gia biết chuyện, cũng không trách cứ ta, mà là giấu diếm chuyện này đi. Chúng ta vốn nghĩ rằng việc này sẽ trôi qua như vậy, sẽ không ai nhắc tới nữa."

Ánh mắt dừng ở trên người lão quản gia.

"Nhưng mấy năm trước, nữ nhi A Tĩnh vào phủ gặp hắn, bởi vì không cẩn thận làm bẩn quần áo của Ngưng nhi, đã bị Ngưng nhi nhốt lại. Kết quả, đang sống sờ sờ bị tra tấn đến chết, vết sẹo trên mặt A Tĩnh, cũng là thời điểm cứu nữ nhi, bị Ngưng nhi gây ra. Mặc dù A Tĩnh đau buồn vì cái chết của nữ nhi mình, nhưng nói đến cùng, Ngưng nhi cũng là nữ nhi hắn. Vì thế, chuyện kia hắn không đi báo quan, cũng không nói ra ngoài. Chỉ có ba người ta, lão gia và hắn biết."

Giờ này khắc này, Chu phu nhân đã khóc không thành tiếng!

Khuôn mặt Chu lão gia càng nhăn hơn, duỗi tay ôm phu nhân mình, cực kỳ khó chịu.

Kỷ Vân Thư lắng nghe, đại khái cũng minh bạch.

Chu lão gia không có năng lực! Chu phu nhân mượn tinh sinh con!

Hai nữ nhi thân sinh của lão quản gia, một nữ nhi giết một nữ nhi khác, mà lão, đã giết một nhi còn lại!

Thật sự là phức tạp!

Khó trách, thời điểm biết được lão quản gia là hung phạm, Chu phu nhân không hề kích động, Chu lão gia cũng không tức giận.

Vụ án lúc này, đã rõ ràng sáng tỏ.

Nhưng tâm tình của tất cả mọi người, càng thêm nặng nề.

Ngay cả Cảnh Dung vốn mang theo tâm tình nhìn xem náo nhiệt, khuôn mặt cũng chậm rãi trầm xuống, trong lòng hơi nghẹn lại.

Huyện thái gia liếm liếm môi khô cằn, dựa theo nước chảy, hắn cần phải hỏi lại một lần nữa, "Lão quản gia, bởi vì nữ nhi ngươi bị Chu tiểu thư giết chết, cho nên đêm đó khi bị Chu tiểu thư đánh chửi, mới nổi lên sát tâm, giết nàng, có phải hay không?"

Sau một lúc lâu, lão quản gia co thân mình lại, chôn thật sâu khuôn mặt dữ tợn của mình, rốt cuộc không còn nhìn thấy cặp mắt dịu dàng của hắn, mà là hai tròng mắt tràn ngập hối hận!

Chỉ nghe thấy một từ, "Vâng."

Huyện thái gia vừa lòng gật gật đầu, nhìn thoáng qua sư gia, sư gia lập tức cầm tờ giấy vừa mới viết xong tội trạng, đi đến trước mặt lão quản gia, đặt ở trên mặt đất, trực tiếp ấn ngón tay cái của lão quản gia lên sáp đỏ một cái, sau đó lại ấn trên bản tội trạng.

Án mạng Chu tiểu thư, cuối cùng kết thúc.

Nhưng mỗi người, dường như không còn chút hưng phấn.

Đặc biệt là Kỷ Vân Thư.

Lão quản gia bị áp vào nhà giam, Chu lão gia và Chu phu nhân cùng nhau ôm đầu khóc rống, tâm như tro tàn, cũng rời đi!

Trên công đường nha môn, Kỷ Vân Thư vẫn còn đứng ở nơi đó, ngốc ngốc nhìn khối bảng hiệu ở trên cao đường.

Gương sáng treo cao!

Nàng không thể không thở dài một tiếng.

Trong tay nàng, vẫn đang cầm khối khăn tay có thêu hoa dâu.

Nàng thật sự hận chính mình, hận chính mình vì sao không điều tra ra vụ án nhanh hơn một chút. Nếu không bị Kỷ Linh Chi náo loạn một phen, nói không chừng, có thể đã cứu được Tố Vân trước khi nàng ấy nổi lên ý niệm tự sát!

Càng hận chính mình, vì sao phải để lại cho nàng ấy chiếc đèn dầu kia.

Huyện thái gia nhìn xem nàng đứng ngốc hồi lâu, duỗi tay vẫy vẫy, "Tan tan, đều tan."

Bọn nha dịch hai bên, tuân lệnh lui ra.

Cảnh Dung cũng không biết từ khi nào, đã rời khỏi công đường, không thấy bóng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.