Nữ Hoàng Yêu Đùa Giỡn

Chương 5




Edit & Beta : Flora

“Nữ hoàng, tiểu nhân vì ngài châm rượu.”

“A, đến, ngươi cũng uống……”

Trong tẩm cung, truyền đến tiếng nói chuyện cười duyên.

Từng trận cười nói kia, làm cho Vệ Tê Phượng đứng ở ngoài cửa cảm thấy rất chói tai.

Nhất là thanh âm mềm mại kia, cười rộ lên, lại mềm mại đáng yêu vài phần, mà thời điểm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia lúc cười rộ lên, con ngươi xanh biếc như trăng rằm sẽ làm cho người dễ dàng say ở trong đó.

Một mình tưởng tượng, Vệ Tê Phượng có thể phác hoạ vẻ mỹ lệ của nàng lúc này.

Bởi vì nhăn mày, cười của nàng, hắn so với ai khác đều quen thuộc, mà hiện tại, người được hưởng vẻ xinh đẹp của nàng không phải hắn, mà là một nam nhân khác.

Đợi chút, nàng còn có thể để cho tên nam nhân kia chạm vào nàng, vuốt ve da thịt như tuyết trắng kia, hưởng thụ yêu kiều của nàng, cùng với mềm mại đáng yêu của nàng……

Nghĩ đến đây, Vệ Tê Phượng không khỏi cảm thấy ngực căng thẳng.

Ngũ quan thanh tú thoáng chốc đông lạnh, mi tuấn tú cũng nhíu chặt theo, cảm giác không thoải mái kia càng lúc càng tăng, lửa giận trong ngực cũng càng lúc càng mạnh mẽ.

Hắn không ngu ngốc lại giả ngu như thế nào cũng biết này không đơn giản chỉ là đau lòng vì phí bồi ngủ kia mà thôi.

Trong phòng kia nữ nhân đang có cái chủ ý gì, hắn làm sao có thể không hiểu, nàng đối hắn ôm tâm tư gì, hắn lại như thế nào mà không biết.

Chính là hắn lười nhác lười động não, cũng lười đi phân tích, trừ bỏ ngoài vàng bạc, hắn thật sự thực lười đi tiêu phí tâm tư.

Cho nên, đối với nàng thủ đoạn đùa giỡn, tâm tư, hắn toàn xem ở trong mắt, chẳng qua là không phá hỏng, sống giả ngu như thường.

Lừa nàng, cũng lừa chính mình.

Bởi vì, rất phiền toái.

Hắn chưa quên chính mình là tên thái giám ── tuy rằng là tên “thái giám giả”, nhưng vẫn là thái giám nha !

Thái giám cùng nữ hoàng, làm sao có thể có khả năng ?

Cho nên, hắn cũng không suy nghĩ quan hệ hai người, đối tình yêu của nàng cũng cố ý bỏ qua, thậm chí nói cho chính mình không cần phải suy nghĩ nhiều lắm, làm bộ như không hiểu tất cả, tiếp tục sống vô dụng……

Được rồi, hắn thừa nhận, chính mình có đôi khi còn có thể cố ý giả bộ trì độn, giả bộ làm như không hiểu lòng của nàng, chính là muốn nhìn bộ dáng nàng tức giận đến cắn răng, thậm chí khi chợt có ý nghĩ nông nỗi còn có thể cố ý chọc nàng tức giận, thưởng thức biểu tình nàng thở phì phì.

Nàng tức giận đến giơ chân thực đáng yêu, cũng lấy lòng hắn, làm cho tâm tình của hắn tốt lên, bởi vì kia tiêu biểu, nàng thực để ý hắn.

Cho nên, đôi mắt bầm tím trên mặt, là hắn tự tìm.

Ai kêu hắn đùa quá mức phát hỏa, nàng mới có thể tức giận đến động thủ.

Cũng không nghĩ đến, nàng thật đúng là nạp nam sủng, hiện tại còn đem nam nhân mang tiến vào tẩm cung, thậm chí còn gọi hắn đứng ở ngoài cửa hầu hạ !

Nàng chính là muốn nhìn phản ứng của hắn, mà hắn, sẽ như nàng mong muốn sao ?

Nếu như bước vào kế hoạch của nàng, có thể nghĩ nàng đắc ý cỡ nào.

Hắn giả làm heo ăn con hổ lâu như vậy, thời gian vui vẻ suốt chín năm qua, thật muốn hủy hoại chỉ trong chốc lát sao ?

“Nữ hoàng, ngài mặt đỏ, đẹp quá……”

“Phải không ? Bất quá bổn hoàng còn không có say nha……

Thật sự rất chói tai.

Hai tay nắm chặt thành quyền cúi tại bên người, Vệ Tê Phượng nhắm mắt lại hít sâu, nói cho chính mình không cần xúc động, không cần trúng kế. (F : được mới lạ *hắc hắc*)

Hắn nếu thật sự bước vào từng bước kia, sẽ không thể nào trở lại được.

Một mình nghĩ đến sau này muốn giải quyết trở ngại cùng nàng trong lúc đó, hắn liền cảm thấy thật phiền toái…… Hắn không phải là vì ngại phiền toái mới lừa mình dối người chín năm sao ?

Hắn chán ghét phiền toái.

Nhưng là……

“Nữ hoàng, tiểu nhân có thể hôn ngài sao ?”

“Hì hì, ta cảm thấy nóng quá, ngươi lại đây……”

Con ngươi đen nhanh chóng mở to.

Để tay lên ngực tự hỏi, để ý nàng sao ?

Đương nhiên để ý, bằng không hai năm trước, hắn sẽ không liền chạm vào nàng.

Tuy nói có tiền dụ hoặc, nhưng nên có lý trí hắn vẫn là có, cái gì có thể chạm vào cái gì không thể đụng vào, hắn sẽ không biết sao ?

Thương Nguyệt Phi Hoàng, chính là thuộc loại không thể đụng vào.

Nhưng hắn đã chạm.

Bởi vì kìm chế không được những khát khao trong long không quên được, rõ ràng không nghĩ yêu, rõ ràng ngại phiền toái, vẫn là không thể tự kìm chế đem trái tim để quên trên người nàng.

Từ hai năm trước, hắn đã bị đánh bại.

Hiện tại nàng ngay cả thủ đoạn này đều sử dụng đến……

Nếu không ngăn cản, không dám đảm bảo nàng sẽ không để cho cái tên kêu là Hạ Vũ Phong chạm vào nàng.

Bạc môi nhếch lên, gót chân nhanh chóng chuyển.

Một ván này, hắn nhận thua.

Con mẹ nó !

Bên ngoài kia đầu gỗ hay là tai điếc như thế nào? Như thế nào một chút phản ứng đều không có ?

Thương Nguyệt Phi Hoàng tức giận đến nghiến răng, lại còn phải giả bộ khuôn mặt tươi cười, dùng thanh âm mềm mại đáng yêu, nũng nịu nhìn tân nạp nam sủng trước mắt chính mình.

Bởi vì lửa giận làm cho nàng đã quên kìm chế, một ly tới một chén rượu liều mình hướng tới đưa vào bụng.

Lục mâu khẽ quét qua, vừa nói cười, một bên chú ý động tĩnh ngoài phòng.

Nàng cười duyên, đối thoại cho có lệ, lỗ tai vẫn luôn chú ý tại cửa, thẳng đến khi Hạ Vũ Phong hỏi nàng có thể hay không hôn nàng……

Nàng sửng sốt, tầm mắt cuối cùng dời về phía Hạ Vũ Phong.

Một gã nam nhân tuấn lãng nhã nhặn, chỉ có phong thái đủ để bất luận nữ nhân nào cũng mê muội, mà lúc này nhìn chăm chú vào mắt nàng biểu hiện ra vẻ mê luyến đối với nàng, chỉ tiếc…… Nàng không có hứng thú.

Bất quá, cánh môi nàng vẫn là gợi lên, cười duyên. “Ta cảm thấy nóng quá, ngươi lại đây……” Thật sự nóng, dường như uống rượu nhiều làm cho đầu nàng có chút mê man.

“Nữ hoàng, ngài thật đẹp.” Hạ Vũ Phong mê muội nhìn nàng. Sớm nghe nói nữ hoàng Thương Nguyệt tướng mạo tuyệt mỹ, hắn nghĩ đến chính là nghe đồn, cũng không nghĩ đến xinh đẹp của nàng so với đồn đãi vẫn còn kém xa.

Hơn nữa sau khi uống rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhiễm thượng hai mạt đỏ bừng, con ngươi xanh biếc sáng lên rực rỡ, còn có giữa trán một chút chu sa, giống tiên tử xuất trần làm cho người ta nhìn mắt choáng váng.

Nuốt nuốt nước miếng, Hạ Vũ Phong không khỏi rục rịch.

Hắn chỉ là một gã con nhà huyện thái gia nho nhỏ, không nghĩ tới có thể trở thành nam sủng của nữ hoàng, nếu có thể được đến sủng ái của nàng, không cần nói được hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn, nếu làm tốt còn có thể nắm quyền lực trong tay.

Nghĩ vậy, Hạ Vũ Phong liền nhịn không được hưng phấn. Hiện tại chỉ cần lấy lòng nữ hoàng, làm cho nữ hoàng mang thai đứa nhỏ của hắn, như vậy hắn cả đời có hi vọng rồi.

“Nữ hoàng……” Hắn nghiêng người dựa vào hướng Thương Nguyệt Phi Hoàng, môi sẽ phủ lên môi anh đào kiều diễm ướt át mê người kia.

Thương Nguyệt Phi Hoàng trong nháy mắt, như là say, toàn thân mềm nhũn, phản ứng cũng chậm theo, đối với việc Hạ Vũ Phong tới gần chính là ngây ngốc nhìn.

Ngay tại khi hai môi sắp đến gần, một đôi tay nhanh chóng che ở giữa.

“Thất lễ, quấy rầy một chút.” Vệ Tê Phượng khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, thanh âm lạnh nhạt mà hàm chứa một tia lửa giận, đưa tay ra ngăn trở để tránh cặp môi thơm đang mở kia thuộc về chính mình bị người đụng vào.

“Ngươi……” Không thể đạt được âu yếm, Hạ Vũ Phong phẫn nộ trừng hướng người tới, thấy đối phương chỉ là tên thái giám, thái độ càng mãnh liệt hơn. “Làm càn, thái giám nho nhỏ dám chưa cho phép liền tự mình tiến vào ?!”

Vệ Tê Phượng mặc kệ hắn, tầm mắt chuyển hướng Thương Nguyệt Phi Hoàng, bàn tay to tự nhiên đem nàng kéo vào trong lòng, thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn ửng đỏ, lục mâu có một chút nước, lông mày càng nhíu.

Lại nhìn hướng bầu rượu trên bàn, bốn hũ ngọc, trong đó ba hũ đã trống không.

Nữ nhân này rõ ràng biết tửu lượng của chính mình kém lại vẫn dám uống nhiều như vậy. “Nữ hoàng ?” Hắn đưa tay vỗ nhẹ mặt của nàng.

“Phượng……” trong nháy mắt, Thương Nguyệt Phi Hoàng cười khanh khách, thân thể mềm nhũn càng tiến sát trong lòng hắn.

Ha ha, hắn đến đây.

Tiếng nấc rượu một cách thoã mãn, nàng bĩu môi cái miệng nhỏ nhắn, có chút khó chịu nên kéo y phục. “Phượng, ta cảm thấy nóng quá……”

Tốt lắm, xem ra nàng thật sự say.

Vệ Tê Phượng bất đắc dĩ thở dài, bắt lấy tay nàng, không cho nàng đem y phục kéo ra, cũng đem mặt của nàng vùi vào trong ngực của mình, không cho người bên ngoài nhìn đến dáng vẻ nàng làm nũng khi say rượu.

Con ngươi đen cuối cùng nhìn về phía Hạ Vũ Phong, thấy hắn mở to mắt nhìn hướng người ở trong lòng, tuấn mi không khỏi giận hơi hơi cau lại.

“Hạ công tử, nữ hoàng say, chỉ sợ mời ngươi rời đi trước.” Thanh âm lạnh lùng thản nhiên, lại ẩn hàm khí thế không cho phép cự tuyệt.

Lời nói của hắn làm cho Hạ Vũ Phong hoàn hồn, không cam lòng yếu thế trừng mắt hắn. “Chính là tên thái giám, dựa vào cái gì ra lệnh cho ta ? Đem nữ hoàng giao cho ta, đêm nay liền để ta hầu hạ nữ hoàng. Đi xuống.” Nói xong, hắn đưa tay tính đoạt lại Thương Nguyệt Phi Hoàng.

Vệ Tê Phượng nhanh chóng né ra, không cho hắn đụng tới người ở trong lòng một chút ít. “Hạ công tử, nữ hoàng để ta hầu hạ là tốt rồi, mời ngươi trước đi xuống.”

“Ngươi ──” Gặp Vệ Tê Phượng thái độ cao ngạo, Hạ Vũ Phong không khỏi tức giận. “Làm càn ! Một tên thái giám cũng dám cãi lại ta sao ?”

“Thật ồn ào !” Chịu không nổi giọng của Hạ Vũ Phong, Thương Nguyệt Phi Hoàng đau đầu che kín lỗ tai. “Phượng, thật ồn ào……”

Cọ xát, nàng hướng Vệ Tê Phượng mà làm nũng, một tay gắt gao ôm hắn, một tay không thoải mái kéo quần áo. “Nóng quá, ta muốn cởi quần áo. Phượng, giúp ta cởi……”

“Được, đợi chút.” Biết nàng sau khi uống rượu tựa như tiểu hài tử bám người, Vệ Tê Phượng rất kiên nhẫn dỗ.

Trước đem người đuổi đi, hắn lại đến xử lý tiểu ma men này thật tốt.

Hạ Vũ Phong nhìn thái độ hai người vô cùng thân thiết ở trong mắt, không khỏi sửng sốt, cái loại cảm giác thân mật này làm cho hắn cảm thấy quỷ dị.

“Các ngươi……”

“Người đâu !” Không nghĩ lại cùng Hạ Vũ Phong nói lời vô ích, Vệ Tê Phượng trực tiếp gọi thủ vệ, “Đem Hạ công tử mang đi ra ngoài, dàn xếp cho thật tốt.”

“Đợi chút, ta không……” Hạ Vũ Phong hô to, giãy dụa nhưng đánh không lại khí lực của thủ vệ, chỉ có thể bị bắt rời đi.

Trước khi rời đi, tầm mắt của hắn vẫn đặt sự thân mật ở trên người hai người, một ý tưởng nhanh chóng hiện lên trong óc, làm cho hắn nháy mắt đình chỉ giãy dụa, để cho thủ vệ mang đi.

Chờ người không còn việc vừa đi, Vệ Tê Phượng khom người muốn ôm ngang lấy nàng, để cho nàng ngủ thẳng ở trên giường lớn có thể chứa them vài người.

Còn chưa hành động, Thương Nguyệt Phi Hoàng bản thân ra tay tấn công hắn.

Vệ Tê Phượng không dự đoán được hành động của nàng, một cái không kịp phản ứng, bị đặt ở trên đi-văng, Thương Nguyệt Phi Hoàng thì lại ngồi ngang ở trên người hắn.

Bĩu môi, nàng ngang ngược xé vạt áo của hắn, mị mâu ép hỏi, “Nói, ngươi như thế nào trễ như vậy mới tiến vào?”

Vệ Tê Phượng nhíu mày. Nếu không phải cặp lục mâu kia mênh mông, hắn sẽ nghĩ đến nàng hiện tại mượn rượu giả điên. “Nữ hoàng, người say rồi, để cho ta ôm ngươi đến trên giường.”

“Không cần, ta mới không có say, ai nói ta say, ta rất tỉnh táo nha.” Nàng khóc lóc om sòm nói, mới không nghe hắn nói.

Vệ Tê Phượng chịu không nổi lại thở dài, biết nàng bắt đầu say khướt. Nàng không chỉ tửu lượng không tốt, phẩm chất khi say lại kém tới cực điểm.

“Còn có, không cần bảo ta nữ hoàng, bảo ta Hoàng nhi.” Chán ghét hắn gọi nàng nữ hoàng, kia tiêu biểu cho hai người trong lúc đó có khoảng cách rất lớn.

Rõ ràng bọn họ là thân mật như vậy, nhưng hắn tiếp theo trong lúc đó luôn nói khoảng cách giữa hai người, đối tỉnh yêu của nàng, luôn làm như không thấy.

“Hoàng nhi.” Vệ Tê Phượng không có cách nào đành thuận ý của nàng. Nàng uống say nên không có cách nào có thể nói lý, nếu không thuận theo, nàng sẽ càng khó trấn an.

Nghe được hắn gọi nàng Hoàng nhi, Thương Nguyệt Phi Hoàng thỏa mãn nở nụ cười, ôn nhu buông vạt áo của hắn ra, thân thể mềm mại ngã vào hắn.

“Ta thích nghe ngươi bảo ta Hoàng nhi.” Thanh âm mềm mại mang theo nồng đậm làm nũng, lục mâu chớp, hồn nhiên thu hắn. “Phượng, ngươi có biết ta vì sao đem ngươi đặt là Tê Phượng không ?”

Hắn biết. Hắn là phượng, nàng là hoàng, phượng hoàng gắn bó, tiêu biểu cho chẳng bao giờ rời xa.

Không đợi hắn trả lời, nàng lại nói tiếp, “Phượng hoàng phượng hoàng, tên này, tiêu biểu chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ…… Nhưng là vì sao, tâm của ta ngươi chính là không hiểu ?”

Chu miệng lên, nàng lã chã chực khóc nhìn hắn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia làm cho Vệ Tê Phượng tâm căng thẳng. Hắn muốn nói hắn biết, nhưng nói đến bên miệng, lại nói không nên lời.

Nàng là mây, hắn là bùn, bọn họ trong lúc đó làm sao có thể có kết quả ?

Huống chi hắn vẫn là tên thái giám giả, nếu thân phận của hắn bị phát hiện, hoặc quan hệ hai người bị phát hiện, sự tình nhất định sẽ càng không thể vãn hồi.

Hắn nghĩ vậy chút liền đau đầu, cho nên chỉ có thể giả ngu, thậm chí không thể đáp ứng tình yêu của nàng.

“Vì sao không nói lời nào ?” Thấy hắn không hé răng, Thương Nguyệt Phi Hoàng bất mãn. “Ngươi thật sự không thích ta sao ? Ta đối với ngươi mà nói, cũng chỉ là một tòa Kim Cơn có mỏ vàng mà thôi sao ? Trừ việc đó ra không có ý khác sao ?” Nàng truy hỏi, lục mâu chớp mắt cũng không chớp nhìn hắn, cố chấp muốn hắn cho đáp án.

Cố chấp của nàng làm cho hắn thở dài. “Ta có cái gì tốt ?” Có thể làm cho nàng thương hắn như vậy.

Hắn so với ai khác đều rõ cá tính của chính mình. Ác liệt, yêu tiền, lại lười nhác, trừ bỏ bề ngoài được, hắn thật sự không biết là chính mình có cái gì đáng để nàng yêu.

“Ngươi tuyệt không tốt.” Nàng hừ nhẹ trừng mắt hắn. “Yêu tiền, lại trì độn, cả ngày trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, trừ bỏ ngoài tiền ra, đầu của ngươi chỉ biết như một chiếc xe chạy không. Chỉ có khuôn mặt bộ dạng này không tệ, xem như ưu điểm duy nhất.”

“Cám ơn ngươi khen ngợi nha !” Hắn tức giận trừng nàng. “Nếu như vậy, ngươi yêu ta cái gì ?” Không vừa ý như vậy, kia nàng là coi trọng hắn điểm nào nhất ?

“Không biết nha, ta cũng hiểu được ta mắt mù, làm sao có thể coi trọng ngươi.” Biểu tình của nàng thật bất đắc dĩ. “Nhưng là, chính là thích nha !”

Ở trong thành, khi nhìn đến hắn ăn xin, ánh mắt tò mò liền dừng ở trên người hắn, từ khi ở chung, từng chút từng chút của hắn liền khắc ở đáy lòng như vậy, chờ khi nàng phát hiện, muốn thu hồi tâm của chính mình cũng đã không còn kịp rồi.

Thích, luôn không có đạo lý để nói.

Lời của nàng làm cho tâm Vệ Tê Phượng dao động. Từ nhỏ đến lớn, không có người thương hắn. Sauk hi lão ăn mày chăm sóc hắn qua đời, hắn chỉ có một mình.

Xuôi theo cuộc sống ăn xin ở chợ làm cho hắn nhìn hết tình người ấm lạnh, cũng hình thành cho hắn cá tính lãnh đạm yêu tiền.

Tâm của hắn lạnh như vậy, như thế nào cũng ấm không nổi.

Gặp nàng, tất cả đều thay đổi.

Cuộc sống của hắn thay đổi rất tốt, thế nhưng tâm lạnh giá, lại vẫn không thể ấm nổi, chỉ có khi cùng nàng một chỗ, tâm lạnh cứng rắn, chỉ còn lại khối nhỏ, mới có thể thả lỏng.

Ánh mắt của hắn luôn nhìn chăm chú vào nàng, nhìn nàng lớn lên, nhìn nàng cười, nhìn cặp lục mâu kia khi nhìn chăm chú vào hắn tràn đầy yêu thương.

Tình yêu kia làm cho hắn kinh hãi, nhưng cũng làm cho hắn vui sướng.

Nhưng là, nhưng cũng không dám dễ dàng nhận.

Nàng thương hắn vì cái gì ? Tâm lạnh như băng sao xứng tình yêu của nàng ? Mà tình yêu của nàng có thể duy trì liên tục bao lâu ?

Tâm của hắn không thể tin tưởng, cho nên giả ngu, trốn tránh, làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, cũng làm bộ như chính mình chưa từng tâm động qua.

Hắn sớm ngụy trang thói quen.

Nhưng hiện tại, tầng ngụy trang kia vỡ tan, lời của nàng làm cho tâm lạnh như băng của hắn nhiễm một chút lo lắng.

“Hoàng nhi……” Hắn nói không nên lời nói, chỉ có thể hô tên của nàng.

“Thích ngươi.” Chu miệng lên, nàng hướng cái miệng của hắn mà hôn. “Thích thích thích chính là thích……” Nàng vừa nói vừa hôn, tay nhỏ bé cũng không an phận bắt đầu cởi quần áo của hắn, cũng cởi quần áo chính mình.

“Phượng, ta nóng quá……” Nàng thì thầm, thân thể cùng hắn cọ xát, càng cọ càng nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng càng hồng theo.

Lý trí gọi hắn muốn đẩy nàng ra.

Thủ vệ biết hắn ở trong này, Nhiếp chính vương, đại tướng quân cùng với đại công chúa nhất định cũng lo lắng mà phái người quan sát cung Tê Hoàng.

Hắn nếu ở trong này nghỉ ngơi quá nửa đêm, nhất định sẽ bị hoài nghi.

Đẩy nàng ra……

“Phượng, rất thích ngươi……” Cánh môi phiếm hương rượu dán vào hắn, cái lưỡi thơm tho khéo léo liếm môi của hắn, dò xét vào trong miệng nóng ẩm ướt.

Không được……

Hắn từ trước đến nay không thể kháng cự thân thể của nàng, bằng không hai năm trước cũng sẽ không mất lý trí mà chạm vào nàng.

Trở mình một cái, hắn đem nàng đặt ở dưới thân, không hề bị động, đầu lưỡi khí phách cuốn lấy nàng, hút lấy hương rượu từ cái miệng nhỏ nhắn.

Lý trí, đã sớm biến mất.

Trong đầu thầm nghĩ dưới thân thân thể ôn nhu mềm mại, ngọt của nàng, sít chặt của nàng, yêu kiều của nàng……

Dục hỏa bùng lên trong con ngươi đen, rốt cuộc không thể khống chế.

Mà nàng cứ khẽ lẩm bẩm thích, càng làm cho hắn rốt cuộc không thể duy trì lý trí.

Đáng chết !

Chết thì chết đi !

Hắn bất cứ giá nào !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.