Nữ Hoàng Hậu Cung 3000

Quyển 1 - Chương 44: Mẹ con gặp lại (nhất)




Edit: Sally

Lăng tẩm thái lăng của đương nhiệm Đại Chuhoàngđế _ Tuyên Vũ đế tọa lạc dưới chân núi Vĩnh Ninh ngoài kinh thành, từ kinh thành khoái mã đi tới thái lăng, cần hơn hai canh giờ (1 canh giờ = 2 tiếng).

Thái lăng từ khi Tuyên Vũ đế lên ngôi mười năm đã bắt đầu kiến lập, đến nay Tuyên Vũ đế đã lên ngôi hai mươi tám năm, nơi này đã bước đầu tu sửa xong xuôi.

Thái lăng phân hai bộ phân, một là Đế lăng tẩm, hai là Quân lăng tẩm, trong lăng tẩm Quân thị, thiết trí bao gồmhoàngtửhoàngnữchết trẻ, ngoài ra ở bên cạnh thái lăng, còn thiết kế một mảnh đất, dùng cho người có công xây dựng chi mộ.

Thông lệ Đại Chu, Đế cùngHậuhợp táng cùng huyệt, cho nên, Hòa Dụ Phượng sau khi tạ thế, hạ táng trongcungđiện dưới lòng đất Tuyên Vũ đế vừa mới xây dựng tốt, chờ Tuyên Vũ đế trăm năm sau cùng hợp táng.

Ti Mộ Hàm rời kinh thành, liền cố gắng càng nhanh càng tốt tìm đến thái lăng.

Lúc nghỉ trưa, nàng thu được thư tín tại thái lăng phái người đưa tới, nói chính quân phế tháinữbệnh nặng, xin nàng tới gặp.

Tuy rằng không biết chính quân phế tháinữtại sao lại cho người truyền tin, cũng không biết hắn vì sao có biện pháp có thể đem thư tín đưa ra, thế nhưng hắn là chính quân phế tháinữ, mà nàng là Thập Lụchoàngnữđương triều, nếu không phải chuyện khẩn cấp, hắn sẽ không mạo hiểm như vậy.

Hơn nữa, nàng nếu đáp ứng đạihoàngtỷ rồi, mặc dù có khả năng là thiết cục, nàng cũng sẽ đi một chuyến.

Chính quân phế tháinữhọ Tạ, xuất thân Tây Nam vọng tộc, bây giờ một lần gặp rủi ro, thê chủ gặp nạn, gia tộc dù không bị liên lụy, nhưng cũng không dám đứng ra che chở hắn _ con trai đã gả ra ngoài này.

Tạ thị mặc dù là Tây Nam vọng tộc, nhưng cũng cùng quyền quý trong kinh cũng không liên quan bao nhiêu, chỉ là, năm đó Tây Nam xuất hiện rung chuyển, triều đình cần mượn thế lực Tạ thị ở Tây Nam bình định rung chuyển, cho nên Tuyên Vũ đế hạ chỉ, phong trưởng tử Tạ thị làm Tháinữchính quân, Tây Nam bình định xong, Tuyên Vũ đế lại nhiều phen chèn ép, làm cho tháinữkhông cách nào dựa vào thế lực lớn mạnh này.

Cho nên, phế tháinữtuy rằng cưới một chính quân gia thế bất phàm, nhưng cũng không có bao nhiêu chỗ tốt, đến nỗi một lần bị phế, rơi vào kết quả bi thảm, không ai đứng ra cầu xin.

Ti Mộ Hàm chợt nhớ tới ngày ấy theo như lời đạihoàngtỷ nói, không khỏi đáy lòng phát lạnh, mẫuhoàngsở dĩ đem đạihoàngtỷ đặt lên vị trí tháinữ, là vì đem nàng thành bia ngắm, để bảo vệ người chân chính người hướng tới, bây giờ nghĩ lại, thật sự có mấy phần chân thực, nhưng mà, người chân chính mà mẫuhoàngmuốn hướng tới là ai?

Lấy thế cuộc trong triều bây giờ đến xem, Ngũhoàngtỷ _ Ninh vương cùng Cửuhoàngtỷ _ Thụy vương có khả năng nhất, nhưng mà hai người kia đều không phải kẻ tầm thường, mẫuhoàngnếu hướng về một trong hai người, cũng không cần thiết dùng thủ đoạn phức tạp bực này.

Đi tớihoànglăng, Ti Mộ Hàm vội vã xuống ngựa, liền hướng về Long Ân điện bên trong mà đi, trong chính điện, Long Ân điện thiết lập điện thờ tiên lâu, sau màn che là bài vịcungphụng Hòa Dụ Phượng, phía đông trong Thiên điệncungphụng bài vị Quân thị đã qua đời của Tuyên Vũ đế, phía Tây của Thiên điện chính là nơi ở của người thủ linh (người canh mộ) bây giờ ở, chính quân phế tháinữcùng với trắc quân thị quân cùng chúng nhinữ, nhi tử.

Dọc theo đường đi, nàng vẫn không gặp được bất cứ người nào.

Toàn bộ lăng mộ xa hoa tràn ngập thê lương tịch liêu đáng sợ, thêm nữa, tình cờ truyền đến tiếng gió vù vù, càng khiến người ta đáy lòng không khỏi phát lạnh.

Ti Mộ Hàm lôi kéo đấu bồng trên người, bước nhanh hướng về Long Ân điện, chỉ là nàng còn chưa đi tới Long Ân điện, liền xa xa đã nghe thấy một trận tiếng nghẹn ngào.

Đáy lòng nàng mát lạnh, bước tiến tăng nhanh.

Long Ân điện hùng vĩ đồ sộ gần ngay trước mắt, Ti Mộ Hàm xa xa nhìn thấy, ngoài điện đứng một nam tử một thân bạch y.

Nam tử kia thấy người tới, liền vội vàng nghênh đón, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lo lắng: “Xin hỏi, quý nhân là Thập Lụchoàngnữđiện hạ?”

“Chính là bản điện.” Ti Mộ Hàm mở đấu bồng ra, lộ ra khuôn mặt trầm tĩnh, “Ngươi là người phương nào?”

Nam tử kia lo lắng nói: “Nô thị chính là người hầu thiếp thân của chính quân phế tháinữ, gia chủ nhà ta đang ở bên trong chờ điện hạ.”

“Dẫn bản điện đi.” Ti Mộ Hàm trầm giọng nói.

Nam tử gật đầu, dẫn Ti Mộ Hàm đi Tây Thiên điện.

Vừa vào Tây Thiên điện, liền nhìn thấy trong phòng quỳ một người.

“Điện hạ, thỉnh.” Nam tử khom người mời.

Ti Mộ Hàm gật gật đầu, tiến bước vào nội thất.

Nội thất, trên giường nằm một người thân thể tiều tụy, chỉ mới hai tháng mà thôi, vốn là chính quân Tháinữcao quý, tương lai có thể sẽ trở thành PhượngHậu, bây giờ lại có dáng vẻ ấy.

Ti Mộ Hàm tiến lên, đứng ở bên giường, hai tay nắm chặt, khẽ gọi một tiếng: “Đạihoàngtỷ phu…“

Tạ chính quân khó khăn mở mắt ra, hơi thở mong manh, “Thập Lục… Điện hạ…”

“Là ta.” Ti Mộ Hàm đáp.

Tạ chính quân giẫy giụa muốn ngồi dậy, thế nhưng chỉ giật giật, liền lại vô lực.

“Có gọi ngự y đến xem hay không?” Ti Mộ Hàm thấy thế, nhíu mày nhìn về phía nam tử dẫn đường bên cạnh.

Nam tử lắc đầu, bi thương nói: “Chủ nhân không cho ngự y trị liệu.”

“Cái gì?” Ti Mộ Hàm sững sờ, thế nhưng lập tức liền chuyển thành lòng chua xót, mẫu tộc không dung hắn, thê chủ càng không thể dung hắn, sống còn khó chịu hơn chết!

Đạihoàngtỷ, lúc trước khi ngươi làm chuyện này, có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay?

Tạ chính quân thở hổn hển mấy hơi, tinh thần tựa hồ tốt hơn một chút, thế nhưng Ti Mộ Hàm nhưng biết rất rõ, đây là hồi quang phản chiếu.

“Chủ nhân…” Nam tử quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào.

Những người quỳ ngoài ngoại thất, tiếng khóc càng lớn hơn.

Ti Mộ Hàm hít một hơi, “Đạihoàngtỷ phu để cho ta tới, là có cái gì bàn giao?”

“Điện hạ trước khi đi, đã từng phái người đưa tới một phong thư.” Tạ chính quân khuôn mặt tiều tụy nổi lên ý cười nhàn nhạt, “Điện hạ nói, nếu Thần thị có việc, có thể cầu Thập Lục điện hạ.”

Ti Mộ Hàm gật đầu: “Ta đã đáp ứng đạihoàngtỷ, sẽ chăm sóc gia quyến của nàng.”

“Thập Lục điện hạ…” Tạ chính quân chống mí mắt, “Ta không xong rồi… Ta muốn đi gặp điện hạ rồi… Chỉ là hài tử của điện hạ… Không thể không có người chăm sóc… Các nàng không thể cả đời ở lại đây thủ linh… Cầu Thập Lục điện hạ…”

“Ta bây giờ không thể hứa hẹn ngươi cái gì.” Ti Mộ Hàm nắm chặt nắm đấm, nghiêm mặt nói: “Ta chỉ có thể bảo đảm, tương lai nếu ta có năng lực, nhất định làm cho các nàng rời khỏi nơi này, có thể sống cuộc sống bình thường, đạihoàngtỷ phu, xin lỗi, ta chỉ có thể làm được như vậy…”

Tạ chính quân nở nụ cười, nụ cười kia tuyệt đại phong hoa, “Cảm ơn Thập Lục điện hạ…”

Ti Mộ Hàm nhất thời trong lòng đau xót, “Đạihoàngtỷ phu còn có cái gì muốn bàn giao?”

“Ta chỉ là không bỏ xuống được hài tử…” Tạ chính quân rù rì nói, “Thập Lục điện hạ… Nếu có thể, xin đem ta cùng điện hạ cùng hợp táng…”

Ti Mộ Hàm hít một hơi, “Ta đáp ứng ngươi.”

“Cảm ơn Thập Lục điện hạ…” Tạ chính quân âm thanh càng ngày càng thấp, mi mắt cũng dần dần buông xuống.

“Phụ quân!”

“Cha!”

“… Phụ quân…”

Lúc này, mấy hài tử quỳ ngoài điện vọt vào, nhào tới bên giường Tạ chính quân, lớn tiếng nghẹn ngào.

Ti Mộ Hàm nhắm mắt lại, chợt xoay người đi ra ngoài.

Chỉ là nàng vừa mới ra khỏi Tây Thiên điện, đã thấy một nam tử đang từ phương hướng Chính điện chậm rãi đi tới, nam tử một thân bạch y, vẻ mặt an lành.

Ti Mộ Hàm nhất thời cả người rùng mình, nam tử này, nàng ở trongcungtừng thấy, là Sơ thị của mẫuhoàng, ngự phong Thị Quân _Dạ thị.

Hắn vì sao ở đây?

Dạ thị quân chậm rãi tiến lên, mỉm cười nói: “Bệ hạ ở trong chính điện chờ điện hạ.”

Ti Mộ Hàm trong lòng run lên, song quyền nhất thời nắm chặt, mẫuhoàngcũng ở đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.