Nữ Hoàng Hậu Cung 3000

Quyển 1 - Chương 42: Cùng nhau dùng thiện




Edit: Sally


Ngày kế, tuyết lớn sơ tình, mặt trời ấm áp chiếu khắp nơi.

Khi Thục Vũ Chi tỉnh lại, phát hiện người bên cạnh thế nhưng đã đi mất, trong lòng dâng lên một trận thất lạc.

“Công tử, người tỉnh rồi?” Bên ngoài hỉ trướng, Thục Thanh nhỏ giọng hỏi.

Thục Vũ Chi xốc màn liêm lên, “Phải, cha nuôi hiện giờ nào rồi?”

“Mặt trời đã lên cao a.” Thục cha mỉm cười nói, một mặt vui mừng, “Công tử ngủ thật trầm.”

Thục Vũ Chi sững sờ, vội vã muốn xốc chăn lên, nhưng phát hiện mình dĩ nhiên không mảnh vải che thân, lại vội vội vàng vàng lấy chăn che người lại, mặt tái nhợt trong lúc nhất thời đỏ như gấc, “Cha nuôi, vì sao muộn như vậy cũng không kêu ta?”

“Là ý tứ của điện hạ.” Thục Thanh cười nói, cũng rất hài lòng, “Điện hạ nói công tử mệt mỏi, cho nên không cho chúng ta đánh thức công tử.” Thập Lục điện hạ kia xem ra cũng không phải bạc tình như vậy, chí ít đối với công tử vẫn tính hiền lành, nếu sau này đều là như vậy, công tử nhân sinh cũng không chỉ có bi ai như trước!

“Nàng nói?” Thục Vũ Chi kinh ngạc, hắn không ngờ tới, nàng là người ôn nhu tỉ mỉ như vậy, ký ức đêm qua chợt hiện lên từng chút một, gò má cũng càng thêm nóng bỏng, hắn cúi đầu, “Nàng bây giờ ở đâu?”

Thục Thanh thấy bộ dáng công tử nhà mình như thế, nụ cười trên mặt tăng thêm mấy phần, “Điện hạ sau khi tắm rửa liền đi vũ tràng luyện võ, người có dặn chờ công tử sau khi tỉnh lại, sẽ cùng công tử cùng dùng thiện.”

“Nàng còn chưa dùng bữa sáng?” Thục Vũ Chi vội vã ngẩng đầu, kinh ngạc nói, “Đều là giờ nào rồi! Nàng làm sao còn chưa dùng thiện, cha nuôi, ngươi nhanh thay y phục cho ta, không, trước tắm rửa… Còn có…”

“Công tử chớ vội.” Thục Thanh hiếm khi nhìn thấy hắn lo lắng như vậy, nói vậy là đối với Thập Lụchoàngnữkia ấn tượng không tệ, “Nước nóng đã chuẩn bị, Nô thị hầu hạ công tử tắm rửa.”

Thục Vũ Chi nghe hắn nói xong, gật gật đầu.

Tắm rửa xong, Thục Vũ Chi đổi bộ đồ mới, đang muốn ra cửa, đã thấy người đêm qua cùng mình thân mật triền miên đang ngồi ở khách sảnh Vũ Các, ý cười dịu dàng mà nhìn mình, tâm hắn đột nhiên hoảng lên, liền vội vàng tiến lên, hành lễ nói: “Nô thị…” Lời vừa mới ra khỏi miệng, như nhớ tới cái gì, dừng một chút, sửa lời nói: “Vũ Chi gặp qua điện hạ.”

Ti Mộ Hàm gật gật đầu, “Ta nói rồi, sau này khi chỉ có hai chúng ta, không phải làm những hư (hư ảo, không cần thiết) lễ này.”

“Dạ.” Thục Vũ Chi cúi thấp đầu im lặng đứng, hình như có chút kinhhoàngluống cuống.

Ti Mộ Hàm thiêu mi, không ngờ nam tử trấn định tự nhiên hôm qua bây giờ thế nhưng luống cuống như vậy, “Vũ Chi, ta rất đáng sợ sao?” Tối hôm qua thân mật không kẽ hở, bây giờ thế nhưng đối với mình xa cách như vậy, cảm giác này không tốt lắm đi.

Thục Vũ Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, một mặt mờ mịt.

“Nếu ta không đáng sợ, ngươi vì sao có bộ dạng này?” Ti Mộ Hàm có chút bất đắc dĩ nói.

Thục Vũ Chi nhìn nàng nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng luống cuống đột nhiên biến mất rồi, nụ cười nổi lên khóe miệng, “Vũ Chi nghe nói điện hạ chưa dùng thiện, vì quá sốt ruột nên mới như vậy.”

Ti Mộ Hàm thiêu mi nói: “Ngươi quan tâm ta?”

“Điện hạ chính là thê chủ của Vũ Chi, Vũ Chi tự nhiên quan tâm.” Thục Vũ Chi mỉm cười nói, “Vũ Chi tham ngủ, đến nỗi liên luỵ điện hạ, thực sự tội lỗi.”

Ti Mộ Hàm híp mắt cười cợt, đối với đáp án của hắn cũng coi như thoả mãn, nàng không kỳ vọng một đêm qua đi hắn sẽ trả lời nàng, hắn quan tâm là xuất phát từ yêu thích nàng, có điều đúng là thật hài lòng hai chữ ‘thê chủ’ trong miệng hắn nói ra, bây giờ, người nam nhân trước mắt này chính là người thân cận nhất của nàng ở trên thế giới này, hơn nữa hoàn toàn thuộc về nàng, còn là một người quan tâm nàng, “Đêm qua ta để Vũ Chi bị liên lụy, nếu nói tội lỗi, thật ra là ta mới đúng.”

Thời gian ở bên ngoài du lịch, nàng từng nghe nói, thế giới này chuyện namnữthân mật người bị ảnh hưởng đều là nam tử, bây giờ xem ra là thật sự.

Một đêm qua đi, nàng tinh thần vẫn rất tốt, hắn lại ngủ say dậy không nổi.

Thục Vũ Chi gò má hồng càng thêm lợi hại, cúi thấp đầu nói: “Điện hạ chắc là đói bụng rồi, trước tiên dùng bữa đi.”

Ti Mộ Hàm thấy phản ứng của hắn, tâm tình thật tốt, “Được, người đến, truyền lệnh.” Cuộc sống như thế kỳ thực cũng rất tốt.

Thục Thanh vội vã lĩnh mệnh đi vào truyền lệnh, đối với Thập Lục điện hạ này, hắn thực sự càng ngày càng thoả mãn, hắn từng nghecungthị trongcunggiáo dưỡng nói, trước đây những Sơ thị kia một đêm qua đi, liền khó nhìn thấy mặt thê chủ của mình, bây giờ công tử có thể đượchậuđãi bực này, có lẽ Lâm chủ nhân ở trên trời linh thiên phù hộ.

Một lát qua đi, hạ nhân đến bày đồ ăn sáng lên bàn ăn.

Thục Vũ Chi nhìn đồ ăn sáng trước mắt một chút, không khỏi sửng sốt, “Điện hạ, chuyện này…”

Ti Mộ Hàm mỉm cười nói: “Sắc mặt của ngươi không được tốt, cho nên ta cố ý dặn dò nhà bếp làm chút dược thiện đồ bổ cho ngươi.”

Thục Vũ Chi sững sờ nhìnnữtử trước mắt, trước khi xuất giá hắn từng vô số lần nghĩ tới cuộc sống tương lai, nhưng chưa từng dự liệu được, thì ra là như vậy, hai mắt chua xót lên, rù rì nói: “Điện hạ…”

“Ăn đi, lạnh liền không tốt.” Ti Mộ Hàm khẽ cười nói.

Thục Vũ Chi vội vã gật gật đầu, vùi đầu bắt đầu ăn.

Ti Mộ Hàm cái miệng nhỏ uống cháo trong chén, trong đầu hiện lên lễ vật sáng sớm Tuyết đại công tử phái người đưa tới, tiểu tử kia nói là tặng lễ chúc mừng Sơ thị nàng vào phủ, nhưng mà không phải hôm qua đưa tới, trái lại sáng sớm đem lễ vật đưa tới, đến tột cùng lại bày quỷ tâm nhãn gì? May là hắn bị cấm túc, bằng không e sợ nàng cũng không được an sinh, nhưng mà, nhiều ngày không thấy, đáy lòng của nàng dĩ nhiên nổi lên một tia nhớ nhung, chẳng lẽ nàng thật sự cuồng ngược, một ngày không bị ngược đãi liền cả người bất an?

Thục Vũ Chi thấy nàng thật lâu không nói lời nào, chậm rãi ngẩng đầu lên, lại phát hiện nàng một mặt vẻ mặt trầm tư, do dự một chút, hỏi: “Điện hạ có việc gì sao?”

Ti Mộ Hàm sửng sốt một chút, chợt phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói: “Không có chuyện gì.”

“Điện hạ nếu có chuyện cần xử lý thì cứ đi, không cần cùng ta.” Thục Vũ Chi nhẹ giọng nói.

Ti Mộ Hàm cười nói, “Không chuyện gì, dùng qua ngọ thiện xong, ta mang ngươi dạo quanh phủ một chút, Chương Thiện tuy là quản gia, thế nhưng nội viện này nàng không tiện quản, sau này liền do ngươi đến quản lý.”

Thục Vũ Chi ngạc nhiên, “Điện hạ, ta chỉ là Sơ thị!” Nàng đemhậuviện giao cho hắn xử lý? Liền ngay cả trắc phu cũng không có tư cách này, nàng thế nhưng muốn đem quyền lợi quản lýhậuviện này giao cho hắn!

Liền ngay cả Thục Thanh bên cạnh sau khi nghe cũng sợ hết hồn.

“Bản điện tạm thời chưa tìm được người thích hợp.” Ti Mộ Hàm vẫn như cũ mỉm cười nói, thế nhưng đã thay đổi xưng hô, “Cho nên trước khi chính quân vào phủ, sự tình quản lýhậuviện này trước hết do ngươi đến phụ trách.”

Thục Vũ Chi nhìn chăm chú nàng một lát, mới gật đầu: “Vũ Chi tuân mệnh.”

Chỉ là Thục Thanh lại lo lắng, Thập Lục điện hạ này đến tột cùng đang suy nghĩ gì? Bây giờ đem quyền lợi quản lýhậuviện giao cho công tử, tương lai chính quân vào cửa, nếu người là hẹp hòi không thể dung chứa người khác, e sợ công tử không dễ chịu, hắn cắn răng, cho dù sẽ phải chịu chỉ trích cũng không kịp nghĩ, “Điện hạ, này không hợp quy củ!”

Ti Mộ Hàm chưa từng để ý tới hắn, trái lại mỉm cười nhìn Thục Vũ Chi, “Vũ Chi nếu không muốn, bản điện sẽ tìm người khác là được.”

Thục Vũ Chi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Vũ Chi đồng ý vì điện hạ phân ưu.”

“Công tử!” Thục Thanh vội la lên.

Thục Vũ Chi quay về phía hắn cười nói: “Cha nuôi, ngươi chớ nói nữa.” Sau đó đứng lên, quay về phía Ti Mộ Hàm trịnh trọng thi lễ một cái, “Vũ Chi tất nhiên sẽ toàn lực làm, sẽ không để cho điện hạ bận tâm.”

Ti Mộ Hàm đi tới bên cạnh hắn, nắm hắn tay, ý tứ sâu xa nói: “Cái kia tất cả liền gian khổ Vũ Chi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.