Nữ Hoàng Hậu Cung 3000

Quyển 1 - Chương 27: Không thẹn với lương tâm




“Thập Lụchoàngmuội đang suy nghĩ gì?” Ti Mộ Dung thấy nàng đột nhiên thất thần, nghi hoặc hỏi.

Ti Mộ Hàm phục hồi tinh thần lại, “Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi.”

Ti Mộ Dung cũng không hoài nghi, “Trở về để hạ nhân làm cho ngươi chút canh giải rượu, cố gắng ngủ một giấc là không sao.”

Ti Mộ Hàm mỉm cười nói: “Đa tạ Ngũhoàngtỷ quan tâm.”

Xe ngựa trên đường cái từ từ mà đi.

Lặng im một hồi lâu sau, Ti Mộ Dung bỗng nhiên mở miệng nói: “Thập Tamhoàngmuội đột nhiên xuất hiện, là vì Thập Lụchoàngmuội?”

Ti Mộ Hàm ngạc nhiên: “Ngũhoàngtỷ làm sao cho là như thế?”

“Đoán.” Ti Mộ Dung khẽ nói, mặc dù nói là đoán, thế nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Ti Mộ Hàm lắc đầu một cái: “Ngũhoàngtỷ, ta cùng Thập Tamhoàngtỷ cũng không giao tình, này ngươi cũng biết, hơn nữa vừa mới ta cũng vẫn ở đó, làm sao có thời gian đi thỉnh Thập Tamhoàngtỷ?”

Ti Mộ Dung nói: “Ngươi không phải đi thay y phục một lúc sao?”

Ti Mộ Hàm bật cười nói: “Ngũhoàngtỷ, dù khi đó ta cho người đi thỉnh, Thập Tamhoàngtỷ cũng không tới nhanh như vậy a?”

Ti Mộ Dung nhìn nàng một lát, “Thật sự không phải ngươi?”

Ti Mộ Hàm lắc đầu một cái, nghiêm mặt nói: “Không phải.”

“Vậy thì kỳ quái, Thập Tamhoàngmuội làm sao xuất hiện khéo như thế, hơn nữa còn vì kỹ tử đó cầu xin?” Ti Mộ Dung nghi ngờ nói, “Lẽ nào thật sự trùng hợp như vậy?”

Nếu như những người khác cầu xin, nàng chưa chắc sẽ nể tình, chỉ là cha đẻ Thập Tamhoàngmuội chính là Minh quý quân, hắn tuy làhoàngtử Nam Chiếu quốc kết giao, nhưng nhiều năm yên phận, cũng coi như được mẫuhoàngcoi trọng, mà Thập Tamhoàngmuội luôn luôn không hỏi triều chính, ở Lễ bộ cũng chỉ là chức vụ nhàn mà thôi, làm việc lĩnh bổng lộc, nhưng cũng bởi vì nàng loại tâm thái chủ động không hỏi chính sự này đạt được tâm mẫuhoàng, là người được ban thưởng nhiều nhất trong chúnghoàngnữ.

Ti Mộ Hàm suy nghĩ một chút, nói: “Nếu thật trùng hợp cũng không kỳ quái.”

Ti Mộ Dung trầm ngâm chốc lát, cười nói: “Có lẽ là ta lo xa rồi, Thập Lụchoàngmuội đừng thấy lạ.”

Ti Mộ Hàm cười cợt, “Ta không có chuyện gì, Ngũhoàngtỷ thật sự yêu thích Cẩm công tử kia?”

“Một kỹ tử mà thôi.” Ti Mộ Dung cười lạnh nói, “Nhưng nếu Cửuhoàngmuội muốn cùng ta cướp, vậy thì nhìn nàng có bản lãnh hay không?”

Ti Mộ Hàm lặng im.

“Thập Lụchoàngmuội tựa hồ không đồng ý ta?” Ti Mộ Dung thấy thế, thiêu mi hỏi.

Ti Mộ Hàm cười khổ nói: “Ta cũng không phải là không đồng ý Ngũhoàngtỷ, chỉ là, trong lúcnữtử tranh đấu, hà tất dính dáng đến nam tử vô tội? Cẩm công tử lưu lạc phong trần, đã là bất hạnh.”

Ti Mộ Dung nghe vậy, nhíu mày lại: “Vừa mới Thập Lụchoàngmuội bỗng nhiên ly khai, cũng là bởi vì nhẹ dạ?” Nàng vẫn kỳ quái lúc đó nàng ấy đột nhiên luống cuống, sau đó lại thái độ khác thường đối với Cẩm công tử kia, nói ra lời nói khinh bỉ, nguyên lai càng là bởi vì nhẹ dạ?

Thập Lụchoàngmuội này…

“Ngũhoàngtỷ, ta chỉ là không muốn nhìn thấy người vô tội thụ hại thôi.” Ti Mộ Hàm thản nhiên thừa nhận.

Ti Mộ Dung lắc đầu một cái, thở dài nói: “Thập Lụchoàngmuội, thân là ngườihoànggia, quá mềm lòng cũng không phải là chuyện tốt.”

Ti Mộ Hàm thùy thùy mi mắt, nghiêm mặt nói: “Hoàngmuội chỉ cầu không thẹn với lòng.”

“Ngươi…” Ti Mộ Dung kinh ngạc nhìn nàng, hồi lâu, mới thở dài lên tiếng, “Cũng tốt, ngươi có thể có loại xích tử chi tâm này, ngược lại cũng không tính chuyện xấu.”

Ngược lại có nàng che chở nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, người lòng dạ mềm yếu như vậy, mặc kệ mẫuhoàngthái độ làm sao, cũng tuyệt đối không làm nổi lên sóng gió gì được.

“Điện hạ, Thập Lục điện hạ phủ đệ đến.” Ngoài xe ngựa, Lý Ngọc mở miệng bẩm báo.

Ti Mộ Hàm xuống xe ngựa, đối với Ti Mộ Dung trên xe ngựa nói: “Ngũhoàngtỷ cũng mệt mỏi, liền sẽ không mời Ngũhoàngtỷ đi vào.”

Ti Mộ Dung gật gật đầu, hạ màn xe xuống, hạ lệnh Lý Ngọc ly khai.

Lúc này, Chương Thiện theo phía sau cũng xuống xe ngựa, đem xe ngựa giao cho môn phòng đánh xe hồi mã phòng.

Ti Mộ Hàm nhìn nàng một cái, nói: “Đi vào trước rồi nói sau.”

Chương Thiện lĩnh mệnh: “Dạ.”

Một nén nhang sau, thư phòng.

Ti Mộ Hàm làm ấm trên giường nhỏ, hỏi: “Thập Tamhoàngtỷ là ngươi mời tới?”

Chương Thiện nói: “Dạ đúng.”

“Nhanh như vậy?” Ti Mộ Hàm nghi hoặc, lộ trình từ Nhược Thủy Tam Thiên lâu đến Thập Tamhoàngnữphủ có một đoạn.

Chương Thiện nói: “Tiểu nhân mới ra Nhược Thủy Tam Thiên lâu liền gặp phải thập Tam điện hạ.”

“Thì ra là như vậy.” Ti Mộ Hàm hiểu rõ, “Nói như vậy, Thập Tamhoàngtỷ có khả năng thật cùng Cẩm công tử quen biết?”

Chương Thiện nói: “Tiểu nhân không biết.”

Ti Mộ Hàm nhìn nàng một cái, “Bản điện không phải bảo ngươi tự xưng tên sao?”

“Tiểu nhân tin tưởng điện hạ đã nhớ kỹ tên tiểu nhân.” Chương Thiện cúi đầu nói, “Hơn nữa quy củ chính là quy củ, tiểu nhân không dám vi phạm.”

Ti Mộ Hàm nhíu nhíu mày, “Tùy ngươi vậy.”

“Tạ điện hạ.” Chương Thiện nói: “Điện hạ còn có dặn dò?”

Ti Mộ Hàm nghĩ một hồi, nói: “Ngươi đi phòng thu chi lấy chút bạc, lại đi tìm Thập Tamhoàngtỷ một lần, để cho nàng đứng ra đem Cẩm công tử chuộc khỏi Nhược Thủy Tam Thiên lâu, sắp xếp cẩn thận.” Nếu giúp người, vậy thì giúp đến cùng đi, “Chuyển cáo nàng, nhân tình này tương lai ta nhất định trả lại nàng.”

Tuy rằng lần này có Thập Tamhoàngtỷ đứng ra, hai vị đại Phật kia không có ra tay, thế nhưng không biểu hiện các nàng liền nuốt trôi cơn giận này.

Cẩm công tử kia nếu như muốn một đời bình an, tốt nhất lập tức ly khai kinh thành.

Chương Thiện chần chờ nửa khắc, “Tiểu nhân lĩnh mệnh.” Chợt xoay người ra thư phòng.

Ti Mộ Hàm nằm trên giường nhỏ ấm áp, trở nên trầm tư, nàng cùng Thập Tamhoàngtỷ không quen, nhưng lần này nàng ta vì sao ra tay giúp nàng đây?

“Oành ——”, bỗng nhiên bên trong thư phòng yên tĩnh truyền đến một tiếng tiếng vang ầm ầm.

Nàng bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy phía sau thư phòng, trong phòng ngủ lao ra một nam tử vẻ mặt đầy giận dữ.
“Ngươi sao lại ở đây?” Tuyết Noãn Tịch, hắn sao lại ở đây? Hơn nữa còn trốn vào tẩm phòng của nàng?

Tuyết Noãn Tịch khí thế hùng hổ nhằm phía nàng, đem nàng từ trên giường ấm kéo dậy, giận dữ hét: “Ti Mộ Hàm, ngươi hỗn đản này, ngươi lại muốn vì một kỹ tử chuộc thân, hơn nữa còn muốn ẩn nuôi?”

Quá đáng, thật quá đáng!

Hôm nay hắn vừa mới thuyết phục chính mình tiếp thu Thục Vũ Chi kia, còn tặng hắn ta nhân sâm ngàn năm dùng bồi bổ thân thể, hơn nữa tha thứ nàng đêm qua nói xấu, cố ý đến đây đưa kiếm cho nàng, thuận tiện giải thích một chút sự tình Ninh vương muốn kết hôn hắn.

Nhưng không nghĩ tới cư nhiên để hắn phát hiện nàng muốn ở bên ngoài dưỡng nam tử, hơn nữa còn là kỹ tử!

Nàng tại sao có thể như vậy, tại sao có thể!

“Ti Mộ Hàm, ngươi quá đáng, một kỹ tử ngươi cũng muốn, ngươi vô liêm sỉ! Ngươi hỗn đản!” Tuyết Noãn Tịch tức điên, hung hăng mắng to, tựa hồ không lo lắng sẽ có người nghe thấy, cuối cùng mắng mệt mỏi, dùng hết từ mắng người, liền tâm hung ác, mở miệng lớn hướng về phía nàng tàn nhẫn mà táp tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.