Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 3-1: Ngài Nguyên soái bị trục xuất đến địa cầu




“Boa, cậu còn nhớ hai mươi bồn thực vật mấy ngày hôm trước đưa tới đây không?”

Ngay khi Boa đang chìm ngập trong bể tình, thủ trưởng của hắn bỗng nhiên gọi hắn vào văn phòng, vừa mở miệng liền nhắc tới chuyện Boa để ý nhất.

Boa kéo kéo mũ trên đầu, thật cẩn thận hỏi: “Bọn họ ở trong này thích ứng rất tốt, xin hỏi… có cái gì… không đúng sao?”

“Ân, là có điểm không đúng.” Thủ trưởng tuy rằng cười tủm tỉm, nhưng lời nói ra lại giống như một chậu nước ấm nện xuống đầu Boa, “Trải qua điều tra, những thực vật đó thuộc trường hợp di dân phi pháp, Cục di dân đã kiểm tra xác nhận chuyện này, cậu kiểm kê một chút, buổi chiều sẽ có người tới trục xuất bọn họ về nơi cũ.”

Rất lớn — sấm sét giữa trời quang!

Boa ngây ngốc mơ hồ trở lại phòng làm việc của mình, vừa vào cửa liền thấy chồng yêu được mình đặt trên bàn công tác bên cạnh xanh hoá mà dịu ngoan nở hoa, Boa hai mắt đẫm lệ giàn giụa nhào qua, chồng yêu cũng trước sau như một, (Boa tự cho là) dịu dàng mà không mất cường ngạnh đem hắn kéo vào trong ngực.

“Cưng ơi, em đã mang thai a a a! Bọn họ lại muốn trục xuất anh về, vậy phải làm sao bây giờ a a a a —— ”

Chồng yêu không nói, đáp lại hắn chính là cái ôm càng thêm mãnh liệt (?!).

Chậm rãi, Boa bình tĩnh trở lại, giãy khỏi ôm ấp lưu luyến không rời (?), đi đến chỗ hai mươi cây thực vật bắt giữ cùng ngày chỉnh phê đưa đến đây, khi tầm mắt dừng tại cây đại thụ ở góc tối kia, trong lòng hắn có chủ ý.

Cây kia cũng thực hiếm thấy! Ít nhất thoạt nhìn không giống như là thực vật của bản tinh cầu, dù sao cấp trên chỉ nói là đưa hai mươi bồn thực vật trở về, hắn tính sai một gốc cây cũng không có gì đúng không?

Vì thế, Liên các hạ cứ không rên một tiếng như vậy bị người trục xuất đến địa cầu.

Quá trình vận chuyển tương đối thuận lợi, nhưng mà chờ đến khi nhóm ngài Nguyên soái tới bưu cục địa cầu, nhân viên công tác của bưu cục địa cầu phát sầu: trong bưu phẩm trả về có một thân cây —— nó rất rất lớn.

Nhìn kết cấu khu nhà trọ nơi này, người đưa thư cảm thấy chuyện này thật không dễ làm, hắn không cho là người ký nhận bưu phẩm có chỗ có thể nhận lấy một thân cây lớn như thế.

Người đưa thư chỉ biết là bưu kiện trả về này có hạt giống thực vật, nhưng mà trong quá trình công ty bọn họ vận chuyển bởi vì bảo quản không tốt, sau đó lại bởi vì nguyên nhân không rõ bị trả về. Nghĩ đến gốc cây khỏe mạnh nhất những trong những thực vật đó, người đưa thư không rõ: rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể khiến một hạt giống bộ dạng lớn như vậy.

Khi hắn còn là thiếu niên mà có loại thuốc tăng trưởng này thì tốt rồi, tốt xấu gì cũng có thể có bộ dạng càng uy mãnh một chút.

Nghĩ đến cái này, người đưa thư trong lòng tràn đầy tiếc nuối. Trong lòng hắn nghĩ, trong tay bấm số điện thoại của người nhận là Hồ Bất Thích, điện thoại vang lên thật lâu, ngay tại người đưa thư đã chuẩn bị tốt giọng nói để nhắn lại, điện thoại được tiếp, sau một tiếng khụ thật mạnh, bên kia điện thoại vang lên một thanh âm mang theo giọng mũi dị thường nghiêm trọng.

“Xin hỏi là Bush tiên sinh phải không?” Trường kỳ sống giữa ngững người Tây Âu nên phân không rõ tên họ người đông phương, người đưa thư nghĩ sai họ Hồ Bất Thích.

“Tôi đây, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Là thế này, bưu kiện ngài của bị trả về, tôi hiện tại đang ở dưới lầu nhà ngài, xin hỏi ngài có thể ký nhận hoặc là tìm người ký nhận hay không?”

“A? Bưu kiện gì a? Ha thu —— xin lỗi! Tôi hiện tại đang tại bệnh viện…”

“Thượng đế phù hộ ngài. Bưu kiện là hai mươi bồn thực vật, trong đó có một gốc cây… Thực thật lớn.”

“A?” Hồ Bất Thích suy nghĩ nửa ngày, đốt đến đầu vựng hồ hồ cũng không nghĩ ra được là cái gì, đương nhiên, cậu nằm mơ cũng không liên tưởng hạt giống mình gửi đi với thực vật thật lớn trong miệng người đưa thư.

“Ha thu!” Lại là một cái hắt xì lớn, suy nghĩ nửa ngày cũng không ra kết quả, Hồ Bất Thích rõ ràng không muốn nghĩ, “Ngài có thể để ông George quản lý dưới lầu giúp tôi ký nhận bưu kiện.”

“Chính là… Những thực vật đó chiếm diện tích khá lớn, làm như thế nào?” Đây mới là vấn đề chủ yếu.

“A… Như này đi, hay là ngài nói một tiếng với ông George, phía sau khu nhà trọ tôi ở có một hoa viên nhỏ, gần đây bỏ không, tôi nghĩ ông George đang muốn mua một ít thực vật cảnh xanh hoá, có lẽ ông ấy sẽ thật cao hứng khi ngài đem những thực vật đó cho ông ấy.”

Vì thế, nơi ở cho ngài Nguyên soái liền như vậy được xác nhận.

Một giờ sau, ngài Nguyên soái liền phi thường quang côn (chỉ có một thân cây là anh) đứng sừng sững ở phía sau nhà trọ Hồ Bất Thích đồng học ở, đương nhiên, dưới chân của anh còn đặt chi chít những “Dã loại” đó.

Nhận được thực vật miễn phí George rất là vui vẻ, vì thế ông lấy chén nước tưới nước cho ngài Nguyên soái, như vậy, buổi tối đầu tiên của ngài Nguyên soái ở địa cầu ăn cũng được. Sau đó, vì tỏ vẻ hữu nghĩ (?), con chó Husky của ông George thuận tiện nâng lên chân sau tiểu một bãi dưới chân ngài Nguyên soái.

Đây là sinh hoạt bình thường trên địa cầu của một thân cây bình thường mà.

Bên kia, Hồ Bất Thích cúp điện thoại của người đưa thư liền đưa đưa điện thoại di động đưa cho đồng nghiệp có lòng tốt đưa tay tới, lần thứ hai co vào trong chăn, Hồ Bất Thích cảm giác trên người khó khăn tích góp từng tí một nên toàn bộ khí lực như tiêu thất, cậu cảm thấy bản thân toàn bộ hư thoát.

Kỳ thật loại cảm giác này là cảm giác cậu thường có gần đây nhất, mấy ngày trước, ngay sau khi nhận được“Đặc hiệu mẫn cảm dược” đến từ Liên không bao lâu, cậu đi tắm một cái, sau đó ngâm ngâm… tỉnh lại thì đã ở bệnh viện.

Ngay cả đồng nghiệp đưa cậu đến bệnh viện cũng không biết cậu hôn mê trong bồn tắm lớn bao lâu, hơn nữa đại khái ngâm nước lạnh nhiều, Hồ Bất Thích hôn mê suốt ba ngày ba đêm, thẳng đến sáng hôm nay mới hơi hạ sốt, đầu óc vẫn là hỗn loạn.

“Tôi đề nghị cậu tắt di động đi.” Đồng nghiệp một bên đặt di động của Hồ Bất Thích ở trên tủ, một bên lấy ra một cái quả táo, “Muốn ăn táo không? Một ngày một quả táo, bác sĩ rời xa cậu. Cậu lúc ấy cứng ngắc tựa như người thực vật, không có hô hấp, không có tim đập, dọa chết tôi.”

Hồ Bất Thích gian nan lắc lắc đầu, một lúc lâu rầu rĩ nói, “Không muốn ăn táo, cậu cho tôi một chút nước, tôi sắp chết khát.”

“Trời! Lại muốn uống nước? Như vậy không lâu sau, cậu đã uống một lít nước rồi! Cậu… muốn đi nhà cầu hay không?” Đồng nghiệp một bên hô to gọi nhỏ, một bên vẫn rót một cốc nước cho cậu.

“Chỉ là thấy khát.” Khát khao nuốt nước vào bụng, Hồ Bất Thích cảm giác mình hơi tốt lên một chút, cậu vẫn luôn tin tưởng lời mẹ nói qua: thời điểm cảm mạo phát sốt, uống nhiều nước nghỉ ngơi nhiều so với uống thuốc còn tốt hơn.

Để cốc nước qua một bên, Hồ Bất Thích híp mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ phòng bệnh vẩy vào trên người cậu, cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái, đó là một loại thoải mái trong suy yếu, nhiều người sinh bệnh đều từng lĩnh hội.

“Hey, Bush, nói thực ra, tôi cảm thấy cậu nên tìm vợ, tối thiểu tìm bảo mẫu định kỳ giúp cậu quét tước phòng một chút. Tôi cảm thấy cậu sở dĩ sinh bệnh hoàn toàn là vấn đề vệ sinh, phòng của cậu vệ sinh thật sự cần xử lý, cậu biết không? Thời điểm tôi đưa cậu tới, tóc cậu đều có bọ, chúng tôi trong tóc còn tìm thấy mầm tỏi…”

Đồng nghiệp nói liên miên cằn nhằn, hắn nói mà Hồ Bất Thích nghe giống như là từ một chỗ vũ trụ xa xôi khác truyền đến.

“Xin lỗi, Bush tôi phải đi rồi, cậu có biết, hôm nay…”

Hắn nhìn nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy.

“Tôi hiểu, tôi cam đoan đây là một lần cuối cùng. Cám ơn cậu, Tony, giáng sinh khoái hoạt, giúp tôi gửi lời thăm hỏi Sarah.” Hồ Bất Thích lí giải gật gật đầu. Hôm nay là đêm trước lễ giáng sinh, ngày cả nhà đoàn viên, Sarah là bà Tony, bọn họ hẹn nhau cùng đi đến nhà cha mẹ đón giáng sinh cộng thêm năm mới.

“Năm mới tốt lành, chúc cậu an khang.” Mỉm cười, Hồ Bất Thích cùng Tony cáo biệt.

“Cậu cũng vậy! Tiểu nhị, câu nói cuối cùng kia hẳn là tặng cho cậu.” Tony ha ha cười, không có khách sáo, trực tiếp cầm lấy áo khoác đi về.

Người phương Tây chính là thẳng thắn như vậy, không có nhiều khách sáo, Tony đem mình đưa vào bệnh viện đã sự giúp đỡ chiếu cố rất lớn, Hồ Bất Thích ngại phiền toái đối phương càng nhiều, huống chi là ở ngày lễ giáng sinh trọng yếu như vậy.

Bất quá nhìn Tony trước khi đi còn đóng kỹ cửa phòng bệnh, nhìn căn phòng vắng vẻ, Hồ Bất Thích trong lòng bỗng nhiên cực kỳ tịch mịch.

Lễ giáng sinh là ngày đoàn viên, trên đường cao tốc đều là xe chở đầy quà tặng cùng chúc phúc, cho dù đường xá xa xôi, mọi người cũng sẽ nghĩ biện pháp cùng người nhà đoàn tụ, mà làm người đông phương quê Hồ Bất Thích cũng có ngày hội này, mà chờ đến ngày tết trung thu trên ý nghĩa là tết âm lịch của nười dân trong nước, thân ở nước Mỹ Hồ Bất Thích lại thường thường không có vài ngày nghỉ có thể về quê.

Lại nói tiếp, cậu đã thật lâu không có hảo hảo đón tết âm lịch, nơi này mặc dù có CHINA TOWN, chính là không khí tết âm lịch nơi đó lại giống như ở Hongkong, đối với Hồ Bất Thích mà nói, một chút cảm giác cũng không có, mỗi khi đến thời gian này, cậu mới cảm thấy chỗ này không phải quê hương.

Nhìn nhìn điện thoại trên tủ, Hồ Bất Thích nghĩ nghĩ, gian nan vươn tay đem điện thoại lấy lại đây, sau đó bấm số điện thoại nhà.

Không người tiếp.

Hồ Bất Thích tiếp tục bấm số điện thoại em gái.

Không người tiếp.

Chưa từ bỏ ý định, Hồ Bất Thích bấm số điện thoại anh trai.

Nói thực ra, số này cũng không sai biệt lắm là số điện thoại cuối cùng cậu có thể gọi. Hồ Bất Thích tính cách luôn luôn tương đối nội hướng, từ nhỏ đến lớn luôn là bé ngoan sau khi tan học lập tức về nhà, đại học cũng là như vậy, không ở ký túc xá mà là trực tiếp về nhà, cũng không đi lính, trên cơ bản trong nhân sinh tình bạn quý giá có thể lưu lại cậu đều gọi (chém).

Nghe điện thoại đầu kia âm thanh đô đô, Hồ Bất Thích trong lòng bỗng nhiên rất khổ sở, mắt cũng có chút nóng.

Cậu cơ hồ có chút tuyệt vọng, nhưng mà vừa lúc đó, thanh âm anh cả từ một đầu khác truyền đến, “Uy, lão Nhị! Em như thế nào lại nổi hứng gọi điện thoại cho anh?”

Hồ Bất Thích đang ngập trong cô tịch cảm lập tức đình chỉ lan tràn.

“Em… em…” — một chữ nói nửa ngày, Hồ Bất Thích cũng không tìm được lý do bản thân gọi điện thoại.

“Muốn gặp mọi người liền nói thẳng, tìm lý do gì a, cũng không phải lên lớp lên khóa tìm lý do nói dối với giáo sư.”

Anh cả vẫn là nói trực tiếp trước sau như một, Hồ Bất Thích cảm giác ê ẩm trong lòng mình lại nhỏ chút.

“Thanh âm của em không đúng lắm, là bị cảm đi? Nói cho em biết, uống ít thuốc tây, uống nhiều nước ấm là tốt rồi, muốn anh gửi cho em ít trung dược không? A! Vẫn là để anh bảo em gái gửi cho em, anh muốn đi Châu Phi!”

“Em không sao, đã tốt hơn rồi, anh cả, anh muốn đi Châu Phi? Vì cái gì?”

“Đi cứu viện cộng thêm đi du lịch! Anh không giống em, anh từ khi vào bệnh viện là làm việc không ngừng nghỉ, đến hiện tại ngay cả biên giới cũng không bước qua, lần này cuối cùng cũng có cơ hội, mặc dù là Châu Phi, bất quá cũng không tồi.”

“Ha hả… Anh phải cẩn thận muỗi…” Anh cả vẫn là lạc quan như vậy, nghe thanh âm của anh ấy, Hồ Bất Thích cảm thấy trên người mình giống như cũng có thêm khí lực.

“… Cũng không biết xảy ra chuyện gì, lần này giá vé máy bay đặc biệt quý, may mắn bạn tốt giúp anh đặt vé…”

“Bởi vì bây giờ là lễ giáng sơn đi.” Anh cả tính cách sáng sủa lạc quan, bạn bè luôn rất nhiều, là kiểu người đi tới chỗ nào đều được hoan nghênh.

“Sách! Lại là lễ của người nước ngoài… Ôi!”

“Như thế nào nha?” Nghe thấy thanh âm anh cả bên kia, Hồ Bất Thích vội vàng.

“A… Không có gì, — có người ngoại quốc đem cơm đổ lên trên người của anh, không nói chuyện với em nữa, anh phải nhanh đi thay quần áo, anh sắp lên máy bay mà còn chưa tìm được chỗ đâu…”

Anh cả phi thường hào sảng nói xong liền cúp điện thoại, Hồ Bất Thích còn chưa kịp cùng đại ca nói câu tạm biệt liền lại nghe thấy âm đô đo từ một đầu điện thoại khác, lần này, Hồ Bất Thích lại không thấy khó chịu giống như lúc đầu.

“Đúng rồi, còn có Liên…”

Đã lâu không cùng Liên liên lạc, nhớ… anh ta quá.

Nhìn mặt trời lặn ở phía tây ngoài cửa sổ, Hồ Bất Thích chậm rãi ngồi xuống, trong lòng có —quyết định.

Cậu muốn xuất viện! Lập tức! Lập tức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.