Nữ Giúp Việc Ngoan Ngoãn Muốn Thành Hư

Chương 18: Chương 7.1




Buổi sáng lúc ra cửa, Chính Dân nói với cô tối nay anh phải thay ban giúp học đệ ở phòng máy, vì vậy buổi chiều Ô Tiêu Tình thay đồng phục hầu gái để làm việc tại quán cà phê. Hôm nay cô đến sớm vì muốn nhờ Triệu Như Nguyệt ở lại tối nay dạy cô nấu món thịt bò rượu đỏ.

"Hôm nay cậu không cần liều chết chạy về trường học à?" Bình thường Tiêu Tình có lớp học buổi sáng, lúc sắp tan ca cô luôn cực kì khẩn trương vì cô nhất định phải đến nơi làm việc của cô sớm hơn bạn trai một bước thì chuyện cô đi làm ở quán cà phê hầu gái mới không bại lộ.

"Ừ, tối nay Chính Dân phải thay ban giúp học đệ, nên anh ấy muốn tớ về nhà trước, đừng ở lại trường học đợi muộn quá."

" Chuyện cậu đi làm ở chỗ này cho đến bây giờ vẫn chưa bị phát hiện?" Buộc lại đai nơ con bướm phía sau’’ hộ Tiêu Tình, Triệu Như Nguyệt vỗ vỗ cái mông vểnh cao của Tiêu Tình."Nên nói cậu quá biết giả bộ, hay nên mắng bạn trai cậu quá ngu ngốc?"

Cái mông bị đột kích bất ngời làm Ô Tiêu Tình kinh hãi, vội vàng xoay người

lại trợn mắt nhìn Triệu Như Nguyệt."Thối Như Nguyệt, cậu làm gì trộm đậu hũ tớ?"

Chị Thụy Thụy với trưởng quán cùng đi chọn mua cà phê rồi, trong tiệm không có người quản lí, một đám người hầu nữ náo loạn cả lên, nên Triệu Như Nguyệt phải đứng ra quản lý trật tự, mặc dù trong tiệm cô là người nhỏ tuổi đáng yêu nhất, nhưng kinh nghiệm làm việc nhiều hơn những người khác rất nhiều rất nhiều.

"Cái gì? Sao mọi người cứ như chị Thụy Thụy gọi em như vậy chứ?" Rõ ràng cả người cô thơm ngát, vô duyên vô cớ tên có một chữ”Thối", thật là khiến cô cảm thấy cực kì uất ức."Đi rồi, đi rồi! Đi ra ngoài bắt đầu làm việc rồi, nếu như buổi chiều không có khách hàng, tớ sẽ không dạy cậu nấu thịt bò."

"Tớ nhất định có khách hàng." Đây cũng không phải giọng điệu tự hào, bởi vì âm thanh Ô Tiêu Tình nghe rất bất đắc dĩ."Học trưởng ồn ào đó nhất định sẽ tới kiếm tớ, lúc đang đi làm tớ làm gì có thời gian rảnh rỗi để học cùng cậu đây?"

“Tớ thế nhưng lại quên mất cái tên trạch nam đó yêu hóa trang đến không giải thích được. . . . . ." Chỉ cần Tiêu Tình có lớp học buổi sáng, thì anh ta nhất định sẽ tới tiệm báo danh."Tiêu Tình, anh ta thực sự là sinh viên lớp trên à? Sao tớ có cảm giác anh ta hình như rất rảnh rỗi?"

"Năm thứ năm đại học."

"Học thêm năm nữa?"

"Ừ, học trưởng cận thị quá nặng không cần làm lính, sau khi tốt nghiệp không cần lo lắng mà chuẩn bị thi tốt là được, nên một chút áp lực cũng không có, nhưng không biết tại sao vẫn cứ xin kéo dài thêm năm học."

"Đương nhiên cũng phải có người có thân phận tốt!" Triệu Như Nguyệt thở dài nói: "Học sinh, là nghề nghiệp hạnh phúc nhất trên thế giới."

"Như Nguyệt." Ô Tiêu Tình ngạc nhiên hỏi tới: "Tại sao cậu tốt nghiệp trung học lại không tiếp tục học lên vậy? Cậu không thích đọc sách, không thích trường học sao?"

Triệu Như Nguyệt lắc đầu một cái."Không phải, tớ là vì muốn kiếm tiền." Thật ra thì, cô vô cùng nhớ lúc sinh hoạt của học sinh, chỉ là, cô tạm thời không có biện pháp tiếp tục làm học sinh.

"Kinh tế trong nhà khó khăn sao?" Ô Tiêu Tình thấy vô cùng tiếc cho cô.

Hiện nay kinh tế trong xã hội đình trệ, giống như Như Nguyệt như vậy chỉ vì kiếm tiền mà từ bỏ học lên, Như Nguyệt cố gắng làm việc kiếm tiền, bộ dáng vất vả cần cù như không có việc gì cả ngày lêu lổng thật sự tương phản rất lớn vớ những học sinh ăn chơi lêu lổng.

"Không phải." Nhà cô nhưng là gia đìn tư sản thế gia thầy thuốc! Ông, ba, cùng với chú bác đều là thầy thuốc, kinh tế thật sự không khó khăn.

"Bởi vì tớ muốn kiếm tiền nuôi bạn trai."

"Cái gì?" Bị lời nói của Như Nguyệt dọa cho phát sợ, Ô Tiêu Tinh không dám tin há to miệng.

"Làm gì kinh ngạc như vậy?" Triệu Như Nguyệt cười, nhạo báng mình: "Tớ không phải là nuôi cái mặt trắng nhỏ* gì đó!" Cái tên kia bình thường mặt đen chùi cũng không được, cả đời lúc vận khí tới thì lại không nói được, quả thật giống như bị cả đám mây đen bao phủ, cùng với mặt trắng nhỏ này chẳng quan hệ với nhau tí nào.

Biết Triệu Như Nguyệt lâu như vậy tới nay, cô vẫn cảm thấy cô ấy là cá nhanh mồm nhanh miệng, cây rỗng ruột, thẳng tính, là người tốt, không ngờ cô ấy lựa chọn lại là cái loại đàn ông đó phải dựa vào tiền mà bạn gái kiếm được để sống.

Tình yêu, quả nhiên không có gì đạo lý nào cả.

Hai người cùng nhau đi ra phòng nghỉ, vì vậy đoạn nói chuyện về cuộc sống riêng liền kết thúc.

Cửa phòng nghỉ vừa mở, Ô Tiêu Tình liền nhìn thấy vị học trưởng đang đứng ở trước quầy vẫy tay với cô. Cố gắng kéo ra nụ cười thân thiết với khách, cô đi đến phía anh ta: "Chủ nhân, hoan nghênh trở lại. . . . . .

*mặt trắng nhỏ: trai bao

Đưa học trưởng đến khu phía sau, Ô Tiêu Tình như cũ mở menu ra trước mặt anh ta hỏi "Chủ nhân, hôm nay ngài định ăn gì? Tiêu Tình nghĩ ngài nên chọn món thịt bò hầm cách thủy, đây là món đặc biệt của đầu bếp hôm nay."

"Tiêu Tình. . . . . ." Giang Bích Ba vô cùng hưng phấn, bởi vì khát vọng của hắn rốt cuộc có cơ hội thực hiện, hắn không kìm lòng được cầm tay của cô, lần nữa nếm thử cảm giác của nữ thần trong lòng mình. Trong lúc bất chợt bị học trưởng nắm tay, Tiêu Tình rất kinh hãi, vội vàng định hất ra, nhưng lại không dễ dàng giống lần trước, vì học trưởng nắm tay cô rất chặt, không có ý muốn thả tay cô ra chút nào.

"Học trưởng, anh mau buông tay nhanh đi!" Sao đột nhiên lại như vậy? Trải qua mấy ngày nay anh ta đối với cô không phải là lấy lễ hòa nhã với nhau sao? Cô vẫn cho là hứng thú học trưởng đối với cô tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, dần dần sẽ biết chỉ là ảo tưởng thôi.

"Tiêu Tình, em làm bạn gái tôi, có được không?"

Giang Bích Ba tràn đầy khát vọng nhìn cô: "Anh không là loại đàn ông bắt cá hai tay như Kim Chính Dân, là loại đàn ông xấu không cần cũng được, nếu như là anh..., tuyệt đối sẽ không đối với em như vậy!"

"Anh nói cái gì?"

"A, thì ra em còn không biết! Ngày hôm qua bạn trai em theo học muội năm nhất Lý Dụ Dụ cùng ăn bữa tối, chuyện này đã truyền khắp cả trường rồi, nghe nói sáng sớm học muội đó nghe mọi người nói như vậy, vui vẻ tuyên bố với bạn bè cố gắng của mình công thành đoạt đất rốt cuộc đạt được thành quả không nhỏ rồi."

"Làm sao có thể --. . ." Ô Tiêu Tình không tin mãnh liệt lắc đầu. Cô không có thấy tận mắt, chắc chắn là khích bác ly gián, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng.

"Đây là sự thực, anh không có cần gạt em, gạt em là bạn trai của em, hắn ta cùng em với cô gái khác ước hẹn, thậm chí không kiêng dè chút nào cùng học muội hi hi ha ha nói chuyện phiếm trong trường học." Giang Bích Ba lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bạn học bảo anh ta chứng thực, chứng minh mình lời mình vừa nói là đúng.

Liên lạc được kết nối, Ô Tiêu Tình từ điện thoại của học trưởng ồn ào nhìn thấy mặt của học trưởng Hiếu Kiệt.

"Này! Lâm tiểu thư, cậu nói chuyện bát quái vừa nghe được nói với Tiêu Tình đi." Giang Bích Ba đưa điện thoại di động trước mặt Tiêu Tình,’’ cũng chủ động dẫn đề tài: "Ngày hôm qua bạn trai Tiêu Tình có phải cùng một học muội năm nhất ăn cơm ở phòng ăn?"

"Hả. . . . . ." Lâm Hiếu Kiệt qua màn hình điện thoại di động nhìn thấy nhìn thấy là mặt của học muội Tiêu Tình thì lúng túng nói quanh co lòng vòng: "Ồn ào, là ai để cho cậu đi nói năng lung tung thế?"

"Tôi là sợ cô ấy bị lừa gạt, Lâm tiểu thư, nếu cậu đều quen thuộc với hai người bọn họ, tại sao không dứt khoát nói ra sự thật?"

"Phá hoại nhân duyên là chuyện xui quẩy tám đời , ồn ào, cậu là muốn làm khó tôi đúng không?"

"Cậu không cần rầy rà nhiều như vậy, tóm lại, cậu nói lại chuyện kia là được."

"Tôi mới không cần!" Lâm Hiếu Kiệt đen mặt nói ra. Ở sau lưng người khác đàm luận loại tin tức vớ vẩn này thì không nói, hiện tại thì bằng hữu tốt lại muốn anh ta nói ngay trước mặt người trong cuộc, anh ta đâu có mặt dày như vậy?

Ai, thật sự là không muốn thấy mặt mũi học muội Tiêu Tình rồi.

"Lâm tiểu thư!"

"Tôi mặc kệ, muốn làm người xấu chính cậu đi mà làm, tôi mặc kệ cậu!" Sau khi nói xong Lâm Hiếu Kiệt tức giận chặn đứt trò chuyện. Ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, nếu như nội dung không phải liên quan với chuyện của mình, Ô Tiêu Tình rất có thể sẽ cười ra ngoài. Học trưởng Hiếu Kiệt ghét nhất người khác gọi là Lâm tiểu thư, trên cái thế giới này chắc cũng chỉ có học trưởng ồn ào có thể dám ngay trước mặt học trưởng Hiếu Kiệt gọi hắn như vậy.

Nhưng, bọn họ mới vừa nói những lời đó. . . . . . Để cho cô khủng hoảng không nhỏ.

Chính Dân --. . . Ngày hôm qua thật ở cùng với tiểu học muội đó sao?

Anh không phải đã đồng ý, tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện gì khiến cô đau lòng khổ sở sao? Tại sao lời nói còn văng vẳng bên tai, anh vẫn là cùng tiểu học muội đó dính líu?

"Tiêu Tình, anh nói đều là thật." Giang Bích Ba định cùng bạn tốt nói chuyện, lại phát hiện cậu ta trực tiếp tắt máy, vì vậy hắn quay đầu lại, nói rõ quyết tâm của mình với Tiêu Tình: "Loại hoa hoa công tử khắp nơi lưu tình, không đáng giá để em chung tình như thế, hãy chia tay anh ta đi! Tiêu Tình, anh nhất định sẽ an ủi em thật tốt. . . . . ."

Lời nói của học trưởng, cô không nghe vào một câu nào, cô đã rơi vào khủng hoảng của chính mình.

"Tiêu Tình." Giang Bích Ba cầm thật chặt tay của cô lần nữa. Nhưng lần này cô không có phản ứng gì.

". . . . . . Tiêu Tình?" Giang Bích Ba nghĩ thầm nhất định là lời mình vừa nói làm cô đau lòng, quả nhiên, chỉ chốc lát sau sau, nữ thần không có chút phản ứng nào trong cảm nhận của anh ta, từ từ đỏ vành mắt.

Lần này không phải chuyện đùa, Giang Bích Ba giống như nhìn thấy loại quang cảnh khó gặp, chấn động nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sắp muốn khóc của cô.

Đúng, đây chính là phó bộ dáng đẹp đẽ động lòng người, hắn thấy điên cuồng rồi, từ đó biến thành người hâm mộ của cô, đối với vẻ mặt của cô nhớ mãi không quên. . . . . .

Lấy điện thoại di động ra theo bản năng, Giang Bích Ba không đành lòng để tuyệt cảnh khó gặp cứ như vậy biến mất, liều chết chụp bộ dáng Tiêu Tình khóc động lòng người từ mọi góc độ.

"Này! Anh làm gì thế? Không cho phép chụp!"

Đứng ở quầy bị bữa ăn Triệu Như Nguyệt phát hiện khách hàng chỗ đó có cư xử không đúng, vội vàng vọt tới ngăn cản Giang Bích Ba, khi cô chạy tới bên cạnh Tiêu Tình, Tiêu Tình vừa đúng lúc cảm xúc vỡ tràn khóc lên.

Lâm Hiếu Kiệt sau khi cúp điện thoại, ngồi cũng không xong, đứng cũng

không được, sách đặt ở trước mặt vẫn dừng lại ở cùng một tờ, căn bản cũng không có mở thêm trang nào.

Bởi vì chuyện tốt nhất thời của mình, miệng rộng mà mang tin bát quái của học đệ Chính Dân nói cho bạn tốt nghe, mới gặp phải chuyện như vậy.

Nhưng điều này cũng không thể trách anh chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.