!!!
Thân thể hoàn toàn dính sát vào cửa khiến Tần Xuyên đột nhiên không kịp phòng ngừa hướng bên trong mà lảo đảo.
"... Loan Loan!" Dựa nghiêng trên đầu giường, sốt cao 38.9℃ bị lệnh cưỡng chế nằm nghỉ ngơi cho tốt vị thiếu niên nào đó thấy thế một lòng nhắc tới, thân thể bỗng nhiên bật lên ngồi thẳng đậy, nhíu lại hàng mi tinh xảo quát khẽ: "Mau tránh ra!"
Phong Hoa mắt thấy Tần Xuyên liền phải hướng trong ngực chính mình nhào lại đây, nhanh tay lẹ mắt một cái nghiêng người nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát.
Mà Tần Xuyên...
' Thình thịch ——' một tiếng, liền té lăn trên mặt đất.
Mặt hướng xuống đất mà đập.
Thấy thế, Tô Mạch nhàn nhạt phun ra một hơi, nói: "Loan Loan em không có việc gì liền tốt rồi."
Tần Xuyên: "..."
Một lòng một dạ tức khắc bùm bùm nổ đến rơi rớt tan tác.
"Uy, tôi nói tiểu tử Tô Mạch cậu này, trọng sắc khinh bạn cũng đến phải có cái giới hạn đi? Bổn thiếu gia lớn như vậy rồi cậu lại nhìn không thấy sao? Cũng không biết lo lắng cho tôi một chút..."
Tần Xuyên giơ tay xoa xoa cái cằm tuấn mỹ soái khí xém bị trật của chính mình, một bên từ trên mặt đất đứng dậy.
Động tác dù chật vật cũng không mất đi chút ưu nhã nào.
Ngữ điệu chỉ trích lại ngầm có ý ai oán.
"Nói tốt làm bạn thân cả đời đi, ai thoát độc thân trước là cẩu đâu..."
Tần Xuyên một bên bất mãn oán giận, một bên xoa xoa cằm, vỗ vỗ tro bụi trên ống quần vốn dĩ cũng không tồn tại.
Rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Sau đó, thanh âm trong miệng đột nhiên im bặt.
Chỉ thấy nữ hài một thân khoác trang phục cùng loại với phong cách hầu gái lolita điềm mỹ, khuôn mặt nhỏ mỹ diễm lưu chuyển từ ngây ngô lột xác lại lột xác thành vũ mị, cánh môi đỏ bừng kiều diễm ướŧ áŧ, màu đen tóc dài hơi hơi hỗn độn.
Tần Xuyên chỉ vào Phong Hoa, "Cô cô cô, cô chính là..."
—— Cô chính là nữ nhân cùng Tô Mạch ở trong phòng ooxx triền miên?!
Tần Xuyên một hơi không có kịp thời nhả ra lời nói liền cứ như vậy bị chặn ở trong cổ họng.
Phong Hoa thu hồi ánh mắt, hướng phía Tần Xuyên nhàn nhạt gật đầu, chợt bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng dẫm lên tiểu giày da đen tuyền, lướt qua thân thể Tần Xuyên, đem khay đựng thức ăn trong tay giao cho người máy AI, "Phiền toái ngươi đưa đi xuống."
"..."
Người máy AI vươn cánh tay máy móc vững vàng mà tiếp nhận, đôi mắt đèn chỉ thị sáng lên, tỏ vẻ chính mình đã biết —— không có cách nào, ai kêu thiếu gia hạ lệnh muốn nó vĩnh viễn câm miệng đâu?
Trực tiếp kéo một phen ghế dựa qua ở mép giường ngồi xuống.
Ánh mắt từ trên người thiếu niên tinh xảo nhẹ nhàng đang dựa nghiêng trên đầu giường đảo qua, nhướng nhướng lông mày, thần sắc nghiền ngẫm cười.
"Sao lại thế này, nghe William thúc thúc nói, cậu thế nhưng sốt cao đến 38.9℃?"
Tần Xuyên dùng ngón tay thon dài vuốt ve cái cằm tuấn mỹ còn có chút đau của chính mình, hơi hơi cong lên khóe môi tươi đẹp từ đó lại treo một mạt ý cưới bất cần đời, có điểm ý vị thâm trường nói:
"Từ sau khi nhận thức cậu, tôi cho tới bây giờ không có nhìn thấy qua bộ dáng như hiện giờ...' suy yếu ' quá độ đâu."
Nhân miêu nhân thể mạnh hơn người thường không ít, bất quá điều này cũng phải nhờ sự quyết định bởi huyết mạch của bọn họ.
Huyết mạch bên trong, có phân chia cấp thấp và cấp cao.
Càng là huyết mạch cấp cao, ở phương diện nào đó liền càng cường đại.
Tô Mạch là người thừa kế một chi cổ xưa quý tộc thế gia, trong thân thể chảy xuôi tự nhiên là huyết mạch thượng đẳng, theo lý thuyết sẽ không như nhân loại bình thường tiểu bệnh tiểu đau.
Cho nên, Tần Xuyên rất tò mò, hắn như thế nào đem chính mình lộng tới ' suy yếu ' như vậy?
Bỗng nhiên, thiếu niên dung mạo tuấn mỹ trên môi lưu chuyển ra vài phần tà khí, "Đúng rồi, cậu sẽ không phải bởi vì là cùng nhà cái cô bé kia..."
823 words.