Khăn trải giường màu đen từ lụa tơ tằm mong mang mềm mại phủ trên thân thể oánh bạch mảnh khảnh của nữ nhân, nàng bị làm cho nổi bật đến càng thêm dụ hoặc câu nhân.
Mái tóc dài đen nhánh như thác nước chảy xuôi từ vai ngọc xuống dưới, hờ hững che đậy phong cảnh ngây ngô mà tốt đẹp trước ngực nàng.
Đôi chân mảnh dẻ thon dài kia đang gắt gao câu móc cuốn lấy hắn.
Chân nàng trắng nõn, ở trong giữa không trung nhộn nhạo giơ ra uốn cong tạo nên vô số độ cung mỹ lệ xinh đẹp.
Trên mắt cá chân treo một cái lục lạp màu bạc nhỏ xinh, có tiết tấu ' đinh linh linh...' thanh thúy.
Còn mái tóc xinh đẹp mà mềm mại có ánh kim sắc kia của người đàn ông thì hơi hơi phập phồng nhảy lên, thái dương cùng tóc mai ẩn ẩn chảy ra những gọt mồ hôi trong suốt gợi cảm.
Hơi thở dần dần trở nên thô nặng, chần chờ thấp giọng hỏi: "Em... là ai?"
"... Loan Loan?"
"Thẩm Loan."
Thân thể thiếu niên bỗng nhiên cứng đờ.
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng ngọt ngào.
Tô Mạch bỗng nhiên mở to mắt, đồng tử màu lục đậm hiện lên một tia mê mang, có vẻ như còn không biết hôm nay là hôm nào.
Đôi mi nhỏ dài nồng đậm tựa lông quạ chậm chạp chớp chớp, mới dần dần phục hồi tinh thần lại.
Chợt thật dài phun ra một hơi, lẩm bẩm tự nói: "Nguyên lai, là mơ..."
Bốn phía là hoàn cảnh quen thuộc, cảnh trong giấc mộng kia, chính là ở... trên cái giường này.
Người đó tên Thẩm Loan, bị hắn đè dưới thân muốn làm gì thì làm, từ ngây ngô non nớt nở rộ ra các loại tư thái quyến rũ...
[ Đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Tô Mạch, độ hảo cảm +5, tiến độ công lược hoàn thành 15! ]
Ngừng!
Tô Mạch mệnh lệnh chính mình không thể tiếp tục tưởng tượng nữa, không cần hồi ức hình ảnh hương diễm trong giấc mộng đó.
Một thân lửa nóng mới dần dần bình ổn xuống.
Tô Mạch bỗng nhiên lại hơi hơi cứng đờ thân thể, máu toàn thân nháy mắt dâng lên trên mặt.
Hắn, hắn hắn hắn thế nhưng ——!!
...
Ngày thứ hai.
Thiếu niên lười biếng xuống lầu.
Bỗng nhiên, bước chân ngừng lại.
Không biết từ nơi nào, ẩn ẩn truyền ra một trận hương khí đủ để gợi lên con giun trong bụng người ta.
Cặp đồng tử xinh đẹp cao quý chợt sáng ngời, lập loè ánh sáng blingbling, sau đó bước chân đã không chịu khống chế bước theo hương khí, hắn muốn đi tìm.
So với địa cầu, Miêu tinh đã là nền văn minh cao cấp.
Một đám các nhà khoa học nghiên cứu chế tạo ra thứ có thể thay thế được đồ ăn, bổ sung năng lượng dinh dưỡng cho thân thể hoạt động.
Bọn họ cho rằng, Nhân miêu có được đại não thông minh không nên đem thời gian lãng phí ở trên những thứ nhỏ nhặt như việc ăn cơm này.
Một lọ dịch dinh dưỡng cao cấp hiệu quả có thể gấp lọ cấp thấp tận 10 lần.
Cứ như vậy, dịch dinh dưỡng dần dần thay thế được đồ ăn.
Ở trên Miêu tinh, chỉ có số ít quý tộc cổ xưa mới vẫn còn duy trì thói quen nấu cơm.
Tỷ như, Tô gia.
Nhưng không có cái đầu bếp nào làm được đồ ăn, có thể... thơm như vậy.
Miêu, là một loại sinh vật có lòng hiếu kỳ vô cùng nặng.
Tô Mạch tò mò đến tâm ngứa, tiến vào đến phòng bếp nơi chính mình chưa bao giờ đặt chân qua...
Một đêm ngủ ngon, tỉnh lại tất nhiên bụng đói kêu vang.
Phong Hoa hỏi hầu gái, kết quả được đến... một lọ dịch dinh dưỡng.
Dịch dinh dưỡng tề tuy tốt bất quá hương vị thì không ra làm sao, thậm chí có thể nói thứ đó còn muốn độc hại cho vị giác của nữ hoàng bệ hạ tôn quý.
Bởi vậy, Phong Hoa đành phải thở dài, chính mình động thủ cơm no áo ấm.
Nàng đơn giản làm một mâm cơm chiên.
Mở lửa, lấy nồi, trang trí lộng lẫy.
Bưng lên mâm mới quay người lại vừa lúc gặp phải Tô Mạch.
Nàng hơi hơi kinh ngạc nhướng mi lên, "Thiếu gia?"
Người sau... như đã làm cái chuyện chột dạ gì đó, ánh mắt mơ hồ.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, quỷ dị đỏ lên.
·
·
774 words.