Nam Cung Hàn một đường bế Dạ Tuyết phóng về phía trước,gió gào thét bên tai.
Dạ Tuyết ngẩng đầu nhìn gương mặt góc cạnh,như chạm khắc của nam tử,môi mỏng mím nhẹ , mặt nạ bạc che khuất hơn nửa khuôn mặt,nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời tinh anh.
Cũng không giãy giụa,dù sao với thực lực của hắn?nếu đánh tay ngang hắn nhưng là thắng tuyệt đối.
Nàng cũng không cảm nhận được sát khí từ hắn,vậy an ổn là tốt nhất.
Có phương tiện di chuyển tiện nghi ngu mới không chiếm.
Về phần tiểu Hiên,hắn tìm không thấy chắc sẽ về Dạ gia thôi.
Nghĩ vậy,Dạ Tuyết nhắm mắt lại,hơi giãy nhẹ tìm một tư thế thoải mái hơn,thở nhẹ ra một hơi bắt đầu đi tìm chu công.
Mà Nam Cung Hàn đang phóng đi,chợt nhận ra bé trên tay mình hơi xê dịch thân mình,sau đó thả lỏng cơ thể thì cúi xuống nhìn,hắn ngạc nhiên khi thấy bé nhắm mắt ngủ ngon lành...0.O
Hắn dở khóc dở cười,nằm trên tay người lạ mặt cũng có thể ngủ?? Đây là cỡ nào vô tâm vô phế?
Bất quá nàng ngủ chứng tỏ nàng tin tưởng mình không hại nàng đi.
Nghĩ vậy trog mắt hắn là tràn đầy sủng nịch cùng dịu dàng.
Hắn thả chậm cước bộ,thu liễm khí tức tìm một cành cây rậm rạp vững chắc nhẹ nhàng đáp xuống.Ôm lấy thiên hạ trên tay ngồi xuống.
Hắn ngẩng đầu lên vừa vặn thấy Hiên Viên Triệt hoá thân thành kim long bay vút qua vừa bay vừa gào thét “lão bà“.Khẽ nhíu lông mày.
Kim Long?
Tên tiểu bạch kiểm luôn hô to hô nhỏ vật nhỏ “lão bà” là Kim Long?
Trong ánh mắt loé qua một tia ý tứ.Bất quá nhìn xuống Dạ Tuyết,ánh mắt lại vô cùng ôn nhu.
-”Ta mới mặc kệ là Kim Long vẫn là Bạch Long,vật nhỏ,nàng chỉ có thể là của ta”
Đưa tay vào túi áo,hắn lấy ra một bình dược thuỷ,đổ vào tay,sau đó vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng.
Khuôn mặt nam tính dưới tác dụng của thuốc dần tan rã,hé ra một khuôn mặt tuyệt mĩ.
Hắn say mê nhìn nàng,ngón tay vuốt nhẹ qua làn môi,khom người,bạc môi nhẹ nhàng đáp xuống đôi môi mê người kia,nhẹ nhàng khắc hoạ đường nét làn môi nàng.
Ân,thật ngọt,hệt như hắn suy nghĩ.Có chút tham lam mút mút đôi môi ngọt ngào kia.
Bàn tay hạnh kiểm xấu không tự giác di chuyển khắp nơi.
Thiên hạ phát dục tốt lắm,những đường nét cơ bản đã hình thành.Nơi cần lồi đã lồi,lõm đã lõm.
Hắn có chút không không chế,nụ hôn dần lan xuống cổ,xương quai xanh.
Dạ Tuyết đang trong giấc ngủ chợt có cảm giác có cái gì ẩm ướt lướt qua tai,qua cổ nàng,nhột nhột,thỉnh thoảng còn phun nhiệt khí thì khó chịu hơi hơi né đi,lại không nhịn được tràn ra rên rỉ nhỏ.
Nam Cung Hàn nghe giọng Dạ Tuyết khe khẽ than thở thì lí trí dần dần mờ đi.Trong ánh mắt những điểm đỏ dần hội tụ.
Bất quá,ngay sau đó hắn mãnh dừng lại.Thở dốc.
Không được.
Nàng còn quá nhỏ.
Hắn cắn răng kìm chế xao động trong lòng.
-”Chết tiệt“. Hắn gầm nhẹ một tiếng
Chỉ là hôn thôi mà đã nổi lên phản ứng.Hắn khi nào thì tự chủ trở nên như vậy yếu kém.
Cười khổ.Nàng quả nhiên là khắc tinh của hắn.Đặt nàng xuống thân cây,cởi áo bào bao nàng chặt chẽ.Thiết lập một cái kết giới bằng chiến khí sau đó nhún chân phóng đi.
Hắn nhớ không lầm gần đây có một con suối đi.
Hắn cần nước lạnh.
Nam Cung Hàn không biết hắn rời đi nàng chưa đến một khắc,lại vô tình khiến cho tình địch nhiều thêm một tên.Nếu biết,hắn thà cắn răng chịu đựng cũng sẽ không đi tắm nước lạnh.
-----------------------------------
Dạ Tuyết hồn nhiên không biết có một nam nhân vì nàng suýt nghẹn chết.=))) Nàng bị tiếng gầm của Hiên Viên Triệt trên trời làm cho tỉnh lại.
------------
Hiên Viên Triệt bay đi bay lại trên không hô to “lão bà” nhưng không nhận được đáp lại.Ánh mắt đỏ lên.
Nam nhân kia mang hắn lão bà đi nơi nào? Không lẽ là trở về Dạ gia?Nghĩ vậy hắn hoá thân về nhân hình, phóng nhanh về phía Dạ gia.
------------------
Hiên Viên Triệt không biết Nam Cung Hàn lúc bế Dạ Tuyết,hắn dùng chiến khí bao lấy tai nàng nên nàng không nghe được gì.
Mà vừa mới Nam Cung Hàn đi quá vội chỉ kịp thiết lập kết giới quên mất việc này nên Dạ Tuyết mới nghe được tiếng gọi của hắn tỉnh dậy,mà hắn lại phóng về Dạ gia.
Hai người cứ như vậy bỏ qua nhau.
Kết quả,Dạ Tuyết mở mắt ra thấy trời đã về chiều.Mà nàng nằm cheo leo trên một cành cây.
Nàng mở to mắt trong đầu một đống dấu chấm hỏi.
Tên nam nhân kia vì sao lại mang nàng đặt ở đây a?
Hơi mím môi lại chợt nhận ra môi hơi tê,chớ không phải nàng ngủ mê bị kiến cắn?Nam nhân xấu xa.Lại đặt nàng nơi rừng rậm thế này.
Dạ Tuyết đứng dậy vươn vai lại phát hiện trên người khoát một chiếc trường bào màu đen.
Một mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt lan ra.
Dạ Tuyết giật mình.Là của nam nhân kia? Nhưng hắn đâu a? Không lẽ có việc gấp gì sao?
Dạ Tuyết nhìn xuống dưới đất,ước lượng độ cao,thả mình,lộn một vòng an toàn tiếp đất.
Nàng định hướng một chút.Dựa theo tính chất hướng sáng và hướng nước của thực vật,nhìn hướng của những bộ rễ Dạ Tuyết men theo hướng đó bước đi.Hẳn là gần đây phải có suối đi.
Đi được một đoạn Dạ Tuyết chợt nghe xoạt một tiếng,sau đó là tiếng thú ngâm khổ sở.
Dạ Tuyết trog lòng căng thẳng.
Thú dữ?
Ma thú?
Còn là cái gì nguy hiểm hơn?
Nàng thận trọng bước nhẹ tới nơi phát ra tiếng vang,hé mắt nhìn vào.
Một con bạch hổ thống khổ giãy dụa trong đống máu.Thỉnh thoảng tràn ra từng tiếng thú ngâm.
Hình như là không phải bị thương,có lẽ trúng độc,độc phát tác đi.
Mà vết máu kia có lẽ là quá đau đớn nên lồng lộn đâm vào thân cây gần đó ,bị những vết gãy bén nhọn đâm trúng mới chảy máu đi.
Nhìn vết máu trên nửa ghân cây gần đó cùng với vết thương trên bụng của bạch hổ Dạ Tuyết càng chắc chắn giả thuyết của mình.
Nhận thấy khí tức nhân loại đến gần,Bạch hổ suy yếu ngước mắt nhìn Dạ Tuyết.
Trong đôi mắt là nồng đậm áp lực cảnh giác cùng tuyệt vọng.
Nhân loại đối với ma thú tuyệt đối là ti bỉ,xấu xa,tham lam.
Bạch Hổ nhìn Dạ Tuyết bước đến gần mình nhắm mắt nhận mệnh.
Có lẽ chết đi cũng là một loại giải thoát.
Không cần sống không bằng chết mỗi tháng khi độc phát tác nữa.
Dạ Tuyết nhận ra khí tức buông xuôi của Bạch hổ không khỏi cảm thấy mềm lòng.Chắc nó nghĩ mình đến hại nó đi.
Bạch hổ nhắm mắt hồi lâu không thấy động tĩnh nghi hoặc mở mắt ra,lại nhìn thấy một khuôn mặt gần sát vào mặt mình.
Mùi thảo dược từ người nàng truyền đến làm Bạch Hổ tham lam hít một hơi.
Ma thú, nhất là thần thú đối với thảo dược rất là yêu thích,vì vậy ngửi được mùi dược thảo từ Dạ Tuyết Bạch hổ cũng quên mất nàng là nhân loại, hơi rướn thân người về phía nàng ngửi ngửi.
Dạ Tuyết mò mò trong tay áo,lấy ra một lọ thuốc giải độc.
Thuốc này có tên Bách Nguyên Đan.
Là đan dược nàng lấy nguyên liệu chế thuốc giải độc thế kỉ 21 luyện đan theo phương pháp nơi này,lấy tên Bách Nguyên Đan.Chữa trăm loại độc.
Cho viên thuốc vào mõm bạch hổ,nàng lại lấy ra một lọ thuốc bột,nàng xé tay áo ngoài nhẹ phủi sơ bụi bặm xung quanh vết thương, sau đó rắc thuốc bột lên.
Lại xé một vòng chiếc váy ngoài bao kĩ lại vết thương.
Cũng may trang phục ở nơi này mặc một lần ba bốn lớp nàng mới có thể không lo mà xé ,nếu không phỏng chừng phải hi sinh cái áo khoát của nam nhân kia a.