Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 41: TG4: Quyền khuynh thiên hạ (4)




Biểu hiện của Hàn Vân Nhược khiến hữu tướng có chút ngoài ý muốn. Từ trước đến nay thái tử đều nhu nhược mềm yếu đến mức bà có thể dùng một ngón tay cũng có thể đem nàng đè chết, bất quá hiện tại con kiến này giống như thay dổi, trở thành một con thỏ biết cắn người?

Ánh mắt hữu tướng thoáng nghiền ngẫm, hơi cúi đầu hành lễ nói: “Tham kiến thái tử điện hạ.”

“Biểu cô cần gì đa lễ như vậy?” Hàn Vân Nhược ngồi tựa trên giường, thanh âm thập phần thân thiết.

“Thân là thần tử, thần đương nhiên nên làm như vậy.” Khuôn mặt hữu tướng tươi cười không đổi. bà ta phất tay để nam nô theo hầu đi ra khỏi phòng. Đợi khi cửa phòng đóng lại, sắc mặt hữu tướng có chút uy nghiêm, ánh mắt sắc bén bức người “Vân Nhược, việc lần này rốt cuộc là thế nào?”

Hàn Vân Nhược nâng mắt nhìn hữu tướng. Đối với người này, nàng hoàn toàn tin tưởng.

Dựa theo cốt truyện, bà là người duy nhất bảo vệ nữ phụ, đương nhiên, bảo vệ nữ phụ cũng chỉ là hành vi gián tiếp bảo vệ gia tộc, bất quá hiện tại, Hàn Vân Nhược là thái tử không có trong tay bất cứ thứ gì, có được một thế lực như hữu tướng, thà chọn tin tưởng còn hơn nghi ngờ.

Ánh mắt Hàn Vân Nhược xoay chuyển rất nhanh, rốt cuộc không giấu giếm mà nói:

“Vừa rồi trong yến hội có một nam nô vô ý làm bẩn y phục của con, sau đó hắn dẫn con đến một căn phòng. Trong căn phòng kia không biết đã bỏ thứ gì, con chỉ đứng một lát đã cảm thấy toàn thân khô nóng, sau đó…”

“Ngươi dùng cách nào rời đi?” Hữu tướng khẽ nhăn mày, bà cũng có thể mơ hồ đoán được chuyện phía trước, bất quá việc Hàn Vân Nhược có thể rời đi, này quả thực quá mức kì diệu.

“Con nhân lúc hoàng quý phi không chú ý mới rời khỏi bằng cửa sổ.” Hàn Vân Nhược cắn cắn môi, có chút chột dạ đáp.

Lời này không thể không nói là có trăm ngàn sơ hở, bất quá hữu tướng không cho rằng Hàn Vân Nhược nói dối, hiển nhiên là nàng không có lý do gì để nói dối về chuyện này.

Bất quá, thái tử của hiện tại giống như có chút khác thường, khiến bà có chút không kịp thích ứng.

Hàn Vân Nhược như thế nào không nhìn thấy băn khoăn trong mắt hữu tướng, nàng nâng lên ánh mắt, nói:

“Lần này suýt chút nữa gặp họa, nếu không phải con may mắn, e rằng đã…” Nàng hơi ngừng lại, nắm chặt bàn tay nói: “Biểu cô, con không thể để yên cho tả tướng được, lần này con mất đi trong sạch, hơn nữa còn suýt chút nữa mất mạng, con… con…”

Hữu tướng nhìn ánh mắt thiếu nữ kiên định, rốt cuộc cũng hiểu được. Thì ra nàng là bị bức ép đến mức phải thay đổi. Quả nhiên ngọc không mài không thành ngọc tốt. Hữu tướng cũng không thích Hàn Vân Nhược luôn nhu nhược để người ta mặc sức bắt nạt trước kia, nàng của hiện tại mới hợp ý bà.

Nghĩ tới, hữu tướng gật gật đầu, ôn hòa nói: “Được rồi, hiện tại thế lực của chúng ta không đủ, chưa thể trực diện đối đầu với tả tướng. Ta sẽ nghĩ cách ngấm ngầm đem thể lực của nàng ta triệt tiêu đi.”

“Khi nãy lúc bị đưa đến phòng Hoàng quý phi con đã nghe được một việc.” Nghĩ nghĩ, Hàn Vân Nhược đột nhiên nói.

“Con nghe được cái gì?”

Hàn Vân Nhược khẽ chuyển ánh mắt, e dè đáp: “Ân, khi đó con bị trúng thuốc nên mơ hồ ngất đi, lúc tỉnh lại thì nghe được hoàng quý phi nói, dường như tả tướng đang âm thầm nuôi dưỡng tư binh.”

Thành thật mà nói, Hàn Vân Nhược là dựa vào cốt truyện mới biết được điều này, bất quá trong cốt truyện lại không nhắc tới địa phương nữ chủ nuôi dưỡng tư binh là ở đâu.

Mặc kệ có hay không trọn vẹn cũng khiến cho hữu tướng giật mình không thôi. Bà lập tức đứng lên, vội vàng hỏi lại: “Việc ngươi nói là thật?”

“Ân, con nghe được rõ ràng, khi đó bọn họ cho rằng con chưa tỉnh táo, cho nên không đề phòng.”

Ánh mắt hữu tướng lập tức lóe lên tia sáng, bà cười gằn nói: “Bạch Vi, không nghĩ tới ngươi lại tự đào hố chôn mình. Ta thật muốn xem lần này ngươi có thể hay không thoát được.”

Hàn Vân Nhược nghe hữu tướng nhắc tới, không khỏi nhíu mày nói: “Biểu cô, việc này không thể gấp gáp, nếu như điều tra quá rõ ràng, e là sẽ bứt dây động rừng.”

“Ta biết.” Hữu tướng hơi bình tĩnh lại gật gật đầu, sau đó lại nhìn Hàn Vân Nhược, ánh mắt suy tư: “Vân Nhược, con còn nghe thấy được gì không?”

“Không có, khi nói đến việc kia thì bọn họ không nói gì nữa.” Hàn Vân Nhược lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hữu tướng, nàng cũng không giấu giếm suy nghĩ mà nói: “Bất quá nếu như tả tướng thật sự nuôi tư binh, vậy thì nhất định sẽ phải chuyển đến nơi đó lương thảo…”

“A! Vân Nhược, con quả nhiên là thông minh.” Hữu tướng lúc này mới nghĩ tới, thoáng chốc đem tay vỗ mạnh lên vai Hàn Vân Nhược. Đứa nhỏ mà bà nhìn lớn lên rốt cuộc cũng trưởng thành.

Hữu tướng người này trước kia từng vào nam ra bắc chinh phát, thân hình tráng kiện có thừa, mặc dù tuổi đã tứ tuần, bất quá sức lực không cạn, một cái vỗ này cơ hồ đem xương cốt Hàn Vân Nhược đánh cho muốn rạn nứt.

Hàn Vân Nhược đau đến tái mặt, bất quá vẫn miễn cưỡng cười khan hai tiếng.

Thời điểm nàng cho rằng hữu tướng chuẩn bị rời đi, bà đột nhiên quay đầu nói:

“Vân Nhược, ta nghe nói hoàng hậu đang bị giam lỏng, uất ức mà sinh bệnh, nếu con rảnh rỗi không bằng đến thăm hắn một chút đi.”

Hàn Vân Nhược nghe tới ngẩn người, lúc sau mới gật đầu đáp ứng.

Nàng xuyên đến chính là vào giữa cốt truyện, nữ chủ vì muốn đưa Dạ Hàn Tước trở thành hoàng hậu cho nên dùng cơ sở ngầm đem hoàng hậu hãm hại.

Nếu không phải phía sau hoàng hậu là thế lực hữu tướng, e rằng nữ đế trách phạt không chỉ là cấm túc mà chính là biếm vào lãnh cung.

“Thái tử, ngài…” Nam nô trong cung Thừa Dực thấy hữu tướng rời đi lúc này mới tiến vào, thời điểm nhìn thấy thái tử suy nhược nằm trên giường, hắn không khỏi lo lắng.

Hàn Vân Nhược khẽ cười đáp: “Ta không sao, ngươi đi ra đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Dạ, để nô tài giúp người thổi đèn.”

Đèn trong phòng bị thổi tắt, căn phòng thoáng chốc chìm trong bóng tối âm u. Hàn Vân Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay trời không trăng, đoán chừng sắp có mưa to gió lớn.

****

Ngày hôm sau quả nhiên có mưa lớn.

Hàn Vân Nhược thân là thái tử không được coi trọng cho nên văn kiện mà nữ đế giao cho nàng xử lý cũng là vài cái sự kiện vụn vặt không quá quan trọng. Bất quá Hàn Vân Nhược lại xem đặc biệt chú tâm, mỗi quyển đều cẩn thận phê duyệt, điều này khiến nữ quan hầu cận bên cạnh nàng có chút khó hiểu.

“Thái tử điện hạ, những thứ này đều không phải tấu điệp quan trọng, ngươi không cần quá lưu tâm.”

Hàn Vân Nhược hơi ngừng tay một chút, bất quá động tác dừng lại không lâu thì tiếp tục.

Nàng bình thản nói: “Hồ Băng, trước khi làm nữ quan của ta, ngươi từng làm gì?”

Nữ quan Hồ Băng hơi ngẩn người, không rõ ràng thái tử vì sao hỏi như vậy nhưng vẫn thành khẩn đáp: “Hồi điện hạ, nô tỳ từ nhỏ đã theo tổng quản đại nhân học tập, sau này vì thấy nô tỳ lanh lợi, tổng quản mới tiến cứ để nô tỳ đến bên cạnh điện hạ.”

“Có phải nữ quan tổng quản nói với ngươi, ta chính là gỗ mục không thể khắc, ngươi chỉ cần bảo ta an phận?”

Vừa nghe được lời này, sắc mặt Hồ Băng lập tức tái nhợt, bụp một tiếng quỳ xuống.

Nàng không nghĩ tới thái tử sẽ nói như vậy, hơn nữa còn nói đặc biệt chuẩn xác, Mặc dù thái tử không được nữ đế xem trọng, bất quá thái tử so với đám nô tài bọn họ vẫn cao quý hơn nhiều, nếu việc này truyền đến tai nữ đế, cho dù là nữ quan tổng quản cũng khó mà thoát tội chu di.

Hàn Vân Nhược lúc này mới ung dung ngẩng đầu lên. Nàng nhàn nhạt nhìn nữ quan quỳ dưới đất, trong mắt không bao hàm quá nhiều cảm xúc.

Dựa theo kí ức nguyên chủ, Hồ Băng mặc dù không xem trọng thái tử là nàng, bất quá vẫn tận lực hầu hạ chưa từng có suy nghĩ bán đứng phản bội, Chỉ bằng một cái biểu hiện trung thành này, Hàn Vân Nhược cũng nghĩ trọng dụng nàng.

Dù sao hiện tại nàng không có bất kì ai ủng hộ, thêm một người còn tốt hơn thiếu một người.

Nghĩ tới, Hàn Vân Nhược cong cong khóe môi, giọng điệu ôn hòa nói: “Đứng lên đi, lời tổng quản nói cũng không phải sai.” Nàng hơi ngừng lại một chút, đem đầu bút lông chấm vào nghiên mực sau đó lại tiếp tục viết: “Mặc dù gỗ mục không thể khắc, bất quá có thể nuôi dưỡng kí sinh.”

Thái tử điện hạ là muốn nói gì?

Hồ Băng không dám đứng lên, cũng không dám dò hỏi. Nàng trầm mặc cúi đầu, lắng nghe Hàn Vân Nhược nói lời sau.

“Hiện tại ta không muốn tiếp tục làm gỗ mục, đem mình làm vật hi sinh thật không thú vị.” Hàn Vân Nhược đặt bút vào giá đỡ, ánh mắt nàng nhìn đến tấu chương chưa ráo mực trong tay, cười nhạt: “Muốn có thế lực, đương nhiên phải có thực lực. Ngươi cho rằng những tấu điệp này là việc nhỏ, bất quá chỉ khi ngươi làm tốt việc nhỏ mới có thể hoàn thành việc lớn.”

Nàng nói xong liền đứng dậy, không nhìn Hồ Băng còn quỳ trên mặt đất, chỉ bỏ lại một câu:

“Hồ Băng, ngươi muốn đem cây gỗ mục này mãi ngâm trong bùn hay là muốn đem nó ra ánh sáng đây?”

Hồ Băng nhìn bóng dáng Hàn Vân Nhược rời đi, mơ hồ hiểu được hàm ý.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.