Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 19: TG2: May mắn vì gặp được em (9)




Mặc dù Trương gia tài lực cùng nhân mạch không thể so sánh bằng Hàn gia, bất quá nhà họ Trương cũng là gia tộc có lịch sử lâu đời, ở trong giới thượng lưu chính là gia tộc nhất lưu cho nên tiệc mừng thọ của ông cụ Trương đương nhiên cũng tổ chức vô cùng lớn.

Ở giới thượng lưu này, các bữa tiệc bề ngoài có đủ loại lý do hoa mỹ, bất quá chung quy vẫn chỉ hướng đến một mục đích chung, chính là để người trong giới cùng nhau giao lưu, thuận tiện mở rộng mối quan hệ.

Thẩm Tình Tình đương nhiên cũng nhận thức được điều này, cô ta rất muốn đến bữa tiệc này, bởi vì bên trong nhất định không thiếu các loại đàn ông cực phẩm cho cô ta lựa chọn, bất quá Thẩm gia chỉ là một gia tộc bậc trung, trong bữa tiệc thượng lưu đương nhiên không có chỗ chen chân. Thẩm Tình Tình vì điều này mà suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc chỉ có thể đánh chủ ý ở trên đầu Hồ Long.

Hồ gia mặc dù thanh thế không thuộc hạng nhất, nhưng cũng xem như là một gia tộc thuộc giới thượng lưu.

Về phía Hồ Long, Thẩm Tình Tình chỉ cần ngon ngọt nói mấy câu, Hồ Long lập tức cho cô ta đi cùng.

Vì bữa tiệc hôm nay, Thẩm Tình Tình đã chuẩn bị thật tốt. Không ngoài dự đón, khi cô ta tiến vào trong buổi tiệc, vô số ánh mắt đều dừng lại trên người cô ta, điều này khiến lòng hư vinh của Thẩm Tình Tình dược thỏa mãn phần nào.

Bất quá thời điểm cô ta nhìn thấy bóng dáng Hàn Vân Nhược, sự vui vẻ thoáng chốc bị thay thế bằng đố kỵ.

Ánh mắt cô ta dán chặt vào thiếu niên đứng bên cạnh Hàn Vân Nhược.

Thiếu niên kia vóc dáng rất tốt, cao chừng trên mét tám, hắn mặc một bộ vest màu đen cắt may tỉ mỉ, tôn lên thân thể cao ráo hoàn mỹ cùng làn da trắng. Bất quá chói mắt nhất vẫn là khuôn mặt của thiếu niên.

Thiếu niên có ngũ quan lập thể, khuôn cằm góc cạnh nhưng không thô cứng, mày kiếm mắt phượng, sống mũi cao thẳng như khắc, môi mỏng hơi nhợt nhạt, tổng thể khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, so với vô số minh tinh trong giới giải trí so ra hoàn mỹ hơn nhiều.

Thẩm Tình Tình không khống chế được mà muốn đến gần, bất quá lại bị Hồ Long kéo đi. Cô ta nhíu mày một chút, cuối cùng vẫn thuận theo đi theo Hồ Long xã giao, bất quá ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía thiếu niên, trong mắt có chút cân nhắc.

Mà Hàn Vân Nhược cũng không biết sự xuất hiện của Thẩm Tình Tình, lúc này cô đặc biệt vui vẻ, đơn giản là vì ba mẹ Hàn đối với Cố Dạ Hàn đặc biệt vừa lòng.

Nghĩ tới, Hàn Vân Nhược nâng mắt nhìn Cố Dạ Hàn, trong mắt ngập tràn si mê.

Mà thiếu niên đối với vẻ mặt của cô lại thập phần hưởng thụ.

“Dạ Hàn, anh như thế nào đẹp mắt như vậy?” Hàn Vân Nhược kéo Cố Dạ Hàn đến một góc tương đối vắng vẻ, vừa ôm lấy cổ thiếu niên vừa nói.

Cố Dạ Hàn thấp giọng cười trầm thấp: “Em thích?”

“Đương nhiên thích.” Hàn Vân Nhược nhẹ hôn lên môi thiếu niên, híp mắt cười: “Cho nên sau này, anh không thể tiếp tục để tóc dài nữa.”

“Em không thích?” Ánh mắt Cố Dạ Hàn thoáng thâm trầm, môi mím chặt.

Hàn Vân Nhược vội nói: “Không phải em không thích anh, mà là không thích người khác dị nghị về anh.” Ngừng lại, cô lại hôn lên môi cậu một cái, thân thiết cười: “Em muốn mọi người biết bạn trai em là tốt nhất.”

Sắc mặt Cố Dạ Hàn dịu đi, mà Hàn Vân Nhược chỉ có thể thở dài.

Bạn trai của cô quá mức nhạy cảm rồi.

“Tiểu Nhược, thì ra con ở đây.” Trương di không biết từ nơi nào xuất hiện, thấy Hàn Vân Nhược liền gọi lại. Trương di đối với Hàn Vân Nhược giống như là con ruột, cho nên thái độ vô cùng hòa ai. Hàn Vân Nhược nghe bà gọi, lập tức cùng Cố Dạ Hàn đi qua chào hỏi.

Đỗ Ngọc Tú mỉm cười đánh giá Cố Dạ Hàn, sau đó mới nói: “Tiểu Nhược, ông nội đang tìm con đấy.”

“A? Ông nội Trương tìm con có việc?”

“Con còn nói, đúng là con gái lớn đều hướng ra ngoài.” Trương di lắc đầu, nói tiếp: “Cũng đã một năm rồi ông cụ chưa gặp con, đương nhiên là muốn nhìn xem một chút.”

Hàn Vân Nhược nghe tới cũng có chút xấu hổ, ông nội Trương đối với cô rất tốt, so với Trương Ân còn tốt hơn mấy phần, gần một năm nay cô quả thực chưa có gặp qua ông cụ. Hàn Vân Nhược vội vàng nhắc Cố Dạ Hàn đợi mình, bản thân liền vội vàng đi lên gặp ông cụ Trương.

Cố Dạ Hàn ở nơi này cảm thấy tương đối nhàm chán, đối với cậu mà nói, ở buổi tiệc xã giao đầy giả dối này, người duy nhất khiến cậu để tâm đến chính là Hàn Vân Nhược, lúc này cô rời đi, cậu ngược lại không còn dáng vẻ thân thiện ôn hòa, ngược lại giống như bình thường lạnh nhạt lạnh nhạt.

Bất quá vẻ ngoài thay đổi khiến cậu càng thêm thu hút chú ý hơn, có không ít thiên kim nhà quyền quý để mắt đến cậu, bất quá ngại thân phận nên không tới gần.

Ở nơi này ai mà không biết, cậu là người đi cùng tiểu công chúa Hàn gia.

Đương nhiên những người này không bao gồm Thẩm Tình Tình.

Thấy Hàn Vân Nhược rời khỏi, mắt Thẩm Tình Tình lóe lên tia sáng, có lẽ ánh mắt của cô ta quá mức rõ ràng, cho nên người phụ nữ đang đứng bên cạnh cô ta cũng chú ý đến, lập tức cười nói:

“Cậu ta quả thực đẹp mắt, hơn nữa gia thế lại tốt, chỉ tiếc đã bị Hàn tiểu thư bắt được.”

“Cậu ấy là người nào?” Thẩm Tình Tình nghe thấy ba chữ gia thế tốt, lập tức hỏi lại.

Người phụ nữ kia mơ hồ nói: “Khi nãy tôi không nghe rõ tên, bất quá hình như là thiếu gia Cố gia ở thành N.”

Cố gia thành N…

Thẩm Tình Tình không kiềm chế được mà hưng phấn lên, Cố gia ở thành N cũng giống như Hàn gia ở thành S, tài lực cùng quyền thế tương đương, có thể nói là lão đại thành N.

Nếu như cô ta có thể chiếm được, vậy thì so với Ngô Phàm kia tốt hơn nhiều.

Nghĩ tới, Thẩm Tình Tình liền lễ phép nói với đám nữ nhân bên cạnh mấy câu, sau đó tiến đến gần bàn rượu. Cô ta nhanh nhẹn lấy ra một thứ gì đó ở trong ví cầm tay, sau đỏ bỏ vào trong một ly rượu vàng nhạt. Thứ kia vừa chạm vào nước liền biến thành vô số bọt trắng, rất nhanh liền biến mất không thấy bóng dáng.

Thẩm Tình Tình cầm ly rượu lên, hướng về phía người phục vụ.

“Anh mang ly rượu này đến cho thiếu niên bên kia giúp tôi.” Thẩm Tình Tình đưa cho gã phục vụ tiền boa, bổ sung thêm: “Nói là… Hàn tiểu thư mời rượu.”

Người phục vụ nhận được tiền bao lên đến một ngàn, hai mắt lập tức tỏa sáng, không chút nghi ngờ liền đem rượu đến cho Cố Dạ Hàn.

Cố Dạ Hàn đột nhiên bị phục vụ làm phiền, vốn không muốn để ý, bất quá nghe người kia nói rượu là do Hàn tiểu thư mời, cậu lập tức nghĩ đến Hàn Vân Nhược, cho nên không nghi ngờ nhận lấy.

Cố Dạ Hàn tửu lượng rất tốt, bất quá sau khi uống ly rượu kia, cậu lại cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể nóng rực. Cố Dạ Hàn bề ngoài là một thiếu niên ngây ngô, bất quá cũng không phải là kẻ ngu ngốc, cậu rất nhanh nhận thức được Trong rượu có vấn đề, khi nãy chỉ nghe thấy Hàn tiểu thư danh xứng, cậu liên vô thức buông lỏng phòng bị, cho nên mới không suy nghĩ sâu hơn.

Ánh mắt tối tăm của cậu càng thêm thâm trầm rét lạnh.

Thẩm Tình Tình nhìn thiếu niên lảo đảo rời khỏi sảnh tiệc, có xu hướng đi đến hành lang vắng người, cô ta lập tức buông xuống ly rượu, vội vàng đi theo.

Chiêu thức này của mẹ cô ta quả nhiên là hữu hiệu. Vì biết được cô ta được tham gia bữa tiệc của giới thượng lưu, mẹ Thẩm đã chuẩn bị cho cô ta thứ này, nghe nói dược lực rất mạnh, chỉ cần dùng một chút liền có thể kéo dài suốt đêm. Chiêu này trước kia chính là mẹ Thẩm từng dùng trên người ba Thẩm, cho nên cũng có thể coi là phương thức gia truyền.

Chỉ cần có thể gạo nấu thành cơm, chuyện sau đó chính là mây trôi nước chảy.

Thẩm Tình Tình đuổi theo bóng dáng của thiếu niên, khi đi tới hành lang vắng vẻ, cô ta đột nhiên không thấy bóng dáng của hắn nữa.

Thẩm Tình Tình có chút vội vàng đi nhanh, trên dãy hành lang có mười phòng sắp xếp đối diện, cô ta chỉ có thể gõ cửa từng phòng.

“Cố thiếu, anh ở đâu?” Thanh âm Thẩm Tình Tình cực kì kiều mị, mềm mại lại ngọt ngào, chọc chon am nhân phải yêu thích. Cô ta biết nam sinh đều thích loại này thanh âm, ngọt ngào mềm mại, cho nên cô ta luôn dùng giọng diệu như vậy nói chuyện.

Thời điểm Thẩm Tình Tình gõ cánh cửa thứ năm, cửa đột nhiên bị một lực mạnh mẽ mở ra. Thẩm Tình Tình còn chưa kịp định thần, đã bị lôi kéo vào trong.

Bên trong tối đen như mực, bất quá trong bóng tối, cô ta vẫn nghe được tiếng thở dốc nóng rực của thiếu niên quanh quần bên tai. Thẩm Tình Tình khẽ cười thầm trong lòng, đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy cần cổ mình bị người nắm chặt, sức lực kia tuyệt đối là muốn đem cổ cua cô ta siết gãy.

Thẩm Tình Tình hoảng sở giãy giụa: “Cậu …muốn… làm gì? Thả…ra..”

“Là cô tính kế tôi?” Trong bóng tối, thanh âm của thiếu niên lạnh lẽo lại âm u, hệt như âm thanh phát ra từ địa ngục. Thẩm Tình Tình thoáng chốc sợ hãi đến quên giãy giụa, chỉ có thể khóc lóc: “Không phải…không…”

“Người tính kế tôi đều không có kết cục tốt.” Thiếu niên lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói không mang theo độ ấm: “Mẹ tôi, bảo mẫu, người làm, tất thảy, đều không có kết cục tốt.”

Rõ ràng, thiếu niên lúc này giống như không còn bao nhiêu tỉnh táo, mỗi lời nói đều không có mục đích, bất quá Thẩm Tình Tình lại hiểu được.

Cô ta sai rồi, người này không phải là  kẻ ôn nhu giống như cô ta nhìn thấy, hắn chính là một kẻ điên, một kẻ điên có thể đoạt đi tính mạng của cô ta.

Thẩm Tình Tình lần đầu tiên biết sợ.

Cổ họng bị siết chặt đau đớn, không khí không thể tiến vào phổi khiến cô ta nghẹn khuất, mỗi mạch máu đều giống như bị động cứng lại. Thẩm Tình Tình tuyệt vọng nắm lấy tay của thiếu niên, muốn đem nó gỡ ra, bất quá lại không còn sức lực.

Chính lúc này, một thanh âm lọt vào trong phòng, quả thực là ánh sáng từ thiên đường chiếu rọi xuống sinh mệnh của Thẩm Tình Tình.

“Dạ Hàn, anh ở đâu?”

Vừa nghe thấy giọng nói kia, bàn tay Cố Dạ Hàn thoáng thả lỏng. Bất quá cậu không lập tức đáp lại. Cố Dạ Hàn thả ra bàn tay, đem Thẩm Tình Tình đang mềm nhũn ngã ngồi dưới đất. Thẩm Tình Tình vừa thoát khỏi ma trảo, lập tức vội vàng hô hấp, đang muốn bò dậy chạy trốn, liền nghe thấy thanh âm lạnh nhạt từ đỉnh đầu truyền tới: “Nếu dám nói ra nửa lời…”

“Tôi…sẽ không…sẽ không.” Thẩm Tình Tình sợ hãi co rụt người, vội vã đáp lại.

Cửa phòng rất nhanh mở ra rồi đóng lại, Thẩm Tình Tình lúc này mới dám thở ra.

PS: Chương sau có thịt chăng?

Hạ Hà Truy Nguyệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.