Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 44: 44: Xuất Phát





Đông Phương Minh Huệ tỉnh lại thấy môi có chút đau, chân răng đều tê, cũng không biết có phải do gần đây nghĩ nhiều, ngọn lửa trong lòng điên cuồng.
Cô bật dậy, tự mình đổ cốc nước lạnh.
"Vô Nha."
"Nương thân, nương thân."
Đông Phương Minh Huệ quỳ ở bên gầm giường cúi xuống nhìn, tiểu gia hoả không biết là từ khi nào lăn từ trên giường, ngửa bụng ra bốn chân chỉ lên trời, bởi vì giường cách mặt đất quá hẹp, nó bị kẹt ở đó, không thể ra ngoài.
Nếu không phải cô gọi, có lẽ sẽ không phát hiện ra.
"Vô Nha, ngươi làm sao ngã từ trên giường xuống, sau đó bất cẩn lăn vào gầm giường?" Đông Phương Minh Huệ muốn bái phục trí thông minh của con tiểu thú này rồi, làm sao có thể kẹt đúng chỗ thế.
"Nương thân nương thân." Vô Nha ủy khuất, không phải tự nó lăn xuống, mà là có người ném nó vào.
Đông Phương Minh Huệ nhéo má nó, "Ngươi ngủ như thế này không quá an toàn, ta xem vẫn là làm một cái ổ cho ngươi, sau này tiểu cô nương ngươi nên ngủ một mình rồi."
"Nương thân nương thân." Vô Nha múa may, biểu thị phản đối.
Đông Phương Minh Huệ đã nói làm thì làm, cô nhờ Ung Tinh giúp lấy một gỗ không dùng đến đem tới, vốn còn muốn lợi dụng vũ khí sắc để chặt nó thành từng đoạn.
Quan sát một lúc, Đông Phương Minh Huệ đột nhiên luyện tập như thế này.

Trong tiểu viện có rất nhiều lá rụng của Lam Tinh Mộng, cô đem cây cột gỗ cách cô khoảng một mét, nội linh lực trong người làm lá bay lên, sau đó soạt một tiếng lá đâm trúng vào lớp ngoài của gỗ, cô lại gần kiểm tra, phần đầu lá đã xuyên vào bên trong.
Thế là đổ dồn mọi sự chú ý vào, bọn người Đông Phương Uyển Ngọc mở cửa liền thấy cô tập trung tập luyện, hình như không nhìn thấy bọn họ.
"Minh Huệ."
Đông Phương Uyển Ngọc liếc bọn họ, "Đừng làm phiền nàng, nàng hiếm khi tìm được cảm giác muốn luyện kỹ năng."
Nam Nam gật đầu, đỡ đại ca của nàng ra ngoài.
Đông Phương Uyển Ngọc dựa vào cửa, xem cô lần này đến lần khác phi lá vào gỗ.

Xem được một lúc, tầm mắt của nàng hướng xuống, bất giác bị bờ môi hồng nhuận của cô thu hút.
Tối qua, hồi ức mùi vị ngọt thơm vẫn như cũ khiến nàng chấn động, nàng thậm chí vẫn còn cảm nhận được trái tim bồi hồi của mình, cảm giác sợ hãi đó vẫn lưu lại trên môi nàng.

Đông Phương Uyển Ngọc không nhịn được vuốt bờ môi, nàng cảm giác phần nóng bức ùa lên trên đầu.
Nàng nhất định phải khiến ánh mắt của Cửu muội chỉ rơi trên người nàng, không phải ai khác.
Trong quá trình cô luyện tập, suốt cả một ngày, cô cuối cùng cũng chặt đứt khúc gỗ.
"Quá tốt rồi." Cuối cùng từ khúc gỗ chết tiệt này tìm được chút tự tin, Đông Phương Minh Huệ không còn nghi ngờ luyện không thành là do tư chất bản thân có vấn đề.
Vô Nha đói đến nằm bò ra đất, trong miệng còn lẩm bẩm, "Nương thân cố lên."
"Xem ra ổ của ngươi hôm nay làm không kịp rồi."
Đông Phương Minh Huệ bốc nó lên, bón cho một ít linh dịch, "Vô Nha, ngươi nói xem cuộc thi thăng cấp dược tề sư nửa năm một lần, ta có nên bế quan không."
Như thế này có thể né tránh được rất nhiều người, rất nhiều chuyện.

Ít nhất sẽ không khiến cô sợ hãi đến thế.
Vô Nha lật người, lăn lộn một vòng trên chăn đệm, làm cả chăn dính cả mùi nó.
"Vô Nha, ngươi làm bừa chăn nệm lên rồi, lát nữa chúng ta ngủ thế nào?"
Mấy ngày gần đây, Đông Phương Minh Huệ dồn toàn bộ sự chú ý lên luyện tập kỹ năng.
Dùng mất ba ngày, cô mới đem khúc gỗ chặt thành bốn đoạn, sau đó vào trong rừng tìm nhựa cây.
"Thực ra, Thất tỷ ngươi không cần phải đi theo ta." Đông Phương Minh Huệ có chút bất lực.
"Không yên tâm ngươi."
Đông Phương Uyển Ngọc mấy ngày nay không ở bên cô, kết quả phát hiện bản thân bị né tránh, nàng điều tra rất lâu, phát hiện mấy ngày này nành ở tàng thư các không có chuyện gì kỳ lạ.
"Ngươi muốn tìm cái gì? Thất tỷ giúp ngươi tìm, hai người sẽ nhanh hơn chút." Đông Phương Uyển Ngọc rất hài lòng về việc đối phương làm ổ cho Vô Nha, nàng mỗi lần nhìn thấy nó chiếm lấy giường của Cửu muội, tay cực kỳ ngứa, rất muốn dạy dỗ nó một bài học.
Đông Phương Minh Huệ mô tả nhựa cây, hai người tách ra trong khu rừng này tìm kiếm.
"Các ngươi có thể nói cho ta biết ở đây có loại cây nào tiết ra dịch thể dính nhớt không, cực kỳ dính."
Cô hỏi mấy cái cây đều không có đáp án.
"Ta biết."
Lục Tinh đột nhiên xuất hiện, còn doạ Đông Phương Minh Huệ muốn chết, hắn từ trên cây nhảy xuống, hôm nay mặc một bộ y phục màu xanh lục, nếu không quan sát cẩn thận, quả thật sẽ không nhìn ra hắn ở trên cây, "Ngươi vì sao gần đây không tu luyện nữa?"
Đông Phương Minh Huệ hít sâu một hơi, "Ngươi nói ngươi biết, loại cây đó ở nơi nào?"
"Đi theo ta."
Hai người một trước một sau, thỉnh thoảng Lục Tinh sẽ quay lại hỏi vì sao cô không xuất hiện.
Bị hỏi nhiều, cô cảm thấy phiền phức, "Bởi vì ta sắp bế quan rồi."
"Ồ." Lục Tinh vô cùng thất vọng, "Ta thấy ngươi rất thích thực vật, ta cũng thích, hay là, sau này chúng ta cùng tu luyện đi."
Lục Tinh từ khi đến Học viện Hoàng gia, thực ra cũng chẳng vui vẻ, cây cối không lớn như chỗ của hắn, hơn nữa người ở đây cũng không giống như người của hắn.
Lúc hắn ở trong tàng thư các đọc sách phát hiện ra Đông Phương Minh Huệ, cảnh tượng một người một sủng cực kỳ ấm áp, khiến hắn không tự chủ mà đi theo cô đến chỗ này, không ngờ cô là người hiểu thực vật nghĩ cái gì, quá kỳ diệu rồi.
"Ta và ngươi không cùng điện, ngươi không bằng từ Mộc điện đường tìm một người bồi ngươi tu luyện." Lúc cô nói đột nhiên nhớ đến Mộc Sinh, có lẽ thông qua Mộc Sinh, hắn sẽ quen biết nữ chủ đại nhân.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Minh Huệ lập tức phấn chấn, "Mặc dù ta không thể cùng ngươi tu luyện, nhưng ta có thể giới thiệu một người cho ngươi, hắn cũng giống ngươi."
Lục Tinh vốn không chờ mong gì, nghe cô nói như thế, lập tức hỏi, "Là ai?"
"Hắn cùng với ngươi đều ở trong Mộc điện đường, tên là Mộc Sinh.

Ngươi sau này cùng hắn tu luyện, như thế này ngươi sẽ không cô đơn nữa." Đông Phương Minh Huệ thở dài, thực ra thân phận tiểu vương tử của Tinh linh tộc cũng chẳng có gì sai, cô không cần dính líu lại là được.
"Mộc Sinh là bằng hữu của ngươi?"
"Cũng coi như thế."
"Sắp đến rồi."
Đông Phương Minh Huệ rất nhanh đã nhìn thấy một đại thụ thô to, thân cây của đại thụ to như thế, cô nhận ra vài cái lá của nó, nhẹ nhàng vỗ, dùng ý niệm giao lưu, "Đại thụ, ta có thể đổi với ngươi một ít nhựa cây không?"

Đông Phương Minh Huệ từ trong không gian lấy ra một bình linh dịch, lại bỏ thêm sương lộ, sau đó dùng linh lực đun lên, đến khi đặc sệt lại.
Mặc dù không đủ cho thực vật có nhiều biến hoá, nhưng cũng coi như có tác dụng thúc đẩy.
Đại thụ không có động tĩnh gì, "Một bình không đủ."
"Hai bình, nếu như ngươi không đồng ý, ta chỉ có thể tìm cách khác."
Một người một cây mặc cả một lúc, đại thụ coi như là đồng ý.
Lục Tinh ở một bên xem đến há hốc miệng, hắn nhìn thấy đối phương lấy ra một bình linh dịch đậm đặc, sau đó lại lấy thêm bình khác.

Mặc dù không hiểu dụng ý, nhưng có thể đoán ra đôi chút.
"Chẳng trách mấy cái cây này đối xử với ngươi ôn nhu như thế." Lục Tinh coi như hiểu ra, ngươi đối xử với người thế nào, người đối xử lại như thế.

Thực vật cũng như vậy.
Đông Phương Minh Huệ dùng phi diệp cứa lên thân cây, vết thương nhỏ nhoi không đủ làm thứ đó chảy ra, cô lại cứa thêm vài nhát ở chỗ cũ, sau đó từ trong không gian lấy ra một cái chậu nhỏ, buộc lên thân cây đợi nhựa chảy ra.
Lục Tinh ở một bên hiếu kỳ, "Lấy cái này để làm gì?"
"Có rất nhiều tác dụng, ta dùng để làm ổ cho Vô Nha." Đông Phương Minh Huệ giải thích ngắn gọn.
Lục Tinh ở một bên xem cô bận rộn, "Ngươi nói là con thú khế ước của ngươi sao?"
Thú khế ước.
Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, "Ta không cùng nó ký khế ước, ta có người khác rồi."
Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải rung lắc cành cây, nó quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ, cố gắng luyện thành hình người, sau đó ra ngoài, tránh để tiểu nha đầu này làm chuyện ngu ngốc, còn phải nói với cô, Thất tỷ đối với cô không có ý đồ tốt, hừ.
Lục Tinh ngây ngốc, "Không thể nào, nếu như ngươi đã có tiểu hoả bàn khác, vì sao nó lại đi theo ngươi."
Đông Phương Minh Huệ cười nhạt, đại khái từ khi tiểu gia hoả tỉnh dậy thì nhìn thấy cô đầu tiên, nên coi cô như người thân.
"Ta thấy ngươi thường xuyên ở một mình, trong học viện chẳng lẽ không có bằng hữu nào có quan hệ thân thiết với ngươi sao?"
"Cửu muội, thì ra ngươi ở đây, ta tìm ngươi rất lâu rồi." Đông Phương Uyển Ngọc sớm đã nhìn thấy Lục Tinh, nàng ngẩng đầu lạnh lùng liếc hắn, chạy đến bên Đông Phương Minh Huệ, chỉ lên thân cây đang chảy ra thứ trắng nhớt, "Đây là keo mà ngươi nói?"
"Không phải, thứ này cần gia công một chút."
Đông Phương Minh Huệ thấy thần sắc của nữ chủ đại nhân không có nhiều biến hoá, không nhịn được thầm thở phào, mỗi lần bị nữ chủ đại nhân tóm cô cùng đám hậu cung nam nhân của nàng ở cạnh nhau, cô liền có cảm giác đi làm chuyện gian thì bị bắt, quá đau tim rồi.
"Thất tỷ, vị này là Lục Tinh, hắn giống như Mộc Sinh, đều là Mộc hệ linh lực giả."
"Lục Tinh, đây là Thất tỷ của ta."
Đông Phương Minh Huệ đơn giản giới thiệu hai người vốn nên nhất kiến chung tình.
Hai người đều gật nhẹ đầu, sau đó ở bên cạnh Đông Phương Minh Huệ đợi cô lấy nhựa cây.
"Được rồi." Ở trong bầu không khí ngượng nghịu này, Đông Phương Minh Huệ sau khi lấy đủ nhựa, trước giúp đại thụ trị thương, dùng linh dịch tưới lên, phát hiện vết thương lành rất chậm.
"Kì quái." Cô thử hai lần, phát hiện kết quả vẫn như cũ, chẳng lẽ trước đây lúc cô và đại thụ giao dịch, nhất định đòi hai bình, cô còn tưởng nó vòi vĩnh, hoá ra người không đúng là cô.
"Hai bình này cũng cho ngươi, cảm ơn nhiều." Đông Phương Minh Huệ từ trong không gian lấy ra hai bình cuối cùng, đổ toàn bộ linh dịch cho nó, rất nhanh, tốc độ lành của vết thương nhanh hơn hẳn.
Đông Phương Minh Huệ đoán có lẽ vì thể tích của đại thụ lớn, vì thế cũng cần linh dịch nhiều hơn.
Lục Tinh nhìn các nàng rời đi, ngồi trên cây một lúc mới rời đi, "Mộc Sinh."
Hai người trở về liền bắt tay dựng ổ cho Vô Nha, Đông Phương Uyển Ngọc ở bên cạnh giúp đỡ, doạ cô muốn chết ngất.
Cô gần đây cứ cảm thấy nữ chủ đại nhân kỳ lạ, nơi nào lạ cô lại không nói ra.
"Có phải như thế này không." Đông Phương Uyển Ngọc dùng keo dính hai gốc gỗ lại, hỏi.
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, cô nhận lấy gốc cây từ tay nữ chủ đại nhân, đem bốn gốc cây cố định thành một tấm gỗ, bên trên đặt một miếng gỗ lớn, dùng keo dán chắc lại, cô lại dùng đinh nhỏ đóng vào tám góc.
Một cái giường nhỏ tạm thời được xây lên, Đông Phương Minh Huệ còn cố tình rung mạnh nó.
"Vô Nha, ổ của ngươi sắp xong rồi."
Cô hưng phấn đem ổ gỗ về phòng, lại nhét thêm hai lớp vải mềm vào trong.
"Vô Nha đến đây." Cô nhét Vô Nha vào trong phòng gỗ nhỏ, kết quả Vô Nha lại lăn ra, không vui vẻ chạy ra ngoài, cố chấp trèo lên giường.
Vừa bò lên giường liền lăn đi lăn lại trong chăn, Đông Phương Minh Huệ nhìn bộ dạng của nó liền biết, Vô Nha là không thích ứng.
Nhưng sau khi suy ngẫm, cô liền lôi Vô Nha xuống giường, cả buổi tối cứ thế mười lần.
Đến cuối cùng, Đông Phương Minh Huệ từ bỏ, kéo chăn đắp lên đầu, không quản cái gì nữa.
Đông Phương Minh Huệ phiền não, làm sao mới có thể khiến Vô Nha chịu nằm yên trong phòng gỗ?
Cô vắt kiệt não để nghĩ có nên làm cái giường nhỏ cho nó, nhưng rất nhanh đã bị cô huỷ bỏ.

Vô Nha không biết ăn gì mà lớn nhanh thế, còn chưa đến một tháng, nó đã lớn hơn rất nhiều, đuôi cũng mọc dài hơn.
"Cửu muội, mấy ngày nay ta sẽ không ở, ngươi phải tự chăm sóc chính mình." Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, dặn dò.
"Thất tỷ, ngươi phải đi đâu?"
"Nội viện."
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, cô quên mất, vào lúc kỳ thi thăng cấp của dược tề sư, nội viện cũng tổ chức tuyển chọn tiểu đội, một tháng sau, ba đại đế quốc tham gia sẽ đưa ra tân sinh được lựa chọn để tham gia, đội lấy vị trí thứ nhất có thể vào trong hồ Huyền Nữ để được linh lực tẩy rửa.
Nữ chủ đại nhân là đệ tử của nội viện, nhất định là nhân vật được lựa chọn.

"Vừa hay ta chuẩn bị bế quan, chuẩn bị cho cuộc thi thăng cấp dược tề sư trung cấp."
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô ở trong phòng tự mình lẩm bẩm, mới yên tâm tham gia kỳ thi tuyển chọn gì đó của nội viện.
"Đợi ta trở về."
"Được."
Tận mắt thấy nữ chủ đại nhân rời đi, Đông Phương Minh Huệ lập tức vui vẻ như con khỉ, hưng phấn đến không thể dừng lại được.
Cô chạy đến bên Lam Tinh Mộng hóng mát, tiểu Vô Nha cũng chạy theo, dùng móng bới đất.
"Ngươi làm sao càng ngày càng giống cún rồi?"
"Đừng cho nó đào." Tình Hoa đột nhiên lên tiếng, nó đi đến chỗ của Vô Nha, lá cây nhẹ nhàng vung ra, Vô Nha bị đánh văng ra, lập tức bỏ trốn.
Vô Nha tức giận hống với Tình Hoa, bộ dạng hung dữ, doạ Đông Phương Minh Huệ giật mình.
Tình Hoa và Vô Nha vốn ở trong không gian đánh nhau một trận, lần này trong tư thế này là chuẩn bị cho trận chiến lần trước sao?

"Vô Nha."
Vô Nha vẫn ra sức bới đất, xem bộ dạng thì nếu như không đào ra một cái hố thì sẽ không dừng lại.
"Ngươi đừng để nó bới, dưới đó có báu vật." Tình Hoa bất lực nói ra sự thật.
Đông Phương Minh Huệ trố mắt, cô lục cục từ dưới đất ngồi dậy, "Có kho báu?"
Lúc trước Tiểu Sắc dự đoán chẳng sai, ở tiểu viện hoang phế này cư nhiên có báu vật chôn giấu."
"Vô Nha."
"Nương thân, nương thân."
Đông Phương Minh Huệ bế nó lên, lại ngoái đầu hỏi Tình Hoa, "Ở dưới có cái gì?"
Tình Hoa rung lắc bông hoa, "Ta không quá chắc chắn, có lẽ là loại tụ linh bảo bối."
Tụ linh bảo bối? Vậy đó là đồ tốt, nghe nói tụ linh bảo bối trong vòng phạm vi trăm mét có thể thu hút toàn bộ linh lực.
Chẳng trách cô cảm thấy tiểu viện tử của mình linh lực dồi dào, hơn nữa linh dược mọc cũng tốt hơn viện Bạch Chỉ, thì ra là bởi vì ở dưới có báu vật.
"Vậy vì sao trước đây tiểu viện này lại bị bỏ hoang nhiều năm?" Đông Phương Minh Huệ không hiểu.
Tình Hoa cũng không trả lời cô, chỉ nói, "Đừng để người khác biết, nếu không ngươi gặp rắc rối to."
Đông Phương Minh Huệ: "..."
"Vô Nha, chúng ta vẫn là không nên đào, đào ra ta cũng không giữ nổi nó."
Vô Nha quẫy đạp chân sau, cuối cùng mới chịu nằm yên trong lòng Đông Phương Minh Huệ.
Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*, cũng không biết vì sao tụ linh bảo bối này lại ở trong tiểu viện.
*Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: người bình thường bởi vì mang ngọc quý mà phải chịu tội.

Ý chỉ những người có những thứ quý giá, đẹp đẽ mà bị người đời ghen ghét, hãm hại.
Cô cảm thấy nên bàn bạc chuyện này với nữ chủ đại nhân, đáng tiếc, nữ chủ đại nhân vừa đi mất rồi.
Đông Phương Minh Huệ ôm Vô Nha trở về phòng, Vô Nha lăn đi lăn lại khắp nơi, chẳng dừng lại lúc nào.
"Vô Nha, ngươi làm sao biết tiểu viện của chúng ta có bảo bối?" Đông Phương Minh Huệ nhớ lúc tiểu gia hoả biết đi, liền ra sức chạy về phía linh dược.

Lúc đó cô còn sợ Vô Nha sẽ dẫm chết đám linh dược cô vất vả mới nuôi được, liền cấm đối phương không được lại gần.

Đến nay, có lẽ vì Vô Nha thấy cô ngồi đó, gan cũng lớn hơn.
"Vô Nha, ngươi quả là bảo bối." Đông Phương Minh Huệ ôm lấy nó, hôn mạnh lên.
Vô Nha cũng liếm mặt của cô, "Nương thân nương thân."
Đông Phương Minh Huệ kéo chân trước của nó lên, "Vô Nha, đến lúc nào ngươi mới biết nói?"
Vô Nha tiếp tục liếm.
Hôm sau, Đông Phương Minh Huệ bị viện trưởng đại nhân triệu tập.
Ông béo vừa thấy cô liền híp mắt cười thành một đường kẻ, "Tiểu nha đầu, gần đây có luyện thuốc không đấy?"
"Đương nhiên, viện trưởng tìm ta là có chuyện gì?"
Ông béo đi đi lại lại, vuốt râu, "Ngươi biết trong học viện sắp có cuộc tuyển chọn tân sinh rồi đúng không?"
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, "Biết."
Từ đám tân sinh chọn ra học viên xuất sắc, trọng điểm bồi dưỡng, nhưng cuộc tuyển chọn lần này khá trang trọng, hơn nữa không phải là Học viện Hoàng gia tổ chức, là do Liên hiệp hội tam đại đế quốc, là muốn xem xem học viện nào trong tứ đại thư viện có học viên xuất chúng.
Cũng có mục đích riêng trong đó.
"Viện dược tề cũng là một phần của Học viện Hoàng gia, lần này trong cuộc tuyển chọn tân sinh, viện dược tề chúng ta cũng phải chọn ra ba đệ tử đi theo đám tân sinh của viện tổng hợp đến Nguyệt Bạch Đế Quốc."
"Viện trưởng ý của ngươi là?"
"Ba tân học viên, ta cảm giác ngươi dẫn đội rất tốt, tranh thủ lấy thể diện cho viện dược tề chúng ta."
Đông Phương Minh Huệ cười khan, cô đi không mất thể diện là tốt rồi, còn đòi lấy thể diện.
"Viện trưởng đại nhân, ta có thể không đi không?"
Ông béo trừng đôi mắt híp, "Vì sao không đi? Trong đám tân sinh ta thấy tư chất của ngươi tốt nhất, ngay cả thuốc ngươi cũng luyện được ra, thật là khiến ta nở mày nở mặt."
Hừ, đó không phải là khiến ngươi nở mặt, mà là để thay ngươi khiến viện luyện đan mất mặt, nên ngươi mới vui vẻ.
Đông Phương Minh Huệ không nhịn được trong lòng nói xấu.
"Vừa hay ngươi có thể đi xem năng lực tổng hợp của dược tề sư học viện khác, coi như là đi mở mang tầm mắt."
"Viện trưởng đại nhân, thực ra ta muốn tham gia khảo hạch dược tề sư trung cấp." Đông Phương Minh Huệ cắt ngang lời hắn.
"Thực hành cùng lý thuyết đi đôi với nhau, ngươi a, quá thiếu thực hành rồi, khảo hạch trung cấp dược tề sư ta không phê chuẩn."
Đông Phương Minh Huệ: "..."
Đối phương là lợi dụng chức quyền để làm việc tư, cướp mất tư cách của cô, Đông Phương Minh Huệ khóc không ra nước mắt.
"Thôi được, đa tạ viện trưởng đại nhân."
"Trong thời gian này ngươi chuẩn bị tốt cho cuộc tuyển chọn, không có việc gì thì đừng tới đây."
Đông Phương Minh Huệ không quá hiểu niệu tính của viện trưởng đại nhân, hắn bảo bản thân đi tham gia cuộc tuyển chọn gì đó, nhất định còn có nguyên do đằng sau.
Cô suy nghĩ cẩn thận, xem hắn rốt cuộc là muốn làm gì, đừng giống như lần trước bị hắn đào một cái hố ở Tử Vong Cốc.
"Đúng rồi, viện trưởng, chân của Nam Phi hồi phục thế nào rồi?"
Viện trưởng nghi hoặc nhìn cô, "Ngươi cùng Nam Phi cãi nhau sao? Hắn sống ở ngay cạnh ngươi, chẳng lẽ thường ngày các ngươi không gặp nhau? Chuyện này đến hỏi ta, tiểu nha đầu ngươi có tư cách của dược tề sư không?"
Ông béo liên tục hỏi ra hàng loạt câu hỏi khiến Đông Phương Minh Huệ á khẩu.
Đông Phương Minh Huệ gật đầu hiểu biết, "Ta đi chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn."
Cô rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, đi đến dược bồ viện sau núi, lựa chọn đem rất nhiều linh dược trở về.
Trở về phòng, Đông Phương Minh Huệ ngồi trên giường nghĩ kỹ lời của viện trưởng, cô cảm thấy có mấy phần đạo lý.

Trước tiên, cô phải là một dược tề sư xứng đáng, tiếp theo cô mới là Đông Phương Minh Huệ.
Nếu đã như thế, đối mặt với bệnh nhân sống ở trong tiểu viện của cô, nếu như cô không quan tâm hắn, cũng không đi theo dõi diễn biến tình hình bệnh của hắn, một mực trốn tránh, quá hổ thẹn với ba từ dược tề sư này rồi.
"Ài, ta bị nữ chủ đại nhân làm cho phát điên rồi."
Đông Phương Minh Huệ vỗ đầu, sau đó mở cửa đi đến phòng của Nam Phi.
"Nam đại ca, ngươi ở trong đó không?"
"Có, mau vào đi."
Nam Phi vừa nằm trên giường, nghe thấy âm thanh của Đông Phương Minh Huệ, hất chăn ra dựa lên thành giường đứng dậy.
Đông Phương Minh Huệ mở cửa liền nhìn thấy đôi chân di chuyển khó khăn của hắn, đây là lần đầu tiên cô thấy Nam Phi đứng dậy, kinh ngạc nói, "Nam đại ca, ngươi có thể đứng được rồi."
Nam Phi gật đầu, bước chân nặng nề nhanh hơn chút, không cẩn thận khiến cả người đổ xuống.
"Nam đại ca."
Đông Phương Minh Huệ bước vội lên trước, vươn hai tay đỡ lấy người, nhưng cân nặng của nam tử trưởng thành vượt quá tưởng tượng của cô.
"Ái chà."
Hai người ngã lăn ra đất.
"Đại ca, Minh Huệ, các ngươi sao thế?"
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy lần này ngã khiến eo cô gãy rồi, cô vội vàng cầu cứu, "Nam Nam, mau, đỡ ta dậy."
Nam Nam đỡ Nam Phi sang một bên, lập tức kéo cô dậy, "Minh Huệ, ngươi không sao chứ?"
Đông Phương Minh Huệ dở khóc dở cười, cô đau đến thở dài, nhưng vẫn cố chấp xua tay, "Không sao, ta đến xem Nam đại ca."
Ba người ngồi quây lại, gương mặt trắng nhợt của Nam Phi đều đỏ bừng lên, "Minh Huệ, thực sự xin lỗi, vừa nãy ta không phải cố ý."
"Không sao, người nói xin lỗi nên là ta, trước đây ta một mực bận rộn tu luyện, không để tâm đến ngươi." Đông Phương Minh Huệ áy náy, nếu như người đã ở chỗ cô, thì cũng nên tập lực làm chủ, kết quả, ài, cô làm người quá thất bại rồi.
Nam Nam trêu ghẹo nhìn hai người, đổ từng cốc nước cho bọn họ, "Được rồi, uống nước đi."
"Thực ra lần này ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Đông Phương Minh Huệ uống một ngụm nước, chậm rãi nói, "Sắp đến cuộc thi tuyển chọn, không biết các ngươi có suy nghĩ gì không."
Nam Phi cười nói, "Ta cũng tán thành Nam Nam nên đi trải nghiệm một chút, nhưng mà nàng không yên tâm ta, vì thế, ài, là ta ảnh hưởng đến nàng."
Đông Phương Minh Huệ nhìn Nam Nam, "Thực ra nếu như ngươi muốn đi, ta có thể nhờ Ung Tinh sư huynh chăm sóc Nam đại ca, hơn nữa, một tháng sau, ta nghĩ Nam đại ca đã có thể đi lại."
Nam Nam do dự không quyết, suy nghĩ một hồi, nói, "Minh Huệ ngươi sẽ đi, phải không?"
"Ta đi a, vừa vặn Thất tỷ cũng đi." Đông Phương Minh Huệ nói, trên đường nhất định sẽ náo nhiệt.
Nam Nam thấy thế, kiên định gật đầu, "Minh Huệ, ta muốn đi, vậy chuyện chăm sóc đại ca lại nhờ đến ngươi rồi."
Đông Phương Minh Huệ phóng khoáng xua tay, "Đừng khách sáo, Nam đại ca nếu như đã ở nơi này dưỡng bệnh, ta nhất định sẽ chiếu cố chu đáo."
Nam Nam sau khi quyết định, lập tức trở về viện luyện đan.
Đông Phương Minh Huệ tự mình chăm sóc Nam Phi, cùng lúc còn luyện thêm mấy viên đan bảo mệnh.
Cô dám khẳng định, chuyến này đi Nguyệt Bạch Đế Quốc sẽ không thuận lợi như thế.
Trong lúc Đông Phương Minh Huệ bận rộn, Đông Phương Uyển Ngọc cũng thuận lợi ở trong nội viện bộc lộ tài năng, nàng dẫn dắt một đội năm người.
"Nam Nam trước đây đem tới một tin tốt, nói cuộc thi tuyển chọn lần này đứng thứ hai, sẽ đi cùng những người ở viện tổng hợp để đến Nguyệt Bạch Đế Quốc."
Nam Phi trải qua gần một tháng hồi phục, hai chân đã có thể đứng thẳng, hơn nữa có thể đi lại ở trong nội viện.
Đông Phương Minh Huệ cười nói, "Đúng là tin tốt, đến lúc đó chúng ta đi, đám linh dược trong viện tử của ta nhờ ngươi chăm sóc."
Nam Nam vốn là cánh tay phải của nữ chủ đại nhân, chuyến đi Nguyệt Bạch Đế Quốc lần này, có lẽ nữ chủ đại nhân sẽ tiếp nhận nàng.
"Tin gì tốt?"
Âm thanh lạnh lùng ở đằng sau cất lên.
Đông Phương Minh Huệ ngoái đầu, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của nữ chủ đại nhân nhìn Nam Phi ở bên cạnh.
Cô lại có cảm giác như bị bắt gian.
Nam Phi ôn hoà cười với nàng, đáy mắt lại chẳng mang theo ý cười nào.
"Minh Huệ, ta có chút mệt, trước về phòng."
Không biết có phải ảo giác của hắn không, hắn cứ cảm thấy Thiên Uyển Ngọc có địch ý với hắn.
"Thất tỷ, ngươi trở về rồi, ta đang cùng Nam đại ca nói về chuyện của Nam Nam, nàng vượt qua bài kiểm tra của viện luyện đan, cũng có thể cùng chúng ta đi đến Nguyệt Bạch Đế Quốc tham gia cuộc thi tuyển chọn rồi."
"Chúng ta?" Đông Phương Uyển Ngọc truy hỏi, "Ngươi cũng muốn đi?"
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, "Thất tỷ, ta có thể đi cùng ngươi không?"
Gương mặt âm u của Đông Phương Uyển Ngọc lập tức tan biến, "Mấy ngày gần đây nghỉ ngơi, lúc ta xuất phát sẽ nói cho ngươi biết."
"Được."
Hai người đều trở về phòng, Đông Phương Minh Huệ vỗ ngực, doạ chết cô rồi, vừa nãy sắc mặt của nữ chủ đại nhân thật đáng sợ, may mà cô nhanh chóng chuyển đề tài.
Ngày xuất phát đó, Đông Phương Minh Huệ còn dẫn theo hai tân sinh, một người là Lưu Kỳ, một là Bạch Lộ, ba người nhét vào trong đội năm người của Đông Phương Uyển Ngọc, ngay tức khắc tiểu đội biến thành tám người.
"Uyển Ngọc, Minh Huệ, ta có thể gia nhập các ngươi không?" Nam Nam chỉ có một mình, hai người trong viện luyện đan sau lưng nàng còn chỉ trỏ các nàng.
"Được."
Lần này, đoàn người các nàng trở thành chín người.
Trong đội Đông Phương Uyển Ngọc có Lục Tinh, Mộc Sinh, còn có Lý Cẩm trong Băng điện đường và Lục Trần trong Phong điện đường.
"Đây là phi dực hổ, nó có thể bay liên tục trong suốt mười canh giờ, đường đến Nguyệt Bạch Đế Quốc có chút xa xôi, chúng ta trên đường nghỉ ngơi ở sáu điểm, mọi người chuẩn bị xong chưa?" Đông Phương Uyển Ngọc ném nhẫn không gian chứa phi dực hổ lên trên trời.
Rất nhanh đã có một con hổ to lớn, sau lưng có đôi cánh, bay về phía này, lông của nó có màu trắng, trông oai phong lẫm liệt.
"Xong rồi."
Mọi người tập hợp lên trên phi dực hổ, còn những đội khác cũng lấy ra thú cưỡi của mình, xuất phát đi đến mục đích.
Đông Phương Minh Huệ ngồi cạnh nữ chủ đại nhân, hai cô nương cô đưa tới cũng cách đó không xa, chỉ có Nam Nam ngồi một mình ở phần đuôi hổ.
"Thất tỷ, phi dực hổ bay suốt mười canh giờ, sau đó chúng ta có phải dừng lại để tìm nơi nghỉ ngơi không?"
Đông Phương Uyển Ngọc mở mắt, cười với cô, "Yên tâm, sẽ có nơi để ngươi ngủ."
Nói xong liền nhìn ngực trước của Đông Phương Minh Huệ, một tiểu gia hoả dính lấy người, ló ra cái đầu nhỏ.
"Ngươi làm sao cũng đưa Vô Nha đi theo."
Đông Phương Minh Huệ dở khóc dở cười, từ khi Vô Nha tiểu gia hoả này biến cô phải ra ngoài liền dính lấy cô không rời, hơn nữa so với thường ngày ngoan ngoãn, bộ dạng vô tội nhìn cô, giống như nếu cô không đưa nó theo thì là phạm tội, cô cũng hết cách.

Hơn nữa, không chỉ thế, Tình Hoa cũng đi theo.
"Nó một mình ở tiểu viện, ta có chút lo lắng.

Thất tỷ ngươi cũng không phải không biết, nó thích chạy đi khắp nơi."
Đông Phương Uyển Ngọc nheo mắt nhìn Vô Nha, Vô Nha lập tức rụt đầu lại, tiếp tục rúc vào trong lòng Đông Phương Minh Huệ.
"Thất tỷ ngươi doạ sợ nó rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc có chút hối hận vì sao trước đây lại tuỳ tiện tặng Cửu muội quả trứng này, dẫn đến bây giờ trong trứng ấp ra một con trùng bám đuôi.
Con trùng bám đuôi Vô Nha: "..."
Đông Phương Minh Huệ thấy mọi người đều nhắm mắt tu luyện, cô cũng vội vàng nhắm mắt theo, lặng lẽ chìm vào trong tu luyện.
Mười canh giờ sau, phi dực hổ tự động tìm một nơi để hạ cánh.


Đông Phương Uyển Ngọc trước tiên mở mắt, nàng phát hiện bọn họ đang ở trong rừng.
"Hôm nay, chúng ta sẽ ngủ ngoài trời, mọi người dậy đi." Một câu nói, chín người đều đứng dậy quan sát xung quanh.
Đông Phương Minh Huệ thân là người dẫn đầu dược tề sư, cô có nhiệm vụ chiếu cố hai tân sinh còn lại.
"Lưu Kỳ, Bạch Lộ, hôm nay chúng ta ngủ ngoài trời, các ngươi lấy thuốc khử trùng, rải xung quanh."
Đông Phương Minh Huệ đã có mấy lần kinh nghiệm ngủ đêm ở ngoài, đương nhiên sẽ từ trong không gian lấy ra một ít thuốc, nghiền nát rồi rải ra xung quanh.
Mộc Sinh và Lục Tinh ba vị nam nhân nhận nhiệm vụ nhóm lửa, một đám người vây quanh lửa, mỗi người tự mình gặm lương khô.
"Nam Nam ngươi ngồi xa thế làm gì, lại đây." Đông Phương Minh Huệ vẫy nàng.
Đông Phương Uyển Ngọc liếc nhẹ qua nàng, "Lại đây ngồi."
Đông Phương Minh Huệ từ trong không gian lấy ra một lương khô dở cho Nam Nam, "Ta cố ý làm, ngươi thử xem xem."
Cô nhàn rỗi không có chuyện gì, đành nghiên cứu linh thực của Học viện Hoàng gia, đem linh khí vào trong thức ăn, nấu nướng xong, cuối cùng còn giữ được mới thật sự là linh thực.
Cô thử nghiệm rất nhiều lần, đều thất bại, bây giờ gặm lương thực này đến còn một nửa.
Đông Phương Uyển Ngọc lặng lẽ nhìn cô, Đông Phương Minh Huệ bị nhìn chằm chặp đến lông tơ dựng đứng lên, cô cũng không có cướp nam nhân của nữ chủ đại nhân, chẳng lẽ là bởi vì cô cướp sự chú ý của Nam Nam.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô ngây ra, liền cướp lấy lương thực cắn dở trong tay cô, ngay ở chỗ cô cắn mà ăn, từng tia linh lực trong lương khô truyền vào trong miệng.
Đông Phương Minh Huệ ngây ngốc, nữ chủ đại nhân cùng cô tranh giành đồ ăn.
"Ngon."
"Thất tỷ chỗ này ta còn có, ngươi, ngươi đem cái, cái ——" Đông Phương Minh Huệ còn chưa nói xong, đã thấy nữ chủ đại nhân ăn hết sạch lương khô của cô.
Đây là có bao nhiêu đói a.
Chân chó Đông Phương Minh Huệ lập tức lấy ra một nửa lương khô từ trong không gian đưa cho nàng.
"Thất tỷ, đều cho ngươi."
Đông Phương Uyển Ngọc nở nụ cười xoa đầu cô, "Hôm nay ta gác đêm, các ngươi nghỉ ngơi."
Ở trên lưng phi dực hổ, Đông Phương Uyển Ngọc đã đưa ra quy tắc, bọn họ tổng cộng trải qua sáu bảy ngày đêm, tổng cộng có chín người, mỗi một đêm đều do hai người luân phiên.
Đêm đầu tiên, nàng cùng Mộc Sinh.
Đông Phương Minh Huệ rất yên tâm về nữ chủ đại nhân, hơn nữa, thuốc đuổi bọ của cô rải xung quanh rất có hiệu nghiệm.
Cô gọi Lưu Kỳ và Bạch Lộ, ba người cùng dựa vào thân cây ngủ.
Bản chất của dược tề sư và linh sư có khác biệt, linh lực của dược tề sư yếu ớt, đẳng cấp linh lực của bọn họ cũng không cao, chỉ đủ để duy trì bọn họ luyện thuốc.
Vì thế ở trong mắt linh sư, dược tề sư yếu đuối không chịu nổi, so với người bình thường tốt hơn chút, nhưng cũng gần giống người thường, bởi vì bọn họ không có năng lực chiến đấu.
Khác biệt của luyện đan sư và dược tề sư, luyện đan sư nhất định phải là Hoả hệ linh sư, năng lực cảm ứng của bọn họ phải mạnh, trong quá trình khống chế lửa cũng phải chuẩn xác.
Lục Tinh thấy ba người các nàng đều là dược tề sư, cũng đến lại gần, "Thì ra ngươi tên là Minh Huệ, ta ở bên cạnh các ngươi, như thế này có thể bảo vệ được các ngươi."
Đông Phương Minh Huệ liếc xéo hắn, trong lòng không nhịn được nói xấu, bảo hộ các nàng? Đến lúc đó các nàng bảo vệ hắn đã là rất tốt rồi, nhỡ như không cẩn thận lộ ra tai của Tinh linh tộc, hơn nửa sẽ bị lính thuê bắt đem đi bán.
Cũng không biết vương tử Tinh linh tộc có bao nhiêu bản lĩnh, mặc kệ đi, thấy đối phương có thân thiện với cô như thế, cô cũng sẽ giúp hắn một tay.
"Được."
Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng quét mắt về đây, Đông Phương Minh Huệ lập tức ngậm miệng, giả vờ như không thấy gì.
Lục Tinh đi đến bên cạnh cô, nhắm mắt lại.
Người khác thấy thế, lần lượt tản ra, rất nhanh trong chín người chỉ còn Đông Phương Uyển Ngọc và Mộc Sinh ngồi bên đống lửa.
Màn đêm yên tĩnh, nghe lửa tí ta tí tách, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu của con bọ.
Một đêm bình yên vô sự, ngày thứ hai, mọi người cùng lên phi dực hổ tiếp tục đi.
Đợi đến đêm, là một nhà trọ.
Gọi là nhà trọ là bởi vì đây là điểm dừng của Nguyệt Bạch Đế Quốc dành cho các tân sinh trên đường, đãi ngộ bên trong tương đối tốt.
Đông Phương Uyển Ngọc đếm đầu người, trong đó có Lục Tinh, Mộc Sinh và Lục Trần là nam nhân, cùng một phòng.

Còn lại hai người một phòng, tổng bốn phòng.
Đông Phương Minh Huệ và Đông Phương Uyển Ngọc chắc chắn cùng một phòng, các nàng nhận lấy môn bài, tự trở về phòng của mình.
"Thất tỷ, hay là ta ngồi đây đi."
Đông Phương Minh Huệ nghĩ đến chung giường với nữ chủ đại nhân, cả người lập tức hoang mang, cô sợ tư thế ngủ của bản thân xấu, buổi đêm ngủ đến không cẩn thận đạp nữ chủ đại nhân xuống giường, đến lúc đó, ha ha, tự hiểu.
Đông Phương Uyển Ngọc nào không biết cô nghĩ gì, nàng bế người lên giường, "Mau nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục lên đường."
Đông Phương Minh Huệ co rúm ở trên giường, giường không lớn, cô cảm thấy bản thân ngủ thế nào cũng không thoải mái.
Đông Phương Uyển Ngọc nhắm mắt, mặc kệ cô có nhiễu loạn trên giường thế nào, khoé môi đều mang theo ý cười, nàng cảm giác bản thân mãn ý vô cùng.
Đông Phương Minh Huệ chật vật rất lâu, lật đi lật lại, mới chìm vào giấc ngủ.
Đông Phương Uyển Ngọc nghe thấy hơi thở bình ổn lập tức mở mắt, nghiêng người lặng lẽ nhìn cô.
Ngón tay nàng lướt nhẹ trên không trung, cuối cùng dừng ở bên người.
Nửa đêm, Đông Phương Uyển Ngọc nghe thấy động tĩnh, lập tức ngồi dậy.
Đông Phương Minh Huệ bị hành động này làm cho kinh tỉnh, dụi đôi mắt ngái ngủ, "Thất tỷ, sao thế? Ngươi vì sao vẫn chưa ngủ?"
Đúng lúc cô vừa mơ thấy đồ ăn ngon, ài, lần này, mỹ thực đều không thấy rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc lắng nghe, "Hình như là phòng của Nam Nam."
Nam Nam?
Đông Phương Minh Huệ lập tức thanh tỉnh, "Ta cũng đi xem xem."
Động tĩnh này rất lớn, không chỉ bọn Đông Phương Minh Huệ chạy đến, người của các phòng khác cũng lũ lượt kéo đến.
Nam Nam ngây ngốc, nhìn thấy Đông Phương Uyển Ngọc liền nói, "Người cùng phòng ta không biết đã đi đâu rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc quan sát một vòng, tám người trong số chín người đã có mặt, chỉ mất tích duy nhất một người.
"Lý Cầm."
Nam Nam sốt sắng nói, "Cô ấy nói ra ngoài chút chuyện, bảo ta ngủ trước, nhưng, từ khi ta tỉnh lại vẫn không thấy người đâu."
Đông Phương Uyển Ngọc lập tức phân chia, "Lục Trần ngươi cùng Nam Nam ở lại đây, nếu như Lý Cầm trở về, thì ở nơi này gửi tín hiệu."
"Được."
Sau đó, bọn họ sáu người chia thành hai nhóm, "Mộc Sinh, Lục Tinh và Bạch Lộ các ngươi ba người một đội, đi hỏi quán trọ có ai gặp Lý Cầm không.

Ta, Minh Huệ và Lưu Kỳ một đội, chúng ta tìm Lý Cầm ở xung quanh, cho dù có tìm thấy người không, một canh giờ sau, chúng ta tập hợp ở trong phòng này."
Nói xong, mọi người chia ra hành động.
Đông Phương Minh Huệ lợi dụng ưu thế của bản thân, hỏi han cỏ cây xung quanh, "Thất tỷ, chúng ta đi bên kia xem xem."
"Minh Huệ, không đúng, bọn họ trước đây không phải nói Lý Cầm trên đường đi nhà vệ sinh thì mất tích, chúng ta nên đi bên này." Lưu Kỳ cắt ngang lời cô.
Đông Phương Minh Huệ nhìn nữ chủ đại nhân, đợi nàng quyết định.
"Nghe Lưu Kỳ, chúng ta đến đó xem xem.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.