Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 42: 42: Kiếm Chuyện





Đông Phương Minh Huệ thấy nữ chủ đại nhân từng bước lại gần, đột nhiên nhớ ra, đệch, cô quá để ý Nam Phi rồi, trong mắt nữ chủ đại nhân chẳng lẽ không phải đang cùng nàng ấy tranh giành nam nhân?
Xong rồi.
"Thất tỷ, ta sai rồi."
Còn không đợi nữ chủ đại nhân truy vấn, Đông Phương Minh Huệ nhắm chặt mắt chủ động ôm eo của nàng, biểu cảm không còn gì nuối tiếc nói xin lỗi, "Thất tỷ ta sai rồi, ngươi tha thứ ta lần này, ta tuyệt đối sẽ không can dự đến chuyện của Nam đại ca nữa."
Cho dù làm mối, cũng phải âm thầm làm.
Trong lòng đột nhiên có một thân thể mềm mại dán lên mình, tâm trạng u ám của Đông Phương Uyển Ngọc phảng phất nhìn thấy ánh nắng, nàng muốn ôm chặt cô, tay vươn ra không trung, sau đó lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô, khoé miệng cong lên nói, "Biết sai là tốt, tha cho ngươi lần này, nhưng, Cửu muội, không có lần sau."
Đông Phương Minh Huệ mở to mắt, còn cho là mình nghe nhầm, cô quả nhiên đoán trúng tâm tư nữ chủ đại nhân rồi, ôi trời, thật đáng sợ, lần sau vẫn nên giữ khoảng cách với đám nam nhân, đến lúc đó đừng nộp mạng mình đi.
Ở trong mắt cô, nam nhân ưu tú đồng nghĩa tai hoạ, tai hoạ bằng nghĩa hại mạng của mình, cuối cùng kết luận, có thể tránh bao xa thì tránh.
"A, Thất tỷ ta nhớ ra ta còn có chuyện phải làm, trước về phòng đây."
Đông Phương Minh Huệ thấy được tha thứ thì nhanh chóng đẩy nàng ra, tìm lý do để chuồn.
Đông Phương Uyển Ngọc lặng lẽ nhìn cô đóng cửa phòng lại, mới chậm rãi trở về phòng mình tu luyện.
"Vô Nha, nguy hiểm quá, ta nói với ngươi lần này thực nguy hiểm." Đông Phương Minh Huệ ngồi ở trên giường vỗ ngực, may mà cô thông minh, đúng lúc nhận lỗi.
Cô chuẩn bị chậu gỗ cho Vô Nha, chậu gỗ trước đây là vì chuẩn bị cho ấp trứng, vừa vặn đủ cho Vô Nha bơi một vòng ở trong, bên trong bỏ không ít linh dịch và linh dược.
Bốn chân Vô Nha dẫm đạp bùm bùm ở trong nước, bốn chân đạp mệt rồi, lại nổi lềnh phềnh trên mặt nước kêu òng ọc.
"Ọc ọc ọc —"
Đông Phương Minh Huệ như chim sợ cành cong, vốn còn đang bị thái độ của nữ chủ đại nhân doạ sợ, vừa nghe thấy âm thanh kì lạ liền nhảy từ trên giường xuống, tìm kiếm trong phòng cả ngày, mới phát hiện âm thanh là từ trong chậu gỗ.
"Vô Nha."
Thứ nhỏ bé kia cư nhiên còn đang ngủ, Đông Phương Minh Huệ còn muốn cấu nó, nhưng thấy tiểu gia hoả này trôi nổi trên mặt nước còn ngủ rất ngon, tim cô nhũn ra.

Cô thử nhiệt độ nước ở trong thùng gỗ, nhiệt độ có chút thấp, cô lấy một cái khăn ôm Vô Nha ra khỏi nước, dùng khăn lau người cho nó liền đặt lên giường.
"Í, đây là cái gì?" Đông Phương Minh Huệ lúc ôm Vô Nha phát hiện sau lưng nó có hai cục lồi, cô vuốt thử, Vô Nha liền run nhẹ, vuốt đến cái cuối, Vô Nha mở to đôi mắt ngái ngủ nhìn cô, "Nương thân."
Thanh âm nhẹ nhàng, tim người nghe đều muốn tan chảy.
"Vô Nha, sau lưng ngươi hình như có cánh." Đông Phương Minh Huệ từng vô tình nhìn thấy ấu nhi của phi dực tượng, hình như sau lưng còn có đôi cánh vẫn chưa mọc dài.
Vô Nha run người, rúc vào trong chăn, không để tâm đến cô.
"Có cơ hội ta sẽ đi tàng thư các tra tìm về ngươi." Suy nghĩ cuối cùng của Đông Phương Minh Huệ trước khi ngủ, cô muốn tiểu gia hoả từ trong quả trứng lớn rốt cuộc là giống loài gì.
Đông Phương Uyển Ngọc một mực ngồi trong phòng mình, nghe thấy cách vách có tiếng người lẩm bẩm, cho đến khi truyền đến tiếng thở của đối phương, nàng mới bắt đầu tu luyện, hình như đã hình thành thói quen.
"Uyển Ngọc, ta phát hiện gần đây cảm xúc của ngươi không ổn định, là xảy ra chuyện gì sao?" Thanh Mặc ở trong Hồn Hải, có thể cảm nhận được chuyển động linh lực, còn có tâm tình của nàng.
Đông Phương Uyển Ngọc cũng biết vấn đề của bản thân, "Yên tâm, ta sẽ tự điều chỉnh bản thân."
"Uyển Ngọc, vạn lần không được quên mục đích tới Học viện Hoàng gia của ngươi."
Ba ngày sau, Đông Phương Minh Huệ lại đi bắc viện bày sạp, dựa theo lời trước đây nữ chủ đại nhân nói, cô ngồi ở bên vườn Tình Lữ.
Cũng không biết thiếu đi thương hiệu của nữ chủ đại nhân, lần làm ăn này của cô có thể giống như trước đây tốt không.
Đông Phương Minh Huệ bày hai mươi bình thuốc, liền thấy một nam nhân tàn tật đi đến, khom gối ở trước sạp của cô.
"Tiểu sư muội, lần trước bằng hữu của ta có mua một bình thuốc cầm máu, ngươi chỗ này có không?"
"Có."
Đông Phương Minh Huệ đưa bình sứ cho hắn, đổ ra một viên cho hắn xem, "Là loại này?"
Nam tử cầm lấy viên thuốc ngửi một chút, "Phải."
"Là loại ba mươi linh thạch sao?"
"Đúng, bên trong tổng cộng có mười viên."
Hai người chạm nhẹ ngọc bội, Đông Phương Minh Huệ cảm thấy hôm nay mở hàng thành công, cô không hề biết, viên thuốc của cô lưu giữ linh lực so với đan dược tốt hơn.
Trước đây đôi tỷ đệ kia sau khi mua xong, âm thầm làm thí nghiệm nhỏ, muốn xem xem thuốc mình mua về có tốt hơn đan dược trước đây không, ít nhất cũng phải rõ bản thân tiêu linh thạch không phải là để phung phí.
Không so không biết, một khi đã so sánh thì sẽ tìm ra khác biệt.
Đây, liền có mối làm ăn đầu tiên.
Cộng với Đông Phương Minh Huệ lục cục bày ra hai mươi bình thuốc khác nhau, cô không biết đối phương dùng có tốt không, không có nữ chủ đại nhân ở bên, trong lòng cô có chút thấp thỏm, bất quá có lần mở hàng này, trong lòng cô liền an tâm hơn nhiều.

Ít ra có kẻ nhận hàng.
Đột nhiên có một thiếu niên vội vàng chạy đến, liếc qua cô, lại chạy quanh vườn Tình Lữ một vòng, sau đó lại quay trở về.
"Ngươi chỗ này bán thuốc?" Mộc Sinh chạy đến thở hổn hển, hôm qua hắn vô tình nghe người khác nói, nơi này có người bán thuốc, hơn nữa còn là Uyển Ngọc tỷ bán.
Nhưng, chạy một vòng xem xem, lại chẳng có bóng hình của Uyển Ngọc tỷ a.
Đông Phương Minh Huệ chống cằm, đánh giá đối phương kĩ lưỡng một phen, hê hê, đây chẳng phải là tên mít ướt mà nữ chủ đại nhân gặp khi đi thử luyện hay sao.
"Mộc Sinh."
Mộc Sinh ngây người, biểu cảm giống như thấy quỷ, "Ngươi làm sao biết tên của ta?"
Đông Phương Minh Huệ cười không ra tiếng, chỉ vào thuốc ở trên sạp, "Thuốc của ta cực kỳ tốt, ngươi hay là mua một ít đem về, mua xong sẽ nói cho ngươi biết ta vì sao biết tên ngươi."
Đông Phương Minh Huệ cười giống tiểu hồ ly, trong lòng có tiếng lạch cạch của bàn tính.

Mộc Sinh bị làm khó, bất quá nhanh chóng cầm lấy một bình thuốc bổ máu, "Bao nhiêu linh thạch?"
"Ba mươi, nể ngươi là người quen, mới không bán giá bừa."

Mộc Sinh há to miệng, không ngờ một bình sứ này lại mất đến ba mươi linh thạch, nhất thời thấy thứ ở trong tay như khoai lang bỏng tay, hắn bỏ cũng không được, không bỏ xuống cũng không được.
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy hắn dễ trêu, muốn bắt nạt hắn một chút, "Bình sứ này của ta có mười viên bổ máu, ngươi sẽ không lỗ đâu."
"Thôi được." Mộc Sinh cắn răng mua, cho dù của đối phương có đắt hay không, mục đích của hắn đến đây là, "Đúng rồi, cô nương ngươi mở sạp ở đây được bao lâu rồi, có nhìn thấy cô nương cao hơn ngươi một chút không? Cằm lại nhọn hơn ngươi."
Cao hơn cô? Nữ chủ đại nhân quả thực cao hơn cô.
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, chỉ xung quanh, "Ta không biết ngươi đang nói ai, ngươi xem cô nương ở trong vườn Tình Lữ rất nhiều, ngươi tìm thử xem, có cô nương nào là người ngươi muốn tìm không."
Mộc Sinh lắc đầu, ghé sát mặt gần cô thấp giọng nói, "Ta là tìm Thiên Uyển Ngọc, là người đứng đầu từng đưa các tân binh, ngươi đã rõ chưa?"
Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác lắc đầu, "Không rõ, cô nương ngươi muốn tìm lẽ nào là nàng?"
Mộc Sinh nhất thời cảm thấy mình bị thương mười nghìn điểm, trước đây là ai nói Uyển Ngọc tỷ ở nơi này mở sạp bán thuốc?
Nhìn thấy đối phương đau khổ, cô đều sắp cười đến vỡ bụng rồi.
"Ta không quen Thiên Uyển Ngọc, nhưng ta biết ngươi a, ngươi chẳng phải trước đây trong ải hai cuộc thi nội viện nổi tiếng sao? Vì thế ta biết tên ngươi là Mộc Sinh."
"Mộc Sinh, ta nói với ngươi, thực ra —"
"Tránh ra."
Đông Phương Minh Huệ còn chưa kịp nói sự thật cho hắn, đã thấy một vài nam tử trông thô lỗ hung ác lao về đây, hơn nữa mục tiêu rất rõ ràng, hình như là về phía cô, có khoảng năm người hơn.
"Này, Mộc Sinh có người tới gây sự rồi, ngươi mau đi viện dược tề tìm Thất tỷ của ta, chính là Thiên Uyển Ngọc, mau lên."
Mộc Sinh phản ứng chậm chạp suốt mấy giây, mới nghe hiểu lời của Đông Phương Minh Huệ, cũng không kịp hỏi cô vì sao lại lừa mình là không quen biết Uyển Ngọc tỷ, hắn thấy có năm người đang đi tới đây, lập tức chạy về hướng viện dược tề.
"Nhìn cái gì, cút ra."
Một đám người bị bộ dạng của bọn hắn doạ sợ, lũ lượt chỉ trò vào bọn hắn.
"Các ngươi vội vàng tới đây, là để mua thuốc của ta sao? Ai bị thương à?" Đông Phương Minh Huệ híp mắt cười nhìn bọn hắn, đám người này có chút xa lạ, chưa từng gặp qua ai.
Dựa theo lời nữ chủ đại nhân, cô mới tới vườn Tình Lữ mở sạp được hai lần, không có khả năng chặn đường làm ăn của ai, cô thường ngày là ở trong viện dược tề, căn bản chưa từng đắc tội với ai.
Rốt cuộc là ai muốn làm khó cho cô?
"Ai cho ngươi bày sạp ở đây?" Người kia đi tới, nhìn đều không nhìn dùng chân đạp vào hàng sạp khiến bình lọ rơi xuống đất, bình sứ rất dễ vỡ, bị hắn đá như thế, liền vỡ nát vài bình, thậm chí có mấy viên thuốc lăn từ trong bình sứ.
Đông Phương Minh Huệ có chút đau lòng, cái này tốn rất nhiều thời gian, dùng rất nhiều linh lực để luyện chế, vì thế bị đem huỷ có chút tiếc.
"Ngươi là ai?"
"Mau thu dọn, lập tức cút ra khỏi đây, đây là địa bàn của ta, nghe rõ chưa." Thanh âm của người kia gầm lên, lời vừa bá đạo vừa vô lý, còn chưa đợi Đông Phương Minh Huệ phản bác, đã làm cho người không vui rồi.
Đông Phương Minh Huệ trợn mắt, cười nói, "Nói là địa bàn của ngươi, ngươi vì sao không nói cả cái Học viện Hoàng gia là do ngươi mở? Dám làm không dám chịu, có bản lĩnh báo số hiệu ra đây, bắt nạt ta là có chuyện gì?"
"Ô, gan của tiểu cô nương vẫn là lớn nha, đại ca của ta bảo ngươi cút, còn lải nhải cái gì."
"Đúng, có phải là muốn ăn đòn, vừa hay nắm đấm của bổn đại gia đang ngứa."
"Câm miệng, các ngươi cho rằng năm người các ngươi có thể doạ ta sợ sao, người nào nghe hiểu tiếng người ra đây nói chuyện với ta." Đông Phương Minh Huệ không tin, đám người này dám ở trong Học viện Hoàng gia hô mưa gọi gió.
"Nơi đây còn vẫn bán thuốc?"
Ngay lúc hai bên đang đối chọi gay gắt, đột nhiên có một giọng nói lạnh nhạt xen vào.
Đông Phương Minh Huệ thấy liền vui vẻ, đây là người quen, Bạch Nhu, người của Chiến sĩ điện đường, ngay lúc này tay nàng còn đang bọc lấy tay kia, ngón tay còn đang rỏ máu.
"Bạch sư tỷ, ngươi sao thế?"
"Ngươi là?"
Đông Phương Minh Huệ lập tức lấy bình sứ từ trong nhẫn không gian, "Trước đây kì tuyển sinh, ngươi từng giúp ta giải vây, cái này coi như là báo ơn, đem viên thuốc nghiền nát, đắp lên vết thương rất nhanh sẽ khỏi, ngươi mau đi đi."
Bạch Nhu tuy nhận lấy bình sứ, lại ngồi ở một bên, đem một viên thuốc bị nghiền nát đổ vào vết thương ở cổ tay, vết thương bị khoét mất một miếng thịt.
Trong năm gã có một vài tên nhận ra Bạch Nhu, thấy nàng ngồi cạnh Đông Phương Minh Huệ liền nghi hoặc, kéo tên đầu sỏ, "Trương ca, đây là Bạch Nhu của Chiến sĩ điện đường, là người ghê gớm, chúng ta hay là lần sau quay lại đi."
"Đúng, Trương ca, hơn nữa ta thấy tiểu cô nương này hẳn là có người chống đỡ, ngươi xem nàng đều không sợ chúng ta."
Vốn là mấy tên côn đồ, trong lòng không có đáy, nhìn thấy Bạch Nhu lại hoang mang.
"Đến, chúng ta tiếp tục giải quyết vấn đề của chúng ta." Đông Phương Minh Huệ thấy bọn hắn sợ liền lấn tới, những người thế này còn dám đến phá sạp của cô, thực sự coi cô là quả cà chua chưa chín.

Cô lớn tiếng với năm người, "Bảo ta cũng được, nhưng cho ta lý do, ta cũng không làm phiền chuyện yêu đương của các ngươi, cũng không cản trở đường của các ngươi.

Nói, ai bảo các ngươi tới đây?"
Mấy gã nhìn nhau, không ngờ đối phương không phải là kẻ nhát gan, còn dám đôi co với bọn hắn.
"Phiền phức, ta hành sự không đổi tên ngồi không đổi họ, Trương Mậu." Trương Mậu bị đám thuộc hạ lải nhải đến thấy phiền đứng ra báo danh.
"Cái gì cơ, đồ đần*?"
*Bản gốc: 傻帽 soạ mạo, nghĩa là đồ ngốc.

Ở đây tên nhân vật Trương Mậu có từ Mậu phát âm gần giống từ mạo trong soạ mạo.
"Hahaha, đồ đần." Đám người đứng ngoài xem kịch không nhịn được bật cười.
Mấy gã gây sự không ngờ cô nương miệng lưỡi nhanh nhẹn, lập tức nổi giận, "Ngươi muốn chết."
Đông Phương Minh Huệ cảm nhận được cỗ linh lực rất mạnh phóng về đây, có cảm giác nóng nực, có lẽ là Linh Sư Hoả hệ.

Ôi trời, chưa gì đã vội động thủ rồi, đám lỗ mãng này không biết nói đạo lý.
Ngay lúc cô cảm thấy bản thân gặp rắc rối, đột nhiên bên eo thấy có cánh tay vòng qua kéo cô ra khỏi vị trí vừa nãy, "Trương Mậu quay về nói với Từ Tiến, ra tay với một dược tề sư, hắn đã nghĩ đến phải gánh chịu cơn giận của cả viện dược tề chưa?"
Nghe thấy giọng nói này, Đông Phương Minh Huệ ngây ra, không những thế, cô còn đẩy hắn ra, sợ đến hai chân đều run.

Lý Dự Nam bị cô đẩy ra cũng không quan tâm, tay phẩy quạt, híp mắt cười với cô.
Kẻ đứng đầu Trương Mậu nghe đến sợ hãi, không dám tin tưởng, thậm chí có người chỉ vào cô nói, "Ngươi, ngươi là dược tề sư của viện dược tề?"
Đông Phương Minh Huệ nở nụ cười xán lạn với bọn hắn, "Đúng a, ta mỗi ngày đều bỏ ra một ít thời gian cùng viện trưởng đại nhân luyện chế thuốc."
Doạ chết các ngươi.
Cô hình như vừa nãy nghe thấy cái tên quen thuộc, Từ Tiến?
"Các ngươi là người của Từ Tiến?" Đông Phương Minh Huệ cuối cùng từ trong đám người đến gây sự này tìm được kẻ đầu sỏ, cô còn chưa bỏ thời gian ra đến xử lý Từ Liên, cô ta thì tốt rồi, trực tiếp đi mách lẻo với ca ca cô.
Đám người Trương Mậu nào còn dám tiếp tục ở lại đây, lập tức ngươi nhìn ta, ta nhìn người rồi lao đến đám đông, chạy mất.
Đông Phương Minh Huệ dậm chân, "Hèn nhát."
Cô mới chỉ khoe thân phận dược tề sư, đối phương đã bỏ chạy mất.
"Không phải bọn hắn hèn, mà là sợ viện dược tề các ngươi cắt đứt mất linh dược, đó chính là muốn lấy mạng của bọn hắn rồi." Lý Dự Nam đứng ở một bên giải thích.
Đông Phương Minh Huệ không nhịn được đỡ trán, nói với Lý Dự Nam, "Đa tạ ơn cứu mạng."
Lý Dự Nam nổi hứng cười với cô, "Đây là cách báo đáp của ngươi?"
Đông Phương Minh Huệ sợ nhất là cùng hắn dính líu mờ ám, nếu như để nữ chủ đại nhân nhìn thấy, khả năng cao là sẽ hiểu lầm, cô lấy một bình sứ từ trong không gian ra, "Đây là thuốc tẩy tuỷ, có thể xoá những nội thương trên người ngươi, tổng cộng có mười viên, ngươi dùng hết toàn bộ xong, nội thương trên người khả năng là sẽ biến mất, tu luyện cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, không cần cảm ơn ta, chuyện giữa hai chúng ta coi như xong rồi, được không?"
Lần đầu tiên, cô không cần hắn quản nhiều chuyện.

Còn về lần này, thôi được, coi như hắn đã cứu mình.
Lý Dự Nam vốn còn đang có tâm trạng trêu đùa, lại không ngờ đối phương nghiêm túc lấy thuốc ra, còn nhắc đến việc hắn bị nội thương, đôi mắt của hắn dần tối lại, trực tiếp nhận lấy bình sứ từ trong tay cô.
"Thuốc tẩy tuỷ này quá quý trọng rồi, nhưng ta đích thực là cần.

Coi như ta nợ ngươi một ân tình." Lý Dự Nam mở ra xem, sau khi xác định có tác dụng với bản thân, liền đưa ra lời hứa.
Hả?
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy bản thân thực không hiểu nổi đám người này, xí xoá rồi, sau này sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa, vì sao vẫn còn dính líu với nhau.
"Cửu muội."
Đông Phương Uyển Ngọc lúc chạy tới thì thấy Đông Phương Minh Huệ đang đưa bình sứ cho Lý Dự Nam, nàng quét mắt nhìn những người có mặt một vòng, còn có những bình lọ đổ ngang đổ dọc dưới đất, nàng âm thầm đánh giá đối phương, thấy không bị thương mới an tâm.
"Xảy ra chuyện gì?"
Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, "Là Từ Tiến, ca ca của Từ Liên, hắn cố ý cho người đến gây sự, nhưng bị vị sư huynh này đuổi đi rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc liếc Lý Dự Nam, hai người đều là Lôi điện đường, tự nhiên là sẽ biết tên của đối phương.
"Lý sư huynh."
"Thiên sư muội."
Đông Phương Minh Huệ nhìn hai người, hê hê, có kịch hay.
Xảy ra chuyện này, Đông Phương Minh Huệ cũng không còn tâm tư tiếp tục bày sạp, cô đem những bình chưa bị vỡ vào trong nhẫn không gian.
"Thì ra ngươi là muội muội của Uyển Ngọc tỷ." Mộc Sinh cũng đến giúp cô thu dọn.
Đông Phương Minh Huệ rất thích Mộc Sinh, thấy hắn hỏi liền gật đầu, "Đúng, nhưng chúng ta không cách nhau quá nhiều, ngươi có thể gọi ta là Minh Huệ."
Mộc Sinh nở nụ cười với cô, "Minh Huệ, nghe Uyển Ngọc tỷ nói thuốc đều là do ngươi luyện chế, ngươi lợi hại thế."
Đông Phương Minh Huệ ngây ngốc, cô không lợi hại, nếu lợi hại thì đã không bảo hắn đi gọi nữ chủ đại nhân, "Ta chỉ biết luyện thuốc."
"Thất tỷ, không có chuyện gì ta về trước."
"Ta đi cùng ngươi."
"Còn Mộc Sinh?" Đông Phương Minh Huệ hỏi, chỉ về phía Mộc Sinh, "Hắn là cố ý đến tìm ngươi." Sau đó vì cô mà chạy một chuyến đến viện dược tề.
"Mộc Sinh, ba ngày sau chúng ta sẽ mở sạp, đến lúc đó ngươi có thể đến." Đông Phương Uyển Ngọc nói với Mộc Sinh.
"Được, Uyển Ngọc tỷ."
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu với Lý Dự Nam, sau đó đi theo sau Đông Phương Minh Huệ, "Cửu muội, Lý Dự Nam làm sao đột nhiên xuất hiện ở đây?"
Đông Phương Minh Huệ sợ nhất là bị nữ chủ đại nhân hỏi vì sao cô lại ở cạnh nam nhân của nàng? Một khi bị hỏi, đầu óc cô liền tê dại.
"Không biết, ta trước đây cũng không để ý." Đông Phương Minh Huệ nếu như biết hôm nay gặp Lý Dự Nam, nhất định sẽ không đi mở sạp nữa, "Có cơ hội vẫn là cảm tạ Bạch Nhu sư tỷ, nếu lần này không có nàng, có lẽ đám người kia sẽ ra tay rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc nghe cô nói không biết, tâm trạng liền hạ xuống, nhưng nhắc đến Bạch Nhu, "Vừa nãy hình như không nhìn thấy nàng."
"Có lẽ cảm thấy ta sẽ không gặp nguy, vì thế đi rồi."
"Xem ra sau này ta cùng ngươi đi mở sạp."
Đây, mới ngày thứ hai đã xảy ra chuyện rồi.

Nếu không phải Mộc Sinh kịp thời chạy đến, nàng có lẽ sẽ không biết, cũng sẽ không nhìn thấy chuyện xảy ra giữa cô và Lý Dự Nam.
Trong viện có Nam Phi, ngoài viện có Lý Dự Nam.
Đông Phương Uyển Ngọc cảm thấy nên giữ chặt người hơn một chút.
"Thất tỷ, như thế này không được đi, sẽ làm trì trệ thời gian tu luyện của ngươi." Đông Phương Minh Huệ từ chối.
"Ta có thể vừa tu luyện vừa ở bên cạnh ngươi."

Đã nói đến đoạn này rồi, Đông Phương Minh Huệ gật đầu, dù sao mọi thứ cũng ưu tiên theo ý chí của nữ chủ đại nhân.
"Cửu muội, trước đây cho ngươi kĩ năng, ngươi luyện tập đến đâu rồi?"
Một khi hỏi đến chuyện tập luyện, hai mắt của Đông Phương Minh Huệ tối sầm lại, từ sau khi trở về từ Tử Vong Cốc, hình như tu luyện được một hai ngày.
Nếu như thực sự muốn tiến bộ, từ khi Tiểu Sắc trở thành mầm cây non cũng không còn ai đốc thúc cô nữa, sau đó toàn bộ tâm tư của cô đều đặt lên việc luyện chế thuốc.

"Kĩ năng của ngươi cần phải tập luyện, ngày mai ta đưa ngươi đến một nơi."
Đông Phương Minh Huệ đau đầu, cô cảm giác những ngày tháng tốt đẹp không quay trở lại nữa, mỗi ngày đều bị nữ chủ đại nhân giám sát.
"Thất tỷ, ta có thể —"
"Không được." Đông Phương Uyển Ngọc thấy bộ dạng của cô liền biết cô định làm gì, nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối, "Ngươi nếu như sớm luyện kỹ năng cho tốt, chuyện hôm nay ngươi đã có thể tự bảo vệ chính mình."
Ngay cả bàn bạc cũng không cho, Đông Phương Minh Huệ tự mình an ủi, "Đã biết, Thất tỷ."
Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Minh Huệ còn đang ở trong giấc mộng, thì bị Đông Phương Uyển Ngọc lôi dậy, còn có Vô Nha giống cô.
"Đi thôi."
Đông Phương Uyển Ngọc đưa cô đến khu rừng nhỏ, khu rừng nằm ở phía đông Học viện Hoàng gia, gần cấm địa, chỉ cách nó một bức tường.
Ngày thường cũng không có ai đến đây.
Đông Phương Minh Huệ dù sao cũng không biết, hai người tự chọn nơi của mình, phận ai nấy lo.
Kỹ năng của cô là Thiên Nữ Tán Hoa, sử dụng linh lực, đem những thứ bên ngoài trợ giúp, Đông Phương Minh Huệ thấy lá rơi đầy đất, không tự chủ nổi tâm tư.
Cô niệm chú, giải phóng linh lực của mình ra, tụ vào trong lòng bàn tay, lần đầu tiên thấy thế giới bên ngoài chẳng xảy ra chuyện gì.
Lần thứ hai, lúc cô làm lại, lá ở rơi đất hơi động đậy, nhưng có lẽ bởi vì linh lực cô không đủ, nên sau khi bay cao lên được tầm một ngón tay, lá lại lần nữa rơi xuống đất.
Lần thứ ba, Đông Phương Minh Huệ dùng toàn bộ linh lực trên người, nói với đám lá ở dưới đất, "Khởi."
Lá ở dưới đất hơi nổi lên, một cái, hai cái, ba cái, rất nhanh, quanh người cô có ba vòng lá quấn quanh, Đông Phương Minh Huệ tìm mục tiêu, nhắm vào hòn đá lớn phía xa, "Đi."
Lá xào xạc bay đến, kết quả đi được nửa đường lại rơi xuống.
Lại thất bại rồi.
Vô Nha ngồi ở một bên xem nằm xuống, lộ ra cái bụng mềm của mình.

Nghĩ thì không nhẫn tâm tiếp tục xem tiếp.
Đông Phương Minh Huệ gãi đầu, nhìn lòng bàn tay của mình, cảm giác là do linh lực không đủ dẫn đến không thể chống đỡ tấn công xa.
"Để ta dạy ngươi làm thế nào để khống chế linh lực."
Đông Phương Uyển Ngọc một mực quan sát cô, thấy cô bắn hết toàn bộ lá mới đến gần.
"Thất tỷ."
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, ở một bên chỉ đạo, "Ngươi trước thử làm lá ở dưới đất bay lên, sau đó tấn công đại thụ kia."
Đông Phương Minh Huệ làm theo, cô dùng toàn bộ linh lực khống chế một cái lá, lá như kiếm sắc nhẹ nhàng cắm vào thân cây.
"Í."
Quá kì lạ rồi, cô lúc nãy rõ ràng làm như này.

Nhưng mà, những cái lá kia chỉ đến được khoảng cách nhất định sẽ rơi xuống, hoàn toàn không nghe lời.
"Ngươi thử lại xem."
Đông Phương Minh Huệ vẫn dùng phương pháp vừa nãy, cái lá thứ hai cũng nhẹ nhàng cắm vào cây, thử liên tục mấy lần, cô phát hiện cô có thể làm được.
"Thất tỷ, hình như có thể làm được rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc xoa đầu cô, cổ vũ nói, "Bây giờ có thể thử cùng lúc dùng hai cái rồi."
Đông Phương Minh Huệ nghe theo, hai cái lá từ dưới đất nổi lên, dựa theo mệnh lệnh của cô bắt vào thân cây, "Hình như cũng có thể được."
Đông Phương Uyển Ngọc lại gần cái cây xem qua, "Cửu muội, lại đây."
Nàng chỉ vào bốn vết cắt, "Ngươi xem hai cái lá này là ngươi vừa nãy bắn trúng, hai vết còn lại là hai cái lá lúc bắt đầu, ngươi xem có gì không giống?"
Đông Phương Minh Huệ nhìn kĩ, cảm khái nói, "Một cái lá làm sao có thể cắm vào trong thân cây?"
Đông Phương Uyển Ngọc lắc đầu, chỉ vào nơi hai cái lá cắm sâu vào, "Lúc ngươi khống chế một cái lá, độ sâu so với lúc ngươi điều khiển hai cái lá còn sâu hơn rất nhiều."
Cô hiểu rồi, chẳng trách đám lá trước đi được nửa đường thì đều rơi xuống, là bởi vì linh lực của bản thân cô không đủ để chống đỡ cho chúng.
"Nếu như ngươi tiếp tục điều khiển ba cái lá cùng một lúc, vết cắt của ngươi càng nông, thế này đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi khống chế một chiếc lá đem chặt cây, nếu có thể cắt đổ một cái cây, thì chúng ta lại tiếp tục luyện tập cái khác."
Đông Phương Minh Huệ mở to mắt, không dám tin tưởng nói, "Thất tỷ, ý của ngươi là để ta lấy một chiếc lá ra chặt cây?"
Một cái lá có bao nhiêu mềm mỏng, nữ chủ đại nhân bị điên rồi, muốn cô dùng lá chặt cây.
"Đúng, từ ngày mai, ta sẽ đốc thúc ngươi cho đến khi ngươi thành công mới thôi."
Đông Phương Minh Huệ bỗng cảm thấy nhân sinh không còn hy vọng, lấy một cái cưa kia để chặt cây, cô sợ là phải mất cả tháng mới có thể hoàn thành, hiện tại, cô cầm cái lá lên nhìn, cũng không nhìn ra lá có bao nhiêu sắc.
Từ ngày hôm đó, Đông Phương Uyển Ngọc nói được làm được, sáng sớm đến lôi đối phương từ trên giường dậy, đương nhiên là cũng phải dùng vô số phương pháp.
Đông Phương Minh Huệ cho rằng bản thân đã bị nữ chủ đại nhân giày vò đến tiều tụy bất kham, nhưng nhìn ảnh phản chiếu ở dưới nước, cảm giác bản thân ngày càng đẹp đẽ, thực quá vô khoa học rồi.
Cô cảm giác kỹ năng này là gian lận, thần khí ăn gian, để diện mạo của cô thành một loại năng lượng đặc biệt, không những thế, cô còn cảm thấy tinh thần của mình cũng sung mãn hơn.
"Tập trung tinh thần."
Đông Phương Uyển Ngọc vỗ vai cô, ngồi ở một bên tu luyện.
Đông Phương Minh Huệ khom lưng xuống, vuốt ve Vô Nha, Vô Nha tiểu gia hoả này thực sự kỳ quái, mỗi lần cô bị nữ chủ đại nhân lôi ra khỏi giường, nó cũng nằng nặc đòi theo.
"Vẫn là ngươi tốt." Đông Phương Minh Huệ xoa cái bụng nhỏ của nó, "Vô Nha ngươi cổ vũ cho ta."
"Nương thân nương thân cố lên."
Đông Phương Minh Huệ suýt nữa cười sặc, cô tập trung sự chú ý, đem linh lực của mình điều chỉnh về trạng thái tốt nhất, từng cái lá lần lượt bay lên, bắn về hướng cái cây.
Từ hừng đông cho đến tối muộn, cả ngày luyện tập, cái cây to kia cũng xuất hiện nhiều vết cắt, Đông Phương Uyển Ngọc công nhận thành quả mới cho cô trở về.
"Ngày mai ngươi ở tiểu viện luyện thuốc, chiều mai chúng ta đi bắc uyển mở sạp, ba ngày một lần." Đông Phương Uyển Ngọc nhắc nhở cô, sớm đã sắp xếp thời gian tập luyện và thời gian luyện chế của cô ổn thỏa.
Đông Phương Minh Huệ có cảm giác như tự ném đá vào chân mình, cô đưa nữ chủ đại nhân đến để bồi dưỡng tình cảm, kết quả lại mất đi tự do, những ngày bị người quản thúc thực khó qua, hu hu hu.
Xem ra vẫn là phải khiến nữ chủ đại nhân nhanh chóng rơi vào lưới tình, như thế nàng sẽ không quản thúc mình nữa rồi.
"Vô Nha, ngươi nói xem phải làm thế nào mới khiến một người nhanh chóng yêu một người?"
Vô Nha lăn ở trên giường, bốn chân giơ lên trời, lười biếng để lộ cái bụng ra, rất nhanh đã có tiếng ngáy khe khẽ vang lên.

Đông Phương Minh Huệ dở khóc dở cười, cô đều quên mất, Vô Nha ngoại trừ biết gọi nương thân, cái gì cũng không biết nói, ở dưới sự dạy dỗ của cô, phải vất vả lắm mới biết nói "cố lên."
"Ta chưa từng thấy con thú nào mê ngủ như ngươi, ngươi rốt cuộc là giống gì?" Đông Phương Minh Huệ xoa bụng của nó, cô biết loài thú phải rất tin tưởng một người mới lộ phần mềm mỏng nhất mình ra, hiện giờ Vô Nha lớn hơn một chút, Đông Phương Minh Huệ thấy nó không còn xấu như trước đây nữa.
Đông Phương Minh Huệ nhét nó vào trong chăn, bản thân cũng tự chui vào, ngủ say.
Đông Phương Uyển Ngọc ở cách vách nghe thấy lời của cô, đừng nói tu luyện, cả tối chỉ ngồi ở trên ghế suy nghĩ, lời trước đây của Cửu muội rốt cuộc là có nghĩa gì?
Để một người mau chóng rơi vào tình yêu với người khác?
Cô là nói bản thân mình sao?
Cô muốn yêu ai?
Hơn nữa cô còn muốn ai nhanh chóng yêu cô?
Đông Phương Uyển Ngọc suy nghĩ đến khi trời sáng, vẫn chưa có đáp án.

Thủ phạm gây nên, nhưng lại ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại còn đi bắt bọ cho đám linh dược trong tiểu viện mình.
Nam Nam đưa Nam Phi ra khỏi tiểu viện, lúc đi dạo trở về thấy Đông Phương Minh Huệ còn đang tự mình thu thập sương lộ, xới đất cho chúng.
"Minh Huệ, ngươi hình như dậy càng ngày càng sớm." Nam Nam không nhịn được khen ngợi.
Đông Phương Minh Huệ ngoái đầu, cười với bọn họ, "Chân của Nam đại ca có thể đi lại rồi?"
Cô nhớ hình như viện trưởng đại nhân từng nói, sau nửa tháng tu dưỡng có thể để Nam Phi đại ca tự mình đi bộ, lúc mới bắt đầu sẽ khó khăn, sau này sẽ trở nên tốt hơn.
Bất quá cô đã đáp ứng nữ chủ đại nhân, bớt can dự vào chuyện của Nam Nam và Nam Phi.
Nam Nam lắc đầu, "Vẫn chưa được, hay là Minh Huệ ngươi giúp đại ca đi."
"Nam Nam." Nam Phi cắt đứt lời nàng, "Ta mệt rồi, ngươi đưa ta về phòng đi."
Nam Nam gật đầu, "Vâng, đại ca."
Đông Phương Minh Huệ gãi đầu, cô vì sao cảm thấy đôi huynh muội Nam Nam trên người có chút kì lạ, vì nữ chủ đại nhân, cô đợi có thời gian sẽ đến hỏi viện trưởng hỏi tình hình của đối phương.
Đông Phương Uyển Ngọc một mực ở trong phòng nghe cô cùng Nam Nam huynh muội nói chuyện, hài lòng nhìn cô không lao về phía Nam Phi.
Nhưng nàng phòng được cái này, không phòng được cái khác.
Buổi chiều, Đông Phương Minh Huệ cùng Đông Phương Uyển Ngọc vừa ra khỏi viện dược tề, thấy Mộc Sinh ở bên ngoài đợi, nhìn thấy hai người các nàng liền vui vẻ.
"Thất tỷ, người ta Mộc Sinh nhất định có lời muốn nói với ngươi, ta đi trước, hai ngươi nói chuyện." Đông Phương Minh Huệ rất thích nam tử đơn thuần như Mộc Sinh, cực kỳ vui vẻ để thời gian dành riêng cho bọn họ.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy thế, chỉ có thể gật đầu.
"Uyển Ngọc tỷ, thực ra ta chỉ muốn đi theo ngươi, không có ý định khác." Mộc Sinh từ sau khi khảo hạch nội viện kết thúc liền một mực muốn đem suy nghĩ của mình nói cho Uyển Ngọc tỷ, nhưng Thiên Uyển Ngọc từ sau cuộc chiến kia liền ẩn mình trong học viện, ai cũng không ngờ nàng cùng Đông Phương Minh Huệ ở trong tiểu viện rách nát trong viện dược tề.
Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng ra mặt, "Đi theo ta để làm gì?"
Mộc Sinh ngại ngùng cúi đầu nhìn mũi chân mình, "Mỗi năm nội viện sẽ có cùng nhau lập đội, ra bên ngoài rèn luyện, Uyển Ngọc tỷ ta muốn làm đồng đội với ngươi."
Đông Phương Uyển Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, "Mộc Sinh, ta không muốn lập đội với ngươi, ta đã có Minh Huệ rồi."
Mộc Sinh giống như thấy thế giới sụp đổ, nói, "Uyển Ngọc tỷ, ngươi có phải chê ta sẽ kéo lùi ngươi sao?"
Đông Phương Uyển Ngọc liếc hắn, ánh mắt đó giống như suy nghĩ của Mộc Sinh.
"Uyển Ngọc tỷ, ta sẽ cố hết sức không liên luỵ đến các ngươi, ngươi suy nghĩ một chút, lần sau ta lại đến tìm ngươi." Nói xong, Mộc Sinh uỷ khuất chạy đi.
Đông Phương Minh Huệ vừa bày mọi thứ xong, đã nhìn thấy nữ chủ đại nhân không thừa không thiếu đi đến đây.
"Mộc Sinh đâu?"
"Hắn có chút chuyện, đi rồi." Đông Phương Uyển Ngọc tuỳ tiện lấy ra một lý do.
Đông Phương Minh Huệ gật gù, cô vốn còn muốn trêu đùa hắn một chút, "Thất tỷ, ngươi nói xem những kẻ trước đây còn đến gây sự không?"
"Có lẽ là không."
Ý, giọng nói này, Đông Phương Minh Huệ ngẩng lên, nhìn thấy Lý Dự Nam, cô cảm giác gân xanh trên trán đang giật mạnh, người này vì sao lại xuất hiện rồi.
"Ngươi lại đến?" Ngữ khí của Đông Phương Minh Huệ không vui nói, trêu cũng không được, trốn cũng không xong, thật phiền.
Lý Dự Nam nở nụ cười chỉ vào người ở đằng sau, "Thuốc của ngươi quá tốt rồi, ngươi lại nhất định ba ngày mới mở một lần, cái này, bọn hắn nói là muốn ta đưa bọn hắn tới."
Đông Phương Minh Huệ liếc qua, ngốc lăng nhìn đám sư huynh sư tỷ ở đằng sau, đoán nhất định là Lý Dự Nam đã nói gì đó mới khiến thuốc của mình cháy hàng.
"Lý sư huynh, đừng cho rằng ngươi giới thiệu thì sẽ được miễn phí, ta nói với ngươi, thuốc của ta không hề rẻ, một viên ba linh thạch, một lọ mười viên, tổng cộng ba mươi viên thạch."
Đông Phương Minh Huệ nói một chút cũng không khách khí, Đông Phương Uyển Ngọc nghi hoặc liếc hai người bọn họ, lập tức loại trừ Lý Dự Nam ra khỏi danh sách, vừa nhìn đã thấy Cửu muội đối với hắn đủ mọi biểu cảm biểu thị đối phương không thể nào là người trong miệng Cửu muội.
Người mau chóng phải lòng cô.
Nhưng, ngoại trừ Lý Dự Nam, còn có ai?
"Yên tâm, bọn hắn đều là sư huynh, làm sao đến ba mươi viên thạch cũng không trả nổi, chỉ sợ thuốc của ngươi chia không đủ cho bọn họ." Lý Dự Nam cười, tránh sang một bên, để bọn hắn tự tìm thuốc phù hợp với mình.
Đông Phương Minh Huệ khom người giải thích cho bọn họ, "Đây là thuốc cầm máu, đây là thông linh, còn có cái này, bên trên đều ghi tên, các ngươi tốt nhất nên nói thuốc các ngươi muốn mua với ta, ta giúp các ngươi chọn."
Đông Phương Uyển Ngọc không giúp đỡ được, liền đứng dậy.

"Thiên sư muội, ông già của Lôi điện đường bảo ta nói với ngươi, có thời gian đến chỗ hắn chơi." Lý Dự Nam cười nói, tay phẩy quạt.
"Ngươi vì sao lại đối xử tốt với Cửu muội của ta đến thế?"
Đông Phương Uyển Ngọc nheo mắt nhìn hắn, như đối phương không nói một câu thật lòng nàng sẽ không dễ dàng buông tha.
Lý Dự Nam nhìn Đông Phương Minh Huệ nhiệt tình cùng bọn họ giải thích công dụng thuốc của mình, hắn nhún vai, cũng không biết bản thân vì sao lại giúp cô, còn đem theo một đám huynh đệ đến nịnh nọt, "Có lẽ là bởi vì thuốc của nàng rất tốt."
Hắn trở về thử một viên, viên thuốc nuốt vào trong bụng, sinh ra hiệu quả làm hắn không ngờ đến, mặc dù quá trình đau đớn khó nhịn, làm hắn tưởng bị tiểu nha đầu này lừa rồi.
Nhưng tác dụng qua đi, hắn phát hiện vết thương do mấy năm trước thu nhặt lôi điện mà bị trúng đòn hình như đỡ hơn chút, ít nhất hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đây cũng là một trong những lý do hắn đến tìm Đông Phương Minh Huệ.
Đông Phương Minh Huệ nói công dụng của thuốc xong, mọi người mỗi người một bình, rất nhanh mua sạch hai mươi bình ở trên sạp.
Thấy số lượng linh thạch ở trên ngọc bội của mình không ngừng tăng, Đông Phương Minh Huệ nở nụ cười như hoa nở.
"Tiểu sư muội, có thời gian thì nghe ta nói một hai câu." Lý Dự Nam thấy cô bận rộn xong, đột nhiên nhảy đến trước mặt cô, cười nói.
Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, đầu lắc như cái trống lắc tay, "Không muốn, ta cảm thấy chúng ta chẳng có gì để nói."
Lý Dự Nam dở khóc dở cười, hắn cảm giác tiểu sư muội này tránh hắn như tránh tà, hắn đưa ra thành ý, lẽ nào vẫn không làm cô lung lay?
"Tiểu sư muội, cứu một mạng người như xây bảy toà tháp, xin ngươi cho ta một cơ hội được nói, chỉ một lần."
Đông Phương Minh Huệ muốn điên, cô làm thế nào cũng không thoát khỏi Lý Dự Nam, cô không nhịn được lén lút nhìn nữ chủ đại nhân, thấy đối phương cũng không có phản ứng gì, đấu tranh một lúc, mới thở phào nói, "Đứng ở đây nói đi."
Lý Dự Nam thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương chịu nghe lời của hắn nói, hắn cảm thấy là khởi đầu rất tốt, hắn suy nghĩ một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.