Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
- Cô ấy mang thai?
Trần Lâm ngớ ra, có vẻ khi còn sống An Như Hối không nói cho cậu ta biết.
Tôn Nhược Hiên nhìn cậu ta với vẻ đầy lo lắng:
- Trần Lâm, hãy nén bi thương.
- Tôi nhất định phải tìm ra hung thủ để báo thù cho Như Hối và đứa con còn chưa ra đời của chúng tôi!
Trần Lâm hạ lời thề rồi nhìn về phía Lão Răng Vàng đứng một bên, rõ ràng là đã coi gã thành kẻ tình nghi phạm tội.
Lão Răng Vàng thấy vẻ đau lòng trong mắt cậu ta không giống giả vờ, cho nên lúc nói chuyện với cậu ta cũng không dùng khí thế bức người như trước nữa.
…
Sau khi kiểm tra đơn giản thì có thể phán đoán bước đầu rằng An Như Hối bị sát hại rồi ngụy tạo thành treo cổ.
Tôn Nhược Hiên nói:
- Nếu trên móng tay của em An đã có vụn da thì chứng tỏ trên người hung thủ có vết cào, chúng ta kiểm tralaanx nhau một chút đi.
- Được chứ, Nam Sơn, cô kiểm tra cho tôi cẩn thận vào nhé.
Cố Thăng đồng ý ngay tắp lự.
Lão Răng Vàng phủ quyết luôn:
- Không phải tôi hoài nghi người anh em, nhưng để cho đảm bảo, tránh trường hợp có người bao che, nhìn thấy trên người có vết thương cũng không nói, thì mấy người đàn ông chúng ta nên kiểm tra nhau thì hơn.
Đoạn, gã lại bổ sung:
- Phiền hai cô gái tránh đi một chút, tuy rằng tôi rất tự tin với bo đì của mình, không khác gì David phiên bản người thật, chỉ sợ hai cô nhìn dáng người nào đó rồi bị nhức mắt thôi.
Nam Sơn:
- …
Bọn họ chủ động loại bỏ hiềm nghi khỏi hai cô gái, bởi vì ngụy tạo An Như Hối thành trạng thái thắt cổ là một việc cực kì tốn thể lực, phải là người có lực cánh tay cực lớn mới có thể làm được.
Sau khi Nam Sơn và Tiểu Mi đi rồi, Lão Răng Vàng cởi đồ đầu tiên, chỉ để lại một cái quần cộc. Gã quay một vòng rồi hỏi:
- Không có chứ?
Rồi gã quay sang nhếch mày với Trần Lâm:
- Đến cậu đấy.
Trần Lâm bình tĩnh cởi đồ cho họ kiểm tra.
- Đúng là phi lí mà.
Lão Răng Vàng cau mày, không thể nào tin được.
Sau khi mọi người kiểm tra xong thì phát hiện ra hai người có vết cào. Thế mà hai người này lại là Phùng Cường bên cạnh Lão Răng Vàng và Tôn Nhược Hiên đi cùng Trần Lâm.
- Cường Tử, chuyện gì đây?
Lão Răng Vàng hỏi thẳng.
Phùng Cường vội vàng phủ định:
- Vết này là tôi tự cào đấy, ở đây muỗi cắn ghê lắm, đốt sưng hết cả tay tôi lên rồi đây này.
Hắn chỉ vào cánh tay đỏ ửng rồi đáp:
- Ngứa lắm luôn, tôi gãi mạnh mấy cái, không ngờ lại xước da.
- Tôi đã bảo mà, Cường Tử làm sao mà là hung thủ được. Tôi với cậu ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, bản tính cậu ta vẫn là thiện lương.
Lão Răng Vàng vỗ vai Phùng Cường rồi hỏi:
- Thế vết cào trên người Tôn Nhược Hiên là sao?
Trần Lâm chủ động giải thích thay cậu:
- Lúc chúng tôi đi qua núi tới đây thì Nhược Hiên mở đường, cậu ấy bị nhánh cây quệt phải.
- Vâng, đúng vậy.
Tôn Nhược Hiên phụ họa.
Ai cũng có lý của mình, cục diện lại lâm vào bế tắc, ai nghi ngờ ai thì vẫn nghi ngờ nhữ cũ.
- Cậu chắc chắn là cậu không bao che đấy chứ? Bây giờ không phải là lúc thể hiện tình anh em đâu.
Lão Răng Vàng nghi ngờ.
Trần Lâm nói:
- Anh có thể tin Phùng Cường, vì sao tôi lại không thể tin Nhược Hiên trong sạch?
Lão Răng Vàng cạn lời.
…
Sau khi Nam Sơn và Tiểu Mi quay vào, Cố Thăng kể đại khái tình hình trong nhà cho họ nghe:
- Tôi nghĩ Tôn Nhược Hiên có hiềm nghi lớn nhất. Hôm qua cậu ta cũng ra ngoài một chuyến, vì cùng nhau gác đêm, ra ngoài đi WC là chuyện bình thường, cho nên tôi mới không tính cậu ta vào.
Tiểu Mi kinh ngạc:
- Người chết là bạn gái của Trần Lâm, chắc là cậu ta sẽ không bao che đâu.
Trần Lâm và Tôn Nhược Hiên đang ăn cơm ở đối diện, bên này có thể nghe láng máng thấy Trần Lâm nói gì mà “Anh em à, cậu gầy quá, ăn thêm vào”… đúng là tình anh em sâu đậm.
Nam Sơn liếc sang bên đó thì không khỏi hoài nghi, thực sự là cậu ta sao?
…
- Bây giờ chúng ta là một tiểu đội rồi, mọi người có thể chia cho chúng tôi một ít đồ ăn không?
Lão Răng Vàng đi tới rồi hỏi. Gã không nghĩ là mình sẽ bị kẹt ở đây cho nên mang theo rất ít đồ ăn.
Đây cũng là lý do khiến gã muốn kết đồng minh với Cố Thăng, để có thể ăn ké một ít.
Gã vừa tới thì Nam Sơn lại nghĩ ra một chuyện khác:
- Tôi nhớ anh còn chuyện chưa nói thì phải.
- Có à?
Lão Răng Vàng sờ đầu rồi cười hì hì.
- Các anh đến đây với mục đích gì?
Lúc nãy bị chuyện khám nghiệm tử thi cắt ngang nên suýt nữa thì cô đã quên mất chuyện này.
Lão Răng Vàng nhớ ra:
- Thì ra là chuyện này, dễ thôi mà, mấy người cho tôi và Cường Tử đồ ăn thì chúng tôi sẽ nói hết.
Đồ ăn trong túi của nhóm Nam Sơn không còn nhiều, nếu còn chia cho Lão Răng Vàng thì họ sẽ bị đói.
Cố Thăng nghĩ ngợi một lát rồi vẫn đồng ý:
- Được, anh nói đi.
Sau đó anh nháy mắt với Nam Sơn và Tiểu Mi, ra hiệu cho các cô yên tâm.
- Không được, anh phải chia cho bọn tôi trước. Nếu chúng tôi nói rồi mà anh trở mặt không chia nữa thì phải làm sao?
Phùng Cường nóng ruột.
Cố Thăng không nói gì mà chỉ cầm đồ đánh bắt cá treo trên tường rồi đi ra ngoài.
- Đứng lên cả đi.
Nam Sơn ngạc nhiên:
- Anh biết đánh cá hả?
Cố Thăng mím môi:
- Trước kia có học.
Vì thích ứng với cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã, cho nên anh đã mời chuyên gia thám hiểm dạy cho mình mấy chiêu cơ bản.
Mọi người đi ra bờ cát phía xa, còn Trần Lâm và Tôn Nhược Hiên ở lại trong phòng.
…
Hơn một tiếng sau, trên tay Cố Thăng đã có mấy con cá béo múp.
- Khá lắm, người anh em.
Từ sau khi Phùng Cường tới đây thì đã không được sờ vào đồ tanh mặn, hắn không nén nổi mà nuốt nước miếng với mấy con cá trong lưới của Cố Thăng.
Cố Thăng lấy một con dao nhỏ trong túi ra, làm cá thật sạch rồi cắm vào một nhánh cây vót nhọn.
Ở một phía khác, Nam Sơn và Tiểu Mi đã nhóm lửa xong.
Trong lúc nướng cá, Lão Răng Vàng nói về mục đích họ tới nơi này:
- Việc này nói ra thì dài lắm, mấy người nghe tôi kể từ từ vậy. Ông nội tôi là một thầy tướng có chút danh tiếng ở Danh Châu. Đệ nhất phú hào Danh Châu là Cừu, tên là Cừu Thất Ngôn, cái tên này là do ông nội tôi đặt cho hắn. Hồi còn bé hắn là một tên ăn mày, sau này đi ra tỉnh ngoài một chuyến rồi tự nhiên phất lên, thế là ông nội tôi cũng được lợi không ít.
Lão Răng Vàng nhìn cá nướng rồi nói:
- Mau lật đi, sắp cháy rồi.
- Được rồi, anh nói tiếp đi.
- Một ngày nọ, hắn nói chuyện với ông nội tôi, rượu vào lời ra, mới nói lộ ra là khi đi ra tỉnh ngoài thì nhặt được một bảo bối. Chính món bảo bối ấy biến hắn thành một phú hào, chẳng qua là cứ cách ba chục năm thì bảo bối đó sẽ gây sự một lần. Nhưng Cừu Thất Ngôn bảo là có cách để trị nó.
Tiểu Mi líu lưỡi:
- Thần kì thế á? Bảo bối ấy ở đây à?
Lão Răng Vàng gật đầu rồi lại lắc đầu:
- Tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ định tới thử vận xem thế nào thôi. Sau này con trai của Cừu Thất Ngôn lấy vợ, cũng là một tiểu thư nhà giàu môn đăng hậu đối, mọi người đoán xem thế nào?
Lão Răng Vàngvờ thần bí.
- Còn thế nào nữa, tiểu thư nhà giàu kia thó bảo bối rồi chạy mất chứ gì?
Cố Thăng vừa nướng cá vừa nói.
Lão Răng Vàng dừng lại một chút rồi cạn lời nhìn Cố Thăng:
- Cậu lại biết rồi, sao tôi không biết là xem TV được lợi thế nhỉ.
- Không phải, nhà họ Cừu nổi tiếng mà, bà nội kể chuyện này cho tôi nghe rồi. Anh nói tiếp đi, cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ.
Lão Răng Vàng:
- …
- Tiểu thư nhà giàu kia họ Liễu, vốn dĩ nhà họ Liễu này chỉ còn cái xác rỗng cố gắng chống đỡ không để ai phát hiện ra thôi. Nghe tin nhà họ Cừu có bảo bối, nhà họ Liễu muốn giành lấy nó nên mới gả đứa con gái xinh đẹp nhất của mình sang, với mục đích là để Liễu tiểu thư trộm bảo bối về. Ai ngờ Liễu tiểu thư trộm được đồ rồi còn gói ghém thêm một ít châu báu của nhà họ Cừu, rồi đưa bà hầu già chạy tới một nơi khác.
- Chỉ nghe nói là ở vùng này thôi, vô số người tới đây tìm, thế nhưng Liễu tiểu thư trốn kĩ quá nên chẳng ai tìm được.
Lão Răng Vàng thở dài:
- Sau này tự nhiên nhà họ Cừu lụn bại nghèo nàn, thành ra càng chẳng còn ai đến đây mà tìm nữa.
- Sao anh lại biết là bảo bối ấy ở đây?
Lão Răng Vàng nhìn Phùng Cường:
- Mấy ngày trước Cường Tử tới tìm tôi, kể chuyện cậu ta có một tên đại ca nhọ vãi nồi, bị một cái đinh ở đâu tòi ra chọc thủng cả hoa cúc, rồi còn bị tóm vào sở cảnh sát nữa, bảo tôi xem thử xem cậu ta có dính nhọ không.
- Này, đừng chỉ chăm chăm vào một con cá thế, lật cả con kia đi.
Lão Răng Vàng vẫn nhìn chằm chằm vào mấy con cá.
Cố Thăng gật đầu, nướng cá rất chi là nghiêm túc.
Lão Răng Vàng cảm thấy mĩ mãn lắm:
- Tôi mới trêu cu cậu là đi nhà ma chơi một đêm có khi giải nhọ được đấy. Thế là cậu ta nhớ ngay tới nơi này. Sau khi cậu ta kể chuyện xảy ra ở đây cho tôi nghe, tôi tính toán thời gian một chút mới thấy thật trùng hợp, lại thêm tôi cũng đang rảnh rỗi, mới kéo Cường Tử đến đây tìm bảo bối xem thử.
- Con cá ngoài cùng bên phải kia của tôi nhé.
Cố Thăng lật con cá kia một vòng:
- Được rồi được rồi, chẳng phải đang nướng cho anh đây sao?
Lão Răng Vàng tủi thân:
- Tôi đói quá mà. Vừa nãy kể tới đâu rồi nhỉ?
Gã sờ sờ trán:
- Tôi nghĩ là cá lớn… à nhầm, tôi nghĩ là Trần Lâm cũng có mục đích này. Có điều cậu ta biết nhiều hơn tôi nhiều. Tôi nghĩ là cậu ta đã lấy được nó rồi, chỉ đang nghĩ cách trấn nó mà thôi.
Gã càng nghĩ đến những lời mình nghe lén được trên cầu thang thì càng khẳng định là Trần Lâm và An Như Hối đang trù tính gì đó bí mật. Nhưng gã vạn vạn không ngờ tới là An Như Hối lại chết đi.
Nam Sơn nói:
- Bảo sao anh lại cứ nhắm vào cậu ta như vậy, thì ra anh đã hoài nghi cậu ta từ lâu rồi.
- Không phải đâu, tôi ngứa mắt thằng ranh ấy thôi.
Lão Răng Vàng nói rất chi là đúng lý hợp tình.
Nam Sơn: … thôi, anh thích là được.
- Tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi.
Lão Răng Vàng cười vui vẻ:
- Giờ thì chờ ăn cá.
…
Khi mấy người bọn họ ăn uống no say và về nhà thì đã là hai tiếng sau.
Trong phòng chỉ có Trần Lâm, cậu ta đang nằm sấp trên bàn, ngẩn người nhìn cái thùng gỗ mà Lão Răng Vàng ngồi.
Nam Sơn đi dạo một vòng mà không thấy Tôn Nhược Hiên đâu thì hỏi:
- Tôn Nhược Hiên đi đâu rồi?
- Cậu ấy đi ra sân sau múc nước.
Trần Lâm cười khổ:
- Bây giờ các người đã là một đội rồi phải không, cả đám nhắm vào tôi với Nhược Hiên, không thấy quá đáng à?
Nam Sơn mím môi, không nói nữa. Thực ra cô chỉ quan tâm đến an toàn của Tôn Nhược Hiên mà thôi.
Khi còn chưa điều tra ra manh mối, ai cũng có hiềm nghi, bao gồm cả Lão Răng Vàng lúc nào cũng vui cười xởi lởi.
Hơn mười phút sau, Tôn Nhược Hiên vẫn chưa về. Trần Lâm mới ý thức được có gì không ổn, bèn vội vàng chạy ra sân sau.
Bên cạnh cái giếng ngoài sân sau chỉ có một cái thùng đổ trên mặt đất, nước tóe ra ngấm hết vào mặt đất bùn xám tro, không thấy Tôn Nhược Hiên đâu cả.