Nữ Bộ Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 22: Hành động quen thuộc




Xảo Nhi thật sự buồn bực, thực sự rất buồn bực, nam nhân này tán gẫu thì tán gẫu đi, tại sao lại kéo theo nàng.

Mặt không chút thay đổi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt phượng hẹp dài lãnh tình mà nhìn đôi mắt đen chăm chú của Hoa Phiêu Linh, bốn mắt nhìn nhau, một con mắt của Xảo Nhi đột nhiên từ từ nheo lại, nam nhân này quả thật không tệ, khiến nàng muốn đi săn**.

“Chẳng ra sao cả, so với Doanh Doanh kém hơn nhiều.” Hoa Phiêu Linh rút ra kết luận, nữ tử này nhiều nhất chỉ tính là thanh tú, xinh xắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra khí tức quạnh quẽ mà nữ nhân khác không có, trừ cái đó ra, cũng không còn cái gì khiến hắn hứng thú.

“Biểu ca, ngươi thật đáng ghét ~” Trong lúc mọi người nhìn Xảo Nhi, Bàng Doanh Doanh cũng tinh tế quan sát, dù sao đây cũng là nữ nhân mà Đông Phương Ngọc mang tới, nhưng mà rất nhanh nàng đã yên tâm, nữ nhân này căn bản không thể tính là nữ nhân, một thân nam trang khó coi muốn chết.

“Đông Phương huynh, ngươi cảm thấy nàng đẹp hơn Doanh Doanh sao?” Quân Vô Nhai e sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

“Quân huynh, Tại sao lại hỏi như vậy? Tốt xấu gì người ta cũng là cô nương, không thể vô lễ.” Văn Cẩm Miễn còn có thể vớt vát.

“Các ngươi là tới ăn cơm hay là tới tìm ta tiêu khiển vậy?” Đông Phương Ngọc giận dữ, hắn phát hiện rất không thích bọn hắn nói điều không hay về Xảo Nhi.

“Ngọc ca ca, tại sao ngươi lại tức giận a, chẳng lẽ nàng thực sự đẹp hơn Doanh Doanh sao?” Bàng Doanh Doanh lập tức cảm giác được điều bất thường, cả người kích động mà đứng lên, đi đến trước mặt Xảo Nhi, nàng muốn nhìn rõ xem, vì sao Đông Phương Ngọc lại căng thẳng vì một nữ nhân xấu xí như vậy.

“Doanh Doanh, ngươi đừng làm bậy, Xảo Nhi là ân nhân cứu mạng của Ngọc ca ca!” Đông Phương Ngọc biết rõ Bàng Doanh Doanh luôn được nuông chiều, lập tức cũng đứng dậy, kéo Xảo Nhi ra phía sau hắn, nhưng hắn lại không biết rằng hành động kia lại thực sự chọc giận Bàng Doanh Doanh.

“Nàng chỉ là một nữ bộ khoái? Thấy bản quận chúa cũng không quỳ xuống hành lễ sao?” Bàng Doanh Doanh xù lông Nhím lên.

“Doanh Doanh, không được ngang ngược vô lý!” Đông Phương Ngọc cũng tức giận.

Quân Vô Nhai và Hoa Phiêu Linh kinh hãi mà đứng lên, hiện tại Đông Phương Ngọc rõ ràng đang che chở tiểu cô nương đây, xem ra bọn hắn đã gặp phải hai phiền toái lớn.

“Người đâu!” Bàng Doanh Doanh thấy Đông Phương Ngọc hung ác với nàng lại càng thêm tức giận, lập tức hét lên.

Hai tùy tùng đi vào từ ngoài cửa, Bàng Doanh Doanh lạnh lùng nói: “Bắt tiểu nha đầu không hiểu quy củ này quỳ xuống, vả miệng!” Lúc này Bàng Doanh Doanh hung hăng tàn nhẫn càng khiến Đông Phương Ngọc đau tim nhức óc, nữ tử không thèm nhìn sắc mặt người khác như thế làm sao hắn thích cho được.

“Doanh Doanh, ngươi dám!” Đông Phương Ngọc thể hiện rõ muốn che chở Xảo Nhi, mà Xảo Nhi đứng ở phía sau hắn chỉ ngáp một cái, vì cái gì nữ nhân luôn luôn dùng cách thức này, nhàm chán a, nghĩ đến đây, không khỏi ló đầu ra nhìn Hoa Phiêu Linh, không phải nhìn mặt hắn, mà là nhìn thân hình hắn, sau đó nhíu nhíu đôi mi thanh tú.

“Ngươi thích nàng?” Bàng Doanh Doanh lập tức giống như nắm được nhược điểm, vùng lên gay gắt.

“Ngươi nói vớ nói vẩn cái gì! Đã nói nàng là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi vì sao lại trở nên ngang ngược như thế!” Đông Phương Ngọc tức giận nói.

“Aizzzzzzz………” Xảo Nhi thở dài một hới, sau đó kéo Đông Phương Ngọc qua, lộ ra thân thể nhỏ xinh của nàng, hai mắt nheo lại nhìn gương mặt tức giận đến đỏ bừng của Bàng Doanh Doanh lạnh nhạt nói: “Ngọc ca ca của ngươi đương nhiên là thích ta, ngươi không tin sao?” Xảo Nhi nói xong liền kéo Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc đứng không vững, ngã vào trong ngực nàng, Xảo Nhi cúi thấp đầu liền thân mật gắn lên môi mỏng của Đông Phương Ngọc, một tay ôm lấy eo hắn, tay kia rất hào phóng mò bộ vị quan trọng của Đông Phương Ngọc, không có biện pháp, đây là hành động quen thuộc khi Lưu Mai giở trò lưu manh, ba năm không có ánh sáng, cuộc sống sa đọa, khiến nàng so với lưu manh còn lưu manh hơn, nam nhân đối với nàng mà nói, chỉ là công cụ trên giường, không có chút cảm tình, càng không có bất kỳ kiêng dè gì.

Toàn trường im lìm, tĩnh mịch giống như chết.

“Thì ra của ngươi cũng thật vĩ đại, ha ha….” Xảo Nhi buông đôi môi của hắn ra, nhìn cả khuôn mặt đỏ bừng cộng thêm kinh hoảng luống cuống của Đông Phương Ngọc mà lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

“Vương gia, Văn huynh” Quân Vô Nhai dùng khuỷu tay đụng Hoa Phiêu Linh đang bị dọa đến trợn mắt há mồm, cà lăm nói: “Ngươi, các ngươi vừa rồi thấy đúng không? Hay, hay là ta hoa mắt?”

“Xảo Nhi, ngươi, tật xấu của ngươi lại tái phát?” Đông Phương Ngọc đúng là thẹn đến cực điểm, Xảo Nhi tại sao lại có thể ở trước mặt bạn tốt của hắn mà trêu chọc hắn như thế.

“Tật xấu gì?” Xảo Nhi nhìn môi mỏng ướt át của hắn, chép chép miệng nhỏ, hỏi.

“Đại nhân nói ngươi, ngươi, có tật xấu là phát xuân!” Đông Phương Ngọc quả thực không dám nhìn những người khác, hé ra gương mặt tuấn tú hồng đến tận cổ.

“Đừng nghe người đó nói, hắn bị bệnh thần kinh!” Trước mặt Xảo Nhi lập tức xuất hiện tư thế tiên nhân của Lâm Vô Du, trong lòng cảm thấy khó chịu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang sắc lạnh.

“Vậy, vậy ngươi tại sao?” Đông Phương Ngọc muốn hỏi chõ rõ, nàng vì cái gì lại muốn hôn mình? Ý nghĩ này khiến lòng hắn nóng như lửa đốt.

“Ta thích!” Xảo Nhi nói xong đi đến ghế dựa bên cửa sổ ngồi xuống, hai chân bắt chéo gác lên, lười biếng mà bắt đầu không kiêng nể gì, dù sao cũng như vậy rồi, mình không gấp, đêm dài đằng đẵng, mình vừa mới tỉnh táo lại, xem ra hôn mỹ nam quả thật có tác dụng nâng cao tinh thần.

“Oa đừng….” Bàng Doanh Doanh đột nhiên khóc lớn lên, dọa đến mọi người đều phục hồi tinh thần, Ngọc ca ca của nàng cư nhiên bị nữ nhân xấu xí này vấy bẩn.

“Láo xược, loại nữ tử nói năng tuỳ tiện này phải loạn côn đánh chết!” Hoa Phiêu Linh tiến lên xem ra hắn căn bản không sợ chết mới trừng mắt nổi giận mắng Xảo Nhi.

“Vương gia, Xảo Nhi đối với ngươi ấn tượng không tồi, cho nên ngươi tốt nhất đừng có nói gì, bằng không Xảo Nhi đổi ý sẽ không tốt!” Xảo Nhi lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở chỗ đũng quần của hắn, nhướng mày, không biết hắn so với Đông Phương Ngọc ai vĩ đại hơn? Lại quay đầu nhìn đũng quần Quân Vô Nhai, khóe mắt nàng bắt đầu run lên, một loại rung động hưng phấn mãnh liệt lan ra toàn thân.

“Láo Xược!” Hoa Phiêu Linh bị sắc quang của nàng quét qua làm cho xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nhất thời nổi trận lôi đình.

“Xảo Nhi, đừng!” Đông Phương Ngọc biết rõ đã xảy ra chuyện lớn, chờ lúc hắn muốn ngăn cản Xảo Nhi, phát hiện trên ghế dựa đã trống không, phía sau truyền tới tiếng ‘Binh binh bốp bốp’, sợ tới mức vội vàng quay đầu, chỉ thấy vương gia bị Xảo Nhi cưỡng ép chổng vó lên trời trên bàn tròn lớn bằng gỗ Lim, chén đũa phía trên bị hất xuống một cách điên cuồng, trên mặt đất một mảnh bừa bãi, Xảo Nhi một tay bóp chặt cằm vương gia, tay kia chộp vào trong đũng quần hắn, bóp không chút lưu tình.

“A” tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Hoa Phiêu Linh phát ra, mấy người khác kinh hãi muốn tiến lên cứu người, lại phát hiện mình căn bản không nhúc nhích được, Đông Phương Ngọc hoảng sợ nhìn những hạt cơm nhỏ rơi trên mặt đất.

“Xảo Nhi, thủ hạ lưu tình, hắn là vương gia!” Đông Phương Ngọc gấp gáp hô, xúc phạm vương gia, tội đáng muôn chết.

Hoa Phiêu Linh vạn phần thống khổ nhìn nữ nhân trên người cặp mắt sắc bén, rét thấu xương, trong lòng hắn kinh sợ đến phát run, nữ nhân này thật là đáng sợ.

Phượng mâu sắc bén bởi vì lời nói của Đông Phương Ngọc mà hơi hạ thấp xuống, bàn tay nhỏ bé nới lỏng chỗ đũng quần của vương gia ra nhưng vẫn chưa rời khỏi, tất cả ánh mắt đều nhìn một màn quỷ dị này, Xảo Nhi xinh đẹp khóe miệng theo hạ thân phồng lên của Hoa Phiêu Linh mà nhếch lên nụ cười tà ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.