Now You See Her

Chương 22




“Em đã đi đến đích rồi,” anh khẳng định, nâng mặt cô lên. Cô là một trong giấy trắng, phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, áp lực và bất ngờ, đôi mắt cô u ám và theo sau đó là những quầng thâm đen tới mức trông như vết bầm tím. “Hãy mặc thêm quần áo, anh sẽ đưa em về nhà với anh.”

Aquino đứng dậy. “Tôi sẽ để ý tới chuyện đó. Cô ấy không muốn bước vào phòng ngủ nữa. Cô có muốn lấy bất cứ thứ gì đặc biệt không?”

Cô lắc đầu. Bình thường cô sẽ không bao giờ cho phép một người lạ động vào quần áo của cô, nhưng ngay lúc này cô không quan tâm. Anh đã đúng, cô không muốn bước vào phòng ngủ nữa. có lẽ cô sẽ không bao giờ bước vào đó nữa. “Có một cái túi da ở trên lóc tủ, anh hãy cho vài thứ vào trong đó.”

“Anh cần ký vào biên bản,” Ritenour nói với Richard, “nhưng có thể làm việc đó sau vài giờ nữa. Hãy ngủ một chút nếu anh có thể.” Anh ta dừng lại. “Truyền thông sẽ theo dõi chuyện này, anh biết đó.”

“vâng, tôi biết.” Richard sờ cằm. “Có cách nào có thể giữ bức tranh không để nó xuất hiện trên các bản tin không?”

Vậy thì Sweeny sẽ không bị báo chí săm soi, ý anh là vậy. “Có lẽ có. Tôi thấy không cần đề cập tới nó. Phóng viên có lẽ sẽ sáng tạo lên câu chuyện về một tình nhân, biến nó giống như vài vụ cãi cọ của những đôi yêu nhau.”

“Cha mẹ Candra có lẽ đã đủ đau lòng vì cái chết của cô ấy, nhưng giờ cảm giác ấy sẽ tăng gấp đôi và mối quan hệ của cô ấy và Kai sẽ bị mang ra phân tích và mổ xẻ trước công chúng. Tôi tự hỏi sao anh ta lại giết cô ấy,” Ritenour nói, cứ như nói với chính mình. “Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ biết được.”

“nếu anh ta làm vậy.” Sweeny nói và cảm giác kiệt sức.

Cả hai người đàn ông nhìn cô chăm chú, cái nhìn của Richard dính chặt vào cô lâu hơn so với Ritenour. “Tại sao em lại nói vậy,” ngài cảnh sát hỏi. “nếu anh ta không giết cô worth, thì anh ta không có lý do gì để lo lắng về bước tranh, không có lý do gì khi cố gắng giết cô.”

Cô nhún vai. Cô không biết tại sao cô lại nói vậy. cô cố gắng tưởng tượng ra gương mặt Kai trong bức tranh, nhưng bức tường gạch vẫn ở đó, từ chối không cho phép hình ảnh ấy hình thành.

Một vài phút sau đó Aquino quay lại với chiếc túi trong tay. “Một cảnh sát nữ đã đóng gói đồ lại,” anh nói, như thể anh muốn cô biết là anh ta không cầm đồ lót của cô. “Tôi nghĩ một người phụ nữ sẽ biết một người khác cần những gì.”

“Cám ơn anh,” cô nói. Cô đón lấy nó, nhưng cánh tay Richard đã đưa ra trước. nếu sức nặng của chiếc túi không ảnh hưởng tới vai anh, anh sẽ không có biểu hiện gì.

“Không cần thiết phải gọi taxi. Một cảnh sát có thể đưa hai người về nhà.”

Richard gật đầu và nắm lấy khủy tay Sweeny. “Tôi sẽ gọi cho các anh vào sáng nay.”

“Muộn hơn cũng được,” Aquino nói, và ngáp dài. “Tôi sẽ cố ngủ lấy một chút. Tôi khuyên anh nên tắt điện thoại và ngủ nhiều như có thể.”

“Em cần bức tranh.” Sweeny nói khi Richard bắt đầu dẫn cô ra phía cửa.

“Em yêu, không cần-“

“Em cần bức tranh,” cô nhắc lại, gót chân dính chặt vào sàn nhà và kéo anh đứng lại. Cô không thể nghĩ ra ngay; cô đang lắc lư trên đôi chân của mình, nhưng cô biết cô không thể để lại bức tranh/

“Có nhiều phóng viên ở bên ngoài-“

“Em sẽ bọc nó trong một miếng vải.” Cô lấy được tự do, rồi mệt nhọc lê bước vào phòng vẽ và tháo bức tranh khỏi giá vẽ. Cô luôn luôn có những miếng vải dài để bọc các bức tranh. Richard đứng ngay bên cạnh cô, lo lắng quan sát cô, nhưng cô quá mệt mỏi để trấn an anh. Cô chỉ có đủ sức mạnh để làm những việc cần thiết, và mang theo bức tranh là cần thiết.

Một cảnh sát hộ tống họ đi qua đám đông người xem và phóng viên đứng đầy ở hành lang. Đèn flash lóe lên trước mặt cô và cả tá câu hỏi của họ ùa vào, nhưng cô không cần cố gắng nói gì cả, Richard cũng giữ im lặng. Anh bị người ta nhận ra, và ai đó gọi tên anh. Anh không đáp lại, chỉ chú ý đến cô và ra khỏi nơi đó. Anh lẩm bẩm chửi thề, nhưng cô là người duy nhất nghe thấy.

Cảnh sát cắt đuôi hai nhà báo cố theo sau họ và để Richard và Sweeny xuống xe chỗ nhà Richard mà không có sự cố nào. Cô nắm chặt bức tranh và nhìn những bậc thang, tự hỏi không biết mình có thể đi lên trên đó không, ít nhiều cũng nhìn thấy toàn bộ ánh sáng ở bên trong.

“Vào đi sweentie.” Giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành của Richard vang lên. “Em không phải trẻ con,” cô nói, quắc mắt với anh. “Em không sao.”

“Tất nhiên là em không sao.”

Giờ anh đang an ủi cô. Cô ghét bị an ủi. và cô chắc chắn mình có thể đi lên các bậc thang ấy không cần sự giúp đỡ của anh. Cô không muốn tỏ vẻ vô ơn, tuy nhiên cô dựa vào anh khi họ bước lên.

Anh mở cửa và hai người bước vào trong, sau đó khởi động hệ thống báo động. “Em cứ để bức tranh ở đây.”

“Không, em muốn mang nó lên trên gác.”

Rõ ràng anh quyết định là có cố tranh luận với cô cũng sẽ chỉ mất nhiều thời gian hòa hợp với cô hơn. Anh để cái túi ở chân cầu thang và bế cô lên, cầm theo bức tranh và tất cả.

“Vai của anh!” cô phản đối, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

“Im nào, không em làm anh đau đó.”

Cô sững người chớp đôi mắt to cau có nhỉn anh, và không di chuyển chút nào khi anh bước lên cầu thang. Nếu anh không trông có vẻ hoàn toàn kiệt sức như vậy, chắc hẳn anh sẽ cười to.

Anh đặt cô lên giường, và cô ngủ thiếp đi trước khi anh cửi giầy giúp cô.

Anh cởi chiếc quần jean của cô, và để cô mặc áo phông của anh. Cùng lúc anh cởi bỏ quần áo của mình và đắp chăn cho cô, anh hoàn toàn vỡ vụn bên cạnh cô. Bò lên phần còn lại của chiếc giường, anh đặt cô nằm bên phải anh và quyết tâm chống lại cơn đau từ bên vai trái, tập trung chú ý tới niềm vui vì cô vẫn còn sống trong vòng tay anh và trên giường của anh.

Mặt trời lên cao và chiếu sáng khi Sweeny đánh thức anh dậy bằng những chuyển động không mệt mỏi. Anh mở một mắt ra và nhìn vào đồng hồ. bẩy giờ 30. “Hãy ngủ lại đi,” anh lên tiếng. cô không trả lời, chỉ quay đầu và đẩy chăn ra. Anh thấy ớn lạnh khi nhận ra cô vẫn đang ngủ.

Cô trượt ra khỏi giường, di chuyển nhẹ nhàng tới mức thu hút sự chú ý của anh trước khi anh có thể phản ứng. cô đứng bên cạnh giường, mắt mở to nhưng vô hồn đến lạ kỳ. cô dường như lo lắng, như thể cô muốn đi đến đâu đó nhưng không biết làm thế nào đến được đó.

Richard ra khỏi giường và đặt tay vòng quanh nguời cô, nhẹ nhàng đánh thức cô. “Sweetie. Tỉnh dậy đi em yêu. Hôm nay em không cần phải vẽ tranh. Hãy quay lại ngủ nào.”

Một lúc lâu sau cô mới đáp lại, chớp mắt và nhìn anh bằng đôi mắt đầy mơ hồ. “Gì thế?” Cô thì thầm.

“Em đang mộng du.” Anh giữ giọng nói bình thản và đưa cô quay lại giường. Ngay lập tức cô lại chìm vào giấc ngủ sâu, nằm im trong vòng tay anh. Anh cho phép bản thân ngủ một chút, nhưng không hoàn toàn thư thái. Cô đang ở một nơi lạ và có lẽ sẽ ngã xuống cầu thang nếu cô bắt đầu đi lại khi vẫn còn ngủ. Cứ khi nào cô trở mình anh lại thức dậy, ôm lấy cô và đảm bảo cô an toàn.

Bởi vì anh không muốn để cô ở một mình trên giường, anh đánh thức cô lúc 10 giờ 30. Cô cố mở được một mắt nhìn anh, nhưng trước sự thở phào của anh cô hoàn toàn cảnh giác. “Anh nên đánh thức em dậy để làm tình chứ, bởi vì nếu không em sẽ không tha thứ cho anh đâu,” cô bực bội.

Mắt anh sáng lên, có lẽ chỉ cho cô có nửa giây cảnh báo trước khi anh xoay cô lại và thì thầm vào tai cô. “Em chỉ là một đứa trẻ-“ cô bắt đầu nói rồi thở hổn hển khi anh thúc vào cô một cái đâm khá mạnh đưa anh lên tận đỉnh điểm. cô gần hét lên, và nụ hoa của cô cứng lại thành những cái chồi nhỏ bé. Sự kích thích nhanh chóng của cô chuyển sang anh thậm chí còn nhiều hơn, cái cương cứng của anh còn cứng hơn đạt đến đỉnh điểm của sự đau đớn. “Chúa ơi,” anh nói mơ hồ, giọng khàn đi thậm chí không thành tiếng. Anh đâm vào cô một vài lần nữa và bắt đầu ở trong đó; cơ thể anh đau đớn và run lên khi anh phát tiết vào trong cô. Cô lại hét lên và những cơ bắp trong người cô vỡ vụn quanh cái vòi nước của anh, vắt kiệt sức của anh bằng cơ thể mình.

Anh cảm thấy giống như một người vỡ nát ra ngay sau đó, nằm duỗi ra không thể chuyển động được nữa. anh không thể nhớ khi nào đã đạt đến mức độ nhanh và cứng như vậy, thậm chí không phải khi còn là một cậu thiếu niên, khi đó anh vẫn nghĩ tình dục là một cuộc đua cần hoàn thành vòng đua của mình. Cô khuấy động trước khi anh làm vậy, đôi mắt hiện lên nét cong cong thúc đẩy và ngồi dậy.

“Không công bằng,” cô buộc tội anh, nhưng giọng nói vẫn còn khàn khàn vì khoái cảm. “Hãy làm lại đi, và làm nó ngay lúc này.”

“Trong giấc mơ của em đó,” anh cố nói được, hài lòng làm cô cười vui vẻ. “Ồ, có lẽ là tối nay.”

“Đó là một cuộc hẹn hò.” Cô bò ra khỏi dường, lay lay người anh để quan sát được trạng thái tinh thần của anh và là người làm được tất cả mọi việc. Cô cửi áo phông của anh ra rồi hướng về phía nhà tắm, và chỉ nhìn thấy cái mông cong cong của cô cũng đủ lôi anh ra khỏi giường và bước vào phòng tắm cùng cô.

Anh mặc bộ com lê và đeo cà vạt, biết trước là sẽ phải đối mặt với hàng tá phóng viên ở đồn cảnh sát. Họ đã không bị làm phiền chỉ vì người ta khôgn biết được số điện thoại nhà riêng của anh, nhưng anh biết rõ một vài phóng viên kinh tế sẽ mất không nhiều thời gian để tìm ra. điện thoại dưới văn phòng có lẽ đang đổ chuông không ngừng.

Anh gọi Tabitha và nhận ra rằng suy đoán của anh hoàn toàn chính xác. “hãy nói với họ là tôi sẽ có lời phát biểu ở đồn cảnh sát hai giờ nữa, và rằng cô không biết gì cả.”

“Tôi không biết,” cô nói khá bất mãn.

“Và hãy đi ăn trưa lâu hơn một chút đi,” anh nói thêm.

“Giờ tôi đang nói chuyện.”

Anh gọi cho Edward và bảo anh ta đưa xe đến, sau đó hôn từ biệt Sweeny, trước đó cô đã mặc chiếc quần jean thường ngày và áo len dài tay, và đang ngồi bắt chéo chân lên giường nhìn anh. “Anh sẽ mang theo di động,” anh nói.

“Số điện thoại của anh ở nhà em.”

Anh viết lại số một lần nữa. “Nếu điện thoại đổ chuông, đừng trả lời. Nếu anh gọi, anh sẽ để nó đổ chuông một lần, sau đó anh sẽ tắt máy và gọi lại ngay.”

“Em biết rồi.”

“Anh hi vọng chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian, nhưng anh sẽ trở về sớm như có thể.”

“Tại sao anh lo lắng vậy?” Cô hỏi. “K-ai đã chết.” Chuyện đó dường như không phải sự thật. Nỗi khủng khiếp đêm qua dường như xảy ra với ai khác không phải cô.

Anh nhìn cô thăm dò khá lâu. “Có lẽ bởi những gì em đã nói, về việc liệu có phải anh ta giết Candra hay không. Anh không muốn để lỡ bất cứ cơ hội nào cho đến khi bằng chứng được chứng thực.”

Cô nghĩ đến bức tường trong tâm trí của mình và khoảng trống trong bức tranh nơi sẽ xuất hiện gương mặt kẻ giết người nếu như cô hoàn thành nó. “Em sẽ cẩn thận,” cô hứa với anh.

Anh đã đi gần được một tiếng khi cô trợ lý gọi vào hệ thống liên lạc. “Chúng tôi sẽ ra ngoài ăn trưa. Cô có muốn chúng tôi mua gì đó cho cô không?”

“Không, tôi sẽ kiếm một cái gì đó trong nhà bếp.”

“Thật quá tệ khi Richard để Violet nghỉ làm hôm nay, bà ấy nấu món trứng tráng tuyệt vời nhất. nhưng hôm nay anh ấy định ra khỏi thành phố, và bà ấy lên kế hoạch đi thăm cậu con trai ở Chicago. Khi tất cả những chuyện này xảy đến, anh ấy đã hủy kế hoạch, và khăng khăng bảo bà ấy cứ đi đi.”

“Tôi sẽ tìm thấy cái gì đó,” Sweeny nói. Cô đã nấu cho mình ăn gần như cả cuộc đời rồi.

Cô nướng bánh mỳ và ốp một quả trứng, dù bữa ăn khá đơn giản mất nhiều thời gian chuẩn bị hơn vì ở trong một nhà bếp không mấy quen thuộc. Cô phải tìm mọi thứ, cả máy nướng bánh mì và máy pha cà phê, cả hai đều không được đặt ở chỗ lẽ ra nên đặt.

Cuối cùng cô cũng thấy tất cả những thứ cần thiết, và sau bữa ăn thanh đạm, cô thấy mình khá nhàn rỗi. Nếu cô ở nhà cô sẽ làm việc, nhưng ở đây cô không có việc gì để làm. Cô xem xét ngôi nhà, thò đầu vào tất cả cánh cửa và kết thúc cuộc thám hiểm đó ở phòng ngủ. cô cảm thấy tốt hơn nhiều so với hôm qua, nhưng cô vẫn dường như không ngủ đủ và cân nhắc tới một giấc ngủ ngắn khi cô nhìn thấy bức tranh được bọc kĩ dựa vào ghế.

Cô miễm cưỡng mở nó ra, sau khi tất cả những điều đó xảy ra. cô không muốn nhìn vào cảnh bạo lực ấy một lần nữa. Nhưng có sự thôi thúc không tên nào đó điều khiển cô, và cô kéo tấm vải màu bơ ra.

Không có gì thay đổi. khoảng trống vẫn chế giễu trước sư bất lực không thể hoàn thành bức tranh. Cô chưa từng không mang theo bút chì, nên cô lục ví và vẽ một vài đường cơ bản lên tấm lụa, cố gắng hình thành hình ảnh đầu của Kai. Ngón tay cô khá vụng vệ, và các nét vẽ trông không hợp. Mái tóc Kai giày và soăn, gần như kiểu tóc người Châu Á nhưng chỉ có một chút lượn sóng thôi. Cô cố gắng nắm bắt lấy hình ảnh đó, nhưng những nét vẽ xuất hiện không hề tự nhiên và kiểu cách cũng sai hoàn toàn.

Cô bước ra phía xa, nhìn chằm chằm vào bức tranh. Những nét chì trông khá thô so với độ chính xác của vết sơn dầu, nhưng hình ảnh rõ nét. Mái tóc mềm mại và nhợt nhạt, cong lên thành một nếp sang trọng. Có cái gì đó quen thuộc, cái gì đó đang đòi hỏi cô, nhưng cô không thể đặt nó vào đúng vị trí.

Cô bất ngờ cứng người lại, nhìn chằm chằm vào bức vẽ. Cô xoay người và bước về phía điện thoại, nhấn số di động của Richard.

Anh trả lời ngay lập tức. Có rất nhiều tiếng động ở đầu dây bên anh, và cô tự hỏi liệu mình có gọi cho anh khi anh đang phát biểu không. “Đó là một người phụ nữ,” cô run rẩy nói.

“Gì vậy?” Anh hỏi lại.

“Đó là một người phụ nữ. Em đã vẽ mái tóc ấy chỉ trong một bức tranh kí họa, nhưng em có thể khẳng định. Và … em đã từng nhìn thấy kiểu tóc này.”

“Chết tiệt,” anh chửi thề. “Anh chưa từng nghĩ- anh phải nói với Aquino, anh là là người duy nhất theo dõi những cuộn băng giám sát. Hãy khóa cửa lại và đừng để ai vào nhà cho tới khi anh về tới.”

“Em sẽ không cho ai vào đâu,” cô bắt đầu nói, nhưng một tiếng động làm cô sững sờ, làm gián đoạn cuộc nói chuyện.

“Em nghĩ em nghe thấy tiếng gì đó,” cô nói. “Có cái gì đó dưới cầu thang.”

“Cửa đã khóa chưa?”

“Tất nhiên là rồi.”

“Tabitha và Martin đâu?”

“Đi ăn trưa rồi.”

“Chết tiệt họ đi.” Tình trạng khẩn cấp trong giọng nói của anh vang lên trong đường dây điện thoại. “Em yêu, hãy khóa cửa phòng ngủ vào. Đẩy đồ nội thất chèn vào cửa; bất cứ thứ gì có thể kéo dài thời gian, em hiểu không?”

“Vâng.”

“Đừng cúp máy. Hãy cứ để điện thoại đó. Anh luôn nghe máy.”

Cô đặt tai nghe xuống và bước tới bên cửa. cô không chắc là mình đã nghe thấy gì, và cô sẽ cảm thấy mình như con ngốc nếu căn nhà trống rỗng hay âm thanh cô nghe thấy chỉ là tiếng của Tabitha và Martin quay lại sau khi ăn trưa. Không ai ở trong tầm nhìn; hành lang trống không, và từ vị trí đứng cô có thể nói là không có ai đang bước lên cầu thang.

Cô rón rén bước tới chỗ tay vịn cầu thang và nhìn ra tiền sảnh. Không có ai.

Sau đó cô nghe thấy tiếng sột soạt khá nhỏ, pháp ra từ tầng dưới, có lẽ ở trong nhà bếp.

Cô mường tượng ra hình ảnh bàn tay đeo găng cầm dao, đứng ở bên trên Candra, và cô biết nghi ngờ ấy không sai, một trong những con dao to nhất đang được rút ra từ trên tủ ở nhà bếp.

Một cái đầu vàng hoe xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Đó là Margo McMillian.

Sweeny quay đầu lại, cú sốc xuyên suốt cô tới cả đầu ngón chân. Cô lao nhanh về phía phòng ngủ, không quan tâm đến tiếng động mình gây ra, rồi đóng sầm cửa lại. Cái khóa xoay một cách dễ dàng. Cô kéo một cái ghế và đặt nó ở phía dưới nắm cửa, nhưng nó dường như khá mong manh và cô không chắc nó có chống lại được chút sức mạnh nào không. Margo có thể mạnh tới cỡ nào? Cô ta gầy, nhưng có lẽ cô ta khỏe hơn vẻ bề ngoài, và cánh cửa bên trong không được trang bị để chịu được lực giống như cửa bên ngoài.

“Chết tiệt chết tiệt chết tiệt,” cô thở gấp chạy tới bên điện thoại. “Richard, anh có đó không?”

“Anh đây.” Anh nói như không hề thở, và tiếng còi báo động gần như nhấn chìm anh. Anh đang ở trong một đội xe, cô nghĩ thầm và hi vọng mình đúng, “Đó là Margo.” Răng cô bất ngờ run bần bật khi cái lạnh bao phủ cô.

“M-Margo McMillan. Cô ta ở đây.”

“Cô ta ở trong nhà sao?” Richard hỏi nhanh.

“Đúng thế. Cô ta lấy một con dao trong nhà bếp. Cánh cửa đã khóa, nhưng-“

“Nếu cần thiết, hãy đi vào nhà tắm và khóa cửa lại. hãy lấy một vài cái khăn tắm và quấn nó quanh tay em. hãy dùng bất cứ cái gì có thể để chặn cô tại lại. Hãy ném khăn tắm vào cô ta, và cố làm cho chúng quấn lấy chiếc dao để cô ta không dùng nó được. Phun chất khử mùi vào mặt cô ta. Có vũ khí trong nhà tắm, em yêu. Tất cả việc em phải làm là sử dụng chúng.”

“Em hiểu rồi,” cô nói, thì thầm, không thể nói to hơn, dù có lẽ anh không thể nghe thấy trước tiếng còi báo động.

Nắm khóa cửa kêu lách cách. Cô nhảy lên và đặt điện thoại xuống và đi ngay tới cửa nhà tắm.

Có cái gì đó cào vào chiếc khóa. Margo đang phá khóa. Khóa cửa phòng tắm có lẽ không có gì hơn so với khóa phòng ngủ. sweeny chạy ngay vào phòng tắm và ôm lấy một đống khăn tắm, cũng như cầm lấy bình thuốc khử mùi. Làm đúng như Richard đã nói, cô bọc chiếc khăn dày quanh mỗi cánh tay. Cô biết lý do. Cô đã định dùng cánh tay đã được bọc lại của mình để đánh lạc hướng con dao. Cô nhớ đến những vết thương quanh tay Candra.

Cánh cửa mở ra, đẩy chiếc ghế sang một bên. Margo không nói gì cả, chỉ bước nhanh vào phòng, lăm lăm con dao trong tay.

Sweeny tóm lấy chiếc khăn tắm dày và ném vào chỗ người đàn bà đó, ném cả sức nặng của mình khi cố gắng làm mất thăng bằng của cô ta. Margo hét lên khi khăn tắm làm vướng cánh tay cô ta, nhưng cô ra đẩy nó ra ngay, và con dao bị một ít vài dảy quấn lấy. sweeny cảm thấy cái hôn của nó đốt cháy não bên trái của cô.

Cô không biết chiến đấu thế nào. Cô chưa từng đánh ai cả. nhưng cô cong người lại, nhận ra được độ cong của con dao, và đấm vào mũi Margo. Máu phun ra, rồi cô nhìn thấy cái nhìn sửng sốt trong đôi mắt tức giận của Margo, như thể cô ta không thể tin ai đó dám đánh lại cô ta. Toàn bộ chuyện ấy xảy ra với Sweeny vô lý tới mức cô phải tự đánh lại mình mấy lần, bám chặt chân vào tấm thảm dầy và đẩy, dùng tất cả sức mạnh có để đẩy Margo ra phía sau.

“Đồ chó đẻ!” margo rít lên, cố gắng làm con dao được tự do. Sweeny nhìn thấy lan can cầu thang phía sau Margo và đẩy mạnh hơn, đẩy cho tới bên mép lan can. Con dao xuyên quay chiếc khăn quấn quanh tay trái của cô, và vết thương rỉ máu làm cháy lên cơn thịnh nộ trong cô. Cô nghe thấy chính mình đang hét lên và càng đẩy mạnh hơn. Cái nhìn giật mình hiện lên trên gương mặt đầy máu của Margo, chỉ tầm một giây, sau đó sức chống đỡ của cơ thể cô ta đã thoát khỏi được Sweeny, và cô ta nhảy qua thành cầu thang tới bậc đã bên dưới.

Sweeny thở hổn hển, tỳ tay và đầu gối xuống lan can, tim đập thình thịch, và chỉ trong một chốc cô nghĩ mình sẽ xỉu mất. Máu theo vết đứt chảy xuống tay trái cô, thấm ướt mảnh khăn tắm. Cô sẽ cần đến những mũi khâu, cô thầm nghĩ, tức giận một cách ngớ ngẩn với ý nghĩ ấy. Cô chưa từng phải khâu mũi nào. Có lẽ nó sẽ gây đau đớn. Môi dưới của cô run lên vì suy nghĩ ấy.

Cái run nhẹ ấy làm cô nhận ra mình đang tới gần với cơn kích động. Cô hít một vài hơi, cố gắng tập trung, dù nó thật sự khó ngoài sức tưởng tượng. Hơi thở sâu khá có ích, và cô ngồi xuống sàn nhà. Cô không thể nhìn qua hàng lan can; Margo đã hạ cánh với nhiều tiếng uỵch lộn xộn. Sàn gạch sẽ thông tha thứ cho xương và cơ thể người.

Richard. Tên anh xuất hiện trong đầu cô, nghĩ đến anh làm cô phải hành động, cố gắng thu hết chỗ năng lượng còn lại vào đôi chân. Cô lò dò bước đi và chạy gần như đâm sầm vào phòng ngủ và tóm lấy cái tai nghe.

Cô văng người lên nó, xương gò má ép lên. “Chết tiệt mày đi,” cô thì thầm thậm chí cô không cần phải áp ống nghe vào tai, cô vẫn nghe thấy tiếng khàn khàn của Richard.

“Sweeng!”

“Em ổn rồi,” cô nói nhanh. “Gần ổn thôi. Margo đã ngã xuống lan can cầu thang. Em không nhìn thấy gì nữa.”

“Không,” anh nói, giọng như muốn bóp cổ người khác. “Chúa ơi-“ Anh thốt lên, và thậm chí tiếng còi rú vang vào trong điện thoại, cô vẫn nghe thấy tiếng thở mệt nhọc của anh. “Anh sẽ ở đó năm phút nữa. Những cái xe cảnh sát khác đang đi rồi. Em có bị thương không?”

“Một chút. Hai vết cắt trên cánh tay, không có gì nguy hiểm. tôi không nghĩ vậy. Cô ấy không nhìn thấy vết cắt ở đầu và một vết ở trán, con dao đã trượt qua chiếc khăn tắm và cắt vào đó. Cô không định mở chiếc khăn ra, cô không muốn nhìn thấy vết thương. Cô biết nó rất đau, và đó đã quá đủ rồi. “Em định gác máy được không? Em nghĩ em cần phải nôn.” Cô không đợi trả lời, chỉ gác máy, sau đó gục đầu xuống giữa hai đầu gối, hít những hơi sâu và chống lại cơn buồn nôn áp đảo mình.

Am thanh đó quá thấp tới mức cô không chắc mình có nghe được nó hay không. Đầu cô ngẩng lên, máu chảy trong mạch máu khi cô chuẩn bị chiến đấu lần nữa, nhưng không có ai ở đó. Cô nhéo mắt lo lắng, sau đó lại nghe thấy nó: Một tiếng rên rỉ nhỏ dưới cầu thang.

Sweeny thận trọng rón rén bước ra khỏi phòng ngủ tới chỗ cầu thang và nhìn qua lan can. Margo nằm sấp, chân trái cong xuống tạo thành một góc không thể có dưới thân cô ta, những chỗ lởm chởm của xương trắng hiện ra dưới cơ thể rác rưới. tay cô ta…oh, chúa ơi, chắc hắn cố ta đã cố lê người đi. Margo dịch chuyển yếu ớt, cố gắng quay người lại, và một tiếng rên nho nhỏ nữa vang lên giữa ngôi nhà.

Chân Sweeny run lẩy bẩy khi cô bước xuống cầu cang. Dù thế nào cô cũng không thể để Margo ở tình trạng như vậy mà không sơ cứu, dù cô không biết phải làm gì với những vết thương nghiêm trọng.

Cô cúi xuống bên cạnh Margo, và trước sự sững sờ của cô người phụ nữ ấy nhìn vào cô. “Tôi ngã,” Margo thì thầm.

“Đừng nói gì cả. Mọi người đang đến..”

“Tôi muốn… nói với cô. Để ai đó có thể biết.” Cô ta ho, và máu từ miệng chảy ra sàn nhà. “Candra… Candra đang tống tiền… Carson. Tôi… tôi phải chặn cô ấy lại. Kai có … chìa khóa… căn hộ của cô ấy. Tôi… thuê một căn hộ ở trong… tòa nhà, và đợi cô ấy.” Cô ta nhăn mặt và lại ho nữa. “Không thể… tìm thấy… cuộn băng ghi âm, hay bức tranh. Tôi xé quần áo của Caison… nếu nếu có bất cứ cái gì ở hiện trường, ông ta… sẽ bị buộc tội. Máu của cô ấy… ở trên giày của ông ta. Rồi cô… bức tranh-“

Sweeny hiểu ra. “Kai nhìn thấy bức tranh và nói cho cô biết.”

“Cậu ta… rất đẹp trai,” Margo thì thầm, cái nhìn mất đi sự tập trung và xa xăm hơn. “Tôi… yêu cậu ấy. Thật ngu ngốc. Tôi đủ già… để là mẹ cậu ấy. Vì Carson… cậu ấy đã chết. Hãy nói cho họ… nói họ nghe về Carson. Hãy tìm… những bức tranh.” Môi cô ta biến dạng khủng khiếp trong nụ cười cay đắng. “Vạch mặt… ông ta.”

“Cô có thể tự mình nói với họ,” Sweeny nhẹ nhàng nói, nhưng mắt Margo đã hoàn toàn nhắm lại, gương mặt tái đi, và đã trút hơi thở cuối cùng.

Tiếng còi hú ngày càng to hơn khi nó tới gần. Sweeny khó khăn đứng lên và bước ra mở cửa khi hai xe cảnh sát kêu ré lên rồi dừng lại trước nhà.

Cô đang ngồi ở bậc thang cuối cùng khi Richard và cảnh sát Aquino và Ritenour chạy vào trong một vài giây sau đó. Khuôn mặt Richard nhợt nhạt như tờ giấy trắng, da anh cứng lại ở trên xương gò má. Cái nhìn của anh chiếu thẳng vào cô. Anh thậm chí còn không nhìn Margo. Richard sải những bước cứng nhắc đầy kiểm soát tới chân cầu thang, không nói một lời cúi xuống và bế cô lên, ôm cô chặt vào ngực anh.

“Tôi sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện,” anh khàn khàn nói. Toàn bộ cơ thể to lớn của anh đang run lên.

Aquino nói, “Nhân viên y tế sẽ ở đây chỉ một phút nữa thôi-“ Richard lờ anh ta đi và bế Sweeny ra ngoài. Cô chớp mắt giống như không nhìn thấy gì dưới ánh sáng của mặt trời. Rõ ràng Edward theo sau ở trên chiếc xe cảnh sát vì chiếc Mercedes đậu ngay sau nó. Anh bước vào ghế sau cùng Sweeny, đặt cô trong lòng anh, và hét lên chỉ dẫn Edward.

Sweeny run rẩy kể lại cho anh những điều mà Margo đã nói chỉ trước khi cô ấy chết. Anh dừng lời cô bằng hai ngón tay đặt ngay lên môi cô. “Anh không quan tâm,” anh quyết liệt nói. “Chì- chỉ im lặng và để anh ôm em. Chúa ơi, anh đã quá sợ hãi-“ Giọng anh vỡ òa và anh vùi mặt vào tóc cô.

Anh ở lại bên cô khi tay cô được khâu lại. vết thương ở cánh tay là tồi tệ nhất, khâu mất sáu mũi, nhưng không có vết nào quá sâu ảnh hướng tới dây thần kinh hay gân. “Nhờ những cái khăn tắm,” cô nói với anh, đôi mắt mở to và môi giờ đang run lên vì sốc. “Nếu anh không nói cho em về những cái khăn tắm-“

“Tôi sẽ kê cho cô đơn thuốc giảm đau,” bác sĩ nói, cất đồ dùng của mình, sau đó mỉm cười với Sweeny. “Hãy đến chỗ bác sĩ của cô một tuần sau để tháo chỉ.” Sau đó cô ấy bước tới chỗ bệnh nhên tiếp theo, và Richard bế Sweeny vào lòng.

“Anh yêu em,” anh nói giọng vẫn run run. “Anh quá sợ hãi khi nghĩ anh sẽ mất em. Em sẽ lấy anh chứ?”

Câu hỏi đó làm cô gần như không còn lo lắng tới lần tấn công của Margo. “Kết kết hôn sao?” cô lắp bắp.

“Kết hôn.” Anh dùng tay xoay mặt cô lại, tìm kiếm những đặc điểm của cô bằng đôi mắt đen sáng lên thường thấy, để cô nhận ra mọi cảm xúc của anh. “Anh biết em sợ hãi.Anh hiểu điều đó. Nhưng anh sẽ không bao giờ cố gắng xen ngang vào việc vẽ tranh của em. em quá thông minh nên không ai có thể bóp nghẹt được tài năng của em. Anh từng có một vài kế hoạch dự kiến để thanh lý và ra khỏi thị trường chứng khoán, mua một đồng có ở đâu đó, nhưng nếu em-“

“Ở đâu?” Cô hỏi, ngắt lời anh.

“Anh chưa từng thật sự xem xét chuyện ấy; không ở miền Nam thì Tây Nam. Như anh đang nói đó, nếu em thích sống ở thành phố, anh sẽ quên chuyện đồng cỏ và-“

“Chỉ cần ở đâu ấm hơn đều được,” cô lại nhắc lời anh. “Dù một hay hai cây cọ cũng tốt.”

Anh ngồi im nhìn xuống cô. Cô nhìn lại anh sau đó nói. “Tick-tick-tick.”

“Cái gì đó?”

“Đó là đồng hồ sinh học của em. Em nghĩ nó sắp sửa báo động. “Gương mặt anh thay đổi, hơi nóng và tình yêu lấp đầy trong giây lát cô nghĩ có lẽ mình sẽ bị cưỡng hiếp ngay tại đây trong bệnh viện mất. “Em có dám chắc không?” anh hỏi, âm thanh nghe rung lên nhiều lần.

“Em sợ lắm,” cô thừa nhận, giọng nói đột nhiên lại run lên lúc cô có thời gian nghĩ tới điều mình vừa nói. “Ý em là có lẽ em sẽ là một người mẹ tệ hại như mẹ anh. Nhưng em muốn.” cô nuốt nước bọt. “Em muốn có anh và em muốn có con anh.”

Anh cười nhẹ nhàng. “Rồi, Sweetie, chúng tôi đều là của em.”

EPILOGUE

Một năm sau

Richard nhìn lên khi đang đọc sách.

“Em được sinh ra vào thời gian nào trong ngày?” anh tò mò hỏi.

Cô ngạc nhiên, nhìn anh đầy nghi vấn. “Anh đang đọc gì thế?” cô nghi ngờ hỏi

“Thì cứ trả lời câu hỏi đi đã.”

“Em không biết chính xác. Em nghĩ em nhớ mẹ nói em sinh ra sau khi mặt trời lặn một chút, cứ khi nào mặt trời lặn rồi ấy. Tại sao vậy?” Anh mỉm cười và gấp sách lại. Cô đọc tên sách. “Ma và những linh hồn khác.” “Thì sao?”

Anh nhìn xuống một trang và nhẹ nhàng đọc lại. “Và có những người sinh ra vào lúc chạng vạng vào những ngày nhất định sẽ được cầu nguyện với những phép kỳ diệu, và có khả năng nhìn thấy những linh hồn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.