Nơi Nào Xuân Sinh

Chương 7




Tiêu Thệ lên sàn =))))))

Chương 7

Lúc Hà Xuân Sinh về đến nhà, mặt trời đã qua khỏi đỉnh đầu, có lẽ đã một, hai giờ chiều. Hắn vội vã mở cổng, vòng qua sân, đã thấy cha ngồi bên song cửa. Phòng bếp bị song cửa và bàn ăn chặn lại, nhưng Hà Xuân Sinh vẫn nhìn thấy được bếp lò đang bốc khói.

Ba tự mình đốt củi sao? Hà Xuân Sinh thầm nghĩ, sao ông có thể ngồi xổm xuống được?

Cha hắn thấy hắn về, khuôn mặt vàng đen lộ vẻ vui mừng. Hà Xuân Sinh đi đến nhà bếp, thấy có người ngồi xổm trên mặt đất, người đó đang thêm củi vào lò.

Cha nói: "Xuân Sinh, bạn học của con tới thăm con."

Cậu bé kia mặc đồng phục tay dài màu lam, trời nóng như vậy, cậu ngồi xổm trước bếp lò, từ đầu xuống cổ toàn là mồ hôi. Cậu tiện tay lau một cái, ngẩng đầu nhìn Hà Xuân Sinh —— cậu trắng đến thế, mặt lại nóng đến đỏ bừng, đôi mắt đen trong veo như đá quý lấp lánh ánh sáng.

Nhưng đá quý là cái gì? Hà Xuân Sinh nghĩ, hắn chưa nhìn thấy đá quý bao giờ.

"Cậu tới làm gì?" Hà Xuân Sinh thấy Tiêu Thệ bị sặc khói ho sù sụ, ngồi xổm xuống, lấy kìm gắp than trong tay cậu, bỏ thêm củi vào lò.

"Hà Xuân Sinh..." Tiêu Thệ chỉ gọi tên hắn, mỉm cười, không nói mình đến đây làm gì.

Cậu ta đang cười. Hà Xuân Sinh quay mặt về phía bếp lửa. Ánh lửa khiến cả gian bếp rực hồng.

Mãi đến tận lúc nấu cơm xong, ba người ngồi bên song cửa ăn hết thức ăn trên bàn cơm, Hà Xuân Sinh đỡ cha hắn về phòng rồi, Tiêu Thệ vẫn không nói cậu đến làm gì.

Hà Xuân Sinh đỡ cha nằm xuống, cha hắn nói với hắn: "Xuân Sinh, bạn học của con tới thăm con, con đừng hung dữ như vậy."

Hà Xuân Sinh "vâng" một tiếng.

Hắn đi ra ngoài, nhà bếp đã không còn bóng dáng ai. Hắn bước hơi nhanh, đi tới cửa sau, thấy Tiêu Thệ đang ngồi xổm trên mặt đất, múc nước trong lu ra rửa chén.

Hà Xuân Sinh đi tới, lấy chén bát gần như sạch sẽ rửa thêm một lần rồi cất vào tủ bếp. Tiêu Thệ đi theo hắn, Hà Xuân Sinh quay đầu, bọn họ suýt chút nữa va vào nhau.

Mũi và môi của thiếu niên gần trong gang tấc, người cậu dường như có mùi nắng thơm thơm. Hà Xuân Sinh thấy bực mình, một tay đẩy Tiêu Thệ hơi sững sờ sang một bên. Cậu ta gần quá rồi.

Tiêu Thệ cho rằng mình sắp bị đánh, bèn dùng tay che đầu lại.

Hai người lặng im, vốn chưa nói với nhau mấy câu, bây giờ lại một người che đầu, một người rũ tay, bốn mắt nhìn nhau.

"Cậu cho rằng tôi sắp đánh cậu?" Hà Xuân Sinh mất một phút mới hiểu được tư thế của Tiêu Thệ.

Tiêu Thệ hơi lúng túng bỏ tay xuống.

"Hà Xuân Sinh," Tiêu Thệ nói, "Cô bảo tôi tới nói cho cậu biết, thứ tư tuần sau ngày 26 tháng 6 thi cuối kỳ, bảo cậu nhất định phải đi."

"Chỉ có như thế?" Việc này đáng để cậu vượt hơn 20km đến đây sao?

Tiêu Thệ yên lặng nhìn Hà Xuân Sinh, nói: "Nếu không tới, cậu sẽ bị lưu ban."

Hà Xuân Sinh nói: "Biết rồi."

Tiêu Thệ cầm cặp sách mình đặt trên bệ cửa, lấy ra một phong thư đưa cho Hà Xuân Sinh, "Không có 3000 5000, trường học quyên tiền, chỉ có hơn 300."

Hà Xuân Sinh ngẩn người nhận phong thư kia.

Tiêu Thệ liếm đôi môi khô khốc, "Tôi đi đây."

Lúc Tiêu Thệ đi ra sân, Hà Xuân Sinh nhìn thấy cậu xắn tay áo lên rồi. Trời nóng như vậy, còn mặc đồng phục tay dài, không biết cậu ta nghĩ gì. Tay cậu ta trắng như vậy, dưới ánh nắng chói chang lúc hai giờ chiều, người qua lại sẽ lóa mắt mất. Hà Xuân Sinh kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, chậm rãi đi tới cổng, nhìn theo bóng người đang đi một mạch về phía cửa thôn không quay đầu lại.

Cậu ta sợ hắn, cậu ta nghĩ hắn sẽ đánh cậu ta.

Hà Xuân Sinh nghĩ, chuyện này có gì lạ đâu, trước đó hắn cũng rất muốn đánh cậu ta.

300 khối có thể làm được gì? Đi bệnh viện, có lẽ một hai ngày đã dùng hết. Ăn cơm, bớt ăn bớt mặc có thể dùng mấy tháng. Nhưng việc này không đến lượt Hà Xuân Sinh cân nhắc, cha hắn kiên quyết không chịu đi bệnh viện. Ông nói: "Sớm muộn thôi." Còn nói: "Ba đã 60, trước kia đã tính là thọ rồi."

Cha mẹ Hà Xuân Sinh tuy kết hôn rất sớm, 10 năm 20 năm vẫn không có con, đến hơn 40 tuổi, mẹ sắp mãn kinh bỗng nhiên mang thai Hà Xuân Sinh, có thể nói cha mẹ già sinh con mọn.

Bọn họ rất vui mừng, lại quên cân nhắc một điều, không phải ai cũng sống lâu trăm tuổi, 40 50 tuổi, các loại bệnh tật dồn dập tới, con trẻ sinh ra lúc đó chỉ có vận may vô cùng tốt mới có thể tránh được vận mệnh này mà hưởng phúc đến thành niên.

Đáng tiếc, hắn không có may mắn đó.

Hà Xuân Sinh đổ đầy lu gạo trước, nấu chín thức ăn trong cái nồi gang lớn, đã sáu giờ sáng rồi. Hôm nay thi cuối kỳ, hắn phải đi. Trước khi đi, hắn nói với cha, cơm trưa đã nấu sẵn trong nồi, hôm trước hắn đã nhờ thím Tư đến trưa thì hâm nóng thức ăn giúp.

Cha bảo hắn yên lòng đi thi. Ông nằm trên giường, xem ra tinh thần đang tốt lắm. Bụng ông nhỏ đi không ít, không nôn ra máu nữa, người cũng có sức hơn nhiều. Ông nói ông đã có thể tự nấu cơm, bảo Hà Xuân Sinh đừng ở nhà cả ngày, cứ đến trường, cố gắng lấy bằng trung học cơ sở. Nhưng Hà Xuân Sinh không yên lòng, hắn vẫn cứ mỗi ngày dậy sớm, nấu cơm trưa xong xuôi, còn nhờ thím Tư. Nếu không cần thiết, Hà Xuân Sinh quyết không làm phiền người khác.

Thời tiết quá nóng, Hà Xuân Sinh vẫn mặc đồng phục tay dài như trước. Sau khi mẹ hắn qua đời, không ai may quần áo cho hắn nữa, thợ may lại quá đắt. Quần áo năm ngoái của hắn đều ngắn đến rốn, quần áo của cha thì vừa, nhưng quần áo của cha là áo sơ mi vải lam do mẹ may, không hợp thời chút nào, hắn không dám mặc đến trường. Hắn cật lực đạp xe một giờ, mồ hôi ướt đẫm áo đồng phục, hận không thể cởi hết quần áo ra.

Hắn cần một chiếc áo ngắn tay, chỉ cần một chiếc.

Tới nơi vừa kịp giờ thi, Hà Xuân Sinh làm bài xong cảm thấy được mười, hai mươi điểm đã tốt lắm rồi. Nhưng có đi thi, hắn còn cơ hội thi lại, còn bỏ thi thì trực tiếp lưu ban. Tối hôm qua chú Tư có đến một chuyến, nói với hắn nếu như không phải chủ động bỏ học, trường sẽ không cho học sinh thôi học, vì bây giờ không giống ngày xưa, bây giờ giáo dục là bắt buộc.

Chú Tư cũng không phải chú ruột của hắn, chỉ là trong những người anh em họ của cha hắn, ông xếp thứ tư. Ông làm công trong thành phố rất nhiều năm, kiến thức rộng rãi, tuy nhiên không có tiền. Trước đây Hà Xuân Sinh muốn nghỉ hè theo ông đi làm công, nhưng chú Tư nói đến chứng minh thư hắn còn chưa có, không tìm được việc.

Hà Xuân Sinh không muốn tiếp tục đi đánh thuê cho Trần đại ca, tiền kiếm được quá ít, trả giá lại rất cao.

Buổi sáng thi xong mới hơn mười giờ, trừ học sinh nội trú, những người khác đều về nhà cả, buổi chiều còn thi một buổi nữa. Cuối kỳ trung học cơ sở thi bốn ngày liên tục, nửa ngày một môn.

Mặc dù Tiêu Thệ mang tiền tới, Hà Xuân Sinh cũng không đi cảm ơn giáo viên chủ nhiệm. Hắn không biết nói chuyện, hiện giờ lại càng không biết nên nói cái gì. Ngược lại, thi xong, giáo viên chủ nhiệm lại gọi hắn vào phòng.

Giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo hơn hai mươi tuổi, chưa kết hôn, tính tình rất tốt, nhưng Hà Xuân Sinh vẫn nhận ra, cô cũng hơi sợ hắn.

"Xuân Sinh, lần này quyên tiền là lớp trưởng tổ chức, em ấy viết bài, gửi ban giám hiệu phát loa phóng thanh, em..." Giáo viên chủ nhiệm cân nhắc một chút, nhìn Hà Xuân Sinh vẫn luôn trầm mặc không nói tiếng nào, nửa câu sau không cách nào nói ra được, "Em cứ an tâm thi, có thể tiếp tục lên lớp, cô và lớp trưởng đều rất vui mừng."

Hà Xuân Sinh gật đầu.

Hắn đoán giáo viên chủ nhiệm muốn nhắc nhở hắn nói cảm ơn với Tiêu Thệ. Nhưng Hà Xuân Sinh không nói được.

Hà Xuân Sinh biết mình không biết nói chuyện, không thích nói chuyện, không có giáo dục. Chỉ cần là ngôn ngữ của người văn minh, kẻ quê mùa như hắn sẽ không nói. Xin chào, cảm ơn, xin mời, xin lỗi, không sao, phải biết rằng nói những câu này ra khỏi miệng thì so với giết hắn còn khó chịu hơn. Vấn đề là ở chính hắn, hai năm vào thành phố học chẳng những không khiến hắn trở nên văn minh, trái lại bởi vì không phù hợp với nơi này, hắn lại ngày một trầm mặc.

Vung nắm đấm đơn giản hơn nhiều, hắn không muốn nghe người khác nói chuyện.

Thế nhưng lúc gặp những vấn đề không thể giải quyết bằng nắm đấm, hắn vẫn chỉ là đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi —— Không biết biết ơn thì nên làm gì? Khổ sở thì nên làm gì? Sợ sệt thì nên làm gì?

Không biết ngày mai sẽ ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.