Nơi Nào Xuân Sinh

Chương 25




Hôm nay cậu không để ý tới phong thư tình, bởi vì cậu chú ý thấy Hà Xuân Sinh đang từ từ tỉnh giấc. Tiêu Thệ chậm chạp thu dọn sách vở của mình, bởi vì lát nữa phải nói chuyện với Hà Xuân Sinh, cậu thậm chí còn hơi căng thẳng, lòng bàn tay đã toát mồ hôi.

Đó là sợ sệt, hay là hiếu kỳ? Hoặc cả hai? Hà Xuân Sinh sẽ nói gì? Hắn là người như thế nào? Có khi sẽ đấm cậu một đấm nhỉ?

Tiêu Thệ tưởng tượng, nếu thực sự như vậy thì cậu nên làm gì. Có lẽ bởi vì mình là "con giáo viên", đối với những lời dặn dò của trưởng bối, Tiêu Thệ luôn nghiêm túc hoàn thành.

Hà Xuân Sinh tỉnh dậy, hắn đẩy ghế tựa đứng lên. Tiêu Thệ còn chưa thu dọn xong cặp sách, sợ Hà Xuân Sinh đi mất, cậu liền xoay người lại.

Đó là lần đầu tiên cậu và Hà Xuân Sinh đối diện nhau —— phải nói là, đây là lần đầu tiên Hà Xuân Sinh nhìn thẳng vào cậu.

Hà Xuân Sinh nhìn cậu, trong ánh mắt có dò xét, đánh giá, đề phòng cùng lạnh lùng, thế nhưng không có nghi vấn và hiếu kỳ. Dường như bị ánh mắt đó hút lấy, mãi đến tận khi Hà Xuân Sinh đeo cái cặp màu xanh quân đội lên, Tiêu Thệ cũng không có dũng khí nói câu nào.

"Hà Xuân Sinh!" Tiêu Thệ lần đầu tiên gọi tên Hà Xuân Sinh, là bởi vì ngăn hắn rời đi, muốn hắn nghe mình nói một câu.

Nhưng đối phương xem cậu là người vô hình, không thèm nhìn cậu lấy một cái, đi thẳng ra ngoài.

Tiêu Thệ vẫn nhớ rõ, hôm đó trời vô cùng nóng, Hà Xuân Sinh lại mặc đồng phục mùa đông đã ngắn đi rất nhiều. Có lẽ là đồng phục mùa hè mua vào nhập học năm lớp bảy đã nhỏ đến mức không mặc được nữa, Hà Xuân Sinh gần đây luôn mặc đồng phục mùa đông.

Tiêu Thệ nhớ chính mình một mạch đuổi theo Hà Xuân Sinh, muốn nói chuyện với hắn, lại bị hắn đe dọa bảo cút đi. Mà Tiêu Thệ không biết lấy dũng khí ở đâu ra, có lẽ là vì nhìn thấy mắt cá chân lộ ra ngoài chiếc quần đã ngắn, hoặc là vì chiếc cặp màu xanh quân đội cũ nát của hắn, hay là vì đôi dép nhựa đã mòn vẹt không che nổi gót chân, mà cũng có thể là vì lúc ở nhà ăn trông thấy hắn chỉ ăn cơm trắng và bắp cải.

Lúc Tiêu Thệ đặt dĩa thịt kho tàu xuống trước mặt Hà Xuân Sinh, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị hắn đánh nhừ đòn.

Thế nhưng Hà Xuân Sinh cũng không nói gì, hắn ăn hết thịt và cơm, còn cầm dĩa lên liếm hết một lượt.

Lần Tiêu Thệ cảm thấy đói nhất cũng chỉ là lúc học quân sự, nhưng cậu biết mình có cơm ăn, thích ăn cái gì thì ăn cái đó. Cậu vẫn là lần đầu tiên trông thấy một người ăn cơm mà liếm sạch sẽ cái dĩa. Cũng chính là lúc ấy, Tiêu Thệ thật sự ý thức được một từ —— "bần cùng".

Tiêu Thệ vẫn nhớ mãi ánh mắt của Hà Xuân Sinh khi hắn rời khỏi nhà ăn, lúc nói với cậu câu nói kia, đó là một loại khinh bỉ, một loại trào phúng, mà dường như còn có một chút ước ao: "Đưa tôi ít tiền, 3000 5000, cậu có không? Nếu không bỏ ra nổi thì đừng nói là giúp đỡ lẫn nhau, được không bạn học?"

Trong nháy mắt đó, dường như đến linh hồn cũng bị nhìn thấu, tay chân Tiêu Thệ lạnh ngắt. Không sai, Hà Xuân Sinh khinh bỉ cậu, khinh bỉ cậu miệng thì nói ra lời đẹp đẽ, thế nhưng cái gì cũng không muốn bỏ ra, chỉ muốn làm một học sinh gương mẫu trong mắt giáo viên.

Hà Xuân Sinh biết tất cả mọi chuyện.

Chiều hôm đó, Tiêu Thệ cứ mãi nghĩ về Hà Xuân Sinh, mãi đến khi Trần Thần rủ cậu về nhà, cậu vẫn còn thất thần.

"Cậu xem chưa? Lá thư đó?" Trần Thần nở nụ cười kỳ quái.

"Thư nào?" Tiêu Thệ khó hiểu hỏi.

"Thì thư tình đó!" Trần Thần đẩy Tiêu Thệ một cái, kinh ngạc kêu lên, "Cậu còn chưa xem à?"

"À." Tiêu Thệ lấy lá thư trong cặp sách ra, nghĩ thầm cũng không thể đem về nhà, bị mẹ thấy lại rước thêm phiền phức.

Tiêu Thệ mở lá thư, đọc một mạch. Chữ rất đẹp, văn cũng hay. Bên trong cũng không giống những lá thư trước kia bảo rằng cậu rất tuấn tú, hy vọng được làm bạn cậu, mà nói là nghe nói thành tích của cậu rất tốt, hy vọng sẽ có cơ hội cùng cậu thảo luận việc học tập. Thư không có ký tên.

Tiêu Thệ có chút thiện cảm với chủ nhân lá thư này, thế nhưng lá thư này không giống những lá thư khác, không có ký tên. Cậu ngẩng đầu, hỏi Trần Thần, "Ai viết vậy?"

"Cậu đoán xem."

"Vậy thì thôi." Tiêu Thệ trả thư tình cho Trần Thần, "Cậu mang về đi."

Trần Thần cầm lá thư tình này, cười xấu xa nói: "Là cô bạn cậu từng khen ngợi viết cho cậu."

Tiêu Thệ không nhớ nổi rốt cuộc mình từng khen ngợi cô bạn nào. Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như cô bạn cậu có thiện cảm nhất chính là Trần Thiến lớp bên cạnh. Cô bé là lớp trưởng lớp bên, tính tình hào phóng, có tài lãnh đạo, còn biết hát múa, Tiêu Thệ thật sự cảm thấy tài nghệ của cô bạn này rất khiến người ta khâm phục.

"Cậu nói Trần Thiến sao?" Tiêu Thệ hỏi.

"Đúng rồi."

"Nhưng không phải Trần Thiến cũng quen biết tôi sao?" Lớp trưởng các lớp từng có một buổi bàn luận, cậu và Trần Thiến cũng không phải là chưa từng nói chuyện.

"Bạn ấy thân với tôi hơn." Trần Thần vẫn cười gian, nhỏ giọng nói: "Tôi đã nói với cậu rồi, cậu đồng ý đi, lớp chúng ta, không, trường chúng ta có ai đẹp hơn bạn ấy đâu?"

Đẹp? Tiêu Thệ nhớ tới dáng vẻ Trần Thiến —— đối với chữ đẹp này, dường như cậu không có tiêu chuẩn gì, cậu cảm thấy người đẹp cũng không nhiều, cỡ như Hà Xuân Sinh thì xem là đẹp rồi.

Bởi vì sự nể phục và thiện cảm cậu dành cho Trần Thiến, Tiêu Thệ cũng không cho rằng lá thư này là thư tỏ tình, cậu cảm thấy đó chỉ là một phong thư kết bạn. Cậu suy nghĩ một chút, rồi nói với Trần Thần: "Tôi viết một phong thư cho bạn ấy, cậu giúp tôi đưa cho bạn ấy đi."

Tiêu Thệ hồi âm rất ngắn gọn, đại khái là cảm ơn cô bạn đã xem trọng mình, nếu như rảnh rỗi, có thể cùng nhau thảo luận chuyện học tập một chút. Trần Thần hiếu kỳ muốn xem, Tiêu Thệ cũng không giấu diếm, để cậu ta xem hết.

"Ra vẻ đạo mạo." Đó là bình luận của Trần Thần.

Tiêu Thệ phỏng đoán, nếu cùng một cô bạn gái khác lớp thảo luận bài vở sau khi tan học thì sẽ có ảnh hưởng gì, có lẽ sẽ bị người khác nghĩ là hẹn hò nhỉ? Có điều, cậu thầm nghĩ, việc này và hẹn hò cũng không giống nhau mấy. Cậu nhớ tới quyển truyện tranh người lớn Trần Thần xem, tự nói với mình đó mới là hẹn hò.

Cậu không muốn từ chối Trần Thiến, bởi vì cậu có thiện cảm với cô bạn này, không muốn cô bạn cảm thấy lúng túng rồi tránh mặt cậu. Cậu bằng lòng thân thiết hơn một chút với Trần Thiến, trở thành bạn bè cũng được.

Bạn bè thời học sinh có thể làm gì nhỉ? Như cậu và Trần Thần, cùng nhau ăn cơm, đánh bóng rổ, cùng nhau về nhà, đại khái là như vậy sao?

Tiêu Thệ không đặt nhiều tâm tư vào chuyện này, chuyện của Hà Xuân Sinh trái lại còn khiến cậu phiền não hơn. Trên đường về nhà, Tiêu Thệ nói hết chuyện phiền não này cho Trần Thần, sau khi nghe xong Trần Thần nói: "Vậy thì quyên tiền thôi! Năm ngoái không phải có bạn bên lớp 4 té bị thương không có tiền làm phẫu thuật, cả trường cũng quyên tiền sao?"

Tiêu Thệ hỏi: "Nhưng mỗi người quyên một hai khối à?"

Trần Thần cười: "Tôi quyên hai mao tiền."

Hai mao tiền cũng đủ ăn một bữa cơm trong trường học, nếu chỉ ăn dưa chua.

Học sinh làm sao mà có nhiều tiền? Tiêu Thệ khổ não, "3000 5000", làm sao có thể?

"Dù sao có cũng còn hơn không. Nếu cậu ta thật sự nghèo đến thế, vậy quyên một chút cũng hữu dụng mà." Trần Thần xem như việc không liên quan đến mình, nói, "Có điều Hà Xuân Sinh khiến người khác ghét như vậy, có lẽ mọi người sẽ quyên ít đây."

"Cậu ấy làm gì mà người khác ghét?" Tiêu Thệ nghe Trần Thần nói vậy, có chút không vui.

"Hả? Cậu ta không làm người khác ghét à? Lần trước còn đánh Phương Hàm." Trần Thần nói, "Cơ bản là cậu ta cũng không có bạn."

"Cậu ấy... Cậu ấy bất đắc dĩ thôi."

"Đánh Phương Hàm là bất đắc dĩ?" Trần Thần cười chế giễu, "Cậu đừng nói giúp cậu ta, không phải cứ nghèo thì làm gì cũng đều có lý."

Tiêu Thệ không nói nữa.

Trước khi thi học kỳ, Hà Xuân Sinh trốn học hơn mười ngày, không xin nghỉ, cũng không báo với giáo viên hắn đang làm gì. Khoảng thời gian đó, Tiêu Thệ viết một bài viết, kể về hoàn cảnh khốn khó của Hà Xuân Sinh, sau đó giao cho Trần Thiến —— lúc này đã trở thành bạn bè —— Trần Thiến làm trưởng đài phát thanh trường, để cô bé đọc bài viết, kêu gọi mọi người quyên tiền cho Hà Xuân Sinh.

Có lẽ mọi người chỉ muốn cứu người rủi ro không cứu người nghèo khó, cũng có thể là bài viết của Tiêu Thệ không đủ cảm động, hoặc là như Trần Thần từng nói, Hà Xuân Sinh tiếng ác đồn xa, tình hình quyên tiền vô cùng ảm đạm. Những lớp khác gần như không có, lớp 2 cả lớp quyên được 59 khối 2 mao tiền. Trong đó có 10 đồng tiền là Trần Thiến đưa cho Tiêu Thệ.

Còn các thầy cô giáo, mỗi người quyên 5 khối 10 khối, gộp lại cũng khoảng trăm đồng tiền. Tổng cộng là 189 khối 2 mao.

Sau khi Tiêu Thệ nhận được tiền, cậu lấy tiền mừng tuổi để dành hai năm của mình ra, cũng chỉ mới 200 đồng tiền. Vào thập niên 90 của thế kỷ trước, bao lì xì cũng chỉ để 5 khối 10 khối.

Sau khi quyên tiền kết thúc Trần Thần hỏi được bao nhiêu, còn cười nhạo Tiêu Thệ một trận. Sau đó thấy Tiêu Thệ xếp vào bao thư hơn 300 đồng tiền, còn cố ý hỏi Tiêu Thệ sao lại có thêm nhiều như vậy, Tiêu Thệ mới nói cho Trần Thần biết, mình bỏ tiền mừng tuổi vào.

"Cậu tốt với Hà Xuân Sinh thật đấy." Trần Thần không có ý tốt nói.

"Tôi đối với cậu còn tốt hơn." Tiêu Thệ nói.

"Tôi vẫn tin là vậy." Trần Thần hừ mũi.

Thập niên 90 của thế kỷ trước, giá hàng hóa bắt đầu tăng lên, nhưng tốc độ tăng của giá thức ăn không nhanh lắm: Thức ăn nhanh mỗi hộp 1 khối tiền, ở nhà ăn, 3, 4 mao tiền có thể ăn no, nhưng quần áo lại không rẻ, cũng phải 20 trở lên mới có thể mua được một bộ chất lượng hơi tốt một chút. Gia đình Tiêu Thệ thuộc thành phần làm công ăn lương, nhưng chưa bao giờ phải lo lắng chuyện tiền bạc. Bởi vì chức vụ của cha cậu, thường thường sẽ có người đến nhà tặng quà. Thuốc lá, rượu, trà, thức ăn, quần áo, cái gì cũng có, Tiêu Thệ không biết có ai đưa tiền không, cha mẹ chưa bao giờ cho phép cậu hỏi, cũng cấm cậu nói đến những chuyện này.

Tiêu Thệ chưa từng buồn phiền vì cái ăn cái mặc, mỗi quý mẹ cậu đều sẽ mua quần áo mới cho cậu, không khi nào để cậu ăn mặc lỗi thời đến trường. Cậu cũng có dùng tiền, mỗi tuần 20 đồng, ngoại trừ ăn cơm trưa, phần lớn dùng để mua sách, cậu thường tiêu hết sạch. Cậu thích thiên văn, địa lý, còn thích sưu tập tem. Giá sách của cậu đều là sách liên quan đến vũ trụ và trái đất, còn có tem mỗi năm.

Cũng chính là khoảng thời gian đó, mấy cái cuối tuần cậu không đi mua sách, mỗi tuần để dành được mười mấy đồng tiền. Một tháng trôi qua, cậu để dành được 50 đồng tiền.

Đó là học kỳ hai năm lớp tám, trước nghỉ hè một khoảng thời gian, mùa hè năm 1995.

Cậu và Trần Thiến trở thành bạn tốt, trước đây là cậu và Trần Thần về cùng nhau, bây giờ đã biến thành ba người cùng về. Trần Thiến hoạt bát rộng rãi, là một cô bé hướng ngoại, thích nói chuyện, lại có vẻ rất đoan trang. Chuyện cô bé nói chủ yếu là chuyện học, chuyện quản lý lớp, chuyện đài phát thanh, còn có chuyện mình tham gia ca hát và thi nhảy múa. Tiêu Thệ có chút ghen tỵ với cô bé này, tuy mình cũng là cán sự lớp, từng chỉ huy, phát biểu trước lớp, thế nhưng kinh nghiệm cũng không phong phú như Trần Thiến. Có lúc nghe Trần Thiến nói về kinh nghiệm diễn thuyết, Tiêu Thệ rất tâm đắc. Trần Thần nghe bọn họ nói chuyện, lại chê bọn họ cực kỳ tẻ nhạt. Theo cái nhìn của cậu, hai thiếu niên thiếu nữ này rõ ràng có cảm tình với nhau, lại còn bắt cậu làm bình phong, rõ là giả vờ đứng đắn.

Thừa dịp một hôm nọ Trần Thiến có hoạt động ngoại khóa không thể về cùng bọn họ, Trần Thần nói với Tiêu Thệ: "Hai người các cậu đừng phiền nhiễu nữa, xác định quan hệ sớm một chút đi."

"Quan hệ gì?" Tiêu Thệ có chút hồ đồ rồi.

"Cậu thích bạn ấy, bạn ấy thích cậu, không phải là hẹn hò sao? Lại còn hỏi quan hệ gì!" Ánh mắt Trần Thần lộ vẻ khinh bỉ, xem kìa, lại giả vờ đứng đắn rồi.

Tiêu Thệ nói: "Cậu đừng nói bậy, Trần Thiến cũng không nói thích tôi, chúng tôi chỉ là chơi thân thôi."

"Chẳng lẽ bạn ấy còn phải mở miệng nói thích cậu sao? Sao cậu không hiểu con gái chút nào hết vậy?" Trần Thần vô cùng nhức óc, "Biểu hiện của bạn ấy còn chưa rõ ràng sao? Cậu bị ngốc à?"

"Tôi..." Tiêu Thệ nhất thời nghẹn họng, cậu cảm thấy Trần Thiến rất tốt, nhưng chuyện này và yêu đương là một chuyện sao?

"Cậu phải trả lời tôi, cậu thích bạn ấy không?" Trần Thần hỏi.

Tiêu Thệ suy nghĩ một chút, khẳng định không phải là không thích, thế nhưng thích chia ra rất nhiều loại, cậu cũng không diễn tả được. Dưới sự ép hỏi của Trần Thần, cậu đáp: "Đương nhiên là thích rồi, không thích sao lại trở thành bạn bè được?"

"Không phải đã có kết luận rồi sao? Hai người thích nhau, nên sớm ở bên nhau mới đúng."

"Ở bên nhau làm cái gì?" Tiêu Thệ không hiểu ra sao, hỏi, "Hiện tại không phải ngày nào cũng ở bên nhau sao?"

Trần Thần như có điều suy nghĩ mà nhìn Tiêu Thệ, tựa hồ hiểu được chữ thích cậu nói là có ý gì. Trần Thần lại hỏi tiếp: "Cậu có muốn hôn môi với Trần Thiến không?"

Mặt Tiêu Thệ lập tức đỏ lên. Nhất thời tức giận công tâm, không biết làm sao trả lời.

Trần Thần thấy dáng vẻ cậu, cười ha ha: "Cậu nói xem, ở bên nhau làm gì?"

Nhưng Trần Thần hiểu lầm vẻ mặt Tiêu Thệ rồi. Vì sao mặt Tiêu Thệ đỏ lên, chỉ là vì nhớ tới quyển truyện người lớn của Trần Thần, hôn xong thì làm gì sau đó. Nếu như ý nghĩa của ở bên nhau chỉ là vì muốn làm những hành vi đó, Tiêu Thệ chỉ cảm thấy đó hoàn toàn là sỉ nhục con gái nhà người ta.

Nhưng mà, Tiêu Thệ thất thần nghĩ, đứa con trai nào lại không muốn thật sự thử một lần? Cho dù muốn hay không, tuổi này, sáng nào cũng sẽ nóng như lửa đốt mà thức dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.