Nơi Nào Xuân Sinh

Chương 17




Trời mưa mãi không dứt, mưa có nhỏ đi, nhưng vẫn không tiện ra ngoài. Hà Xuân Sinh đi tới khu E, mở chiếc dù đen, nhanh chân đi vào bãi đậu xe, con đường chỉ vài bước, lại làm ướt ống quần.

Hà Xuân Sinh lên xe, mở điều hòa, tìm trong ngăn kéo đầu xe được một hộp thuốc lá chưa mở, hắn mở ra, lấy một điếu châm lửa, đặt lên môi.

Hắn không thường hút thuốc, một năm hút không tới hai điếu. Thuốc là và bật lửa này là của Diệp Thanh Thanh, có lúc chị ngồi ghế phó lái, mặc váy không có túi, thế là đặt thuốc lá ở khắp nơi.

Trong xe oi bức, hắn mở điều hòa làm lạnh, ngoài trời nhiệt độ không đến mười độ, trong xe càng lạnh hơn, chỗ ống quần bị xối ướt đã lạnh cóng.

Một điếu thuốc cháy hết, Hà Xuân Sinh dụi tắt, bỏ vào tủ, khởi động xe, không đi thẳng ra khỏi bãi đậu xe mà vòng tới cửa khu A.

Quả nhiên Tiêu Thệ không đón được xe, y vẫn còn đứng trước cửa khu A, tay không cầm gì cả, không có ô.

Hà Xuân Sinh dừng xe cách y không xa, hạ cửa kính xuống, gọi: "Tiêu Thệ."

Tiêu Thệ quay đầu lại, Hà Xuân Sinh vẫy vẫy tay với y, "Lên xe đi."

Tiêu Thệ do dự một chút rồi đi tới, ngồi vào ghế phó lái. Y nói với Hà Xuân Sinh, "Cảm ơn cậu! Mưa lớn quá, không gọi được xe."

Hà Xuân Sinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"

"Trong trường trung học số một, khu tập thể của nhân viên."

Trong lúc Hà Xuân Sinh lái xe, Tiêu Thệ gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình huống con mình, hình như đối phương nói là đang sốt, Tiêu Thệ bảo: "Vậy mẹ cứ cho nó uống 5ml thuốc màu đỏ trước, đó là thuốc hạ sốt, đặt trong hộp thuốc ngăn đầu tiên."

Hình như người bên kia nói không cho uống được, Tiêu Thệ lại nói: "Vậy chờ con, con về ngay đây."

Đặt điện thoại di động xuống, Tiêu Thệ giải thích: "Mắt mẹ tôi không tốt lắm, sợ cho uống nhầm thuốc."

"Ừ." Hà Xuân Sinh đáp một câu.

Tiêu Thệ không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ. Mưa lại lớn hơn, tạt vào cửa sổ, bên ngoài mờ mịt, chỉ có thể trông thấy ánh đèn vàng theo nước mưa xiêu vẹo chảy xuống cửa sổ xe.

Bọn họ thực sự không biết nên nói gì, vốn cũng không phải người thích nói chuyện, cho nên cứ như vậy trầm mặc suốt quãng đường đến khu tập thể giáo viên trường trung học số một.

Hà Xuân Sinh dừng xe, bảo Tiêu Thệ đừng nhúc nhích, hắn mở ô, ra khỏi ghế lái, vòng tới cửa bên cạnh ghế phó lái, mở cửa đón Tiêu Thệ xuống xe.

Tiêu Thệ nói tiếng cảm ơn, hai người cùng chui vào bên dưới chiếc ô.

"Hà Xuân Sinh, cảm ơn cậu, không làm chậm trễ cậu nữa, cậu về trước đi, hôm nào rảnh rỗi tôi đến chỗ cậu chơi." Tiêu Thệ vẻ mặt áy náy.

"Ừ." Hà Xuân Sinh chưa nói tạm biệt, chỉ gật đầu với Tiêu Thệ.

Quá lo cho con gái, Tiêu Thệ cũng không để ý nhiều, chỉ vội vội vàng vàng lên lầu. Khu tập thể nhân viên rất cũ kỹ, đến thang máy cũng không có.

Hà Xuân Sinh cũng không đi, hắn đặt ô vào góc tường, lại đốt một điếu thuốc, đứng đó hút.

Quả nhiên mười phút sau, Tiêu Thệ ôm một cô bé hơn ba tuổi đi xuống lầu, y trông thấy Hà Xuân Sinh vẫn còn ở đó, ngây ngẩn cả người.

"Mưa lớn như vậy, cậu không đón được xe đâu. Để tôi đưa hai cha con tới bệnh viện." Hà Xuân Sinh dụi tắt điếu thuốc trong tay, nói.

"Phiền cho cậu quá." Tiêu Thệ cúi đầu đáp.

Có lẽ ý thức được Hà Xuân Sinh bảo "có một người bạn đến thăm" chỉ là viện cớ, lúc Tiêu Thệ ôm con gái ngồi vào ghế sau xe, cũng không nhắc lại lời Hà Xuân Sinh nữa. Đứa bé sốt đến mơ mơ màng màng tựa vào lòng cha mình, Tiêu Thệ ôm cô bé, nói: "Thị lực mẹ tôi rất kém, để mẹ tôi ra ngoài, tôi không yên tâm..."

Ôm con gái xuống lầu, còn phải đội mưa đến ven đường chờ taxi, không biết phải chờ đến khi nào mới có xe. Tiêu Thệ không nói tiếp những lời sau đó.

Hà Xuân Sinh không hỏi: "Vợ cậu đâu?"

Đến bệnh viện, may mà phòng cấp cứu khoa nhi cũng không có nhiều người xếp hàng. Bởi vì cô bé sốt tới 40 độ C, sốt mãi không hạ, bác sĩ đề nghị truyền dịch, bảo cô bé đến phòng tiêm và truyền dịch khoa cấp cứu.

Phòng truyền dịch khoa cấp cứu của bệnh viện số một chỉ có chỗ ngồi, không có giường. Tiêu Thệ hỏi y tá có giường không, y tá nói: "Không có, bệnh viện chúng tôi chỉ có phòng cấp cứu là có giường cho bệnh nhân cấp cứu dùng thôi."

Lúc đăng ký, Hà Xuân Sinh phát hiện con gái Tiêu Thệ tên là Tiêu Xuân Thủy. Tiêu Xuân Thủy hơn ba tuổi nhưng vóc dáng hơi cao, Tiêu Thệ ôm cô bé vào lòng, ngồi trong phòng tiêm, nghiễm nhiên cô bé là đứa trẻ cao nhất được người nhà ôm chờ truyền dịch. Cô bé mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh, mở mắt ra liền gọi một tiếng "ba", Tiêu Thệ hỏi sao rồi, cô bé liền đáp: "Con rất buồn ngủ." Một lúc sau lại ngủ thiếp đi.

Bởi vì Tiêu Thệ vẫn ôm con gái, Hà Xuân Sinh đi nộp viện phí, lấy thuốc, gọi y tá đổi thuốc. Mấy thập niên trôi qua, phòng cấp cứu của bệnh viện số một vẫn không hề thay đổi, thu phí vẫn ở chỗ ô cửa nho nhỏ kia. Hà Xuân Sinh đứng đó, nhớ tới cảnh tượng hai mươi năm trước hắn cõng cha mình đăng ký ở đây, lòng có một ít cảm khái.

Lúc Hà Xuân Sinh đi vào phòng tiêm, Tiêu Thệ không biết đã nói với hắn câu cảm ơn thứ mấy. Y tá ghim kim truyền dịch xong, Tiêu Thệ quay về nói với Hà Xuân Sinh: "Hà Xuân Sinh, thật ngại quá, làm phiền cậu rồi. Cậu về trước đi, lát nữa sẽ có người đến đón tôi."

"Ừm, vợ cậu có ở nhà không?"

Mặt Tiêu Thệ hơi đỏ lên, hắn hơi chật vật đáp: "À, lát nữa cô ấy sẽ về, cô ấy đi họp lớp, chắc là ồn quá nên không nghe thấy điện thoại. Tôi có nhắn tin cho cô ấy rồi."

"Vậy sao? Cũng họp lớp hôm nay à?" Hà Xuân Sinh nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tiêu Thệ, dưới ánh đèn sáng trưng của phòng truyền dịch, làn da của y vẫn trắng đến thế, hệt như ngày trước.

Sắc đỏ trên mặt Tiêu Thệ đã rút đi một chút, y gật đầu, nói: "Ừ, họp lớp cấp ba."

"Bao giờ cô ấy đến thì tôi đi." Hà Xuân Sinh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thệ. Hắn nghĩ, chỉ lần này thôi, qua đêm nay, hắn sẽ không có cơ hội gặp lại Tiêu Thệ nữa. Năm năm mười năm mới tham gia họp lớp một lần, lần tới gặp mặt, có khi cũng sắp bốn mươi. Lại thêm lần nữa, có khi đều già yếu đau bệnh cả, mà có khi đã không còn trên nhân thế cũng không chừng.

Ngồi bên cạnh Tiêu Thệ như thế, Hà Xuân Sinh lại không có gì bất an. Có lẽ trước đây chính mình đã đem những tình cảm kia phóng đại lên, bởi vì không có được nên ghi lòng tạc dạ, nhưng tiếc nuối của nhân thế không dừng lại ở đó, ở lại bên cạnh Tiêu Thệ như thế này, ngược lại khiến hắn có thể nhìn thẳng vào những nỗi tiếc nuối này.

"Xin lỗi." Mười giờ, con gái truyền dịch sắp xong, Tiêu Thệ trầm mặc hai tiếng đồng hồ bỗng nhiên quay về phía Hà Xuân Sinh nói.

Hà Xuân Sinh không thể xác định y xin lỗi chuyện gì, bèn đáp, "Cậu khách sáo quá rồi."

Tiêu Thệ liếc mắt nhìn hắn, Hà Xuân Sinh ngây ngẩn cả người. Dường như có ánh nước trong mắt y.

Không thể giải thích được ý nghĩa cái nhìn kia, tim Hà Xuân Sinh bỗng nhiên đau đớn, giống như đêm mưa nhiều năm trước vậy, ngọn lửa đã tắt từ lâu như ẩn như hiện, chập chờn, khiến lòng hắn nóng rực bất an.

Tiêu Thệ cúi đầu, nhìn điện thoại đang rung lên, nói: "Cô ấy sắp tới rồi, cậu đi trước đi. Đi thong thả, nhà cậu xa như vậy, lái xe cẩn thận một chút."

Tiêu Thệ lần nữa kiên quyết, Hà Xuân Sinh đã không còn lý do tiếp tục chờ đợi. Hắn đứng lên, nói với Tiêu Thệ: "Vậy tôi đi trước đây."

Tiêu Thệ ngẩng đầu lên, "Cảm ơn cậu."

"Khách sáo rồi." Hà Xuân Sinh không hỏi số điện thoại Tiêu Thệ, cũng không để lại số điện thoại cho y. Qua đêm nay, có lẽ cũng không cần thiết phải gặp lại.

Mưa đã nhỏ đi, Hà Xuân Sinh dựa vào cây cột ở cửa khoa cấp cứu như năm xưa, đốt một điếu thuốc. Hôm nay, lượng thuốc mà hắn hút đã vượt quá số lượng của một năm.

Trường trung học số một cách đây rất gần, đi bộ cũng không đến mười phút. Khoảng cách tạo ra bởi cơn mưa to, sau khi mưa tạnh đã không còn là vấn đề. Có lẽ hắn nên đi từ sớm, Tiêu Thệ nhất định là rất mệt rồi.

Hắn nghĩ, hắn đại khái là người đời này Tiêu Thệ không muốn gặp lại nhất.

Thiếu niên như mặt trời trong lòng hắn lại lớn lên thành một người đàn ông trung niên bình thường, không hăm hở như tưởng tượng, thậm chí còn có chút cùng quẫn. Ở trong khu tập thể cũ nát, làm việc lãnh lương tháng, con gái còn nhỏ, mẹ bệnh, vợ không biết là người như thế nào.

Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được dáng vẻ Trần Thiến hôm đó bỏ Tiêu Thệ lại trong hiểm cảnh. Nhưng có lẽ, cô bé kia lớn rồi, hiểu được trách nhiệm và tình yêu là gì, sẽ trở nên khác đi?

Nghĩ đến đây, Hà Xuân Sinh không khỏi buồn bực. Từ khi cha hắn qua đời, hắn chưa bao giờ cảm thấy buồn bực. Hắn đã vô cùng hài lòng với cuộc sống của mình —— nhưng còn Tiêu Thệ thì sao?

Hà Xuân Sinh đứng trước cửa khoa cấp cứu một giờ, thấy mấy người lớn ôm con cháu đến khám bệnh, nhưng lại không trông thấy người phụ nữ nào đi một mình. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã hơn mười một giờ.

Lát sau, hắn nhìn thấy Tiêu Thệ cõng con gái chậm rãi đi ra. Hà Xuân Sinh nấp sau cây cột, Tiêu Thệ không trông thấy, con gái y nằm trên lưng y hỏi: "Ba ơi, mẹ đâu rồi?"

"Mẹ bận việc, không về được." Tiêu Thệ dịu dàng nhẹ giọng nói với Tiêu Xuân Thủy.

"Ba, mẹ nói ba là kẻ bất lực, có phải vì vậy, mẹ mới lâu như vậy không về nhà không?" Có lẽ hết sốt, tinh thần cô bé đã minh mẫn hơn nhiều.

Lời ngây thơ của con trẻ dường như đâm vào lòng Tiêu Thệ, y không trả lời, cô gái nhỏ không buông tha hỏi: "Ba ơi, bất lực là gì hả ba?"

"Đó là," Tiêu Thệ hít một hơi thật sâu, nói, "Mềm, giống như bánh kem vậy, ăn rất ngon."

Mưa đã tạnh từ lâu. Hai cha con Tiêu Thệ đi vào đêm tối, đèn một bên đường tạo thành vầng sáng giữa bóng tối mịt mùng. Hà Xuân Sinh rời khỏi cây cột, khởi động xe, không mở đèn, chậm rãi đi theo sau bọn họ.

Đi khoảng mười phút, gần đến nhà. Trên đường không có ai, cô gái nhỏ cũng không nói nữa. Nước đọng trên mặt đất thấm ướt ống quần y, có lẽ đến giày cũng đã ướt đẫm.

Hà Xuân Sinh từ xa nhìn thấy Tiêu Thệ đi vào cửa trường trung học số một rồi, hắn mới quay đầu xe, rời khỏi nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.