Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 23




Edit: Đào Sindy

Tan tiết, ngoài phòng học có người tìm Khương Trì. Lúc ấy Tô Đường một tay nâng cằm, một tay cầm bút trên giấy nháp tính đề thầy Vật lí cho tiết trước,  nhất thời cũng không để trong lòng.

Khi cô cuối cùng nghĩ ra cách giải đề, cô ngẩng đầu nhìn đến Khương Trì cách đó không xa đang nói gì đó với Lăng Lang, rồi Lăng Lang mới nhìn thoáng qua cô, nhẹ gật đầu. Sau đó Khương Trì liền nhanh chân rời đi, bóng lưng nhìn qua có chút vội vàng. Trong lòng Tô Đường cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô nhất thời không nghĩ nhiều.

Tiết tiếp theo là tiết số học của thầy Trầm chủ nhiệm, không có gì bất ngờ xảy ra, trong tiết ông sẽ công bố thứ hạng thi khảo sát cấp lần này ba.

Tốc độ chấm bài thi khảo sát vô cùng tốc độ, bỏ ra thời gian hai ngày liền chấm toàn bộ bài thi của học sinh lớp 12, đồng thời đưa điểm lên máy tính, xếp thứ tự.

Địch Lộ chống cằm của mình, nhìn Tô Đường, thở dài nói: " Yêu cầu của tớ không cao, chỉ cần có thể vào top 600 là được."

Ở Tam Trung, một khối có gần tám trăm người. Thứ tự sáu trăm trong kì thi trung học, không có gì bất ngờ xảy ra chỉ có thể học một trường đại học bình thường, một trăm người đứng đầu có thể lên 985, 211 đại học danh tiếng, mà mười hạng đầu, siêu cấp học phách vốn có thể trực tiếp cử đi trường học tốt nhất, mà trường học tốt nhất ví như Thanh Hoa Bắc Đại và Phục Đán. Những năm qua còn có không ít học phủ học thần thi hạng nhất trên thế giới, ngay cả Harvard không phải không có. Hai năm trước, Tam Trung có một nữ học phách sớm trúng tuyển Harvard,  tin tức này vừa ra, nhất thời để danh tiếng Tam Trung lại một lần nữa vang xa, càng thêm vững chắc địa vị độc nhất vô nhị của nó ở tất cả trường cấp ba. Cho nên Tam Trung trong tất cả trường cấp ba ở thủ đô, mặc dù tỉ lệ lên lớp không phải cao nhất, nhưng vẫn đứng đầu ở trường cao đẳng, bởi vì trường cao đẳng này không ngừng cung cấp không ít tài nguyên chất lượng tốt. Nhưng Tam Trung có một chỗ thiếu hụt rõ ràng, đó chính là nó chênh lệch giữa học sinh kém, học sinh tốt nhất có khả năng trực tiếp được cử đi Harvard, Oxford, Cambridge, nhưng học sinh kém nhất, khả năng cuối cùng chỉ có thể học chuyên ngành, hoặc ngay cả chuyên ngành cũng không thi đậu.

Tam Trung tuyển sinh chia làm hai con đường, một loại là trúng tuyển thành tích ưu việt, một loại khác chính là dùng tiền trúng tuyển. Cho nên lực lượng giáo viên Tam Trung và thiết bị dạy học đều đi tuyến đầu cả nước, bởi vì trường này rất có tiền.

Tóm lại, danh tiếng Tam Trung ở thủ đô, không có trường học nào có thể so sánh.

Địch Lộ gãi đầu một cái, tò mò hỏi: "Tô Đường, lần này cậu phát huy ra sao?"

Tô Đường mấp máy môi, cúi đầu lật sách toán học, vừa nhẹ giọng trả lời nói: "Tớ cũng không rõ lắm, hẳn là có thể đi."

Trong quan niệm của Địch Lộ, "cũng được" thể hiện thứ tự trong top 500, mặc dù thành tích của cô tốt hơn mình một chút,  nhưng thật sự tốt hơn một chút mà thôi. Tiêu chuẩn học sinh top 500 hay 600 có thể thi trường cao đẳng đều không khác mấy. Cô nghe Tô Đường trả lời như thế, cho là cô thật sự thi cũng được. Cô nhịn không được an ủi nói: " Thật ra cũng được mà, thời gian còn một năm, chúng ta tranh thủ tiến bộ lên top 100."

Tô Đường nhẹ gật đầu. Cô nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Khương Trì, phát hiện Khương Trì hiện tại vẫn không có ở phòng học, chỗ ngồi của anh vắng vẻ, để cô nhất thời cảm thấy không quen. Tâm lý Tô Đường đột nhiên dâng lên chút bất an.

Lúc này, chủ nhiệm lớp cầm trong tay một chồng bài thi toán học, mặt không thay đổi đi vào lớp.

Học sinh lớp A16 nhìn thấy vẻ mặt chủ nhiệm lớp như thế, một số học sinh có lòng cầu tiến cũng nhịn không được lộp bộp trong lòng. Học sinh không cầu tiến ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, dù sao thành tích mỗi lần thi, A Căn đều có vẻ mặt như vậy, bọn họ sớm đã thành thói quen.

Hình như trong lòng cả lớp nghĩ, xem ra lần này điểm bình quân của lớp vẫn rất kém, nếu không chủ nhiệm lớp sẽ không có vẻ mặt như vậy.

Chủ nhiệm lớp đi tới trước bục giảng, bên dưới không ít người thì thầm với nhau, đang thảo luận thi sát hạch lần này. Trong phòng học đầy tiếng ông ông, tiếng nhẹ giọng tiếng nghị luận không ngừng. Mặc dù A16 có một phần nhỏ người không lý tưởng, nhưng đa số người vẫn để tâm đến thứ tự thành tích. Mà lúc công bố thành tích, không ít người đều tim đập rộn lên, không kịp chờ đợi muốn biết điểm của mình và thứ tự của lớp, so bì với bạn bè thân thiết một phen.

Chủ nhiệm lớp phủi tay, ra hiệu toàn lớp an tĩnh lại, âm thanh nói chuyện với nhau ăn ý ngừng lại. 

Lúc này toàn bộ lớp đều an tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Ánh mắt chủ nhiệm lớp đảo qua mỗi một người ở phòng học, khi thấy chỗ ngồi Khương Trì trống, ông nhịn không được nhíu mày, nhưng ông không hỏi thêm, mà trực tiếp tiến vào chủ đề: "Toàn bộ khối 12 chúng ta, có tất cả mười sáu lớp tự nhiên, trừ hai lớp A1 A2 lớp chọn, còn lại mười bốn lớp học sinh tiêu chuẩn, lực lượng giáo viên đều không khác mấy. Yêu cầu của tôi với các em không cao, chỉ cần tổng điểm lớp có thể và top 10 trong khối, vị trí đầu hạng ba hạng năm gì đó, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ."

Chủ nhiệm lớp ngừng lại một chút, lại một lần nữa quét mắt vẻ mặt mỗi người trong lớp, rồi mới đau lòng nhức óc nói: "Nhưng lần này, các em xem mình đã thi ra sao?"

Chủ nhiệm lớp vừa nói, vừa cầm bài thi đập cái rầm trên bàn.

"Điểm chả ra sao, năm sau đã thi tốt nghiệp rồi. Lúc này còn không cố gắng, phải chờ tới khi  nào mới bắt đầu cố gắng? Đừng để thanh xuân của mình tiếc nuối!"

Sau mỗi kì thi chủ nhiệm lớp đều uống canh gà giáo dục khiến rất nhiều người đang ngồi ở đây đã thích ứng, nhưng đối với với học sinh có lòng cầu tiến mà nói, mỗi một lần nghe xong, đều có cảm ngộ mới, nhưng đối với học sinh không lý tưởng mà nói, nghe qua thật nhàm chán.

Có học sinh ngồi tại vị trí trước nhịn không được phản bác: "Chủ nhiệm lớp, IQ chúng em không được, thi không khá, chúng em có thể làm sao đây? Chúng em cũng rất tuyệt vọng mà."

Cậu ta vừa nói, trong phòng học vang lên vô số tiếng cười.

Chủ nhiệm lớp nghe vậy vung ra ba bài thi, giọng nghiêm nghị nói: "Em thật sự cố gắng sao? Phấn đấu đến bất lực, cố gắng đến cảm động mình, em thật sự làm đến trình độ này sao?"

Chủ nhiệm lớp uống xong canh gà cho tâm hồn, học sinh mở miệng nói lung tung ngậm miệng, không nói thêm lời nào.

Chủ nhiệm lớp hít sâu một hơi, rồi mới thấm thía giáo dục nói: "Trên thế giới này, sợ nhất hai chữ nghiêm túc, khi em làm được, coi như thành tích thật sự không tốt, lại không thẹn với lương tâm. Nhưng các em thử hỏi lòng mình, các em thật sự nghiêm túc sao? Thật sự dùng hết khả năng sao? Trong mắt tôi, nếu đã cố gắng, không chuyện gì là không thể."

Địch Lộ tựa đầu len lén ngửa ra sau, rồi mới quay đầu nhỏ giọng nói với Tô Đường: "A Căn luôn uống canh gà cho tâm hồn trước rồi nói. Nhưng có một số chuyện, không có khả năng thì không làm được, cố gắng nữa cũng không được." Nói xong cô chu mỏ một cái.

Tô Đường không nói gì. Với người như Tô Đường mà nói, xác thực, có một số chuyện, cố gắng cũng không làm được, nhưng nếu như không cố gắng, vậy càng không thể nào làm được rồi. Coi như chỉ có chút xíu khả năng, cố gắng cũng có giá trị.

Sau khi chủ nhiệm lớp nói xong tư tưởng giáo dục vừa rồi, đột nhiên mặt buông lỏng xuống, trên mặt còn nở nụ cười nhẹ nhõm.

Ông ho nhẹ một tiếng, rồi mới cười híp mắt nói: "Ở đây, tôi muốn thông báo cho các em một tin tức tốt."

Không ít học sinh nghe vậy đều bị dậy lên tò mò, bọn họ nhao nhao hỏi: " A Căn, tin tức tốt gì thế?"

"A Căn, có chuyện gì tốt xảy ra?"

"A Căn, thầy mau nói đi."

Chủ nhiệm lớp cười ha ha, giọng hưng phấn nói: "Tin tức này, nói ra nhất định các em sẽ kinh ngạc."

"Là gì thế? Thầy mau nói đi." Không ít học sinh cũng nhịn không được thúc giục.

Chủ nhiệm lớp nhịn không được đứng thẳng lưng, rồi mới ném ra một quả bom nặng: "Hạng nhất lần này, không phải Giang Lâm, cũng không phải Bạc Hoan!"

"Mẹ nó, không phải là Hứa Ngưng Đông vừa mới chuyển đến chứ!" Địch Lộ vô thức la lên.

Hứa Ngưng Đông vừa mới chuyển đến ba ngày, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã chiếm được trái tim Địch Lộ, trở thành thần tượng trong lòng cô. Trong lòng Địch Lộ, Hứa Ngưng Đông tự tin kiêu ngạo, thành tích xuất chúng, còn xinh đẹp như hoa, thật sự là nhân vật cấp bậc nữ thần, cô thúc ngựa đuổi theo thế nào cũng đuổi không kịp.

Nghe được cái tên Hứa Ngưng Đông này, trong lòng Tô Đường cũng không khỏi hiện lên tò mò.

Hứa Ngưng Đông có nhất lần này cũng là điều đương nhiên. Trước đó, Tô Đường từ miệng Địch Lộ biết được, sau khi Hứa Ngưng Đông thi xong dò đáp án với đám Giang Lâm, đáp án của bọn họ đều không khác mấy, một số đáp án không khớp, cuối cùng nhất chứng thực là  đối nghịch với Hứa Ngưng Đông. Mà Hứa Ngưng Đông làm ngữ văn, làm Anh ngữ tự nhận là phát huy không tệ, cho nên ngày đầu tiên thi xong, thì có tin tức ngầm truyền ra là hạng nhất lần này, tất nhiên là Hứa Ngưng Đông không thể nghi ngờ.

Tô Đường hồi tưởng đến tin tức gần nhất nghe được liên quan tới Hứa Ngưng Đông, hiện tại chủ nhiệm lớp nói ra tin tức, nhịn không được suy đoán trong lòng, hạng nhất lần này, hẳn thật là Hứa Ngưng Đông?

Lúc này, mặt mũi chủ nhiệm lớp trên bục giảng đầy vui vẻ mở miệng: "Lần này không đến từ lớp A1 A2!"

Câu chủ nhiệm lớp vừa nói ra làm toàn lớp xôn xao.

Lăng Lang cũng nhịn không được nói: "A Căn, hạng nhất lần này thế mà không phải A1 A2 sao? Điều đó không có khả năng?"

Trên mặt chủ nhiệm lớp vui mừng hớn hở muốn che đều che không được: "Trên thế giới này không gì không thể!"

Lăng Lang nhìn nụ cười của chủ nhiệm lớp, đột nhiên ánh sáng lóe lên, lớn tiếng hỏi: "A Căn, người hạng nhất không phải ở lớp chúng ta chứ?"

Những người còn lại cũng nhao nhao phản ứng, liên tục la lên: "Không thể nào, ai trâu bò như thế?"

Sau khi dấy lên hiếu kì của cả lớp, lúc này chủ nhiệm lớp mới cười híp mắt tuyên bố: "Không sai, hạng nhất kì thi này, là người lớp chúng ta! Top1! Chính là bạn Tô Đường lớp chúng ta!"

Chủ nhiệm lớp trầm bồng du dương nói xong, ánh mắt cả lớp lập tức tập trung trên người Tô Đường.

Chủ nhiệm lớp kích động dâng trào nói: “ Bạn Tô Đường thật sự đã cho lớp chúng ta thêm hăng hái, kéo điểm bình quân của lớp chúng ta lên! Chúng ta dùng tiếng vỗ tay cổ vũ bạn ấy nào!" Nói xong, ông dẫn đầu vỗ tay.

Tiếp theo, trong lớp đột nhiên vang lên tiếng vang kịch liệt như tiếng sấm.

Cả người Địch Lộ đều xoay qua, cô ấy giống như lần đầu nhìn thấy Tô Đường, giọng điệu kinh ngạc: "Wase, Đường của mình thật giỏi."

Lăng Lang không cam lòng lạc hậu, theo sát đụng vào nói: "Wase, Tứ muội của anh giỏi lắm."

Trên thực tế, nghe chủ nhiệm lớp nói, Tô Đường tự mình cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Lần này cô tự nhận phát huy không tệ, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, vị trí top 1 này, thế mà lại rơi xuống đầu cô. Cô nghĩ sao cũng không nghĩ đến. Bởi vì đối thủ cạnh tranh ở Tam Trung thật sự là nhiều lắm, trước đó còn có Hứa Ngưng Đông cao giọng tuyên bố không lấy thứ nhất không bỏ qua, sau đó lại truyền ra tin tức ngầm Hứa Ngưng Đông hạng nhất không thể nghi ngờ, cho nên cô không nghĩ, hạng nhất lại là mình.

Các loại hâm mộc sùng bái chung quanh, ánh mắt ghen tỵ rối rít ném đến người Tô Đường, ánh mắt như vậy, kiếp trước cô tiếp nhận rất nhiều lần, nhưng cô không nghĩ tới, lần đầu tiên thi trong đời này, cô vẫn có thể vinh hạnh nhận ánh mắt thách thức như cũ.

"Nghe nói bạn Tô Đường trước kia ở trường học luôn đứng hạng nhất à? Không nghĩ tới lớp chúng ta tới một học phách." Trong giọng nói chủ nhiệm lớp có chút cảm khái.

Ánh mắt cả lớp nhìn Tô Đường lập tức lại thay đổi. Chủ nhiệm lớp nói ra câu này trước đó, Phó Tiểu Nhã suy đoán Tô Đường thi gian lận, nhưng câu nói này vừa ra,  ý nghĩ trong lòng bọn họ liền tự động biến mất.

Vẫn luôn hạng nhất?

Không nghĩ tới lớp họ lại có nhân vật trâu bò như thế!

"Tô Đường, đợi lát nữa em tới phòng làm việc của tôi, tôi sẽ nói với em một chút về chuyện phát biểu ở lễ khai giảng." Chủ nhiệm lớp nhìn Tô Đường, vẻ mặt ôn hòa nói.

"Woa!"

"Thật tuyệt!"

"Thật giỏi!"

Vừa nghe đến ba chữ "Lễ khai giảng", cả lớp lại một lần nữa sôi trào! Lên phát biểu trước mặt ba ngàn học sinh toàn trường! Đây là vinh hạnh đặc biệt bao lớn? Ngay cả Giang Lâm " Học thần trong lòng học sinh trung học Tam Trung" còn chưa đến phiên!

Bởi vì Tam Trung khai giảng luôn để đại biểu nói chuyện đều là học sinh cấp ba, học sinh cấp hai hạng nhất không có cơ hội. Mà lần này bọn họ vừa mới vào cấp ba, tất nhiên còn không có bất kỳ người nào có cơ hội nói chuyện trước mặt thầy trò toàn trường.

Giang Lâm là học phách nổi danh Tam Trung, còn là chủ tịch hội sinh viên, ở trong lòng rất nhiều học sinh Tam Trung đều có phân lượng không nhẹ. Rất nhiều người suy đoán, học sinh đại biểu lần này lại là Giang Lâm, coi như không phải anh, cũng là Hứa Ngưng Đông danh tiếng đang thịnh gần nhất. Nhưng ai có thể nghĩ tới, lần này, trong thiên quân vạn mã nửa đường nhảy ra một con ngựa đen không có danh tiếng gì?

Chủ nhiệm lớp giải đề thi số học lần này, có lẽ là thành tích lần này của Tô Đường để ông còn là chủ nhiệm lớp nở mày nở mặt một lần, có lẽ là vì trong lớp ông có top 1, khiến tiền lương ông tăng không ít, cho nên cả tiết ông vẫn giữ vững khuôn mặt tươi cười, giải đề cũng rất kỹ càng kiên nhẫn.

45" chuông rất nhanh vang lên, sau khi tan học, chủ nhiệm lớp thu dọn giáo án liền chuẩn bị rời đi trước, trước khi rời đi ông vẫn không quên nhắc nhở Tô Đường một câu: "Tô Đường, lập tức tới phòng làm việc của tôi, đừng quên."

Tô Đường nhẹ gật đầu.

Chủ nhiệm lớp vừa đi, rất nhiều người đều vây đến bên người Tô Đường.

"Tô Đường, sao cậu có thể trâu bò như thế?"

"Tô Đường, cậu học thế nào vậy?"

"Tô Đường, trước kia cậu học trường nào?"

"Tô Đường, chúc mừng, thi thứ nhất."

"Học thần, sau này giúp đỡ tớ nhé!"

Học sinh lớp A16 xoay quanh Tô Đường như nêm cối.

Rất nhiều người đều nhao nhao chúc mừng Tô Đường. Nhưng trong lòng Tô Đường chẳng biết tại sao, trong vui sướng xen lẫn nhàn nhạt thất vọng.

Lúc này đáng lẽ nên vui vẻ, nhưng Khương Trì không ở cạnh cô. Không biết anh đi đâu, cả tiết học không đến. Thật ra cô muốn nghe nhất, là lời Khương Trì chúc mừng cô.

Tô Đường đột nhiên giật mình, hình như mình bắt đầu có chút ỷ lại Khương Trì. Khương Trì ở bên cô, cô sẽ rất an tâm, anh không ở bên cạnh cô, cô sẽ vô thức nghĩ, lúc này anh đang ở đâu.

Hiện tại, Lăng Lang đứng ở phía ngoài đoàn người, lớn tiếng nói: "Tránh hết ra ngay."

Rất nhiều người đều biết quan hệ giữa Lăng Lang và Tô Đường thân thiết, nghe anh ta nói như vậy, người chung quanh vây quanh Tô Đường lúc này mới không cam tâm tình không nguyện nhích ra cho anh ta.

Lăng Lang cười hì hì chuyển đến bên người Tô Đường, giơ ngón cái với cô, rồi mới nói: "Tứ muội, nhanh tới phòng làm việc đi."

Tô Đường ừ một tiếng, đi ra trong đám người, đi đến văn phòng chủ nhiệm lớp.

Vào văn phòng, cô lần nữa nhận lấy ánh mắt thách thức.

"Đây chính là Tô Đường lớp tôi." Cô nghe được chủ nhiệm lớp mình giới thiệu mình với chủ nhiệm lớp khác.

"Không tệ." Đây là chủ nhiệm lớp A5.

"Lão Trầm, lớp anh cũng có học phách." Đây là chủ nhiệm lớp A7.

"Xem ra trong ba chúng ta lại có nữ học phách rồi." Đây là chủ nhiệm lớp A12.

Chủ nhiệm lớp cười khoát tay, trái lương tâm khiêm tốn nói: " Lần này vận khí tốt." Sau đó ông đi tới bàn làm việc của mình, ra hiệu cho Tô Đường: "Nào, Tô Đường tới đây, tôi sẽ nói với em về chuyện phát biểu tại lễ khai giảng."

Tô Đường theo lời đứng trước bàn làm việc của Trầm Căn.

"Em về tự mình viết trước bản thảo phát biểu đại biểu học sinh, thời gian đại khái chừng năm phút, không cần quá dài, cũng không thể quá ngắn, chủ yếu nói về một số kinh nghiệm học tập, rồi khích lệ bạn học còn lại hăng hái hơn, em viết xong gửi mail cho tôi, để tôi xem một chút."

Tô Đường do dự một chút, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thầy Trầm, vết thương trên mặt em còn chưa lành, em như vậy... Có được không?"

Trầm Căn nghe xong, liên tục khoát tay: "Trường học chúng ta chú trọng thành tích, không phải bề ngoài, lần thi này em làm tốt, em xứng đáng làm học sinh đại biểu, cái khác không cần nghĩ nhiều."

Thấy Tô Đường còn có chút do dự, Trầm Căn thật lòng nói với cô: "Đứng trước ba ngàn người nói chuyện, cơ hội này những bạn học cấp ba khác cầu không được, lần này, ngay cả Giang Lâm và Bạc Hoan còn không đến phiên, em có thể có cơ hội này, càng phải nắm chắc thật tốt. Bọn họ bỏ lỡ cơ hội lần này, lần tiếp theo cũng chỉ có thể cố gắng trên lễ tốt nghiệp cấp ba thôi. Nhưng mà Tô Đường, thầy rất xem trọng em, hi vọng buổi lễ tốt nghiệp sang năm người làm học sinh đại biểu vẫn là em. Em hiểu ý thầy nói không?"

Muốn làm học sinh đại biểu Tam Trung, hoàn toàn phải dựa vào thực lực của mình nói chuyện. Coi như lần này đến phiên Tô Đường làm đại biểu học sinh tại lễ khai giảng, cũng không có nghĩa là cô không có cơ hội nói chuyện trên buổi lễ tốt nghiệp.

Chỉ cần cô thi đại học hạng nhất toàn trường, cơ hội làm náo động, vẫn như cũ sẽ là của cô.

Tô Đường cắn môi dưới, cô có thể cảm nhận được rõ ràng kỳ vọng và coi trọng của Trầm Căn đối với cô. Dưới ánh mắt mong đợi của Trầm Căn, Tô Đường nhẹ gật đầu.

Trầm Căn lộ ra một nụ cười, nói với Tô Đường: "Em đừng thấy lớp A16 như vậy, nhưng trên thực tế không khí học tập bên trong rất đậm, trình độ tài nữ được hoan nghênh không kém mỹ nữ. Coi như trên mặt bị thương thì sao? Tự tin xuất hiện, trước mặt toàn trường thể hiện phong thái của lớp A16 chúng ta!"

Trên thực tế, Tô Đường cũng không muốn vô duyên vô cớ từ bỏ cơ hội này, nhưng cô quá lo lắng hình tượng của mình có thể không tốt lắm. Nhưng lúc này nghe chủ nhiệm lớp nói, cô hoàn toàn yên tâm.

Trầm Căn không yên tâm nhắc nhở nói: "Trước tối thứ sáu em gửi bản thảo phát biểu vào mail của tôi, tôi giúp em xem qua, rồi em thừa dịp hai ngày này, chủ nhật chuẩn bị cẩn thận, thứ hai ở lễ khai giảng  tốt nhất em có thể viết xong phát biểu! Chuẩn bị cẩn thận! Thầy ủng hộ em!"

Tô Đường nhận lấy ủng hộ của Trầm Căn, cô dùng sức gật đầu: "Được."

Làm học sinh đại biểu nói chuyện, đối với Tô Đường mà nói cũng không xa lạ gì, ở kiếp trước, từ cấp hai, cấp ba, thẳng đến đại học, cô đều đứng trên đài, đối mặt nói chuyện với hơn ngàn, hay trên chục ngàn người. Cô kiếp trước, cảm giác tồn tại rất yếu, chỉ có trường hợp thế này, cô mới nhận được tán thưởng và kinh ngạc của người khác. Cũng chỉ có lúc như thế, mới có thể để cuộc sống cô tìm được tự tin và dũng cảm.

Cô nhớ kiếp trước, không phải là cô không có gì, chí ít cô còn có một đầu óc thông minh.

Lúc này, chuông vào học vang lên, Tô Đường chào chủ nhiệm lớp, rồi đi về phòng học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.