Nơi Em, Là Lối Anh Về

Chương 30





“Bạn gái?” Cao Triết không tin được nhìn Cố Vi: “Hắn nói thật sao?”
 
Cố Vi bước qua Tư Sùng Chí, tiến lên chào hỏi: “Cậu không đi báo danh sao?”
 
“Chiều mới đi, tớ muốn gặp cậu đã, hắn nói thật sao? Từ lúc nào vậy?” Cao Triết bị đả kích trầm trọng. Vốn mang một tâm trạng phấn khởi đến gặp cô, thậm chí đã soạn sẵn một kịch bản lãng mạn bày tỏ tâm ý. Ba năm nay tuy chỉ là bạn bè bình thường, nhưng lòng hắn vẫn luôn có cô, lần này đậu Bắc Đại, chuyện khiến hắn vui nhất, là có thể được ở cùng thành phố với cô.

 
Nhưng hai người vừa gặp nhau, hắn đã nghe tin sét đánh này.
 
Nhìn bộ dạng mất mát của hắn, Cố Vi cũng không mềm lòng, gật đầu thừa nhận: “Tớ và Tư Sùng Chí đã đính hôn rồi.”
 
“Đính....đính hôn?” Hóa ra không chỉ yêu mà còn hẹn ước cả đời rồi? Cao Triết cảm thấy ngây ngốc cả người: “Cậu mới 18 mà....”
 
Cố Vi nhìn vẻ không nhẫn nại của Tư Sùng Chí, quay đầu nói với Cao Triết: “Cũng đến tuổi tự quyết định đời mình rồi.”
 
Không muốn tiếp tục đề tài nữa, cô lại hỏi: “Cậu đến tìm tớ có gì không?”
 
Cao Triết chìm trong mất mát, bị cô hỏi vậy, buồn bã lắc đầu: “Không có gì nữa rồi.” Hắn vốn muốn tỏ tình, nhưng đã không còn cơ hội rồi.
 
“Nếu không có gì vậy tớ đi báo danh đây, tạm biệt.”
 

“Ừm, tạm biệt.”
 
Tạm biệt xong, Cố Vi xoay người bước vào trường, theo cô thấy, chuyện tình cảm tốt nhất là không nên do dự. Nếu đã chọn Tư Sùng Chí, cô sẽ cắt đứt mọi tư tưởng với những chàng trai khác, đó là nguyên tắc của cô.
 
Bóng lưng hai người tay nắm tay bước vào trường in đậm trong đầu Cao Triết, tình đầu đẹp đẽ chưa bắt đầu của hắn, đến đây là hết rồi.
 
Tạm biệt, mối tình đầu của tớ.
 
Cuộc sống đại học rất thoải mái, không có những bài tập như hồi cấp ba. Ngoại trừ lên lớp, còn lại đều là thời gian rảnh rỗi.
 
Tư Sùng Chí vô cùng bám cô, chỉ cần là lúc cô không đi học, anh sẽ đưa cô đi ngao du khắp nơi, khiến cô nhịn không được hỏi: “Anh không cần đi làm sao?”
 
“Anh đương nhiên phải đi chứ” Tư Sùng Chí không hề chột dạ đáp, từ sau khi Cố Vi đến Bắc Kinh, anh đã ít phải chạy giữa hai thành phố, thời gian đi làm đã nhiều hơn rồi, Kỳ Đông vô cùng cảm động rơi nước mắt, khen boss ngày càng có trách nhiệm hơn rồi.
 
“Công việc là ưu tiên hàng đầu.” Cố Vi nhịn không được nhắc anh.
 
Nghe người phụ nữ của mình nói vậy, Tư Sùng Chí vô cùng hạnh phúc. Tuy trong lòng anh cảm thấy công việc không quan trọng bằng cô, nhưng rất nghe lời gật đầu đồng ý.
 
Do đó ngày sáng sớm hôm sau anh liền đi làm.
 
Kỳ Đông đang uống cà phê, vừa xoay người thấy sếp đến, có chút khó tin phải dụi mắt đến mắt đến mấy lần, xác định không phải mơ mới lập tức chạy đến chào hỏi.
 
“Tư tổng đến có việc gấp sao?”
 
Không thể trách sao cậu hỏi vậy, một tên sếp như anh bình thường làm việc không quá năm tiếng. Những chuyện cần báo cáo từ các bộ phận anh đều yêu cầu tinh lược đến mức cao nhất, tránh vòng vo tam cuốc Cho nên sáng sớm thấy sếp lớn đến công ty, Kỳ Đông không khỏi nghĩ ngay đã có chuyện gì đó xảy ra.
 
Tư Sùng Chí nhìn ly cà phê đen trên tay cậu, lắc đầu: “Sáng sớm uống cà phê, do tối qua chơi high quá hả?

Kỳ Đông nuốt ngụm cà phê trong miệng, đáp: “Thưa sếp, đây là chuyện riêng của em, không thể báo cáo.”

 
“Xì.” Tư Sùng Chí tỏ vẻ khinh thường, sau đó đổi vẻ nghiêm túc: “Kêu giám đốc kỹ thuật vào phòng làm việc gặp tôi.”
 
Thấy vẻ nghiêm túc của sếp, Kỳ Đông thầm thả lỏng một hơi, cảm giác đây mới chính là phương thức làm việc vốn có của sếp. Cũng hết cách, bị áp lực quá lâu giờ bỗng thích bị ngược đãi. Bộ dạng thương dân như con của sếp mới làm cậu sợ đó.
 
Hôm nay Tư Sùng Chí đi làm sớm, còn về muộn, Kỳ Đông cảm thấy rất ngạc nhiên. Bất quá chuyện của sếp, cậu đương nhiên sẽ không lắm lời, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là có liên quan đến cô vợ nhỏ của anh.
 
Vì Tư Sùng Chí không muốn bị quầy rầy vào ban đêm, cho nên tiệc rượu xã giao thường sẽ xếp vào buổi trưa. Hôm nay Kỳ Đông thấy tâm trạng sếp không tồi, buổi trưa đã sắp xếp một bữa cơm. Đối phương cũng từng hẹn qua nhiều lần rồi, dù sao cũng là đối tác lâu năm, cứ từ chối mãi cũng không tốt.
 
“Tào Vĩnh? Cái tên sâu rượu này.” Tư Sùng Chí nghe phải đi ăn cơm với khách đã chau mày nói với Kỳ Đông: “Tìm một người gánh rượu.”
 
Chỉ cần trưa nay anh uống rượu, bất kể nhiều hay ít cũng sẽ bị Cố Vi nhìn ra. Làm người đàn ông của một cô gái nhanh nhạy, chuyện này anh nhất định phải tránh.
 
Sau đó Kỳ Đông liền sắp xếp Lan Tuấn Phong đến.
 
Nếu luận bối phận, Lan Tuấn Phong là trưởng bối của anh, anh còn phải gọi một tiếng chú. Nhưng trước đây Lan Tuấn Phong luôn ở công ty con, hai người chưa từng có qua lại, đến này, Tuấn Phong có thể lên đến tổng công ty, công lao lớn nhất cũng là nhờ con gái y Lan Khả Nhi.
 
Lan Khả Nhi thông minh hoạt bát, đến thành phố C giúp đỡ Tư Sùng Chí, cũng thành bạn tốt của Cố Vi, cho nên Tư Sùng Chí tự nhiên sẽ báo đáp.
 
Lan Tuấn Phong không nhiều lời, trước mặt Tư Sùng Chí, chỉ cần anh không nói gì, y căn bản cũng sẽ không mở lời.
 
Trên đường đến tiệc, Tư Sùng Chí nói chuyện phiếm với y.
 
“Lan thúc, nghe nói tửu lượng chú tốt lắm.”
 
“Cũng tàm tạm.” Lan Tuấn Phong khiêm tốn.
 
“Trưa nay nhờ chú vậy, sau bữa trưa chú cứ nghỉ ngơi một buổi chiều.”
 
“Cảm ơn Tư tổng.”
 
Đối phương luôn giữ thái độ câu nệ, Tư Sùng Chí sớm đã quen. Không chỉ Lan Tuấn Phong, tất cả cấp dưới của công ty đều là thái độ này với anh.
 
Tư Sùng Chí cảm thấy thế cũng tốt, nhân viên sợ anh là chuyện tốt, chỉ cần anh mang bộ mặt than tới, mọi người sẽ lo lắng tự mình kiểm điểm, chủ động nhận sai, cũng tiết kiệm được sức đi mắng người của anh.
 
Anh cũng thuận miệng hỏi chuyện Lan Khả Nhi.
 
“Tiểu Khả sao rồi ạ? Cả hè không thấy con bé.”
 
“Con bé cũng muốn đi tìm hai người chơi, nhưng tôi sợ nó ồn ào quá, không cho đi. Về đây học lại cấp ba tương đối khó, gần đây nó cứ buồn bực không vui.”
Lan Tuấn Phong kể anh nghe chuyện Lan Khả Nhi gần đây.
 
Lan Khả Nhi ba năm cấp ba không ai quản thúc nên quá thoải mái, thành tích cũng tụt dốc dần. Cho nên sau kỳ thi đại học, cô về lại Bắc Kinh học lại lớp 12. Xem ra lần này, thật sự không còn cơ hội ra ngoài chơi rồi.
 
“Mấy ngày nữa là tiệc trung thu của gia tộc, chú dẫn con bé đến chơi đi.”
 
Nghe đến tiệc gia tộc, mắt Lan Tuấn Phong sáng lên, nhưng do dự nói: “Chuyện này, có được không?”
 
Tư Sùng Chí đáp: “Có người hỏi tới chú cứ nói là cháu mời chú đến.”
 
“Cảm ơn Tư tổng." trên mặt ông bình tĩnh cảm ơn nhưng trong lòng vui phấp phới, tiệc gia tộc mỗi năm của Tư gia đều là những người có chức có quyền. Tuy ông là thân thích của Tư gia, nhưng sớm đã bị loại khỏi bữa tiệc, không ngờ lần này được đích thân Tư Sùng Chí mời, quả thực là chuyện tốt. Chỉ cần đến đó lộ cái mặt, sau này con đường quan hệ đã không còn như xưa nữa.
 
Nghĩ đến đây, ông lại cảm thấy Tiểu Khả là phúc tinh của mình.
 
Trong bữa cơm, biểu hiện của Lan Tuấn Phong rất dũng mãnh, tự xưng mình là quỷ rượu, uống đến say mèm. Bất quá tiệc tan, ông cũng được Tư Sùng Chí cho xe riêng chở về nhà.
 
Buổi chiều Tư Sùng Chí đến đón Cố Vi tan học. Xe dừng ở trong sân thể dục, đợi một hồi đã thấy Cố Vi cùng bạn học đi ra. Mấy người vừa đi vừa cười, Cố Vi tuy không nói lời nào nhưng thần tình ôn nhu cho thấy cô cũng kết được bạn không tồi.
Vì trong đám bạn học có nam nên ánh mắt phòng bị của Tư Sùng Chí cũng rất cao. Anh lập tức mở cửa bước xuống xe, bày ra bộ dáng đẹp nhất, bước đến chỗ họ.
 
“Tiểu Vi.” Đến gần, Tư Sùng Chí không nhịn được gọi người.
 
Cố Vi từ lúc anh bước xuống đã nhìn thấy, trên mặt có ý cười, vội bước về phía anh.
 
Những nữ sinh sau lưng cô thấy Tư Sùng Chí cùng bắt đầu đùa: “Cố Vi, là bạn trai cậu sao? Đẹp trai thật đấy.”
 
Tư Sùng Chí được khen liền vui vẻ vẫy tay chào họ.
 
“Trước đây đã thấy xe ngày ngày đến đón cậu rồi, bạn trai cậu tốt thật đấy.”
 
Cố Vi bước đến bên Tư Sùng Chí, Tư Sùng Chí rất tự nhiên kéo cô vào, xoay người nói với những người khác: “Mọi người đang về ký túc sao?”
 
“Tụi em đang chuẩn bị đi ăn.”
 
“Gần đây có một quán ăn Quảng Đông, nếu mọi người không chê thì tôi mời, thế nào?”
 
Nghe được mời ăn cơm, mọi người mừng không hết, sao có thể chê, vội tranh nhau đồng ý.
 
Nhưng mấy người ngồi không đủ chỗ, chỉ đành phân ra hai đường, một nửa ngồi xe Tư Sùng Chí, một nửa quay về ký túc lấy xe đạp.
 
Cùng ngồi xe với họ là ba cô gái hoạt bạt, hi ha không ngừng.
 
Cố Vi nhịn không được quay đầu: “An tĩnh chút được không?”
 
“Không được.”
 
“Cậu còn chưa giới thiệu cho tụi tớ mà.”
 
“Chúng tớ còn tưởng cao lãnh như cậu khẳng định rất khó theo đuổi, thậm chí còn cược nhau khi nào thì cậu được theo đuổi, ai ngờ cậu đã có bạn trai rồi. Làm nhiều đứa con trai phải khóc thét đấy!”
 
“Vị soái ca này, em tên Lưu Ly, bên trái là Lâm Kiều, bên phải là Viên Thủy Băng. Ba người tụi em đối tốt với Cố Vi lắm đó nha.”
 
Tư Sùng Chí cười: “Vậy nhờ các em chăm sóc Cố Vi nhà tôi với nhé.”
 
“Không thành vấn đề, để cảm ơn bữa cơm này, tụi em sẽ hết sức quan tâm Cố Vi. Sẽ không để tên con trai nào bén mảng lại gần cô ấy!”
 
Nghe lời này của Lưu Lý, Cố Vi đến cạn lời: “Một bữa cơm mà đã mua chuộc được các cậu rồi?”
 
“Ha ha phải mời nhiều bữa nữa chứ!”
 
Đêm đó Tư Sùng Chí không chỉ mời mọi người ăn cơm còn mời đi KTV. Mấy người trẻ được chơi no say, sau khi hát xong liền một tiếng anh hai tiếng anh, nghiễm nhiên ủng hộ Tư Sùng Chí tuyệt đối.

 
Sau khi hai người về đến nhà đã 11 giờ, dì Lưu đã đợi ở cửa, thấy hai người quay về vội đi làm đồ ăn khuya.
 
Cố Vi ngồi trên sofa, Tư Sùng Chí muốn ngồi cạnh liền bị Cố Vi từ chối, hất cằm thị ý anh sang sofa đơn ngồi.
 
“Ngồi đối diện đi.”
 
Vẻ nghiêm túc của cô khiến Tư Sùng Chí chột dạ, cô hình như không được vui?
 
Theo đó không dám cãi lời, ngoan ngoãn ngồi đối diện.
 
“Anh không yên tâm về em đến thế?”
 
Tư Sùng Chí chau mày: “Không có mà.”

”Thế anh rất vội muốn kết thân với bạn em?”
 
Tư Sùng Chí tiếp tục chối: “Tuyệt đối không có.”
 
Cố Vi nheo mắt: “Tư Sùng Chí.”
 
Tư Sùng Chí bị nhìn đến nổi da gà, kiếp trước cũng vậy, mỗi lần cô tức giận đều lạnh lùng gọi tên anh sau đó lệnh cho anh đi cọ toilet!
 
Cho nên vừa nãy bị gọi cả tên, anh liền phản xạ có điều kiện muốn đi cọ toilet.
 
“Vậy anh nói xem, tại sao phải mời bạn em đi hát đi ăn?”
 
“Thì anh tưởng thế sẽ làm em vui.” Tư Sùng Chí một mặt ấm ức, đứng dậy chuẩn bị qua làm nũng cô, không ôm được cô khiến tâm anh vô cùng ngứa ngáy.
 
Cố Vi căn bản chưa buông tha: “Ngồi xuống.”
 
Cô chỉ lâu lâu ngồi đọc sách gần đám Lưu Ly, buổi trưa có ăn cùng, nói chuyện tương đối hợp nhưng tình bạn chưa có gì là sâu sắc. Không ngờ anh lại mời họ đi ăn, đi KTV, tiền nhiều muốn tiêu như nước cũng không phải tiêu như vậy.
 
Chỉ có một lý giải duy nhất: Anh không yên tâm về bạn bè cô, muốn quen hết bạn bè cô mới được.
 
Chuyện này nghĩ sơ sơ là hiểu, cho nên cô mới thấy giận.
 
“Anh không yên tâm khi em kết bạn sao.”
 
“.....”
 
“Em khiến anh không có cảm giác an toàn?”
 
“Không phải mà.” Tư Sùng Chí thở dài: “Anh chỉ sợ lỡ như...”
 
“Lỡ như cái gì?” Cố Vi không hiểu.
 
“Bất cứ cái gì khiến anh mất em đều là lỡ như.” Kiếp này anh có thể nói là trộm đến, từ khi yêu đương với cô, anh luôn cảm thấy dễ có được thì dễ mất đi, sợ những gì bây giờ chỉ là một giấc mơ. Sợ khi tỉnh dậy, anh vẫn đang ôm Cố Vi chìm giữa biển lớn.
 
Bình thường anh không nghĩ đến những chuyện này, nhưng một khi nữa đến thì không cách nào ngủ được.
 
Cho nên anh bám lấy cô 24/7, mỗi phút mỗi giây đều không rời cô, càng không bằng lòng để cô cười với ai, bạn của cô anh đều muốn biết.
 
Anh quả thật không có cảm giác an toàn, nhưng không phải vì anh không tin cô, mà vì anh sợ những ngày hạnh phúc này không thật, sợ không cẩn thận sẽ mất đi.
Nghe anh nói xong, ánh mắt Cố Vi hiền hòa hơn nhiều: “Em luôn ở đây mà.” Nếu đã quyết tâm ở bên cạnh anh, thì sẽ là chuyện cả đời. Mặc kệ thời thế đổi thay thế nào, cô vẫn không thay lòng.
 
“Tiểu Vi, anh ngồi bên em chưa?” Anh uất ức xin phép.
 
Cô đang nói chuyện nghiêm túc với anh, anh lại chỉ băn khoăn chuyện chỗ ngồi, tên đàn ông này có đang lừa mình không đây?

Thấy cô không phản đối, anh đứng dậy chạy sang ngồi bên cô, vừa ôm được cô, thậm chí còn phát ra tiếng hừ mãn nguyện.
 
“Đừng giận mà.” Anh nói: “Chúng ta đừng cãi nhau.”
 
“Em không nói lý với anh nữa.”
 
“Được.”
 
“Sau này không được thế nữa. Chúng ta bên nhau nhưng là những cái thể độc lập, em có quyền được kết bạn.”
 
“Được.” Anh ngoan ngoãn đáp.
 
“Anh tốt nhất đừng nói một đường làm một nẻo.” Cô cảnh cáo.
 
“Sẽ không mà.”
 
“Vậy đi cọ toilet đi.” Cô nói.
 
“Á?”
 
“Làm sai phải bị phạt chứ, không phải sao?”
 
“Em mơ đến đoạn này rồi a!” Tư Sùng Chí đần mặt.
 
“Mau đi.”
 
“Muộn thế này rồi, để mai cọ được không?” Anh ra nước cờ cuối cùng.
 
“Cọ toilet tiện thể tắm rửa luôn, nếu không đừng hòng ăn khuya.”
 
Xem ra cô quyết tâm phạt anh rồi, Tư Sùng Chí hết cách, một mặt ủy khuất đi vào phòng tắm.
 
Dì Lưu mang hai bát hoành thánh nhỏ vài, thấy chỉ có mình cô liền hỏi: “Ông chủ đâu?”
 
“Đi cọ toilet rồi ạ.”
 
Dì Lưu ngạc nhiên: “Nửa đêm mà còn cọ toilet? Cần cọ thì cũng gọi người đến cọ chứ, hoành thánh mà nguội là không ngon nữa đâu.”
 
“Dì Lưu dì cũng đi ăn đi, ăn sớm ngủ sớm nữa.”
 

Cố Vi tuy tuổi nhỏ nhưng đã ra dáng một nữ chủ nhân nghiêm túc. Thêm bộ dạng Tư Sùng Chí lẽo đẽo sủng lên tận trời, nên người trong nhà tự nhiên rất nghe lời cô.
 
Nghe cô nói vậy, dì Lưu không nói thêm nữa, đêm cất đi một bát hoành thánh, chờ ông chủ xong việc thì đun nóng lại.
 
Phòng tắm dùng hằng ngày nên đương nhiên sẽ không bẩn, Tư Sùng Chí rất nhanh đã cọ xong, còn nghe lời tắm rửa sạch sẽ, mang áo tắm đi ra khoe: “Có cần kiểm tra không? Anh cọ toilet chuyên nghiệp lắm nhé.”
 
Luôn bị phạt cọ toilet, có gì mà đắc ý?
 
Lúc anh ngồi xuống ôm cô, Cố Vi cơ hồ nghe được mùi sữa tắm thoang thoảng.
 
“Em đỡ giận chưa?” Anh hỏi nhẹ bên tai cô.
 
“Không giận.” Kể cả có giận, cũng được anh làm vơi hết rồi.
 
Tư Sùng Chí quay đầu cô sang, cúi xuống hôn.
 
Cố Vi muốn đẩy anh ra nhưng lại bị ngăn lại, bàn tay luồn vào váy cô.
 
Lúc này dì Lưu ở bên ngoài lại gõ cửa đưa đồ ăn đêm cho anh. Tư Sùng Chí sầm mặt bất lực buông Cố Vi ra để dì Lưu vào.
 
Cố Vi thừa dịp chạy vào phòng tắm, không cho anh cơ hội ăn đậu hũ nữa.
Bất quá chưa kịp tắm, anh đã bước vào.
“Ăn xong rồi sao?” Cố Vi ngồi trong bồn hỏi anh.
 
Tư Sùng Chí gật đầu, cởi áo tắm, ở truồng bước vào bồn.
 
“........” Cố Vi cạn lời nhìn anh.
 
“Bảo bối, em nhìn anh thế anh sẽ ngại đó.”
 
"........”
 
Miệng nói ngại mà còn mặt dày ngồi vào bồn bắt đầu giày vò cô rồi.
 
Vào ngày Trung thu, Tư gia tổ chức tiệc, là một nửa của Tư Sùng Chí, Cố Vi tự nhiên cũng bị dắt đến bữa tiệc.
 
Vì muốn cô tỏa sáng ở bữa tiệc, Tư Sùng Chí sớm đã chuẩn bị lễ phục cho cô, còn mời thợ làm tóc đến tận nhà.
 
Cố Vi bị giày vò cả buổi chiều, lúc soi gương đã thấy không còn là chính mình nữa.
 
“Nữ vương của anh, hôm nay em đẹp lắm.”
 
Mà nữ vương của anh vừa mở miệng đã chê đôi giày của mình: “Mang giày cao thế này khó đi lắm.”
 
“Sẽ quen thôi mà, hôm nay coi như luyện tập.”
 
Sau này vào giới giải trí rồi, những ngày mang giày cao gót sẽ chỉ có tăng chứ không giảm. Tư Sùng Chí chỉ nghĩ thôi đã thấy thương cô rồi.
 
Hai người bước vào nhà lớn của Tư gia, đã có không ít người đến bữa tiệc. Thấy Tư Sùng Chí xuất hiện từng người tiến lại chào hỏi.
 
Có người để ý đến Cố Vi bên cạnh anh, cười hỏi: “Cô bé này sao chưa từng gặp qua nhỉ?”
 
Tư Sùng Chí cười, thoải mái giới thiệu: “Đây là vị hôn thê của cháu.”
 
Nghe lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không khỏi âm thầm đánh giá Cố Vi. Đây là nữ chủ nhân tương lai của Tư gia sao? Tuổi cũng không quá lớn, cũng không biết gia thế ra sao, cư nhiên dùng thủ đoạn gì để có được Tư Sùng Chí?
Tư lão phu nhân cả ngày tìm đối tượng cho con trai là chuyện ai ai cũng biết, thái độ từ chối quyết liệt của Tư Sùng Chí mọi người cũng thấy, không ngờ hôm nay anh lại cao giọng công khai vị hôn thê, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Đương lúc mọi người đồn đoán lai lịch của Cố Vi, lão thái thái đã xuất hiện. Một lão thái thái chống cả Tư gia xưa này, hình tượng lạnh lùng nghiêm khắc của bà đã khắc sâu trong trí óc mọi người, nhìn bà, ánh mắt ai cũng có chút kính sợ.
 
Bà đã nghe chuyện Tư Sùng Chí đem vị hôn thê đến, chẳng khác nào tát vào mặt bà. Bà nhìn trúng Thẩm Giai Vân, gần đây ở bữa tiệc nào bà cũng mang theo Thẩm Giai Vân, mọi người đều biết ý của bà, cũng mặc nhận thân phận của Thẩm Giai Vân. Nhưng hôm nay, Tư Sùng Chí cư nhiên đem cô bạn gái nhỏ tuổi của anh đến, còn nói là vị hôn thê, không phải là tát vào mặt bà thì là gì?
 
Lúc Tư Sùng Chí đưa Cố Vi đến trước mặt bố mẹ, lão thái thái vừa uống trà, vừa nói: “Đính hôn không phải trò đùa, không thể tùy tiện nói đính là đính.”
 
“Mẹ nói đúng, con sẽ nhanh chóng làm lễ đính hôn.”
 
“Con!”
 
Tư Sùng Chí không sợ bà, vẫn nắm tay Cố Vi, nói với bà: “Không phiền hai người nữa, con sang bên kia chào hỏi mọi người.”
 
Nói xong kéo tay Cố Vi đi.
 
Tư lão gia cười cười nhìn hai người, bất giác cảm thấy rất xứng đôi, nhịn không được nói với vợ: “Bà đừng có hao tâm chuyện nó nữa, công ty lớn vậy còn buông được, còn gì buông không được chứ?”
 
“Là vì tôi không nhìn nổi cái bộ dạng lông bông của nó.”

”Tôi thấy con mình có tiền đồ phết đấy chứ.”
 
........
Cố Vi cùng Tư Sùng Chí đi mời rượu một vòng, sau đó một mình ra vườn hít thở, cô thật sự không quen mang giày cao gót, đi không được lâu đã thấy đau chân.
“Cô ngồi ở đây sao?”
 
Bên cạnh có tiếng hỏi, Cố Vi ngẩng đầu, là Thẩm Giai Vân, cô cư nhiên cũng đến tham gia. Là lão thái thái chấm cô, cô đến cũng là chuyện bình thường.
 
Lần trước gặp Thẩm Giai Vân, là chuyện lúc còn nghỉ hè, vì là con dâu đích thân lão thái thái tuyển chọn, tuy chưa từng nói chuyện qua nhưng Cố Vi vẫn có ấn tượng sâu sắc với cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.