Nỗi Đau Của Đom Đóm

Chương 14




Nếu lại có người bị sát hại, thì sẽ là ai?

Tại sao mình dám nói chắc rằng sẽ là một trong những người đang định tìm ra sự thật?

Mình cũng có thể bị giết?

Là vì tấm áo khoác trắng trên cái giường sắt ấy?

Và còn có cả khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong ảo giác?

Có lẽ đây chính là trực giác.

Kẻ sát nhân sẽ là ai? Có phải vẫn là tên đao phủ đã giết Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang không? Không phải hắn (hoặc mụ ta) thì sẽ là ai?

Không có lý gì sẽ là kẻ khác, vì thủ đoạn tàn sát Thi Di và Văn Quang giống hệt nhau.

Dường như có thể khẳng định, không phải hành vi của "người", dù đó là một kẻ chỉ còn một chút xíu lương tri

Có lẽ không phải do con người gây ra thật.

Tại sao lại có sự ngẫu nhiên kỳ lạ hai vụ án mạng "phi nhân tính" lại xảy ra ở hai nơi xếp thứ 2 và thứ 3 trong bảng xếp hạng "10 nơi có ma ở Giang Kinh"? Vụ tiếp theo thì sao?Chẳng lẽ lại ở Trung tâm nghiên cứu tổng hợp y dược Đông Tây?

Trong các vụ án giết người mà mình "nhìn thấy trước", nếu hung thủ đúng là "ác quỷ" đã sát hại Thi Di và Văn Quang, thì cách duy nhất để cứu những người vô tội khỏi bị mất mạng là nhanh chóng tìm ra hung thủ ấy

Nhưng liệu kẻ đó có thể là chính mình khi đã mất tri giác hay không? Quan Kiện thấy tim đau thắt lại

* * *

- Hôm nay lại bị chỉnh một trận. Chớ nghĩ các bà chị ở khoa sản ai ai cũng tươi như hoa... nhưng nếu hung lên thì chẳng kém gì nam nhi đâu! Vương Hằng muốn kéo Quan Kiện ra khỏi trạng thái im lìm

Vương Hằng cũng là bạn thân của Quan Kiện, cả hai đều đau xót vì Chử Văn Quang qua đời. Nhưng Quan Kiện như ngơ ngẩn, thuận miệng hỏi: "Hôm nay bác sĩ nào mắng cậu thế?"

- Không phải bác sĩ, mà là y tá. Có lẽ trong lịch sử trường ta chưa có ai bị y tá mắng như tát nước như mình. – Hằng là công tử con nhà giàu, quen được chiều chuộng, khó tránh khỏi làm việc có phần "tài tử" không đâu vào đâu.

- Chẳng có gì đáng bực mình. Vì họ biết rằng bọn lêu têu chúng ta sau này ra trường làm bác sĩ sẽ chỉnh họ, nên họ mới ra tay trước. – Quan Kiện và cơm vào miệng, thấy chẳng khác nào đang nhai rơm.

- Quan Kiện quyết định nửa kỳ sau sẽ ở ký túc xá bệnh viện hay ký túc xá nhà trường? Vương Hằng hỏi, nhưng anh lại cảm thấy không thoả đáng

Các sinh viên năm cuối đi thực tập, phần lớn đều ở ký túc xá bệnh viện, còn ký túc xá nhà trường thì dành cho sinh viên mới, chỉ còn sót vài gian thường bị các sinh viên coi là biệt cung để làm bài tập, hầu như không có thực tập sinh lai vãng. Trước kia Thi Di và Quan Kiện thường hẹn gặp nhau ở ký túc xá đã trở nên yên tĩnh ấy. Quả nhiên đầu Quan Kiện bỗng lại hiện lên hình ảnh Thi Di. Anh thấy miệng đắng ngắt.

- Ở đâu không quan trọng, em chỉ cần có thể dễ dàng tìm anh! – Một giọng nữ vang lên.

- Âu Dương San, anh đang muốn tìm em.

Nhà ăn số 2 của Đại Học Y Giang Kinh rất rộng, thế mà vào giờ ăn trưa vẫn rất khó tìm được chỗ ngồi. San tươi cưòi ngồi chen giữa Kiện và Hằng, cô khẽ hích Hằng, ra hiệu anh hãy ngồi nhích ra:

- Ôi tiểu thư San giá lâm, đúng lúc bọn tôi phải giao ban, tôi xin giao Quan Kiện cho tiểu thư đấy. Hằng biết ý, bưng suất cơm ra nơi khác

- San à, em nghe đâu ra 10 nơi có ma ở Giang Kinh thế?

- Anh biết thừa rồi còn hỏi làm gì?

- Lại là bà chị họ à? Chị ấy nghe từ đâu? Và tại sao chị ấy nói Trung tâm Y dược học Đông Tây là nơi hàng đầu có ma?

- Để em nói từ đầu vậy, chị ấy kể rằng hồi học đại học chị ấy từng trải qua một chuyện kinh khủng, suýt chết.

- Vẫn là chuyện Kỳ án ánh trăng à? Có trò gì khác không?

- Anh nghe em nói hết đã. Vì chuyện ấy bắt nguồn từ các tin tức được đóng khung hồi trước năm 1949, nên chị ấy bèn chú ý đến các sự kiện ở Giang Kinh thời kỳ đó. Khi lần giở các chồng báo cũ ở thư viện, chị ấy đọc được câu chuyện Phòng thảo dược năm nào cũng có ma; Phòng thảo dược của chính phủ Quốc dân đảng năm xưa chính là Trung tâm nghiên cứu Y dược Đông Tây hiện nay.

- Anh biết. Nhưng có ma như thế nào?

- Hình như chị em đọc thấy chỉ là một bài báo đăng trên tờ báo nhỏ của địa phương, đăng toàn tin đồn đại, nói rằng:trong phòng thảo dược ấy có một người mặc đồ đen, nửa đêm làm phép mời thần thánh về trừ ma, thậm chí đào cả đất lên để chôn ma quỷ. Có người tò mò vào đó xem thì bị chết đứ đừ; mắt bị khoét; lưỡi bị cắt; nghe nói bị giết như thế khi xuống âm phủ sẽ không thể chỉ rõ người hay ma đã giết mình. Nhưng đa số mọi người thì cho rằng đó là ma làm, vì những nạn nhân ấy chẳng phải người hiếu sự, thực ra họ là những thám tử của Giang Kinh, có võ công và có tài bắn súng rất siêu, tuy nhiên, khi bị giết hình như đều không có cơ hội để đánh trả đối phương.

- Chuyện ly kỳ như thế, sao không thấy em viết lên mặt báo? – Quan Kiện nghe, cũng hơi kinh hãi.

- Em lo sẽ bị chặn mất thôi. Vả lại em không muốn hù doạ các fan của mình; anh cũng biết rồi, hiện nay em đã có rất nhiều người hâm mộ...

- Lẽ nào em không thấy có sự trùng hợp quá lạ lùng: Thi Di và Văn Quang bị chết ở vị trí hai và ba trong Bảng xếp hạng 10 nơi có ma ở Giang Kinh, còn vị trí thứ nhất – Trung tâm nghiên cứu Y dược Đông Tây – thì lại là nơi Thi Di từng làm việc?

- Anh có ý gì vậy? – San dừng tay đũa, lạnh lùng nhìn Kiện.

Thấy San giận dữ, Kiện có phần áy náy, vội nói:

- Không... anh chỉ cảm thấy lạ lùng... em đừng hiểu nhầm... chuyện này không liên quan gì đến em....

San bật cười khanh khách:

- Em còn nhớ hồi nhỏ mỗi khi anh làm em tức phát khóc, thì anh cuống cả lên, thấy thế em càng khóc to hơn và cười thầm anh

Kiện cũng mỉm cười.

- Hôm nay anh làm ca nào? – Trước mặt Kiện, San chẳng bao giờ giữ im lặng lâu

- Anh vừa trực xong ca đêm. Chiều nay nghỉ... – Nói rồi anh lại hối hận, vì đoán biết câu hỏi tiếp theo của San sẽ là gì. Đúng thế.

- Anh định đi đâu? Anh biết không, em cũng vừa trực xong ca đêm, chiều nay cũng nghỉ

- Biết chứ! Nếu không, tại sao em cũng như anh – không ăn ở nhà ăn bệnh viện mà về nhà ăn của trường để ăn. – Quan Kiện đã sớm đóan ra lịch trực ban của San.

- Kìa anh vẫn chưa trả lời em, anh định đi đâu?

- Nếu anh nói là không đi đâu cả, thì có được không?

- Anh không khẳng định, chứng tỏ rằng anh có dự định gì đó. Anh nói đi! Anh chưa bao giờ nói dối em mà. San nói thế khiến Kiện lúng túng nhưng anh cũng cảm thấy ấm lòng vì San thực sự tin ở anh.

- Anh định... đến nhà Thi Di, gặp mẹ cô ấy.

San bỗng im lặng, khác hẳn mọi khi. Sự im lặng của San khiến cho Kiện vốn quen trầm mặc cảm thấy bất an. Nhưng anh cũng chẳng biết làm gì ngoài việc giữ im lặng vậy.

- Anh cho rằng đến đó vào lúc này có thích hợp không? – Vẫn là San lên tiếng trước.

- Không thích hợp, vì anh đang là đối tượng bị tình nghi nhiều nhất. Có lẽ mẹ cô ấy cũng cho rằng anh rất có vấn đề, hoặc ít ra là có liên quan...

- Thế thì tại sao anh còn...

- Anh cảm thấy, trước khi Thi Di bị hại, có những chuyện gì đó cô ấy không nói với anh. Anh muốn loại trừ một giả thiết: liệu có phải những điều bí mật ấy đã dẫn đến việc cô ấy bị hại không? Cho nên anh cần phải tìm hiểu thêm về Thi Di.

- Bí mật gì? Em sẽ đi cùng anh

- Đừng nói đùa thế!

- Thật đấy! Bác gái đặc biệt dặn em phải quan tâm đến anh. Biết đâu, mẹ Thi Di vì quá đau xót nên sẽ làm chuyện quá đáng....ví dụ đánh cho anh một trận. – Vẻ lo lắng hiện trên nét mặt San.

- Sao em không nghĩ xem, mẹ Thi Di đang đau xót vì mất con gái, bỗng thấy thằng nhóc nghi phạm số một kiêm người yêu ngày trước của con mình lò dò đến cùng với một cô gái xinh đẹp....thì sẽ loạn đến đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.