Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 15




Sáng sớm tinh mơ Tô Thố đã đến phòng thí nghiệm, cô vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, nhưng cũng không thấy bóng dáng Lữ Bái – một người không bao giờ vắng mặt cũng như đi trễ về sớm bao giờ, chỉ có một mình Lưu Phi ở đó, vẻ mặt bình thường, đang chăm chú quan sát những mẫu phẩm qua kính hiển vi. Tô Thố thấy cô, cũng không định lên tiếng.

Khi một ngày sắp kết thúc, cô cũng không gặp được bóng dáng của Lữ Bái, di động không khóa máy nhưng cũng không có ai bắt máy, bạn cũng phòng cũng tìm cả ngày mà không thấy anh ấy. Ngay cả giáo sư Bạch người luôn không can thiệp vào cuộc sống tự do của sinh viên cũng phải lên tiếng hỏi: “Tên nhóc Lữ Bái kia chạy đâu mất rồi?”

Hôm nay Lưu Phi mời Tô Thố dùng cơm tối ở Phong Viên, đây có thể nói là nhà hàng mắc nhất trong trường, nhưng hoàn cảnh thì đặc biệt tốt, cả sân trồng đầy cây lá phong. Bây giờ đã là cuối tháng 10, lá phong trên cây cũng không còn bao nhiêu, tạo ra một loại mỹ cảm điêu tàn tĩnh mạc.

“Sư tỷ.” Tô Thố cẩn trọng mở lời, “Tối hôm qua em thấy anh Lữ ở bờ hồ.”

Lưu Phi chớp mắt kinh ngạc: “Khi nào? Ở bờ hồ làm gì?”

“Hơn 11h hôm qua. Em thấy anh ấy có vẻ không được bình thường lắm, khiến em vô cùng lo lắng.” Tô Thố cau mày nói tiếp: “Nhưng em bảo đảm với chị là lần cuối em thấy anh ấy đã đi ra khỏi khu vực bờ hồ. Anh ấy đi về phía kí túc xá, nên em cũng không có đuổi theo. Nhưng em nghi ngờ là anh ấy không về kí túc xá đâu.”

“Em sợ anh ấy nghĩ quẩn?” Lưu Phi buông đũa hỏi

Tô Thố cắn môi, giọng buồn bã: “Chị, chị tin em đi, lúc đó anh ấy rất không bình thường. Chị nên gọi điện hỏi thăm đi, để anh ấy không làm ra chuyện gì ngốc nghếch.”

Ánh mắt nhu hòa của Lưu Phi ngừng lại trên gương mặt Tô Thố, Tô Thố cũng không thua kém, nhìn lại cô. Lòng Lưu Phi đột nhiên chùng xuống, bị ánh mắt của Tô Thố nhìn chằm chằm phút chốc không nói nên lời.

“Chị đã quen biết anh ấy lâu lắm rồi.” Lưu Phi nở nụ cười, muốn làm dịu đi bầu không khí ngượng cứng của hai người, “Lữ Bái không phải là loại người sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch. Chị từ chối anh ấy, anh ấy sẽ tức giận sẽ buồn lòng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngốc nghếch đâu.”

Tô Thố lắc đầu không đồng ý: “Nhưng mà chị ơi, trên đời này có rất nhiều loại người, loại người chị không ngờ đến nhất, có thể sẽ trong phút kích động sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch, và sau đó những người quen biết họ cũng sẽ hoang mang thắc mắc, tại sao họ lại có thể hành động như thế ? Thật không thể tin được. Nhưng lúc đó thì đã quá trễ cho họ hoang mang thậm chí hối hận rồi. Em cảm thấy, mọi người gọi không được cho anh ấy, có thể chỉ vì đang đợi chị.”

Những lời này khiến cả người Lưu Phi lạnh đi. Một phút sau cô rút điện thoại ra và nhấn số của Lữ Bái, sau hồi đổ chuông thì cuối cùng đầu bên kia cũng truyền đến âm thanh trả lời.

Sau khi cúp điện thọai cô để tay lên tay Tô Thố, cười dịu dàng: “Tốt rồi, giờ có thể ăn cơm chứ.”

Tinh thần Tô Thố cuối cùng cũng được thả lỏng.

Vừa gắp được vài đũa thì cửa ra vào được đẩy ra, một trận ồn ào kéo theo sau, những tiếng nói thân thuộc vang lên. Lưu Phi ngẩng đầu nhìn ra, chau mày nói với cô: “A Thố, là bọn Trần Tử Gia, còn có anh của em.”

Góc mắt cô nháy nháy, cô thật sự rất thích những chiếc sofa cao cao ở đây, khiến cho không gian có chút riêng tư không thể nhìn một chút đã thấy hết.

Vị trí của Lưu Phi đối diện cửa ra vào, cô chú ý những người này đến sớm hơn Tô Thố, sau khi liếc bọn họ một cái, cô hỏi ý kiến Tô Thố, “Chúng ta không cần chào hỏi bọn họ chứ.” Lời còn chưa dứt đã phải thu lại.

Bọn họ đang tiến đến, ngồi cạnh vị trí của hai người, không kịp rồi.

“Từ đó đến giờ không thấy em đến đây bao giờ.” Trần Tử Gia liếc nhanh qua bàn của cô

“Uhm, em không thường đến đây lắm.” Tô Thố ngắn gọn đáp lại. Sự thật là cô cũng chưa đến đây lần nào. Đương nhiên, ở đây giá mắc như thế, cho dù thức ăn rất ngon nhưng cũng không phải ai ai cũng có thể đến a. Chỉ khi nào có ai ngu ngốc muốn mời khách hay đánh cược thua, thì mọi người mới ngầm bàn với nhau là sẽ đi đến Phong Viên.

Tô Trí nghiêng mình, vỗ vỗ lên đầu cô, áy náy nở nụ cười với Lưu Phi: “A Thố thời gian gần đây làm phiên cô quá, thật là ngại.”

Tô Thố tức khí, ngữ khí bén nhọn phản bác: “Anh không thể để em yên ổn ăn một bữa cơm à?”

Lời nói ra khiến mọi người bất ngờ nhìn nhau, sau đó hoài nghi nhìn Tô Thố. Biết cô bấy lâu, ai ai cũng biết cô luôn mỉm cười, tính tình cực kì tốt; chưa từng thấy cô nổi giận cũng như lớn tiếng nói chuyện bao giờ. Cô với Tô Trí gặp nhau có hay cự cãi, nhưng cũng chỉ là trêu đùa nhau, biểu tình cũng không bao giờ giống như lúc nãy, ngữ điệu cử chỉ hoàn toàn không giống thế. Vả lại cô cũng vô duyên vô cớ tức giận lên tiếng.

Hứa Nhất Hạo là người đầu tiên hoàn hồn, chau mày không nói gì.

Ưng Thần thấy Tô Trí có vẻ kì lạ, nghĩ rằng hắn đang ngại ngùng, vỗ vai anh sau đó quay ra nói với Tô Thố: “Anh của em cũng chỉ là có ý tốt, đùa chút thôi.”

Mễ Thi gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chỉ là đùa thôi.”

Thốt lên câu nói đó xong Tô Thố bắt đầu thấy hối hận. Cô phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình. Trong lòng cô không ngừng kêu than, quả là cổ nhân có câu mười câu tốt cũng không bằng một câu sai.

“Tô Trí, em xin lỗi.” Tô Thố khẽ thở dài, nở nụ cười cầu hòa, “Lúc nãy em quá kích động rồi, lần sau sẽ không dám nữa.”

Lưu Phi cũng rời mắt đến bên, giải thích với bọn họ: “Hôm nay trong phòng thí nghiệm xảy ra chút vấn đề, tìm không thấy người nên A Thố có chút lo lắng, tâm trạng mọi người đều không tốt lắm.”

“Uh, anh hiểu mà,” Tô Trí cười như không có chuyện gì, “Anh nhớ lúc hồi nhỏ, khi em phạm phải lỗi gì bị ông nội phạt đánh tay, cũng là cái biểu tình như vậy, còn nói sau này sẽ không dám nữa. Sau đó ông nội cũng bỏ qua cho em, nhiều năm rồi anh không thấy em nói như thế nữa.”

Tô Thố cúi gầm đầu, nhẹ nhàng mỉm cười. Cô nhìn Tô Trí với ánh mắt tràn đầy ý cười: “Lúc đó ông nội cũng có đánh tay anh, sao anh không nói ra luôn?”

Không khí vốn dĩ rất sượng sùng giờ đã trở nên ấm áp hơn.

Dùng bữa xong Lưu Phi kéo tay Tô Thố đứng dậy, gật đầu tạm biệt bàn bên cạnh rồi rời khỏi Phong Viên.

Ưng Thần nhìn bóng dáng hai người rời đi không khỏi mỉm cười, buông đũa quay sang nháy mắt với Tô Trí: “Cô ấy nhìn như chị của Tô Thố vậy, đâu có giống anh, một chút cũng không có vẻ anh trai.” Cô chỉ định trêu đùa anh, nhưng Tô Trí lại không thấy buồn cười tí nào.

“Anh làm anh quả thật rất thất bại.” Tô Trí nặng nề than thở, “Nhưng nói gì thì nói, ngoài anh ra thì nó có bao giờ nổi giận trước mặt người khác đâu?”

Lưu Phi cùng Tô Thố tản bộ về phòng thí nghiệm, trên đường không ngừng trò chuyện câu được câu mất: “Lúc nãy em cười chuyện gì thế? Nhìn em cứ như một đứa trẻ vậy.”

“Em nhớ đến ông nội em,” Tô Thố nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt ấm áp hoài niệm. “Ông em rất cao, giọng nói vang sang sảng, lưng lúc nào cũng thẳng tắp, lúc trẻ ông tham gia rất nhiều trận chiến tranh. Nên ông giáo dục con cái luôn nghiêm khắc cũng như đang huấn luyện cấp dưới vậy, cho dù họ đã kết hôn có con vẫn bị ông mắng nhiếc không thương tiếc. Ông chính là một người cổ hủ như thế, quan niệm gia đình rất nặng, chỉ cần ông đứng thì không ai dám ngồi cả. Ông thậm chí còn có chút tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng đối với đời cháu thì lại rất tốt. Ông đã dạy dỗ em rất nhiều, cũng yêu thương em nhất.”

Lưu Phi cười cười: “Có ai lại không thích em chứ?”

Tô Thố nghe xong khúc khích cười: “Cám ơn lời an ủi của chị.”

Khi thời tiết quang đãng và trời không gió, không khí trong trường luôn rất ấm áp. Tô Thố đang dựa vào cây liễu đã nhiều năm tuổi, mùa này cây chỉ còn lơ xơ vài nhánh lá khô. Cô hồi tưởng lại mùa hè vừa qua, cây liễu xanh mượt đung đưa trước gió, treo lên từng nhành từng nhành liễu như tơ như lụa, quả đúng là “gió tháng hai như chiếc kéo lớn”.

Trên quảng trường đang đầy ắp những đôi tình nhân đang tình tứ và những sinh viên đang ngồi dưới ánh nắng mặt trời chăm chỉ ôn tập để chuẩn bị kì thi giữa kì sắp đến. Học đại học cũng không thiếu những người không bình thường cũng như những kẻ độc hành kì quái, ví dụ như anh chàng mà Tô Thố đang quan sát hiện tại.

Anh ta ngồi bệt giữa dưới ánh nắng giữa trung tâm quảng trường, đôi mắt nhắm tịt lại đọc sách. Mà nhắm mắt thì làm sao có thể đọc sách được, nhưng lại cho người khác cảm giác là anh ta đang đọc sách. Anh ta nhắm chặt mắt lại, sách đặt giữa hai đùi, tay đặt trên cuốn sách, lâu lâu lại lật sang trang khác. Anh ta ngồi đó không ngừng lặp đi lặp lại động tác.

Lúc đầu ai đi ngang qua cũng đứng lại nhìn anh ta, nhưng nhìn lâu không thấy gì cũng thấy chán, lâu dần không còn ai chú ý đến anh ta nữa. Tô Thố cũng vậy, cô nghiêng đầu, cuối cùng thấy Dương Tuyết từ xa chạy lại.

“Cậu mà không đến thì tớ định bỏ đi rồi.” Tô Thố bất bình lên tiếng.

Từ tối hôm qua Dương Tuyết đã bắt đầu mặt nặng mày nhẹ liên tục nhờ Tô Thố giúp cô một việc, nói là sẽ dẫn cô đi gặp bạn trai của mình, hẹn chiều hôm nay ở quảng trường gặp mặt. Tuy rằng ngày ngày Dương Tuyết đều nhắc đến bạn trai thân yêu của cô, nhưng do mỗi ngày Tô Thố đều đi sớm về trễ, đến lúc kí túc xá tắt đèn mới lọ mọ quay về nên chưa một lần hội kiến. Bây giờ là thời gian rảnh rỗi mà cô cũng bị lòng hiếu kì xui khiến lại đáp ứng yêu cầu của Dương Tuyết.

“Uh, hôm nay cậu ăn mặc đẹp thế.” Tô Thố gật đầu tán dương, quả nhiên là phụ nữ lúc yêu là đẹp nhất, nhìn sơ quả thật không thể tin được. “Thật không?” Má Dương Tuyết hồng lên hỏi lại.Tô Thố cười hihi: “Tớ khen cậu đã như vậy, nếu bị vị kia nhà cậu khen thì mặt cậu há sẽ không đỏ như mông khỉ ấy chứ?”

Thời tiết rất đẹp, hôm nay tâm tình của Dương Tuyết cũng khá tốt, không thể hiện khả năng đấu võ mồm của cô ấy với Tô Thố, chỉ trừng cô một cái rồi bỏ qua ngay. Mấy ngày hôm trước xe đạp của Tô Thố bị trộm mất, Dương Tuyết phải chở cô đến đây.

” Sao phải tới nơi này?”

” Đi vào là mi biết liền.” Dương Tuyết đắc ý nói nhử.

Tô Thố nhìn chằm chằm nhìn mấy tấm biển đề tên ở trước cửa khu trung tâm sinh hoạt của Tây Đại. Trên nền tấm bảng cáo thị nền trắng chữ đen viết Giải thi đấu các loại cờ sinh viên đang được tổ chức ở lầu 3, hôm nay là cờ vây, hoan nghênh đến tham quan.

Lo lắng trận đấu sắp chấm dứt, Dương Tuyết kéo Tô Thố tiến vào trong tòa lầu, sau đó túm cô một mạch đến lầu ba.

Lầu ba có một đại sảnh rộng thênh thang, nền nhà sáng loáng có thể phản chiếu bóng người, đặt một chiếc bàn bóng bàn ở giữa, trận đấu cờ vây bố trí tại các gian đối diện của đại sảnh. Bên trong đại sảnh trong ngoài đều là người, người xem tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, vây quanh ở phòng bên ngoài, cũng không biết đang nhìn cái gì nữa.

Dương Tuyết bỏ rơi Tô Thố để đi thăm dò xem tình hình chiến đấu của bạn trai mình, Tô Thố đứng ở cửa sổ ngẩn người, từ bóng dáng nhìn qua có vẻ tịch liêu, thanh tịnh, hệt như đám băng tuyết của địa cực rất xa xôi, hàn khí lẫm liệt, lạnh lẽo đến tận xương cốt. Trần Tử Gia mới từ trong phòng hoạt động đi ra, một màn đó đập vào mắt khiến cho anh ngây người trong giây lát, anh điều chỉnh biểu tình trên mặt, đi qua bên đó, nhẹ giọng gọi:” Tô Thố.”

Tô Thố chấn động cả người, thong thả quay đầu lại. Cô nhìn thấy một Trần Tử Gia tuấn dật phi phàm.

” Em đến xem trận đấu? ” Trần Tử Gia trầm ngâm mở miệng, ánh mắt mẫn tuệ quét qua cô,” Hôm nay trận thi đấu có Hứa Nhất Hạo.”

” Không phải,” Tô Thố nói,” Em đi cùng Dương Tuyết đến. Bạn trai của bạn em cũng tham gia trận đấu.”

” Em có muốn đi xem đấu cờ không? Anh sẽ cho người an bài.” Trần Tử Gia lật đống văn kiện trên tay, mỉm cười nói.

” Không cần đâu anh —” Lời Tô Thố còn chưa dứt bỗng nhiên nghe được một trận âm thanh huyên náo. Trần Tử Gia quay đầu lại,” Oh, cậu ấy đi ra rồi, còn có cả thầy Trịnh nữa. Tô Thố em chờ chút, anh qua bên đó đón tiếp một lát.”

Trịnh Nhạc Dân là người hòa ái, Tô Thố nhìn thấy ông dùng một tay vỗ lên cánh tay trái của Hứa Nhất Hạo, hơi cười đang nói điều gì đó, ngẫu nhiên mấy từ xuyên đến lỗ tai Tô Thố, là ông đang đánh giá trận đấu thắng thua và chỉ điểm kì nghệ cho Hứa Nhất Hạo. Trên mặt Hứa Nhất Hạo cho tới bây giờ đều là ít có biểu cảm, lúc này trong ánh mắt đã có một tia vui mừng, lượt đấu này coi như là thắng rồi. Trần Tử Gia thì ở một bên, đứng lễ phép, nghe Trịnh Nhạc Dân nói chuyện.

Lúc này Dương Tuyết hưng phấn chạy lại, chứng thực suy nghĩ của Tô Thố.

” Hứa sư huynh thắng rồi, nghe nói thắng bốn nước.”

Tô Thố cười dài nhìn cô:” Bạn trai thân yêu của mi thì sao?”

” Còn đánh tiếp tục nửa giờ nữa, nhưng thoạt nhìn hẳn là cũng sẽ thắng thôi,” Mặt Dương Tuyết lại đỏ lên, thè đầu lưỡi ra,” Thật ra ta cũng xem không hiểu, cũng chỉ nghe bọn họ nói vậy thôi. Mi không phiền thì chờ thêm chút nữa đi.”

Đám người cũng lần lượt tản đi, tiếng nghị luận về trấn đấu vừa nãy truyền đến, Tô Thố bắt đầu thấy đau nửa đầu.

Cô cầm tay Dương Tuyết, khẩn thiết mà nói:” Tuyết à, xin lỗi nhé, ta đau đầu quá mức, đi trước được không?”

” Cái gì!” Dương Tuyết kêu lên một tiếng hết sức, sau đó căm phẫn nhướng lông mi lên thật cao, đang nuôi dưỡng cảm xúc chuẩn bị kiên trì gọi thật lớn tên của Tô Thố lên lần nữa để biểu thị khiển trách, chính là lúc tiếng thét của cô còn chưa kíp phát ra, phát hiện đã có người cướp mất lời của cô “Tô Thố”. Mặc dù tên gọi là giống nhau, nhưng thanh âm của người kêu này lại vô cùng ôn hòa và từ ái, so với khí thế của cô thì kém xa lắm. Cô kinh ngạc đánh giá tứ phía, vô cùng sửng sốt phát hiện ra người kêu tên Tô Thố lại là chủ giám khảo trận đấu Trịnh Nhạc Dân, hơn nữa vị này lại là một kì thủ nổi danh đang được giới cờ vây theo dõi, ông đang hướng về chỗ các cô đi tới.

“Nè nè, sao mi lại quen được thầy Trịnh hả?” Dương Tuyết khó tin thọc trên người Tô Thố.

Chẳng những là Dương Tuyết, luôn đứng bên cạnh Trịnh Nhạc Dân là Trần Tử Gia và Hứa Nhất Hạo cũng ngây dại, hai người nhìn nhau ngỡ ngàng, sau đó ánh mắt toàn bộ dừng ở trên người Tô Thố. Tô Thố dương cao khóe miệng cười, không nói chuyện. Cô đứng ở gần cửa sổ, ánh mặt trời màu cam từ trên cánh của sổ thủy tinh nhảy xuống một cách ái muội, rải đầy trên bờ vai gầy yếu của cô.

Trịnh Nhạc Dân không có phát hiện ra sự biến hóa bên cạnh, ông đi đến trước mặt Tô Thố, thân thiết vỗ vai cô, khoa chân múa tay nói:” Tô Thố, vừa mới tôi còn lo lắng nhận sai người rồi. Thật đúng là em. Nhiều năm không gặp, đều đã lên đại học rồi. Thời điểm thầy chiêu sinh cho Đội tuyển thiếu niên quốc gia, em mới cao như vậy, mới học tiểu học đúng chứ.”

Tô Thố khom người, nhẹ giọng trả lời:” Thầy Trịnh, em chào thầy. Em không nghĩ tới ngài còn nhớ rõ em.”

” Sao lại không nhớ cho được, em là bé gái có thiên phú nhất mà thầy từng gặp,” Trịnh Nhạc Dân cười ha ha bổ sung,” Còn đặc biệt xinh đẹp nữa. Đáng tiếc lúc ấy em không vào đội tuyển quốc gia, không thì đã giành được rất nhiều cup đó. Aiz, thực đáng tiếc, đáng tiếc.”

Ông liên tiếp nói hai lần hai chữ “đáng tiếc”, tất cả mọi người nghe được ngạc nhiên không thôi. Tô Thố nhìn bốn phía, cô nhích động khóe miệng, muốn nói cái gì mà rốt cuộc cũng thất bại không nói nên lời.

” Đúng rồi, em cũng đến tham gia thi đấu sao?” Trịnh Nhạc Dân sờ cằm,” Vậy kết quả trận đấu còn có gì để nói nữa đâu, khẳng định là thứ nhất, so với đám sinh viên không cùng một đẳng cấp. Một lát em có rảnh không, chơi với thầy một ván, giống như trước đây. Thầy nhường em ba nước, thấy sao?”

Tô Thố chỉ cười. Hứa Nhất Hạo từ trong sự kinh ngạc khôi phục lại, mặt anh không chút thay đổi, thanh âm lạnh lùng nói tiếp:” Cô ấy không phải tới tham gia trận đấu. Thậm chí cũng không có ai biết cô ấy biết chơi cờ.”

Trần Tử Gia lườm Hứa Nhất Hạo một cái, quay đầu lại nhìn Tô Thố, im lặng không nói lời nào.

” Uhm?” Trịnh Nhạc Dân nhíu mày đánh giá Tô Thố,” Là thật sao? Em thật sự không chơi cờ vây nữa?”

Tô Thố miễn cưỡng cười, một bàn tay chống đỡ lên cửa sổ.

” Cho dù không phải vì thi đấu, em cũng không cần phải từ bỏ a,” Trịnh Nhạc Dân nghi hoặc nhìn Tô Thố, hy vọng nhận được câu trả lời thuyết phục từ nơi cô.

Tô Thố y nhiên mỉm cười, nhưng vẫn không mở miệng. Đúng lúc dưới bầu không khí giằng co ấy, còn một trận cờ cuối cùng cũng vừa mới chơi xong, cần ông đi làm trọng tài. Vẻ mặt ông thương tiếc, rời đi trong lưỡng lự.

Kỳ quái chính là Dương Tuyết, cô cũng không đi xem tình hình của bạn trai mình thế nào, lại đi đánh giá Tô Thố từ trên xuống dưới, giống như lần đầu tiên nhận thức Tô Thố. Trên mặt cô lộ giọng mỉa mai:” Thật giỏi a, Tô Thố, giỏi quá nhỉ. Chúng ta kêu mi học cờ vây mi kêu là không biết chơi, lười học; chúng ta thảo luận vấn đề, mi luôn không hé lời nào. Chúng ta chơi cờ trong kí túc xá làm phiền đến mi đúng không. Khó trách dạo gần đây mỗi tối không đợi đến mười một giờ ba mươi tắt đèn, mi thà ở bên ngoài chịu gió rét cũng không muốn về kí túc xá. Ha ha, mi ở một bên nhìn thấy chúng ta giống mấy kẻ ngu ngốc học đánh cờ vây, cái gì cũng không hiểu, không ngừng phạm những sai lầm hạ đẳng, chắc mi thấy thú vị lắm nhỉ.”

Tô Thố dựa vào song sắt dài trên cửa sổ, yên lặng không nói, biểu tình như cũ. Hai tay cô không ngừng phát run, sợ người khác thấy, nên chỉ biết nhét vào trong túi áo khoác.

Dương Tuyết nói xong một trận đã đời, nhưng không nghe được Tô Thố trả lời gì cả, tức giận không có nơi phát tiết, càng thêm tức giận không chịu nổi,” Hừ” một tiếng quay đầu rời đi.

Không ai nghĩ đến Dương Tuyết sẽ bỗng nhiên nổi điên lên. Hứa Nhất Hạo ung dung thản nhiên đánh giá của cô nhất cử nhất động, anh nhìn thấy ngón tay cô run rẩy nhưng trên mặt y nhiên vẫn mang nét cười, anh thấy không đành lòng, cơn tức giận không cánh mà bay; Trần Tử Gia nhìn cô chằm chằm, lại hỏi:” Em thật sự là mỗi ngày đều muộn như vậy mới về kí túc xá?”

Tô Thố cong khóe miệng, nở ra nụ cười mỉm, sau đó nhanh chóng khuếch tán trên khuôn mặt tái nhợt, nụ cười sáng ngời vui vẻ như vậy, không có nửa điểm lo lắng, giống như cuộc nói chuyện vừa nãy của Dương Tuyết kia là nói với người khác vậy.

Ánh mắt cô nhìn nghiêng qua, nhìn thấy Dương Tuyết đang cười ngọt ngào với bạn trai của cô ấy, sau đó cùng nhau rời đi. Nam sinh kia cao ráo, so với Dương Tuyết thì cao hơn nửa cái đầu, hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.

Cô hơi khom lưng với hai người họ, nói:” Sư huynh, em quay về trường đây ạ.”

Đám người xung quanh sớm đã đem ánh mắt tụ tập hết trên người cô, đặc biệt là đám nữ sinh tại hiện trường đã ghen tị đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Mỗi bước cô đi, mỗi người đều nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô, giống như kiểu muốn từ trong mỗi bước đi của cô nhìn ra thứ đặc biệt gì đó.

Mới vừa đi đến đầu cầu thang, cô bị một trận khí lực kéo lại.

” Em bị mất xe, anh chở em về.” Hứa Nhất Hạo đứng ở phía sau cô nói.

Tô Thố cười lắc đầu, nhưng Hứa Nhất Hạo tóm lấy cánh tay của cô, ánh mắt nhìn cô sáng rực, chính là không chịu buông tay.

” A Thố? Hứa Nhất Hạo, các người đây là đang làm gì hả?” Tô Trí vội vàng đi đến, khó hiểu đánh giá hai người, nhưng không phát hiện ra điều gì từ trên nét mặt của bọn họ, anh lại quay đầu nhìn Trần Tử Gia.

Sắc mặt Hứa Nhất Hạo cứng đờ, lực đạo trên tay thu nhỏ lại, Tô Thố nhanh chóng hất văng cánh tay của anh ra, chạy qua, gắt gao ôm chặt cánh tay của Tô Trí.

” Cậu đưa Tô Thố về Hoa Đại trước đi đã,” Trần Tử Gia đi tới, cầm lấy văn kiện và kế hoạch công tác của cậu bạn, ngắn gọn nói:” Việc của Hội sinh viên để tớ xử lý cho.”

Trời đã nhá nhem tối, ráng chiều mỹ lệ treo trên bầu trời. Mọi thứ trong trường như tản mạn trong ráng chiều, bất chợt như hiền hòa hơn, biến thành sắc màu lam nhạt.

Hai anh em vẫn không nói chuyện.

Đưa Tô Thố đến cửa thư viện ở Hoa Đại, Tô Trí mới nhìn chăm chú Tô Thố mà mở miệng:” A Thố, anh là anh trai em. Có chuyện gì thì cứ nói anh nghe, dù trời có sập xuống, đều có anh gánh vác thay cho em. Em đừng đem tất cả mọi người đẩy ra ngoài cửa, như vậy ai cũng sẽ nổi điên lên mất, mọi chuyện vĩnh viễn sẽ không thể giải quyết được.”

Đây là những lời tận đáy lòng mà Tô Trí luôn ấp ủ trên suốt quãng đường đi vừa nãy, nên nói ra một cách liền mạch lưu loát.

Tô Thố nhảy xuống xe, mỉm cười với ông anh, nói:” Cám ơn anh, anh trai. Em biết mà.”

Cô đi vào thư viện.

Tia ráng chiều cuối cùng đã biến mất, từng ngọn đèn đường được thắp sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.