Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 3: Đêm động phòng hoa chúc 1




Đinh đinh

“A lô…”

Giọng nói ngái ngủ đầy uể oải, Phan Tuấn Vỹ lần lần tìm cái điện thoại trong bóng đêm.

“Ba, là con.”

“Mỹ Mỹ?”

Phan Tuấn Vỹ mở ngọn đèn đầu giường, cầm chiếc đồng hồ báo thức lên nhìn, nhận ra mới mười hai giờ rưỡi.

“Có chuyện gì vậy? Sao muộn thế này rồi còn gọi? Con ở Malaysia ổn không?”

“Không ổn, chẳng ổn tí nào, ba, mau mặc quần áo ra khỏi giường, con muốn ba lên xe chạy ngay đến nhà Đạo Đức cho con.”

“Cái gì?”

Phan Tuấn Vỹ nghe cái tên với mình còn khủng bố hơn cả Bin Laden, nhất thời hết cả buồn ngủ, cả người run lên bần bật

“Ba, ba chuẩn bị quần áo đi, trước khi con về nước, con muốn ba ở nhà Đạo Đức giúp con theo dõi anh ấy, quyết không thể để con hồ ly tinh nào tranh thủ được hết.”

“Mỹ Mỹ… con… con nói cái gì thế? Ba… ba chẳng hiểu con nói gì cả?”

Ông trời phù hộ, không biết công phu giả vờ ngớ ngẩn của mình có tiến bộ hay chưa?

“Ba, con cảnh cáo ba nha, đừng có giả vờ ngớ ngẩn với con, con chẳng có tâm trạng đùa với ba đâu. Cơ sở ngầm con sắp đặt bên cạnh Đạo Đức báo cho con hay, sáng sớm hôm nay con vừa bước chân lên máy bay, lập tức có năm sáu đứa con gái không đứng đắn quấn lấy anh ấy không rời, quả thực làm con cuống chết được! Ba, mấy ngày này ba phải giúp con quản anh ấy, tuyệt không cho anh ấy có cơ hội lăng nhăng lêu lổng với mấy con hồ ly kia!”

“Mỹ Mỹ, nếu… nếu cái tên… Âu Dương tiên sinh đó lăng nhăng như thế, con tốt nhất là đừng lấy hắn ta nữa, hắn ta tuyệt đối không phải người chồng tốt đâu.”

Không chỉ có thế đâu, hắn còn là một đại sắc ma nam nữ đều ăn!

“Ba, đùa kiểu gì vậy? Ba biết có bao nhiêu đàn bà đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì muốn làm vợ anh ấy không? Không tính cái vẻ bề ngoài mê chết người ấy, có bao nhiêu người đàn ông hai mươi tám tuổi đã sở hữu công ty có cổ phiếu cao ngất ngưởng vậy đây? Hơn nữa cha mẹ anh ấy sớm qua đời rồi, nếu lấy anh ấy thì chẳng phải hầu hạ cha mẹ chồng nữa, đàn ông điều kiện như thế tìm đâu ra bây giờ? Thôi được rồi, bây giờ con chẳng có thời gian dài dòng với ba, nếu không có cái chuyến đi du lịch tốt nghiệp chết tiệt này, con cũng chẳng cần ba giúp đỡ đâu, bây giờ ba mau chuẩn bị rồi đến thẳng nhà anh ấy đi.”

“Mỹ Mỹ, bây giờ là nửa đêm, con bảo làm sao ba chạy đến nhà người ta được? Cái tên… Âu Dương tiên sinh đó sẽ đuổi ba ra khỏi cửa.”

“Chuyện này ba khỏi lo, Phan Mỹ Mỹ con là người như thế nào hả, việc nhỏ ấy sao làm khó được con? Con đã gọi điện cho Đạo Đức rồi, con bảo với anh ấy rằng ba rất nhát gan, không dám ở nhà một mình, vì vậy trước khi con về nước phiền anh ấy cho ba ở nhờ. Đạo Đức vừa nghe con nói như vậy liền lập tức đồng ý, anh ấy còn bảo con yên tâm, nhất định sẽ cẩn thận chăm sóc ba.”

Chăm sóc? Trời ơi đất hỡi, anh thật không dám tưởng tượng cái tên cầm thú khắc nào cũng sẵn sàng động dục kia sẽ “cẩn thận chăm sóc” mình kiểu nào đây?

“Mỹ Mỹ, ba không”

“Được rồi, điện thoại đường dài đừng nói nhiều, chờ lát nữa Âu Dương Đạo Đức sẽ đến nhà đón ba đi, đừng bắt người ta đợi lâu. Vầy tất cả con giao cho ba đó, bye bye!”

“A lô? A lô? Mỹ Mỹ, chờ chút đã, a lô ”

Phan Mỹ Mỹ, ba sẽ bị con hại chết!

Xong, mình chết chắc rồi, mỗi lần gặp cái tên kia chưa được vài phút, anh đã bị hành đến khóc lóc sướt mướt thảm hại, bây giờ nếu mà đến nhà hắn, chẳng phải chắc chắn sẽ bị ăn đến cái khớp xương cũng chẳng còn sao?

Trốn thôi, trốn ngay, tranh thủ bây giờ hắn chưa có tới, anh không việc gì phải giúp Mỹ Mỹ đuổi đi mấy cô gái đó, anh còn hận không kịp đến nhà cảm ơn cha mẹ mấy cô nàng hồ ly đó dụ dỗ tên cầm thú đó đi cho xa, cứ để hắn ta dây dưa với mấy cô nàng đó không có tới luôn đi.

Phan Tuấn Vỹ vội vã thay cái áo T- shirt cùng cái quần jean nhẹ nhàng rồi lập tức xông ra cửa, anh bước ba bước đã hết cầu thang, giật mạnh cửa chính

“Ta biết nai con ước gì lập tức được nhào vào vòng tay của ta, nhưng đừng chạy nhanh như vậy chứ, vạn nhất ngã gãy cái cổ đáng yêu này, ta sẽ đau lòng đó.”

Âu Dương Đạo Đức tựa cạnh xe, ánh mắt lóe ra mấy tia cợt nhả, nửa cười nửa không nhìn anh.

“Tôi… tôi không đến nhà cậu đâu… chết cũng không đi!”

“Lên xe!”

“Không lên!”

“Xem ra cưng chưa có ngoan nha, có nhớ ta đã nói với cưng rằng, vĩnh viễn đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta!”

Âu Dương Đạo Đức túm lấy nai con kéo vào phía sau xe như diều hâu quắp gà con, hoàn toàn không coi sự chống trả “anh dũng” của anh vào đâu, một vơ hai cào là lột hết quần áo của anh, đem đầu anh đè xuống dục vọng đã ngẩng cao đầu từ lâu.

“Hút ngay cho ta! Ta nói cho cưng hay, chỉ cần ta giận, tiểu đệ đệ của ta cũng sẽ nổi giận theo, tối nay ta sẽ cho cưng hưởng thụ sự tức giận của chú ấy, ngay cả ta cũng không biết rằng chú ấy giận bao nhiêu lâu đâu nga…”

“Ngô… ngô…”

Phan Tuấn Vỹ vừa hé đôi môi đã bị nam căn vừa to vừa thô nhét đầy, không thể nói được một lời nào, chỉ còn cách chảy nước mắt một cách cực kì hèn nhát!

“Cưng lại khóc sao?”

Âu Dương Đạo Đức nắm tóc nai con, thấy nước mắt anh giàn giụa, hạ thể lập tức lại cương lên thêm chút nữa.

“Nhìn cưng khóc như thế ta lại càng sướng, ta cũng nên để cưng sướng một chút nha, bắt đầu!”

Âu Dương Đạo Đức đổi tư thế kéo mạnh anh lên, ngậm lấy hạ thể của anh, hút mạnh

“Không!”

Phan Tuấn Vỹ cả cuộc đời lần đầu tiên bị người ta ngậm vào miệng, cảm giác vừa điên cuồng vừa kỳ diệu làm anh nhịn không được thét thất thanh, cả người giật mạnh, sợ đến muốn khóc cũng không khóc được.

“Mở miệng ra!”

Âu Dương Đạo Đức dùng hung khí cực to cưỡng bức nai con mở miệng, bắt đầu không nhanh không chậm tiến nhập…

Anh đang nằm mơ…

Phan Tuấn Vỹ cho rằng mình nhất định đang nằm mơ, trong thực tại, sao anh có thể miệng thì ngậm hạ thể dơ bẩn của đàn ông, lại còn dưới sự hút hoang *** vô sỉ của hắn cảm thụ được vui vẻ đến thần hồn điên đảo chưa từng có thế này?

Đúng, nhất định là anh đang mơ… nhất định thế …

Nhưng trong nháy mắt anh bị đạp trở về hiện thực tàn khốc

Âu Dương Đạo Đức vươn tay cầm lấy hai quả cầu khéo léo tinh tế căng tròn của anh, nhéo mạnh

“A”

Phan Tuấn Vỹ ngửa đầu thét lớn, chỉ cảm thấy máu thịt toàn thân tựa như đều bị đẩy hết ra ngoài, cả người anh không ngừng co quắp, trong miệng ác ma bắn không chừa một giọt…

Âu Dương Đạo Đức nuốt vào chất lỏng ngọt ngào mà hắn chưa từng nếm qua, quay người đưa thân thể mềm nhũn của anh xoay lại, ngồi ở phía trên bắt đầu xoạt xoạt ra vào cái miệng nhỏ nhắn của anh.

“Ngô ngô… Ân ân…”

Phan Tuấn Vỹ cả người mềm nhũn từ lâu, chỉ có thể vô thức mở lớn miệng, thuận theo bản năng hút, liếm, mút cái sinh vật đang không ngừng nhúc nhích trong miệng…

“Ô… nai con hút giỏi quá… A… Cố sức… A a… quá tuyệt vời… nai con ”

Âu Dương Đạo Đức gầm nhẹ một tiếng, trong miệng nai con phun trào toàn bộ dục vọng…

Xong… mình cũng thành biến thái mất rồi, không chỉ trong miệng một tay biến thái đạt cực khoái, còn vui sướng nuốt hết cái thứ dịch buồn nôn của hắn?

Xong… mình xong rồi…

Phan Tuấn Vỹ ngất đi trong nỗi hổ thẹn cực độ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.