Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 10: Chân tướng rõ ràng 1




Cậu ấy thích mình… cậu ấy thích mình… cậu ấy…

“Quản lý Phan? Quản lý Phan? Anh cười ngớ ngẩn cái quái gì ở đó vậy? Mau đến đây, hội nghị chiều nay tôi muốn anh thay mặt phòng quản lý hành chính đến dự họp.”

“A? Cái gì?”

“Đây là tư liệu về cuộc họp, cậu phải đi đến phòng họp bây giờ luôn đi, biểu hiện cho tốt vào, đừng có làm mất mặt phòng quản lý hành chính chúng ta đó nhé.”

Trưởng phòng Vương vỗ vỗ vai anh với một vẻ vô cùng kỳ vọng.

“Vâng, vâng, trưởng phòng, tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt, tuyệt đối không làm anh mất mặt đâu.”

Oa, cuộc họp chiều nay không phải là hội nghị chuyên viên cao cấp sao, vầy hêm phải đã coi anh như là một nhân viên trung kiên của công ty sao? Hi, anh nhất định phải thể hiện thật là tốt, để ‘người đó’ có thể nhìn anh với con mắt khác.

“Phòng quản lý hành chính của các anh làm ăn kiểu gì thế hả? Dự toán tặng phẩm tặng các cổ đông số lượng thiếu hụt trầm trọng, một tuần nữa là đại hội cổ đông rồi, các người định đem mặt mũi của Công ty kĩ thuật Hoài Đức này quẳng đi đâu hả?”

“Giám đốc Trịnh… việc này… việc này…”

Ô… Trưởng phòng chết tiệt! Trưởng phòng thối! Cái dự toán này có phải do tôi phụ trách đâu, sao lại đem tôi ra làm bia đỡ đạn a? Ô… ông là đồ tiểu nhân đê tiện bán đứng cấp dưới mà!

Nhưng mà trong cái rủi cũng có cái may, hôm nay ‘người đó’ không có đến họp, nếu không anh cũng chẳng biết đào cái hố nào mà chui xuống nữa.

“Cuộc họp hôm nay xem ra náo nhiệt quá nhỉ, giám đốc Trịnh, có chuyện gì vui không thế?”

Cửa phòng họp đột nhiên bật mở, cái người Phan Tuấn Vỹ không hy vọng xuất hiện ở đây nhất đột nhiên lù lù đi đến.

Ô… đừng mà… Đừng để hắn thấy cái vẻ mất mặt này của anh mà… Đi đi… Mau đi chỗ khác đi…

“A, chủ tịch, là… là phòng quản lý hành chính thực hiện công tác chuẩn bị tặng phẩm cho các cổ đông tiến độ vô cùng chậm chạp, chúng tôi đang tăng cường giám sát họ.”

“Nga, ra là như vậy, quản lý Phan, anh đến đây báo cáo với tôi. Những người khác tiếp tục cuộc họp đi.”

Âu Dương Đạo Đức không ngồi vào vị trí chủ tịch, mà đi đến một chỗ cách mọi người khá xa, đi đến đoạn tối nhất của phòng họp, nén giận ngồi xuống.

Trưởng phòng Vương, ông đúng là mượn gan trời rồi mới dám đem nai con của ta đi làm bia đỡ đạn! Hừ, xem nỗi hận này tôi tính với ông thế nào!

Hắn vừa dùng bữa với Tiểu Hạo xong, quay trở lại phòng làm việc lập tức gọi đện đến phòng quản lý hành chính muốn kêu nai con lên tiếp tục bữa “cơm trưa” vừa nãy bị gián đoạn, ai ngờ người phòng quản lý hành chính nói với hắn rằng trưởng phòng Vương sai quản lý Phan tham gia hội nghị cán bộ cao cấp rồi. Hắn hơi suy tính một chút lập tức hiểu ra dụng ý của cái con cáo già đó, vừa nghĩ đến cảnh nai con ở trước mặt mọi người chịu những lời khiển trách oan ức vô cớ, hắn lập tức thấy một giây cũng ngồi không yên nổi.

Hừ, người duy nhất trên đời này có thể bắt nạt nai con là ta, chỉ có một mình Âu Dương Đạo Đức ta mà thôi, người khác có nghĩ cũng không được phép!

“Chủ… chủ tịch…”

Phan Tuấn Vỹ bước tới bên cạnh hắn, sắc mặt tái nhợt, lệ đảo quanh trong tròng mắt, tựa như một giây sau sẽ rơi ra…

A… là đôi mắt này… chính là đôi mắt này khiến hắn đau lòng đến không biết phải làm thế nào cho phải… Âu Dương Đạo Đức mơ hồ sống lại cái ngày đầu tiên họ gặp nhau…

Âu Dương Đạo Đức đột nhiên nắm cổ tay nai con, kéo mạnh anh xuống ngồi bên cạnh hắn.

“Đó… đó không phải… không phải là lỗi của tôi…”

Phan Tuấn Vỹ nghẹn ngào nói. Anh không hề đế ý đến cảm giác đau đớn ở cổ tay, chỉ cuống quýt muốn cho hắn biết rằng anh không có phụ trách việc này, tuy rằng anh không thông minh, nhưng làm việc rất cẩn thận, anh không muốn để hắn thấy anh là một người vô dụng, anh không phải….

“Ta biết.”

“A?”

“Ta biết đó không phải lỗi của cưng.”

“Thật… thật sao?”

“Ừm, thật.”

“Chủ… chủ nhân…”

Phan Tuấn Vỹ lần đầu tiên gọi hắn chủ nhân đầy cam tâm tình nguyện như thế. Nếu như ở đây không phải nơi công cộng, anh thật muốn nhào vào lòng hắn, y như một thú cưng làm nũng thỏa thích với chủ nhân…

“Úc, nai con… Nai con chết tiệt… Đừng có dùng âm thanh *** đãng như thế gọi chứ, cưng xem này, sờ thử coi cứng hết lên rồi…”

Âu Dương Đạo Đức thì thầm vào tai anh, nhanh chóng kéo tay anh qua để lên đũng quần mình.

A… Đúng là cứng quá nga… Phan Tuấn Vỹ không chửi ầm lên trong lòng rằng hắn là đồ biến thái như trước đây, ngược lại còn chủ động kéo khóa quần của hắn, móc ra cái thứ vừa cứng lại vừa nóng trong đó điên cuồng chà xát vân vê…

“Ngô…”

Âu Dương Đạo Đức hít sâu một hơi, hắn phải dồn hết ý chí định lực ra mới nén được tiếng rên rỉ sung sướng, lại còn phải cố duy trì vẻ mặt bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Ngô… nai con đáng ghét.”

Phan Tuấn Vỹ nghe vậy nhất thời sợ đến tỉnh cả người.

“Không… không được rồi, ở đây nhiều người như vậy….”

“Sợ cái gì, chủ nhân ta đây khắc có biện pháp…”

Âu Dương Đạo Đức tà tà cười với anh.

“Giám đốc Trịnh, đem dự tính thị trường sáu tháng cuối năm báo cáo sớm đi, tôi muốn xem bây giờ.”

“Vâng, chủ tịch, tôi lập tức báo cáo. Thư ký Quách, tắt đèn, bật slide.”

“Hi, như vậy không phải xong rồi sao, mau tới đi, nai con của ta…”

Âu Dương Đạo Đức lần mò trong bóng tối tìm được đôi môi anh, đem hai ngón tay cắm vào trong miệng xoay tròn trêu chọc….

“Ngô… ngô…”

Phan Tuấn Vỹ bị hắn trêu chọc đến cả người tựa như bốc hỏa, ý thức dần dần không điều khiển được… anh cúi người đưa cái thứ ngày đó anh vừa nhìn đã sợ run người ngậm vào trong miệng, thành thạo mút nút liếm hút….

“Hô… hô… tuyệt quá… tuyệt quá….”

Âu Dương Đạo Đức vọc hai tay vào mái tóc mềm mại của nai con, cúi đầu thở hổn hển…

Khoang miệng ấm nóng và ẩm ướt, cái lưỡi mềm mại linh hoạt, tất cả đều khiến hắn như bước lên thiên đường cực lạc mê say… A… Nai con… Nai con của ta… cưng là của ta… vĩnh viễn thuộc về ta…

Âu Dương Đạo Đức hôm nay đặc biệt hưng phấn, hắn cảm giác được dường như nai con hôm nay hơi khác với mọi khi, nhưng khác ở đâu thì hắn không nói rõ được, nhưng hắn thích sự thay đổi này, mơ hồ, hắn cảm giác được trái tim nai con dường như cũng đã giống thân thể của anh, dần dần phục tùng mình rồi…

A… Tuyệt quá… tuyệt quá… Không được… muốn bắn… sắp bắn rồi

Hắn nắm chặt mái tóc của nai con, thân dưới cố sức nâng lên

“Ân”

Âu Dương Đạo Đức rên lên một tiếng, một dòng dung dịch đậm đặc cứ như vậy không hề kiêng nể bắn thẳng vào sâu trong yết hầu của bai con…

“Khặc… khặc…”

Phan Tuấn Vỹ  sống chết nuốt hết xuống, nhưng hôm nay hắn bắn quá nhiều, anh làm thế nào cũng nuốt không xong, quá nhiều dịch bắn đầy cả mặt anh, thiếu chút nữa ngạt thở mà chết.

“Hộc… hộc…”

Đến khi anh nuốt hết những giọt cuối cùng, anh mới ngồi dậy, toàn thân mềm nhũn tê liệt dựa lưng vào ghế ngồi, phì phò thở thật sâu…

“Tốt, báo cáo lần này thử một đoạn như vậy thôi. Thư ký Quách, bật đèn giùm.”

Tách—Tách—-

Ánh sáng bất thình lình khiến Phan Tuấn Vỹ nhắm mắt lại theo phản xạ—-

“A! Quản lý Phan, anh sao rồi! Có nặng lắm không! Có cần gọi xe cứu thương không a!”

Giọng nói cao vút lên quãng tám của thư ký Quách khiến Phan Tuấn Vỹ sợ đến tý nữa lăn ra khỏi ghế.

“A? Cái gì? Tôi… tôi không sao a…”

Phan Tuấn Vỹ chẳng hiểu mô tê gì tròn xoe mắt nhìn thư ký Quách vẻ mặt đang rất kinh hoảng. Ngoại trừ việc anh thở có hơi gấp gáp một tí xíu, có chỗ nào không bình thường a, sao cô ấy nhìn anh như thế?

“Nhưng… nhưng mà, mặt anh tái mét, miệng lại còn sùi bọt mép…”

Miệng sùi bọt mép? Phan Tuấn Vỹ không hiểu nghiêng đầu dùng mắt hỏi Âu Dương Đạo Đức…

“Phu—-“

Âu Dương Đạo Đức vừa nhìn thấy mặt anh, vội vã dùng tay bịt miệng ngăn tiếng cười điên cuồng tí nữa bật ra…

Phan Tuấn Vỹ thấy hắn vẻ liều mạng nín cười thì mặt lập tức trắng nhợt—-

Không… không thể nào… Không phải là ‘cái đó’ chứ? Phan Tuấn Vỹ đưa tay lên sờ sờ bên cạnh miệng mình….

“A…!”

Phan Tuấn Vỹ bất thình lình thét lên một tiếng thê lương, hai tay ôm mặt ngã ngồi xuống đất.

“Khục… khụ… Bình tĩnh, mọi người đừng hoảng sợ, bây giờ tôi sẽ đưa quản lý Phan đến bệnh viện, cuộc họp không được phép gián đoạn, tiếp tục tiến hành. Giám độc Trịnh, mọi việc ở đây giao cho anh.”

Âu Dương Đạo Đức nín cười đến mức khóe miệng sắp bị chuột rút rồi, hắn vội vã ôm lấy nai con tông cửa xông ào ra ngoài, chỉ e thêm một giây nữa mình sẽ vỡ ra cười thành tiếng mất

“A, chủ tịch đúng là yêu dân như con, xem anh ấy quan tâm đến nhân viên công ty quá a.”

“Đúng đó đúng đó, chúng ta nhất định phải cố gắng làm việc gấp bội mới không phụ tấm lòng yêu thương nhân viên của chủ tịch a.”

“Phải phải. Nhưng quản lý Phan này thân thể hình như không tốt lắm, nghe đâu lần trước anh ta cũng té xỉu một lần rồi sao đó?”

“Đúng thế, không biết anh ấy mắc bệnh gì nữa?”

“Hắc hắc…  hôm nay chẳng phải chân tướng đã rõ ràng sao …”

Quách thư ký bên cạnh hai mắt lóe sáng, hưng phấn thì thầm

Buổi chiều cùng ngày, tin tức quản lý Phan mắc chứng động kinh ầm ầm lan truyền khắp cả công ty…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.