Nô Gia Không Hoàn Lương

Chương 18: Dạo thanh lâu




"Công tử cảm thấy chiếc vòng này có hợp với màu da của ta?"

"Rất hợp rất hợp, mua!"

"Cái dây chuyền này chế tác cực kì tinh xảo, đáng tiếc nhìn quá mức quý giá..."

"Tiền lẻ mà thôi, cô nương thích liền kêu chưởng quầy gói lại."

"Công tử, đồ trang sức ngọc ở đối diện kia cũng hết sức tinh xảo."

"Đi, cùng đi xem xem! Mua mua mua!"

Tô Thanh ở trên đường tản bộ một vòng, có thể nói là thắng lợi trở về. Ngồi trong cửa hàng uống trà nghỉ ngơi, Chí công tử vẫn tỏ ra hào hứng tràn trề, hỏi: "Cô nương còn muốn đi đâu?" Suy nghĩ một lát, lại nói: "Nếu cảm thấy mệt, không ngại cùng ta hồi phủ ngồi một lát."

Lòi đuôi cáo! Tô Thanh trong lòng cười nhạo một tiếng, trên mặt lại lộ ra thần sắc do dự: "Hôm nay ra ngoài đã lâu, ta lại không trở về chỉ sợ cữu cữu lại lo lắng."

Chí công tử nói: "Không sao. Cô nương ở nơi nào, ta sai người báo một tiếng là được."

Tô Thanh làm bộ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng tốt. Ta hiện tại ở Lô phủ thành nam, làm phiền công tử phái người thông truyền."

"Lô phủ!?" Thần sắc Chí công tử nhất thời biến đổi, "Xin hỏi Lô học sĩ là cô nương..."

Tô Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi: "Như thế nào, công tử quen biết cữu cữu ta sao?"

Cơ hồ vừa dứt lời, Chí công tử đã "vèo" một cái từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt như ăn hoàng liên, nghẹn một hồi lâu mới nói: "Lô...Lô cô nương, Lô phủ trước nay gia giáo nghiêm ngặt, trở về quá muộn chỉ sợ Lô học sĩ sẽ trách tội, tiểu sinh hiện tại đưa ngươi trở về tốt không?"

Tô Thanh sắc mặt xấu hổ nhìn hắn một cái, hết sức hâm mộ nói: "Công tử thật sự là vị quân tử ôn nhu săn sóc khiêm tốn nhún nhường!"

Khóe miệng Chi công tử cứng ngắc, cười khan vài tiếng, trong lòng lại khóc không ra nước mắt. Họ hàng của Lô học sĩ, đừng nói hắn, dõi mắt toàn bộ Hoài Châu có ai dám đụng tới? Hôm nay đúng là xui tám đời, không nói đến gặp được mỹ nhân, mấy ngàn lượng ngân phiếu cũng trôi sông vô ích.

Đưa đến con đường trước Lô phủ, Chí công tử dặn dò mấy lần tuyệt đối đừng nói chuyện đã gặp hắn, dưới ánh mắt soi mói thâm tình khẩn thiết của Tô Thanh, bàn chân như bôi dầu chạy trối chết.

Tô Thanh vốn nghĩ Lô học sĩ ở Hoài Châu tiếng tăm lừng lẫy, cho nên mới nổi lòng tham, lấy hắn ra làm bia đỡ đạn. Nhưng thấy thái độ vị công tử này lại coi Lô gia như mãnh thú, nước lũ thật sự làm cho nàng có chút không phản ứng kịp. Xem ra vị Lô học sĩ này là một nhân vật không đơn giản.

Đem bọc bên ngoài hủy đi, chỉ để lại trang sức bên trong giấu vào ngực, Tô Thanh vốn đang chuẩn bị lén lút trở về phòng, lại phát hiện có một chiếc xe ngựa to chẳng biết lúc nào dừng ở cách đó không xa, nhìn còn có chút quen mắt. Lại đến gần một chút, thấy rõ người đứng bên ngoài không khỏi ngạc nhiên: "Bộ công tử, ngươi không phải là ở kinh thành sao, như thế nào lại đến nơi này?"

Bộ Tiện Âm theo tiếng nhìn lại, ôn nhu cười một tiếng: "Vương gia trong một thời gian ngắn không thể hồi kinh, ta đưa một ít công văn đến trước thuận tiện thay Bạch Chỉ biểu lộ nỗi tương tư. Không có Vương gia trong phủ, hắn chẳng thiết ăn uống gì, thật làm cho người ta đau lòng."

Không nghĩ tới Bạch Chỉ kia ngoài mặt lạnh băng lại là người si tình. Tô Thanh bừng tỉnh, lộ ra vẻ mặt "ta hiểu": "Vậy Bộ công tử nói chuyện cùng Vương gia đi, ta trở về phòng trước."

Bộ Tiện Âm ngăn nàng lại, rũ mắt cười: "Đêm nay chúng ta muốn đi đến một chỗ rất thú vị, không biết Thục cô nương có hứng thú đi cùng?"

Tô Thanh ngẩng đầu hỏi: "Vương gia đi sao?"

Bộ Tiện Âm mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên."

Tô Thanh hỏi lại: "Còn Liễu cô nương thì sao?"

Bộ Tiện Âm tập trung nghĩ nghĩ, nói: "Ta nghĩ là không đi."

Mắt Tô Thanh sáng lên, không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng, nhưng chẳng biết tại sao, tổng có cảm giác nụ cười của Bộ Tiện Âm lờ mờ có ý tứ hàm xúc khác.

Loại cảm giác kì quái này vẫn duy trì đến lúc chạng vạng, vài nha hoàn đưa một bộ nam trang đến cho nàng thay, khi nàng đến đại sảnh đã có không ít người, chữ "Tuý Hồng lâu" lờ mờ lọt vào tai.

Tô Thanh nghe vậy dừng lại một chút, khoé miệng vừa kéo.

Khó trách! Khó trách LPH không đi cùng. Nghe cái tên đậm ý cảnh lưu luyến này, bọn họ là muốn đi dạo thanh lâu?

Tiếng cười trầm thấp của Bộ Tiện Âm ung dung vang lên: "Ơ, Thục công tử đến."

Tô Thanh theo tiếng đạp qua, đúng lúc Cố Uyên nhìn phía bên này, lập tức đem đầu giấu đi. Bộ Tiện Âm này tuyệt đối là cố ý, nam nhân đi thanh lâu tìm hoa vấn liễu, nàng mặt dày mày dạn cùng đi như vậy chỉ sợ không duyên cớ rước lấy phiền. Ánh mắt Cố Uyên có chút ý vị sâu xa, nàng yên lặng cúi đầu, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

Nhưng mà Cố Uyên liếc một cái lập tức thu lại ánh mắt, lời nói không nặng không nhẹ nhưng mọi người trong sân vẫn nghe rõ ràng: "Bộ dáng cũng khá tuấn tú."

Liên tưởng đến hậu viện Nhiếp Chính Vương phủ xuân sắc kiều diễm, Tô Thanh bị khen sắc mặt biến ảo không ngừng.

Như thế nào cũng không nghĩ tới lúc mình mặc nữ trang không được Cố Uyên ưu ái, ngược lại giả dạng một thân nam trang lại được hắn khen ngợi. Trong lòng cân nhắc, nếu không sau này hợp ý, ngày ngày mặc nam trang rêu rao khắp nơi? Hình như, rất đáng suy tính.

Trước khi ra cửa gặp được LPH đứng ở cửa, nàng ánh mắt nhàn nhạt nhìn theo bọn họ rời đi, một bộ y phục xanh theo gió ve vẩy.

Tô Thanh ngồi trong kiệu nhìn bóng dáng kia dần dần đi xa, trong lòng không khỏi thổn thức, một giai nhân như thế lại là tình địch...

Tuý Hồng lâu là nơi gió trăng nổi danh nhất Hoài Châu, ngày thường khách đến nhiều như mây, tối nay đông như trẩy hội. Xe ngựa trải rộng khắp con đường bên ngoài lâu, thậm chí ngay cả các con đường lân cận cũng người người đi lại đông đúc, tình cảnh rất đồ sộ.

Bên trong đoàn người, bất kì người nào cũng đều rất dễ gây chú ý, huống chi hôm nay cùng nhau xuất hành, chưa tới một lát, bà chủ Ân nương đã tự mình ra tiếp đón. Nàng mặc một thân váy dài màu đỏ, hơn 30 tuổi lại thướt tha thuỳ mị, một khuôn mặt khéo léo, nói năng giọt nước không lọt: "Vài vị công tử này nhìn không phải người địa phương, hẳn là lần đầu tiên đến Tuý Hồng lâu của chúng ta? Nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn còn thỉnh chư vị thông cảm."

Bộ Tiện Âm cười dài,gật đầu: "Đó là đương nhiên."

Ân nương không biến sắc quan sát, lại vô thức không dám nhìn Cố Uyên, chỉ quan sát Tô Thanh sau lưng Cố Uyên, lại liếc qua Lận Ảnh sắc mặt khó coi, nhìn về phía Bộ Tiện Âm dễ nói chuyện, thăm dò: "Không biết vài vị muốn tìm sắc đẹp, là cô nương hay là... nam quan?"

"Ai muốn chơi nam nhân!" Lận Ảnh nghe vậy sắc mặt trầm thấp, hung hăng trừng mắt tú bà.

Thần sắc ngoan lệ hù doạ Ân nương dưới chân mềm nhũn, bị Bộ Tiện Âm nhanh tay lẹ mắt nâng đỡ, cười nói: "Bà chủ không cần quá khách khí, chúng ta đến tìm Hồng Loan cô nương, tuỳ tiện an bài một gian phòng  rộng rãi trang nhã là được. Còn những thứ khác, ngươi xem xử lí là được." Nói, đem ngân phiếu nhét vào tay nàng.

Ân nương nhận xấp ngân phiếu, trên mắt lập tức khôi phục một chút huyết sắc, mặt mày rạng rỡ dẫn các vị công tử lên lầu.

Vị trí nhã gian không tệ, so với bên ngoài huyên náo thì hết sức yên lặng, cũng có thể nhìn rõ tình hình chính đường trong lâu.

Đóng cửa lại, Bộ Tiện Âm quan sát sắc mặt Lận Ảnh, nhịn không được khẽ cười: "Ta nói ngươi có thể thu lại thối tính tình của ngươi hay không? Trong thanh lâu, bộ dáng thù sâu như biển của ngươi giống như nương tử ngươi bị ai bắt bán đến đây không bằng."

Sắc mặt Lận Ảnh túng quẫn, vẫn không phục, trầm mặt: "Nơi tận tình thanh sắc này đều là nữ nhân không biết liêm sỉ."

"Người ta không biết xấu hổ thì mắc mớ gì tới ngươi?", Bộ Tiện Âm nhìn tình cảnh dưới lầu, đôi con ngươi mỉm cười ngoái đầu nhìn lại, nói: "Đêm nay cũng là ngươi nhất quyết đòi theo tới, vậy thì hứng thú lên một chút. Đợi tí nữa bị những cô nương kia sờ vài lần cũng đừng hẹp hòi, dù sao cũng sẽ không mất của ngươi miệng thịt nào."

Tô Thanh vụng trộm giương mắt nhìn Lận Ảnh, sợ hãi than, tiểu tử mặt đen này bình thường nhìn không ra, không nghĩ tới lại thuần khiết như thế. Phải tìm cơ hội trêu chọc hắn một cái a...

Đầu ngón tay thon dài của Cố Uyên gõ gõ mặt bàn, hấp dẫn sự chú ý: "Người đến."

Vừa mới nói xong, cửa phòng bị người đứng ngoài đẩy ra.

Vài nữ nhân phong thái yểu điệu thản nhiên cười duyên đi vào, gian phòng vốn an tĩnh trong chốc lát đã nồng nặc mùi phấn son.

Hai nữ tử không coi ai ra gì ngồi xuống, thân thể mềm mại dựa lên, thái dương Lận Ảnh giật giật, có loại xúc động muốn lật bàn, cuối cùng dưới ánh mắt soi mói của Bộ Tiện Âm, cưỡng chế nhịn xuống.

Bộ Tiện Âm chậm rãi đến cạnh bàn, hời hợt ôm hai người trong lòng mình, nhàn nhạt thong dong nhấp một ngụm rượu.

Tô Thanh ở một bên hứng thú tràn trề, vốn định phỏng đoán Cố Uyên bị nữ nhân trêu chọc sẽ có phản ứng gì, ai ngờ hắn khẽ nâng đôi mắt lạnh lùng đảo qua, những nữ nhân vốn định đến chỗ hắn chỉ cảm thấy sống lưng run lên, khiếp đảm. Hướng đi miễn cưỡng chuyển về phía nàng, trong chốc lát như ong vỡ tổ hướng về nàng yêu thương nhung nhớ.

Nhất thời oanh oanh yến yến làm Tô Thanh hoa cả mắt, tranh thủ lúc rảnh rỗi nhịn không được ai oán liếc Cố Uyên đang tự uống rượu một mình.

Bên cạnh hắn phảng phất như có một tầng khí tràng, nhiều oanh oanh yến yến như thế đều không quấy nhiễu đến thế giới của hắn.

Hắn phẩm rượu của hắn, người khác hái hương của người khác.

Nam nhân này quả nhiên không gần nữ sắc? Tô Thanh nhịn không được trong lòng thở dài một hơi.

Vì bày tỏ lòng trung thành thay Cố Uyên chặn phiền toái, nàng đối với những cô nương kia phối hợp đến cực điểm. Trong lúc giở trò, thế nhưng cảm thấy uống hoa tửu xác thực cũng có niềm vui thú. Ân... ít nhất cảm giác này rất không tệ, khó trách mấy tên xú nam nhân đều thích tìm nơi gió trăng liền lưu luyến quên về.

Nàng bộ dáng ai đến cũng không cự tuyệt, vài vị cô nương lập tức vây đến, cảnh xuân kiều diễm, nháy mắt đã vào bụng vài chén.

Tô Thanh bộ dạng say rượu, đang muốn uống một ly đưa tới bên môi, đột nhiên bị một cái tay cướp qua. Vừa ngẩng đầu, Cố Uyên không biết khi nào thì đứng bên cạnh, rũ mắt nhìn nàng: "Trước kia sao không biết ngươi thích uống rượu như thế."

Có lẽ mùi rượu khơi lên chút phản ứng, Tô Thanh say mê ly cười một tiếng, nói: "Chuyện lão gia không biết còn rất nhiều."

"Xác thực là vậy." Tựa như nhớ tới cái gì, thần sắc trong mắt Cố Uyên trầm xuống, giương một tay lên, ly rượu đổ trên mặt bàn. Xung quanh nháy mắt yên tĩnh, ánh mắt quét qua một đám nữ nhân, giọng điệu vững vàng không có chút tâm tình: "Tất cả đều ra ngoài."

Trong đầu Tô Thanh hỗn độn một lát, cũng lờ mờ kịp phản ứng.

Đúng vậy, trong phòng đều là nữ nhân, khó trách Cố Uyên cảm thấy không vui.

Nàng lập tức há mồm phụ hoạ: "Đúng vậy, đều ra ngoài! Muốn cô nương cái gì, còn không để cho gia đổi một lớp nam quan vào!"

Lận Ảnh vừa uống một ngụm rượu vào miệng, "Phốc" một cái phun ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.