Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Chương 54: Phần 1




CHƯƠNG 27

Dù vẫn chưa giải quyết triệt để việc ly hôn, nhưng Đàm Tĩnh biết Tôn Chí Quân đã không còn cách nào khác nữa, giấy thỏa thuận nằm trong tay cô, chỉ cần cô đưa ra, quan hệ hôn nhân giữa hai người nhất định sẽ được hủy bỏ, quyền giám hộ của Tôn Chí Quân với Bình Bình đương nhiên cũng không còn nữa.

Cô về tới nhà thì Thư Cầm đã tới chơi, hơn nữa rõ ràng đã nói chuyện với Nhiếp Vũ Thịnh, hai người ngồi tư lự trên sofa trong phòng khách, ngay cả Tôn Bình cũng không chạy nhảy nghịch ngợm mà ngoan ngoãn ngồi một bên chơi máy tính bảng. Thấy cô bước vào, Tôn Bình mừng rỡ reo lên: “Mẹ,” hai người ngồi trong phòng khách đều quay đầu lại nhìn, Thư Cầm đứng dậy chào cô, còn Nhiếp Vũ Thịnh vẫn ngồi im chỗ cũ, không hề nhúc nhích.

Đàm Tĩnh thông báo: “Tôi đã đi tìm Tôn Chí Quân, cũng gọi điện thoại tham vấn luật sư Kiều rồi. Tôi có thể ly hôn với Tôn Chí Quân. Ngay từ đầu chúng tôi đã ký thỏa thuận ly thân nên nếu đưa ra tòa án thì tòa cũng sẽ xử cho ly hôn

Thư Cầm thở phào nhẹ nhõm: “Giờ thì tốt rồi, chúng ta có thể dùng quyền bỏ phiếu của mình để phủ quyết đề án của Khánh Sinh.”

Nhiếp Vũ Thịnh vẫn không hề lên tiếng. Thư Cầm lại nói tiếp: “Em thật không ngờ Thịnh Phương Đình lại có thể tuyệt tình đến vậy, vốn dĩ em chỉ nghĩ hắn ta có chút khúc mắc với Tập đoàn Đông Viễn, xưa nay em vẫn để mắt tới hắn, nhưng luôn thấy hắn dừng tay đúng lúc. Ngày trước em từng do dự, nhưng rồi vẫn quyết định tin tưởng hắn, tin rằng hắn ta sẽ không làm chuyện gì quá đáng. Sau khi vào làm việc tại đây, quả thực hắn luôn tận tâm lo lắng cho anh và Đông Viễn. Em không thể tin nổi hắn ta lại gây ra cơ sự này. Dù sao chuyện này cũng là em có lỗi với anh, tại em tiến cử Thịnh Phương Đình vào Đông Viễn làm việc.”

Nhiếp Vũ Thịnh bây giờ mới cất tiếng: “Anh không trách em.”

“Nhưng em tự trách bản thân mình.” Thư Cầm nói, “Em đi trước đây, anh và Đàm Tĩnh nói chuyện với nhau đi. Những gì em nói vừa nãy, anh hãy cân nhắc thật kỹ nhé.”

Đàm Tĩnh không hiểu Thư Cầm nói chuyện gì, mà Nhiếp Vũ Thịnh cũng chẳng hé răng, cô tiễn Thư Cầm ra cửa, đột nhiên Thư Cầm xoay người lại, nắm tay Đàm Tĩnh, nói: “Đợi một người một năm rất dễ, thậm chí đợi mười năm, tôi cũng đã làm rồ

i. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh không giống tôi, anh ấy đã chờ là chờ cả đời. Tôi tự vấn, thấy mình chẳng thể làm nổi chuyện đó. Đàm Tĩnh, cô thật may mắn, thế nên cô đừng phụ lòng anh ấy nữa. Có những người bỏ lỡ một lần là lỡ cả đời đấy, đừng để lỡ lại thêm lỡ, cũng đừng đợi đến khi không còn đường lùi mới hối hận.”

Có lẽ mãi mãi về sau, Đàm Tĩnh cũng không sao quên được, khi Thư Cầm nói những lời này, đôi mắt cô ầng ậc nước. Ngón tay Thư Cầm hơi lạnh, lúc cô buông tay Đàm Tĩnh ra, Đàm Tĩnh bỗng sực hiểu, vội buột miệng: “Cô…”

Thư Cầm không nói gì thêm, chỉ xăm xăm bước xuống thềm, rồi lái chiếc xe màu đỏ của mình lao vút đi.

Đàm Tĩnh đứng ngoài cửa hồi lâu, muôn ngàn vì sao lấp lánh trên trời, dưới ánh đèn thành phố lại trở nên nhạt nhòa và tầm thường, đêm nay không có trăng, gió đêm đã chớm mang hơi lạnh. Mười năm qua, từ một cô gái ngây thơ trong sáng, đến bây giờ nếm đủ đắng cay, đứng giữa gió lộng, cô lại chợt ngẩn ngơ. Tựa như đang mơ vậy, những bông hoa đồng tiền bên cửa đều đã nở, đang đung đưa trong gió, bất giác cô nghe tiếng con trai gọi mình: “Mẹ ơi, sao mãi mẹ không vào nhà thế?”

Tối hôm đó, Nhiếp Vũ Thịnh vẫn không nói năng gì với cô, suốt mấy hôm liền anh đều bận tối mắt tối mũi. Nhờ xem bản tin, Đàm Tĩnh biết được chuyện về sự cố y tế càng ngày càng ầm ĩ, thậm chí bộ Y tế còn thành lập hẳn một tổ công tác, phái xuống kiểm tra thêm lần nữa. Nhiếp Vũ Thịnh nhận lấy mọi trách nhiệm về mình, tuy anh đã thôi việc, nhưng dư luận vẫn không chịu để anh yên, thậm chí đám cư dân mạng bị kích động còn kêu gào đòi phải phạt anh thật nặng, nói rằng chuyện anh thôi việc chỉ là tung hỏa mù hòng thoát tội. Sở Công an bắt đầu lập hồ sơ điều tra, nhưng không tìm thấy bất kỳ chứng cớ nào chứng tỏ Nhiếp Vũ Thịnh đã nhận hối lộ. Đúng lúc này, một đại diện y dược[1] của Tập đoàn Khánh Sinh đột nhiên chủ động thừa nhận đã hối lộ nhân viên hữu quan của khoa Ngoại Tim mạch bệnh viện Phổ Nhân, trên mạng càng như lửa đổ thêm dầu, lời ong tiếng ve gì cũng có, cả bệnh viện phải đối mặt với áp lực khủng khiếp.

[1] Đại diện y dược là người phụ trách công tác mở rộng phát triển mạng lưới cung cấp dược phẩm, có những người phụ trách bệnh viện, bạn hàng của họ là bác sĩ, có những người phụ trách hiệu thuốc, bạn hàng của họ là người bán thuốc.

Chủ nhiệm Phương có lần ném vỡ tan một cặp kính, giận dữ: “Rõ ràng là vu khống! Hội nghị luận chứng chương trình là do tôi chủ trì, những chuyên gia tham dự đều là các giáo sư hàng đầu về Ngoại khoa Tim mạch trong nước, có uy tín trong giới học thuật, những người như chúng tôi, chỉ cần bỏ ra mấy trăm nghìn là có thể mua chuộc được hay sao? Trong đám chúng tôi, hầu hết là chủ nhiệm khoa, hàng ngày chi phí phẫu thuật thuốc men qua tay chúng tôi đều từ vài triệu đến vài chục triệu! Một đại biểu y dược bỏ ra có mấy trăm nghìn mà có thể mua chuộc được chúng tôi sao, đúng là nực cười!”

Nhưng sở Công an không thể không điều tra về lời nói của đại biểu y dược kia, bởi người đó nói, toàn bộ số tiền hối lộ đều là tiền mặt, nên không có biên lai nào hết, chỉ mình anh ta có thể đứng ra làm nhân chứng mà thôi.

Khi cùng sở Công an phối hợp điều tra vụ án, Chủ nhiệm Phương giận đến bật cười: “Anh ta nói mình đã đưa cho khoa Ngoại Tim mạch chúng tôi mấy trăm nghìn, thế mà các anh tin ngay à? Nếu anh ta bảo đã đưa cho chúng tôi mấy chục triệu, thậm chí mấy trăm triệu tiền mặt thì các anh tính sao? Các anh là công an, để kẻ khác nói không thành có, ngậm máu phun người như vậy mà được à?”

Luật sư của Nhiếp Vũ Thịnh càng lợi hại hơn nữa: “Chỉ có nhân chứng thì chưa thể tạo thành chuỗi các chứng cứ, thân chủ của tôi là một người hết sức ưu tú, không chỉ trình độ chuyên môn cao, mà gia cảnh cũng rất giàu có, hơn nữa khi hội nghị luận chứng chương trình diễn ra thì cậu ấy đang làm phẫu thuật, không tham gia được. Các ông thử nghĩ xem, mộtngay cả quyền thừa kế một công ty đã được niêm yết trên sàn chứng khoán, có giá trị lên tới mấy chục tỷ do bố đẻ để lại, còn chẳng có hứng thú, mà theo lời nhân chứng thì số tiền hối lộ tổng cộng chỉ có mấy trăm nghìn, chia đến thân chủ tôi giỏi lắm cũng chỉ được vài chục nghìn là cùng, liệu anh ấy có thể bị vài chục nghìn tệ nhỏ nhoi đó mua chuộc không? Đồng chí công an, tôi đề nghị anh điều tra về nhân chứng này, xem xem anh ta tại sao lại đưa ra chứng cứ giả, vu khống đương sự của tôi. Đúng rồi, công ty Dược phẩm Khánh Sinh tuy là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Đông Viễn, nhưng Tập đoàn Khánh Sinh xưa nay luôn muốn khống chế Đông Viễn, mà thân chủ tôi lại nhất quyết không chịu dâng Đông Viễn cho họ, như vậy thân chủ tôi và công ty Dược phẩm Khánh Sinh có mâu thuẫn về lợi ích, vì thế chúng tôi hoàn toàn có lý do để tin rằng đây là do Tập đoàn Khánh Sinh vu oan giá họa.”

Có điều năng lực dẫn dắt dư luận của đối phương rất lợi hại, ngày nào bọn họ cũng đăng tin lên các diễn đàn lớn, chỉ nói những gì có lợi cho họ, kích động lòng người. Bởi rất nhiều người từng gặp trường hợp bị chẩn đoán không chính xác, nên ai nấy đều giận đến mù quáng, bất luận cơ quan chức trách nói gì, cũng bị quy là thoái thác trách nhiệm, thậm chí còn có người gửi ống tiêm dính máu đến bệnh viện để uy hiếp.

Nhiếp Vũ Thịnh rất trấn tĩnh, anh vừa xử lý công việc hàng ngày của công ty, vừa tranh thủ thời gian đi gặp Chủ nhiệm Phương. Chủ nhiệm Phương nóng tính, đương nhiên lại chửi ầm lên là trên mạng đổi trắng thay đen, người ngoài ngành không biết gì, chỉ nói láo. Nhưng cũng chẳng có cách nào, những công việc hàng ngày ở bệnh viện, đặc biệt là ở khoa Ngoại Tim mạch không có cách nào triển khai được, rất nhiều bệnh nhân đã từ chối tiến hành phẫu thuật lắp máy điều hòa nhịp tim.

“Những người đó chẳng phải đang hại chết các bệnh nhân hay sao? Máy điều hòa nhịp tim tuyệt đối an toàn, có thể cứu được tính mạng của rất nhiều bệnh nhân, bây giờ những người này đều từ chối làm phẫu thuật, đến lúc đó bệnh trạng dây dưa, lỡ thời gian điều trị, bệnh nhân chết thì đổ trách nhiệm cho ai đây?”

Trở về từ bệnh viện, Nhiếp Vũ Thịnh hạ quyết tâm, anh tự lên một diễn đàn lớn nhất trên mạng đăng ký tài khoản truy cập, rồi công khai toàn bộ bệnh án của mình tại phòng khám tâm lý ở Mỹ. Anh không phí lời dài dòng, chỉ nói một câu duy nhất: “Xin các chuyên gia uy tín của ngành thần kinh trong nước giám định xem tình trạng thần kinh của tôi có bình thường hay không, có đủ tư cách làm bác sĩ lâm sàng hay không?”

Chủ nhiệm Phương sau khi biết chuyện liền gọi điện tới mắng cho anh một trận: “Đám người trên mạng đó đều là đồ điên, cậu còn dây với chúng làm gì?”

Quả nhiên, Nhiếp Vũ Thịnh post thông tin lên mạng không lâu, ban đầu vẫn nhận được các phản hồi bình thường, thậm chí còn có các bác sĩ thần kinh ra mặt nói đã xem qua bệnh án, anh chỉ bị chứng trầm cảm nhẹ mà thôi. Nhưng không lâu sau thì cư dân mạng bác bỏ hoàn toàn, vô số bình luận đều là những lời chửi rủa, nói anh mắc bệnh tâm thần, đưa ra bệnh án này chỉ vì muốn thoát trách nhiệm hình sự, bởi nếu sự cố y tế và việc nhận hối lộ được chứng thực thì anh sẽ bị xử phạt.

Mấy ngày liền, tâm trạng Nhiếp Vũ Thịnh rất u uất, dù những lời anh nói đều là sự thật, dù trên mạng vẫn có một số ít người đứng về phía anh, nhưng những tiếng nói của lý trí bao giờ cũng là thiểu số, đa phần là những thành phần quá khích trên mạng, ngoài chửi rủa, ngoài truy tìm tung tích ra, cái gì họ cũng không tin.

Thư Cầm gọi điện tới khuyên anh xóa hết những thông tin đã đưa lên mạng, cô nói: “Anh không thấy phản ứng gì còn đỡ. Giờ anh phản ứng lại, bọn họ càng được thể. Những người đó rặt một lũ được thuê để lan truyền thông tin, việc gì anh phải đôi co với chúng? Anh công khai bệnh án của mình như vậy, ngoài việc lộ hết thông tin cá nhân ra, chẳng có tác dụng gì hết.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Anh cứ nghĩ công chúng có điểm dừng và quan điểm đạo đức cơ bản, nhưng mấy ngày nay, anh vô cùng thất vọng.”

“Trên mạng đều là nặc danh, ai cũng có khả năng trở thành thành phần quá khích, vì chẳng ai phải chịu trách nhiệm về những điều mình nói trên đó cả. Hơn nữa, rất nhiều những kẻ yếu đuối ngoài đời bèn lên mạng hùng hổ phát tiết để được thỏa mãn tâm lý. Anh là con nhà đại gia, lại là bác sĩ, chỉ hai điều đó thôi cũng đủ để người khác đố kỵ rồi.”

“Giờ anh đã không còn là bác sĩ nữa rồi, họ còn muốn gì đây?”

“Muốn anh thân bại danh liệt chứ sao, có kẻ còn nói tốt nhất Trung Quốc nên khôi phục lại hình phạt lăng trì tùng xẻo, kinh tởm chưa, những kẻ đó tự ình là quan tòa đạo đức, hơi một tí là phán xét người khác, nhưng lại không chịu cúi xuống mà xem lại bản thân mình. Có điều đó toàn là những phần tử chuyên kích động ở các công ty truyền thông mạng mà thôi, chứ em tin đa phần mọi người vẫn lương thiện và lý trí.”

Đến khi dư luận dậy sóng, náo động cả lên, Chủ nhiệm Phương cũng nhịn hết nổi, trong cuộc trả lời phỏng vấn của phóng viên, ông nói: “Tôi đã đứng bàn mổ suốt 30 năm qua, từ khi lương tháng vỏn vẹn mười mấy tệ, đến bây giờ lương tháng cũng chỉ được vài ngàn tệ. Từng ấy năm, số bệnh nhân tim được tôi cứu sống không phải là vài nghìn thì cũng chẳngài trăm, tôi chưa từng nhận phong bì của bệnh nhân hay lấy tiền hoa hồng bán thuốc bao giờ. Cuối cùng, vì cái chết ngoài ý muốn của một bệnh nhân mà dư luận đòi đánh đòi giết cả tôi lẫn khoa Ngoại Tim mạch của bệnh viện. Mấy người trên mạng nếu giỏi giang đến thế, thì để họ đi cứu người đi, để họ cầm dao mổ mà làm phẫu thuật luôn đi.”

Kết quả là đến tối, đoạn phỏng vấn này bị một cư dân mạng phản bác lại: “Tôi phê bình một cái tủ lạnh không tốt, chẳng lẽ lại bắt tôi tự đi học làm lạnh ư?”

Câu phản bác này đưa ra, được rất nhiều ment khen ngợi tán thưởng, Chủ nhiệm Phương cảm thấy vô cùng chán chường, ông tâm sự với Nhiếp Vũ Thịnh: “Tôi học y mười mấy năm, nhà nước phái tôi sang Tây Đức học tập, lúc đó thực ra tôi có cơ hội ở lại làm việc lâu dài tại nước ngoài, nhưng tôi thấy mình không thể vô lương tâm như thế được, nên vừa giành được học vị, tôi lập tức về nước ngay, chỉ mong mang hết những kỹ thuật tiên tiến nhất về trị bệnh cứu người. Từ một bác sĩ Ngoại khoa Tim mạch bình thường, rồi cặm cụi gắn bó với nghề mấy chục năm, cũng chỉ là một cái tủ lạnh. Tủ lạnh thì có máu thịt, có suy nghĩ, có tư duy không? Tôi là người, là người thì phải có tự trọng, không thể đánh đồng tôi với một cỗ máy không có tự trọng được!”

“Chú…”

“Tôi già rồi.” Chủ nhiệm Phương nói, “Hồi trước vốn định làm thêm mấy năm nữa rồi nghỉ hưu, nhưng bây giờ tôi thấy nên nghỉ hưu sớm cho xong. Nếu không chịu được, muốn làm phẫu thuật cho đỡ nhớ thì đến bệnh viện tư chữa bệnh cho người giàu cũng được. Bệnh viện nhà nước lương thấp, lại phải làm thêm nhiều, hễ sơ sẩy một chút là bị người ta đe dọa suốt ngày, thà bỏ quách cho xong.”

“Năm xưa chú đã dạy cháu rằng, học y mười năm, bệnh nhân là quan trọng nhất.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Cháu rời khỏi bệnh viện, là vì áp lực dư luận, chứ thực lòng cháu rất thích công việc bác sĩ lâm sàng, cháu cảm thấy điều vui nhất là cứu sống được bệnh nhân. Chú chẳng phải từng dạy cháu rằng cứu người không có đường tắt, chỉ có kiên trì, kiên trì nữa, kiên trì mãi đó sao! Bây giờ chú từ bỏ thế này, có khác gì từ bỏ công việc cứu người? Cháu sẽ không bỏ cuộc đâu, nếu có cơ hội, cháu nhất định sẽ quay lại làm công tác lâm sàng! Cháu cũng mong chú đừng bỏ cuộc! Những bệnh nhân được chú cứu sống đều rất biết ơn chú. Những việc chú đã làm đều vô cùng ý nghĩa, dù thế nào cũng xin chú đừng từ bỏ! Cháu vẫn luôn coi chú là người thầy của mình, cháu hy vọng sẽ có một ngày được trở lại bệnh viện, trở lại khoa Ngoại Tim mạch, lại có thể làm phụ mổ cho chú, cứu sống nhiều bệnh nhân hơn nữa.”

Chủ nhiệm Phương trầm tư một hồi rồi mỉm: “Thằng quỷ này, đúng là tôi đã không nhìn nhầm cậu! Tôi hứa với cậu, sẽ chờ cậu ở khoa Ngoại Tim mạch, cậu nhất định phải quay về đấy nhé, các phụ mổ khác của tôi, chẳng ai thành thạo được như cậu cả.”

Nhiếp Vũ Thịnh cũng nở một nụ cười hiếm hoi: “Chú đừng nói thế, lần đầu tiên làm phụ mổ cho chú, cháu thắt chỉ sai, bị chú mắng ột trận đến vã cả mồ hôi lạnh, kết thúc ca mổ bao lâu rồi mà chân vẫn còn run.”

Chủ nhiệm Phương đã quên khuấy chuyện đó: “Có cả chuyện đó nữa sao? Không phải chứ, tôi vẫn nhớ sau khi hoàn thành ca phẫu thuật đầu tiên, tôi còn nói với những người khác rằng Nhiếp Vũ Thịnh rất được, chắc tay, cẩn thận, đúng là bác sĩ có triển vọng. À, đúng rồi, mai là ngày Bình Bình tái khám, cậu đừng quên nhé. Cậu đưa thằng bé tới tôi khám cho, tình hình vết mổ thế nào rồi?”

“Rất tốt ạ, bình phục rất tốt, mỗi ngày sau khi tắm rửa xong, lúc thoa thuốc cho Bình Bình, cháu đều quan sát kỹ, chắc không có chuyện gì đâu chú ạ.”

“Thế thì tốt rồi.” Chủ nhiệm Phương nhắc khẽ, “Còn nữa, y tá trưởng kêu cậu mời cơm đấy, tiền thưởng kế hoạch hóa gia đình của khoa bị bệnh viện trừ thật rồi.”

Nghe chủ nhiệm nói câu này, anh biết tâm trạng ông coi như đã tạm ổn. Anh trò chuyện với chủ nhiệm Phương thêm một lúc nữa rồi đi thăm con. Tôn Bình đã ngủ, mấy ngày nay đều là anh ngủ cùng con, Đàm Tĩnh tuy có phản đối vài lần, và sợ con làm ồn khiến anh không ngủ được, nhưng thằng bé rất quấn anh, cứ đòi ngủ với anh, nên cô cũng đành chiều theo ý nó.

Chiều hôm sau, lẽ ra Đàm Tĩnh định cùng Nhiếp Vũ Thịnh đưa con đi tái khám, nhưng đúng lúc đó Tôn Chí Quân lại gọi điện: “Cô mang đơn ly hôn tới đây, tôi ký.”

Đàm Tĩnh không ngờ anh ta lại đột nhiên quyết định như vậy, liền hỏi: “Anh cần bao nhiêu tiền?”

“Gặp nhau rồi nói.”

Đàm Tĩnh không hiểu nổi anh ta muốn giở trò gì, nhưng lại sợ hắn đổi ý, đành bảo với Nhiếp Vũ Thịnh là mình phải đi gặp Tôn Chí Quân giải quyết vấn đề ly hôn, để anh đưa con đi kiểm tra một mình.

Nhiếp Vũ Thịnh mấy hôm nay không nói chuyện với cô, nghe cô bảo vậy cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sau đó, anh lại xoay sang dỗ con thay quần áo, vì Tôn Bình nghe nói phải đi bệnh viện liền phụng phịu không chịu. Cuối cùng, Nhiếp Vũ Thịnh phải hứa đi hứa lại với nó rằng, chỉ đến bệnh viện để ông Phương kiểm tra lại vết mổ của con thôi, chắc chắn không tiêm mới vui vẻ trở lại, leo lên ghế sau của ô tô, ngồi vào chiếc ghế an toàn dành cho trẻ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.