Níu Giữ

Chương 31




Thẩm Đường hoàn toàn bất ngờ với yêu cầu quay lại đột ngột của Tưởng Thành Duật.

Tuy lời nói vẫn còn mang giọng trịch thượng, nhưng có lẽ đây là lần thỏa hiệp lớn nhất trong bao nhiêu năm qua của Nhị công tử nhà họ Tưởng.

Cô không trả lời lại anh ngay, “Em đàn cho anh một khúc piano nhé.”

Tưởng Thành Duật không đoán được suy nghĩ của cô, đành lẳng lặng chờ nghe cô đàn.

Đã lâu rồi cô chưa chạm vào cây đàn piano đặt trong phòng khách kia. Lúc trước khi trở về từ London, cô phải nhờ Tạ Quân Trình dùng máy bay tư nhân chuyển nó về nước giúp mình.

Ngồi xuống trước cây đàn, Thẩm Đường mở chế độ loa ngoài rồi đặt điện thoại sang một bên.

Cô đã từng đàn khúc nhạc đó biết bao nhiêu lần nên đã sớm thuộc nằm lòng.

Tiếng đàn cất lên còn mang theo giọng hát của cô. Sợ Tưởng Thành Duật không đoán ra được bài hát nào, cô cất giọng hát lên hai câu, đây cũng là lần đầu tiên cô hát cho anh nghe.

“Một mình em cô độc đứng trên sân khấu này, nghe thấy những tràng vỗ tay vang lên.”

Tiếng hát đã ngừng lại, nhưng tiếng đàn piano vẫn tiếp tục.

Đến khi khúc nhạc kết thúc, Tưởng Thành Duật mới lên tiếng, “Em muốn nói gì?” Khúc nhạc này dường như chẳng có quan hệ gì với chuyện bọn họ quay về bên nhau cả.

Thẩm Đường cầm điện thoại lên, tắt chế độ loa ngoài.

“Nếu cứ dây dưa một đoạn tình cảm không có kết quả gì, thì chi bằng tranh thủ thời gian này báo đáp fan của em. Lúc em khó khăn nhất, bọn họ chưa bao giờ bỏ rơi em. Có lẽ em sẽ giải nghệ vào một ngày nào đó, nên em muốn để lại nhiều tác phẩm có chất lượng hơn. Bước đi trên con đường này còn cô độc hơn những gì em nghĩ, năm năm tốt đẹp nhất của em đều ở đây. Nửa năm qua khi ở bên anh, em luôn có cảm giác lo được lo mất, chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của em, mà em không còn nhiều thời gian để lãng phí thế nữa.”

Cô chơi piano bằng một tay.

“Nếu như anh chỉ vì không quen với việc mất đi em, không bỏ được khoảng thời gian ba năm kia, thế thì dù có quay lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tưởng Thành Duật, tình cảm của em đối với anh đều là thật, bây giờ chia tay anh cũng là thật.”

Cô cúp điện thoại, bần thần ngồi đó một lúc lâu.

Thẩm Đường đặt điện thoại xuống, tiếp tục đàn nốt bản nhạc vừa nãy.

Nhưng tiếng đàn bất chợt dừng lại.

Đầu ngón tay Thẩm Đường không biết nên đặt vào phím đàn nào, lơ lững giữa không trung mãi một lúc lâu.

“Đàn xong rồi hả con?” Ông nội không hiểu về đàn hát, cứ ngỡ bản nhạc đã kết thúc, ông đã pha cho Tạ Quân Trình một ấm trà lài ngon nhất, “Con mang lên cho Quân Trình đi.”

Thẩm Đường đã quên mất mình đàn đến đoạn nào, bèn đứng dậy.

Tạ Quân Trình không thích uống trà, anh thích nhất là rượu vang, cà phê cũng được, “Ông nội, ông làm sữa đông đá cho Tạ Quân Trình đi, anh ấy uống rượu thích bỏ cái đó vào lắm.”

Ông nội cứ ngỡ mình bị lãng tai nên nghe nhầm, “Bỏ cái gì chứ?”

Thẩm Đường, “Sữa đông đá ạ.”

“?” Ông nội không tưởng tượng được cái kiểu uống rượu vang mà bỏ sữa vào là thế nào, “Cái thằng này.”

“Đúng rồi, Đường Đường này…”

Thẩm Đường bưng bình trà lài đi đến cửa, ngoái đầu lại, “Ông định đưa cho anh ấy cái gì nữa thế?”

“Không phải.” Ông cụ chống gậy đứng đằng đó do dự không biết phải mở miệng thế nào.

Thẩm Đường không vội, kiên nhẫn chờ ông nội lên tiếng.

Ông cụ bối rối, “Là chuyện… Tiểu Tưởng đã theo đuổi được con chưa? Đã nửa năm trôi qua rồi, con đã đồng ý với nó chưa?”

Thẩm Đường không nhẫn tâm nói sự thật cho ông biết, “… Nửa năm qua con đều ở trong đoàn làm phim mà, không có thời gian gặp nhau. Anh ấy cũng bận, phải quản lý đến mấy công ty.”

Ông nội có hơi mất mát, “Lần này con về nhà được bao lâu?”

Thẩm Đường vẫn chưa báo cho ông niềm vui bất ngờ kia, “Trước tháng Bảy con đều ở thôn Hải Đường, đến trước tháng Mười thì con đều ở tại Thâm Quyến, ông sắp sửa được nhìn thấy con mỗi ngày rồi.”

Bàn tay đặt trên gậy của ông run rẩy, bờ môi run run, “Có phải bệnh tình của ông đã…”

Thẩm Đường cố nén nước mắt, “Không phải đâu, ông nội nghĩ gì thế, không phải con đã nói với ông nội rồi sao, con nhận một bộ phim quay ở Thâm Quyến, tháng Năm nay sẽ khai máy.”

Cô buộc bản thân phải cười lên, “Con nói ông nghe ông đừng kích động nhé, nếu như không có gì bất ngờ thì họ sẽ lấy cảnh phim ngay tại thôn Hải Đường của chúng ta đó.” Cô chỉ ra phía đằng sau, “Quay ngay bên phố cổ bên kia.”

“Bờ biển hẳn là cũng có cảnh quay, còn quay thế nào thì còn tùy đạo diễn.”

Cô nói, “Tới lúc đó con sẽ ở lại nhà mình.”

Ông nội cười trong nước mắt, “Tốt quá, tốt quá.” Ông lặp lại hai lần liên tiếp. “Là bộ phim của đạo diễn Châu Minh Khiêm đúng không?” Cháu gái đóng rất nhiều phim, ông cố nhớ lại tên phim, “Tên là Đầu hạ năm ấy phải không?”

Thẩm Đường gật đầu thật mạnh.

Ông nội không rành lướt mạng, ông có Weibo nhưng mỗi ngày đăng nhập cũng chỉ theo dõi Weibo của cháu gái, vì thế ông cũng không biết nữ chính còn lại của phim này là ai.

Ông chỉ thấy cháu mình đăng Weibo, vai diễn của con bé là Khương Sơ, còn đạo diễn là Châu Minh Khiêm.

“Vậy ông sẽ đến thăm con mỗi ngày rồi mang kem cho con ăn nhé.”

Thẩm Đường, “Nhất định rồi ạ.”

Cô giơ ấm trà trong tay lên.

Ông cụ phất tay, ý bảo cô mang lên cho Tạ Quân Trình.

Nghĩ đến chuyện cháu gái có thể ở nhà thêm mấy tháng, ông đứng tại chỗ bật cười.

Nhà nghỉ của gia đình anh Thẩm đang sửa sang lại, chuẩn bị chào đón mùa cao điểm du lịch hè.

Không có khách du lịch thuê phòng nên càng tiện cho cô hơn, ra vào tự do.

Phòng “VIP” của Tạ Quân Trình nằm trên tầng ba, bên ngoài còn có một cái ban công nhỏ, anh đang ngồi bên bàn nhâm nhi trái cây, phóng tầm mắt ra ngoài bãi biển phía xa.

Thẩm Đường gõ cửa bước vào, đặt bình trà lài lên bàn gỗ.

Tạ Quân Trình ngoái đầu lại nhìn cô, “Giải thích với Tưởng Thành Duật rồi chứ?”

Thẩm Đường “Ừ” một tiếng, bước ra ban công, đưa mắt nhìn theo ra ngoài bờ biển.

“Chắc anh ta tức dữ lắm hả?”

“Ừ, còn bảo em quay về với anh ấy.”

“Ồ.” Tạ Quân Trình lột vải, “Thế em trả lời anh ta thế nào?”

“Đàn một khúc cho anh ấy nghe.”

Tạ Quân Trình nghiêng đầu, đang định hỏi cô đàn bài gì, nhưng anh chợt sững người, “Em khóc cái gì?”

Anh thở dài, “Nếu em muốn quay lại với anh ta thì cứ đồng ý đi.”

“Không liên quan đến anh ấy.” Thẩm Đường lau nước mắt, “Em đang nghĩ đến bệnh tình của ông nội, bác sĩ nói tình huống không mấy lạc quan.” Nghĩ đến vẻ mặt nghĩ mình không còn lại bao nhiêu thời gian của ông là cô lại thấy đau lòng.

Ông nội không yên lòng về cô.

“Ông muốn em ở nhà, nhưng cũng sợ em ở nhà.”

Tạ Quân Trình đưa trái vải vừa lột vỏ sang cho cô, dù là người dẻo mồm như anh cũng không biết phải nói gì vào lúc này.

Anh nhìn bọt biển trắng xóa trên từng ngọn sóng ngoài khơi, “Cảnh biển ở đây cũng đẹp lắm, hồi nhỏ ngày nào em cũng đứng đây ngắm biển hay sao?”

Thẩm Đường chỉ xuống ven đường bên dưới, “Em ngồi ở chỗ đó ngắm biển.”

Tạ Quân Trình lại lột một trái vải cho cô, Thẩm Đường lắc đầu, “Nhiều calo lắm.”

“Đến lúc này rồi mà em còn muốn giảm béo ư.” Tự anh ăn hết.

“Chờ em quay xong bộ phim này thì đến đảo của anh chơi đi, bình minh với hoàng hôn đẹp hơn ở đây nhiều.”

Thẩm Đường đã từng đến hòn đảo của anh, “Không đi đâu, chán lắm, nó chỉ là hòn đảo hoang thôi.”

Tạ Quân Trình thành công chuyển sự chú ý của cô, “Bây giờ đã thay đổi nhiều rồi, anh đã cải tạo lại, trên đảo đã có người ở, còn trồng rất nhiều lương thực, cũng đã cải tạo lại đường núi luôn rồi.”

“Có cả lương thực ư?”

“Ừ, cái gì cũng có, hoàn toàn có thể tự cung tự cấp.”

Thẩm Đường bắt đầu có hứng thú, “Được đấy, chờ khi nào em rảnh đã. Còn năm nay em phải ở nhà với ông nội.”

Chủ đề lại vòng trở về.

Tạ Quân Trình lại tiếp tục chuyển chủ đề, “Vải ngon đấy, em mua ở đâu thế?”

Thẩm Đường, “Ở tiệm trái cây.”

Tạ Quân Trình bật cười, bị miếng vải làm nghẹn họng.

Anh quay vào phòng, rót tách trà lài.

“Chừng nào anh về?” Thẩm Đường theo anh đi vào phòng.

Tạ Quân Trình ngắm cô một lúc, “Mới đến ngày đầu mà đã đuổi anh đi rồi à?”

Thẩm Đường biết anh cố ý đến thăm ông nội, “Em sợ làm chậm trễ công việc của anh.”

“Không sao, có Thượng tổng trấn giữ, anh chỉ phụ trách lộ mặt làm quen với một số người thôi.” Tạ Quân Trình uống hết nửa tách trà, “Chắc là anh sẽ ở lại đây thêm một thời gian, bởi vì có một vài khách hàng ở Thâm Quyến nên đến tối anh sẽ về đây ngủ.”

Thẩm Đường cũng mặc anh.

Trong phong bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ rì rào bên ngoài cửa sổ.

Không biết cô bây giờ đang ở ngoài bờ biển ngắm biển hay là đang đánh đàn, Tưởng Thành Duật châm điếu thuốc, nghĩ xem Thẩm Đường đang làm gì ở thôn Hải Đường xa xôi kia.

Cô kiên quyết không muốn quay về bên anh.

Cuộc họp vẫn còn đang được tiếp tục ở bên trong, anh ra ngoài cũng được một lúc rồi.

Tưởng Thành Duật dập tắt điếu thuốc, cô nói dây dưa với anh làm ảnh hưởng đến công việc của mình, chẳng lẽ anh thì không ư?

Quay lại phòng họp, Tưởng Thành Duật đọc lướt nội dung tóm tắt cuộc họp của thư ký, “Vẫn chưa thảo luận phương án hợp tác với MK à?”

Những người khác giữ im lặng, không phải chính anh đã bác bỏ phương án hợp tác kia sao?

Tưởng Thành Duật đưa sổ ghi chép cuộc họp lại cho thư ký, “Ngày mai mở họp thảo luận lại vấn đề này.”

Sau khi tan họp, Tưởng Thành Duật nhận điện thoại của Lục Tri Phi, cô ta hẹn anh tối nay gặp nhau.

Lục Tri Phi đi thẳng vào vấn đề, “Cùng nhau ăn tối đi.”

“Có chuyện gì?” Tưởng Thành Duật chẳng có tâm trạng đi ăn tối cùng ai cả.

Lục Tri Phi, “Em đã giải quyết ổn thỏa chuyện hôn nhân của chúng ta, sau này người lớn hai bên sẽ không nhắc đến chuyện này nữa. Không phải anh nên mời em một bữa sao?”

Tưởng Thành Duật không hề cảm kích, “Cô có giải quyết hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Nếu tôi muốn kết hôn, thì dù tôi muốn cưới người nào cũng sẽ không có ai cản được. Quyền quyết định đều nằm trong tay tôi.”

“Nhưng nếu nhà họ Tưởng và bác Tưởng buộc anh phải kết hôn, chẳng phải sẽ khiến anh đau đầu ư, nói không chừng còn trở mặt với người nhà. Lần này thì tốt rồi, sau này anh sẽ không thấy phiền lòng khi về nhà ba mẹ nữa, cũng không sợ bác Tưởng lải nhải bên tai. Tính ra vẫn có lợi cho anh mà, không phải sao?”

Tưởng Thành Duật cân nhắc một lát, “Cô chọn địa điểm đi.”

Lục Tri Phi tìm bạn hỗ trợ đặt giúp mình một nhà hàng có view 270 độ. Đây cũng là lần đầu tiên cô ăn cơm cùng Tưởng Thành Duật kể từ sau khi tỏ tình với anh thất bại.

Trước đây, khi cô chưa tỏ tình, anh vẫn không có người con gái nào, khi ấy cô ta vẫn còn một chỗ đứng bên cạnh anh, về sau cảnh còn người mất.

Cô ta đến khách sạn trước giờ hẹn hai mươi lăm phút, Tưởng Thành Duật cũng không đến trễ lắm.

“Em cứ tưởng phải ngồi chờ anh một lúc.”

“Hôm nay không kẹt xe.” Tưởng Thành Duật đưa áo vest cho nhân viên phục vụ, sau đó ngồi xuống đối diện cô ta.

Thỉnh thoảng Lục Tri Phi mới đến nhà hàng này nên vẫn chưa quen đồ ăn ở đây, cô ta cúi đầu nghiên cứu menu.

Biết rõ khẩu vị và sở thích của anh, Lục Tri Phi không hề khách sáo, “Em gọi món cho anh luôn nhé.”

Tưởng Thành Duật, “Đừng gọi tôm rang ngũ cốc.”

Lục Tri Phi ngẩng đầu cười, “Cũng không dễ gì, rốt cuộc anh cũng ngán món đó rồi.”

“Không phải ngán.” Tưởng Thành Duật hớp vài ngụm nước, “Thẩm Đường từng làm món này mấy lần nên tạm thời tôi không muốn ăn nữa.”

Lục Tri Phi gật đầu, “Vậy thì chọn món khác.”

Cô ta chọn vài món chưa từng ăn, hẳn là không giẫm vào cấm địa của anh, sau đó khép menu lại.

Nhân viên phục vụ rời khỏi phòng.

Đã lâu rồi Lục Tri Phi không có tâm trạng để ngắm nhìn cảnh đêm Bắc Kinh, không biết có phải do đêm nay có sự hiện diện của anh hay không mà thành phố rực rỡ ánh sao này bỗng chốc trở nên tráng lệ đến thế.

Cô ta vẫn chờ Tưởng Thành Duật hỏi mình giải quyết chuyện hôn sự thế nào, nhưng anh chỉ ngồi đó uống nước lọc như đang thưởng thức một ly rượu vang, không có ý muốn trò chuyện, vốn cũng chẳng có hứng thú.

Hôm nay anh đến đây chỉ để mời khách, những chuyện liên quan đến quá khứ đều được xóa bỏ.

Khi vừa bước qua tuổi hai mươi, cô ta đã biết chồng tương lai của mình chính là Tưởng Thành Duật.

Đây là ý của người lớn gia đình hai bên, vì lợi ích giữa hai nhà có liên hệ mật thiết với nhau, nếu rút dây là động rừng. Mà khi đó quan hệ giữa cô ta và Tưởng Thành Duật không tệ, thế nên càng khiến quyết tâm liên hôn của hai nhà thêm kiên định hơn.

Nhưng có một điều ngoài ý muốn chính là, Tưởng Thành Duật có tính phản nghịch, anh đã chôn chặt suy nghĩ không kết hôn vào lòng ngay từ khi đó.

Dứt khoát đến nỗi anh chẳng thèm yêu ai.

Vô tình vô cảm, không có bất cứ uy hiếp nào để người ta nắm thóp.

Gia tộc họ Tưởng có hai người con không nghe lời gia đình, nam thì cưới một cô gái gia cảnh bình thưởng, nữ thì lấy một chàng trai gia cảnh cũng chẳng có gì đặc biệt, tuy bây giờ cũng đã có con, nhưng hai cuộc hôn nhân ấy vẫn chưa được nhà họ Tưởng chấp nhận.

Lúc đó, hai người này ầm ĩ với nhà đình rất căng thẳng, phải nói là gà bay chó sủa.

Vô hình trung, những chuyện này càng ảnh hưởng đến suy nghĩ không kết hôn của Tưởng Thành Duật.

Nhận lợi ích từ gia tộc nhưng lại không muốn hy sinh tình cảm của mình, người lớn Tưởng gia sẽ không cho phép có chuyện này xảy ra.

Ngay cả anh trai và chị dâu của Tưởng Thành Duật cũng là liên hôn, nhưng may mắn thay, hai người đều yêu nhau.

Bác gái khá nuông chiều con trai, nhưng bác trai lại có tư tưởng kiểu cũ. Mặc dù hiện giờ Tưởng Thành Duật không muốn kết hôn, song, đến một độ tuổi nhất định, anh vẫn phải chấp nhận một cuộc hôn nhân do gia đình sắp xếp.

Lúc ấy cô ta cũng có phần may mắn, nghĩ rằng có lẽ mình cũng sẽ giống như chị dâu của Tưởng Thành Duật, may mắn có được tình yêu trước khi hai người kết hôn. Cô ta còn cho rằng mình có một vị trí đặc biệt ở trong lòng Tưởng Thành Duật, nhưng đó không phải là tình yêu.

Sau khi tỏ tình thất bại, tuy cô ta và Tưởng Thành Duật không còn liên lạc với nhau, nhưng trong lòng vẫn không từ bỏ được suy nghĩ kết hôn với anh.

Giống như Điền Thanh Lộ vậy, dù không giành được tình yêu của Nghiêm Hạ Vũ, nhưng cô ta vẫn nhận được một cuộc hôn nhân, về lâu về dài ắt hẳn sẽ có tình cảm.

Tuy nhiên, Tưởng Thành Duật lại không phải là Nghiêm Hạ Vũ.

Ngay cả Thẩm Đường yêu anh suốt ba năm mà anh còn không thể cho cô một cuộc hôn nhân thì đừng nói chi là cô ta.

Thế là Lục Tri Phi quyết định thay đổi chiến thuật tranh thủ tình cảm của anh, từ bỏ thế mạnh duy nhất của mình, đó chính là liên hôn.

Nếu không, cô ta sẽ càng lúc càng đẩy Tưởng Thành Duật ra xa mình hơn.

Khi nghe cô ta nói mình không muốn gả cho Tưởng Thành Duật, người trong nhà liền vỡ trận trong chớp mắt.

Thái độ của Lục Tri Phi vô cùng kiên quyết, nếu bọn họ cứ một hai bắt cô ta lấy Tưởng Thành Duật, bọn họ sẽ không còn được nhìn thấy cô ta nữa.

Ông nội bắt đầu sợ hãi, sợ cháu gái làm chuyện cực đoan, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ. Nhưng ông tức giận tuyên bố rằng, sau này sẽ không quan tâm đến Lục Tri Phi nữa.

Là Tưởng Thành Duật không nể mặt cô ta trước, tuyên bố không muốn kết hôn, nên sau khi người lớn bên Tưởng gia biết quyết tâm của cô ta thì cũng không nói gì thêm.

Dĩ nhiên, người lớn hai bên vẫn không cam lòng.

Không có mối liên hôn ràng buộc, có lẽ cô ta và Tưởng Thành Duật sẽ có một cái kết khác.

Lục Tri Phi chống cằm, uống nước lọc giống anh, “Nói thật lòng, lúc trước em vẫn nghĩ anh rất yêu Thẩm Đường, bởi vì hai người yêu nhau cũng đã hơn ba năm rồi.”

Đó cũng là ba năm đau khổ nhất của cô ta, mỗi ngày đều mong ngóng hai người bọn họ chia tay.

“Mấy bữa trước em có gặp Thẩm Đường ở một bữa tiệc.”

Vừa nhắc tới Thẩm Đường, Tưởng Thành Duật liền ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

“Bữa đó bọn em có trò chuyện với nhau vài câu, trông cô ấy rất thoải mái, điềm tĩnh, biết mình muốn cái gì, em còn kém xa cô ấy. Tối đó em về nhà đã suy nghĩ rất lâu, sau đó quyết định không nên dùng hôn nhân để trói chặt anh.”

Dứt lời, Lục Tri Phi nở nụ cười, “Dĩ nhiên, cũng không hẳn sẽ trói được.”

Tưởng Thành Duật không tiếp lời, tự châm nước cho mình.

Nước trong ly của Lục Tri Phi cũng không còn nhiều, cô ta đưa ly sang.

Tưởng Thành Duật lại giúp cô ta rót thêm nửa ly nước.

Lục Tri Phi không nhắc đến chủ đề hôn nhân mà anh bài xích nữa, cũng không tìm hiểu tình huống giữa anh và Thẩm Đường hiện tại là thế nào, cô ta nhắc đến cháu gái của anh, “Nghe mẹ em nói nghỉ hè này Tranh Tranh sẽ đến đài truyền hình thực tập, hơn nữa còn là chỗ thực tập do con bé tự mình tìm. Tranh Tranh nay đã trưởng thành rồi.”

Tưởng Thành Duật, “Ừ, con bé muốn làm phóng viên.”

“Tốt thật, có thể làm chuyện mình thích.” Lục Tri Phi cảm thán, “Không giống em, cứ phải sống theo cách mà mẹ em muốn, ngoại trừ biết kiếm tiền ra thì em chẳng biết rốt cuộc mình thích cái gì. Thi đại học nào là ý của mẹ em, học ngành nào là quyết định của ông nội, em xin vào Oxford cũng là để khiến bọn họ hãnh diện.”

Tưởng Thành Duật đáp, “Ba mẹ tôi và anh trai, chị dâu cũng đã mất rất nhiều năm mới tiếp nhận chuyện Tranh Tranh chỉ là một đứa trẻ bình thường, không có chí hướng lớn.”

Lục Tri Phi tiếp lời, “Có phải là vì chuyện này nên anh mới không muốn có con không?” Vì dù sao không ai dám cam đoan IQ và năng lực của anh sẽ hoàn toàn được di truyền cho con mình.

Có lẽ cũng sẽ giống như Tranh Tranh.

Tưởng Thành Duật thản nhiên đáp, “Tôi không nghĩ nhiều đến thế, đã không kết hôn thì lấy đâu ra con cái.”

Lục Tri Phi đặt ly nước xuống, trải khăn ăn ra, “Anh không muốn kết hôn là do vẫn chưa có người bước vào lòng anh thôi. Chờ đến khi anh yêu một người rồi, anh sẽ muốn cùng cô ấy xây dựng một gia đình cùng với những đứa trẻ.”

Tưởng Thành Duật hờ hững ừm một tiếng.

Cũng có thể.

Nhưng ít nhất là vào lúc này, anh vẫn không muốn trói buộc bản thân vào chuyện cưới xin.



Đầu tháng Năm, đoàn làm phim Đầu hạ năm ấy xuất phát đến thôn hải Đường, Tạ Quân Trình quay về Bắc Kinh. Anh ở lại đây cũng đã hơn ba tuần, phần lớn thời gian đều cùng ông nội ra ngoài tản bộ.

Mà cô đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Tưởng Thành Duật.

Ông nội biết chuyện Trần Nam Kính là nhà sản xuất của Đầu hạ năm ấy là do nghe người trong thôn nhắc tới, họ nói đạo diễn họ Trần vô cùng nổi tiếng cũng đến thôn của bọn họ.

“Đường Đương, sao con… con…” Ông cụ nói năng lộn xộn.

Thẩm Đường cầm tay ông nội, “Được rồi, được rồi mà, không nói mấy chuyện này nữa, đây không phải là chuyện tốt sao ông.”

Ông nội thở dài một hơi, “Trần Nhất Nặc cũng đóng phim này đúng không? Con ngốc rồi à, sao lại để bản thân chịu uất ức như thế?”

“Không có mà ông.” Thẩm Đường trấn an ông nội, “Bình thường bọn con cũng hay gặp nhau trong các sự kiện, Trần Nhất Nặc cũng tốt lắm ông ạ.”

Lòng ông cụ ngổn ngang trăm mối, vì để ông nhìn thấy Trần Nam Kính mà cháu gái của ông phải chịu ấm ức như thế.

“Ngày mai khai máy, hẳn là Trần Nam Kính sẽ đến thôn Hải Đường. Ông nội à, con đàn cho ông nghe nhé.” Cô ngồi xuống trước cây đàn, không muốn nhớ lại mấy chuyện rối loạn ấy nữa.

Nhưng tiếng đàn cũng không tài nào xua được những tổn thương kia.

Sập tối, Thẩm Đường đưa ông cụ ra ngoài sân hóng gió biển.

Trong lòng có tâm sự nên khi nói chuyện cũng không thể tập trung.

“Ông nội, con đi nghịch nước nhé.”

“Đi đi, đừng đi xa quá nhé.”

Thẩm Đường xoay người, túm váy lên.

Ông nội ngồi trước cửa nhà nhìn cháu gái đi về phía bãi cát, bóng người màu trắng vốn còn đang rất rõ ràng, nhưng sau khi cô lẩn vào trong đám đông, ông không thể nhận ra nữa.

“Ba, chúng ta ra ngoài bãi biển chơi đi, nhiều người quá.”

“Con đi đi, ba mang giày da không tiện xuống nước.”

Ven đường có hai cha con đang nói chuyện với nhau, ông nội nghe tiếng nên vô thức nhìn sang.

Hai người kia đều mang kính râm, cô nhóc kia còn đội mũ che nắng. Chỉ nghĩ là khách du lịch nên ông cụ không để trong lòng.

Trần Nhất Nặc mang giày sandal nên nhấc chân chạy thẳng ra bờ biển.

Trần Nam Kính nhìn lướt qua một ông cụ đang ngồi ven đường, cố gắng khớp lại hình ảnh ba mình trong trí nhớ và ông cụ trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không khớp được.

Ba đã già đến mức ông ta không nhận ra.

Cảm giác có người vẫn đang nhìn mình, ông nội bất chợt quay đầu lại.

Trần Nam Kính đi về phía ông cụ, nhưng ông vẫn chưa nhận ra đó là con trai mình.

Ông cụ tưởng khách ở trọ, chỉ cánh cửa nhà nghỉ, “Lối vào bên kia, không biết có còn phòng không.” Nhà nghỉ đã được sửa xong, mấy hôm nay đã bắt đầu kinh doanh.

Giọng nói này vô cùng quen thuộc.

Trần Nam Kính ngồi xổm xuống, tháo kính râm ra.

Ông nội sững người, tuy trên TV và ngoài đời có hơi khác nhau, nhưng dáng vẻ lại giống đến bảy, tám phần, “Nam Kính ư?”

“Ba, là con đây,” Cổ họng Trần Nam Kính như vừa giội nước sôi, đau rát khó chịu.

Ông cụ cười, tay chân lúng túng.

“Hôm nay đến rồi à.”

Trần Nam Kính gật đầu, “Con phải ở lại thôn Hải Đường tầm một tháng.”

Ông nội kéo ghế gỗ sang bên cạnh, cái ghế phơi nắng phơi sương hết ngày này đến ngày khác nên lớp sơn cũng đã tróc ra.

Ông cụ dè dặt lấy tay lau lau mặt ghế, “Con ngồi đi.”

Trong lòng Trần Nam Kính không biết phải diễn tả thế nào, ông ta ngồi xuống cạnh ba mình, lại đeo kính râm lên.

“Đường Đường ở nhà hả ba?”

“Đang nghịch nước ngoài kia.”

Bầu không khí lại trở nên yên lặng.

Lúc trước khi nói chuyện điện thoại cũng không biết nói gì, bây giờ gặp mặt càng khó mở lời.

Trần Nam Kính chợt nhớ ra, “Ba, vết thương trên cánh tay của Đường Đường là sao thế?”

Ông nội im lặng, “Hồi nhỏ con bé hỏi ba, khi nào ba mẹ đến thăm nó. Ba nói với nó rằng, chờ hai đứa kết thúc công việc sẽ đi máy bay đến thăm con bé. Ba chỉ nói như thế, nhưng con bé lại nhớ mãi không quên. Kể từ lúc đó, cứ mỗi lần có máy bay bay ngang qua, nó sẽ ngẩng đầu lên nhìn. Hôm đó con bé ra biển với ba, vì ngẩng đầu nhìn máy bay quá chăm chú nên bất cẩn hụt chân té xuống khoang thuyền, đúng lúc mỏ neo đặt trong đó.”

Dứt lời, hai cha con cùng nhìn về phía bờ biển, trước mắt dần trở nên mơ hồ.

Mãi đến khi trời tối mà Thẩm Đường vẫn chưa quay về.

Ông ta biết mình không đợi được cô, có lẽ cô đã nhìn thấy ông ta ở trên bờ, cho nên cố gắng tránh mặt đi.



Hôm sau, Đầu hạ năm ấy chuẩn bị lễ khai máy.

Nhóm sản xuất đều đến đông đủ, ngay cả Phàn Ngọc cũng lộ diện.

Con gái và cháu trai đều ở đoàn làm phim, ông xã cũng có mặt, bà ta đến cũng không ai thấy bất ổn.

Ngoại trừ đạo diễn Châu Minh Khiêm và nam chính Cố Hằng, Thẩm Đường chưa bao giờ nể mặt những người khác.

Trong phim này, cô và cháu trai của Phàn Ngọc có một cảnh diễn cùng nhau.

Bên cạnh không có ai, Phàn Nhất Thước nhỏ giọng cảnh cáo, “Đừng có mà phách lối, đừng nghĩ có dượng tôi ở đây thì cô bình an vô sự. Ngày tháng chỉnh đốn cô vẫn còn ở phía sau đấy. Cô có biết vì cô nhận vai này mà đã khiến bác gái tôi suýt nữa nằm viện hay không? Ngay cả thể diện cũng không cần, tôi chưa thấy đứa con gái nào mặt dày như cô cả.”

Thẩm Đường không hề tỏ ra tức giận, cô khẽ nhếch môi, “Thế à, anh chưa thấy là do anh kiến thức hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng. Còn nữa, chờ đến khi cô anh nằm viện lần nữa thì hãy nói với tôi, nếu không tôi nghe cũng chưa hả giận.”

Phàn Nhất Thước suýt nữa là nhồi máu não.

Thẩm Đường mặt lạnh rời đi.

Bầu không khí trong đoàn làm phim trở nên vừa ngột ngạt vừa quỷ dị.

Châu Minh Khiêm đích thân đi tìm Trần Nam Kính, mời ông ta một điếu thuốc, “Dì Phàn định thường trú trong đoàn làm phim luôn ư?”

Trần Nam Kính xua tay, không muốn hút thuốc, “Bà ấy bảo ở đây một tuần xem tình hình của Nhất Nặc thế nào. Cuối tuần Bắc Kinh có việc, chắc chắn bà ấy sẽ trở về.”

Châu Minh Khiêm cười “ha ha” mấy tiếng, chẳng còn sức để mỉa mai.

“Nguyên dàn diễn viên chỉ có mỗi Thẩm Đường là con vừa nhìn đã nhắm trúng, cũng vì Thẩm Đường nhận vai Khương Sơ nên Cố Hằng mới đồng ý nhận phim này, nếu không thì có tìm anh ta cũng vô dụng. Lúc dì Phàn ký hợp đồng với những người khác, Cố Hằng đã chuẩn bị từ chối nhận phim.”

Anh ta từ từ nhả khói, “Thẩm Đường và Cố Hằng là nghiêm túc đóng phim. Chú nói lại với dì Phàn rằng, đừng vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến đoàn phim chướng khí mịt mù. Cũng đừng để con điên lên, nếu không con sẽ đình công, ai thích làm đạo diễn thì cứ làm. Trong đoàn làm phim của con, ai không nghe lời con thì cút hết, bất kể đó là ai.”

Ý là, bao gồm luôn cả chú.

Trần Nam Kính liếc anh ta, “Đừng có không biết lớn nhỏ như thế.”

Châu Minh Khiêm lầm bầm, “Con không nói đùa với chú đâu. Tốt nhất là đừng để con phát hiện ra ba cái thủ đoạn cố ý gây khó dễ, ngấm ngầm ngáng chân này.”

Trần Nam Kính không nói thêm gì nữa.

Châu Minh Khiêm ném tàn thuốc đi, triệu tập nhóm chủ chốt đến họp.

Mãi đến ngày thứ tám, Phàn Ngọc vẫn chưa chịu rời khỏi đoàn làm phim.

Châu Minh Khiêm sầm mặt, nhưng không dám nhiều lời.

Hôm nay là cảnh quay giữa Thẩm Đường và Phàn Nhất Thước. Trong kịch bản, nhân vật do Phàn Nhất Thước thủ vai nổi giận đùng đùng đến tìm Thẩm Đường tính sổ, hắn ta bóp cổ cô kéo ập lên tường, uy hiếp cô phải từ bỏ kế hoạch xây dựng nhà máy.

Châu Minh Khiêm giải thích cảnh quay cho bọn họ, anh ta tự mình làm mẫu, để Phàn Nhất Thước bóp cổ anh ta, “Cậu không cần dùng sức ở tay, mà phải làm sao cho cơ bắp trên cánh tay căng ra, quan trọng vẫn là ánh mắt của cậu. Đúng rồi, lực thế này là ổn, con gái người ta không chịu nổi sức mạnh của cậu đâu.”

Nhân viên trang điểm đang dặm lại phấn, chỉnh lại tóc tai cho Thẩm Đường.

Phân cảnh ngày hôm nay là một trong những cảnh bộc phát mâu thuẫn của toàn bộ phim. Trần Nam Kính ngồi trước màn hình giám sát, vừa ngồi xuống ông ta liền bất động nhìn chằm chằm Thẩm Đường trên màn hình giám sát.

Phàn Ngọc âm thầm trừng mắt nhìn Trần Nam Kính, chỉ cần có cảnh quay của Thẩm Đường, trong mắt Trần Nam Kính chẳng còn chứa được ai khác.

“Mẹ, mẹ trừng ba con làm gì, hai người cãi nhau à?” Trần Nhất Nặc bắt gặp hành động vừa rồi của mẹ mình.

“Không có gì, bất đồng ý kiến trong công việc, ông ấy không chịu nhường mẹ.” Phàn Ngọc cười, trước mặt con gái, bà ta không thể lộ ra cảm xúc của mình.

Ở bên kia, Châu Minh Khiêm đã giải thích ổn thỏa, Thẩm Đường cũng đã trang điểm xong.

Tiếng clapboard đóng xuống.

Thẩm Đường không biết vừa nãy Châu Minh Khiêm làm mẫu cho Phàn Nhất Thước mạnh yếu ra sao, nhưng bây giờ Phàn Nhất Thước một tay nắm bả vai cô, một tay bóp cổ cô kéo từ hành lang đi vào văn phòng, trong lúc lôi kéo, cô còn làm rơi cả giày.

Bên trong kịch bản không có chi tiết rơi giày này.

Tuy bị bóp cổ đến nghẹt thở, nhưng cô rất hài lòng với chi tiết rơi giày này.

Như thế thì mới có cảm giác lực kéo mạnh, tạo hiệu ứng chân thật.

Đạo diễn không hô cắt, máy quay vẫn tiếp tục.

“Khương Sơ, rốt cuộc thì cô muốn gì? Có phải cô dồn tôi vào chỗ chết cô mới chịu được đúng không?”

Tiếng loảng xoảng vang lên.

Đầu Thẩm Đường bị đập vào tường, Phàn Nhất Thước dùng hết sức bóp chặt cổ cô.

Cả người cô như dán chặt trên tường, hai chân bị Phàn Nhất Thước giữ chặt, không thể nhúc nhích.

Thẩm Đường ra sức giãy giụa nhưng vô dụng.

Cảm giác ngạt thở càng lúc càng tăng lên, cô cứ ngỡ như mình sắp chết đến nơi rồi.

Thẩm Đường đã hiểu, Phàn Nhất Thước đang lấy việc công trả thù riêng, đây là cách chỉnh cô mà hắn ta đã nói.

Xem ra hắn ta cũng tốn không ít công sức, động tác và lời thoại giống hệt trong kịch bản, không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Theo như kịch bản, lúc này chủ nhiệm văn phòng nghe thấy động tĩnh sẽ từ phòng bên cạnh chạy tới.

Phàn Nhất Thước quay đầu nhìn người đang chạy đến, hắn ta đang cố nói tiếp lời thoại, nhưng ngay khi hắn ta buông lỏng động tác, Thẩm Đường tìm được cơ hội phản kích, cô cố rút chân ra, dùng hết sức bình sinh dồn lên phần đầu gối, thúc mạnh vào người hắn ta.

Tiếng thét thảm thiết vang vọng cả văn phòng.

Phàn Ngọc đứng bật dậy, Trần Nhất Nặc lại kéo bà ta ngồi xuống, “Mẹ ơi, anh họ cố ý thét lên đó, bọn họ đang diễn mà, mẹ lo cái gì.”

Chủ nhiêm văn phòng tiếp tục phân cảnh tiếp theo, đẩy Thẩm Đường ra, “Cô là con gái không phải là đối thủ của anh ta đâu. Nếu đánh nhau thật thì chỉ có cô chịu thiệt thôi. Cô mau đi đi.”

Còn ông ta ở lại xử lý cục diện.

“Cắt!”

Cảnh phim vừa được thông qua, cảm xúc và diễn xuất của mọi người đều vượt ngoài mong đợi của Châu Minh Khiêm.

Nhưng sau khi hô cắt, Phàn Nhất Thước vẫn còn nằm sấp trên mặt đất rên rỉ đau đớn. Hắn ta đưa tay gọi quay phim, “Gọi 120 đi, tôi không chịu nổi nữa rồi.” Trên trán hắn ta rịn ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Đến lúc này, ngoại trừ Thẩm Đường ra, tất cả những người còn lại mới phản ứng lại, vừa nãy Phàn Nhất Thước té xuống tự nhiên như thế, không có dấu vết diễn xuất, hóa ra là không phải diễn mà hắn ta đau thật nên mới té xuống.

Mà dấu tay và dấu hằn trên cổ Thẩm Đường hiện rõ ràng khiến mọi người giật cả mình.

Hai người này đã nhập vai.

Không ít nhân viên công tác tại trường quay đều nghĩ thế.

Diễn viên chuyên nghiệp thì đúng khác hẳn, dám liều mạng đến vậy. Vừa nãy khi Thẩm Đường bị bóp cổ rồi bị lôi vào phòng, lúc đầu cô đụng vào vách tường, bọn họ đứng xem thôi mà cũng thấy đau dùm cô.

Thợ quay phim đã gọi 120.

Vệ sĩ thấy vết bầm và dấu tay trên cổ Thẩm Đường cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra, anh ta nhanh chóng bước vào phòng, nắm cổ tay của Phàn Nhất Thước vờ như đang quan tâm vết thương của hắn ta, “Để tôi xem anh bị thương thế nào.”

Phàn Nhất Thước có cảm giác cổ tay mình như sắp đứt lìa ra, đau đến toát mồ hôi lưng.

Ngay sau đó, vệ sĩ lẳng lặng buông tay hắn ta ra.

Anh ta biết chút kiến thức y học, nói với Châu Minh Khiêm, “Có lẽ là không cẩn thận làm tổn thương tới tỳ rồi, tỳ của anh ta hơi yếu.”

Phàn Nhất Thước đau đến mức không nói nên lời, tên vệ sĩ này dám đổi trắng thay đen, cái gì gọi là tỳ hắn ta yếu, la do con nhỏ Thẩm Đường kia ra tay ngay chỗ hiểm của hắn ta.

Nhưng Phàn Nhất Thước lại đuối lý, trước mắt chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Châu Minh Khiêm làm đạo diễn đã nhiều năm nên có chuyện nào mà chưa từng thấy qua, anh ta dặn dò trợ lý xử lý mọi chuyện.

Rất nhanh, nhân viên trong đoàn phim đều trở lại trạng thái việc ai nấy làm.

Trần Nam Kính không rảnh quan tâm vết thương Phàn Nhất Thước thế nào, ông ta bước nhanh đến chỗ Thẩm Đường, “Con có đau không?”

“Không chết được.” Thẩm Đường cầm điện thoại chụp lại vết bầm trên cổ mình để lưu lại chứng cứ.

Nếu sau này Phàn Nhất Thước tố cô cố ý làm tổn thương hắn ta, cô còn có chứng cứ để bật lại anh ta.

Trong thôn có bệnh viện, chưa được vài phút, xe cứu thương đã chạy đến.

Khi Phàn Ngọc đi lướt qua người Thẩm Đường, ánh mắt ấy như muốn băm vằm cô ra thành từng mảnh. Bà ta không ngờ con nhỏ này lại ra tay ác như vậy, suýt nữa đã khiến Phàn Nhất Thước bị phế đi.

Thẩm Đường không thèm chớp mắt, nhận khăn lụa từ tay trợ lý, quấn quanh cổ che đi vết bầm.

“Chị Đường, chị có đau không?” Hốc mắt trợ lý đỏ hoe.

“Không sao đâu, bây giờ thì không sao rồi.” Cô nhìn trợ lý, “Em đừng khóc, chị đâu có bị thiệt thòi, ngược lại còn lời nữa kia.”

Màn hình điện thoại chợt hiện lên có người gọi đến.

Hơn một tháng không liên lạc, ấy thế mà hôm nay Tưởng Thành Duật lại gọi điện cho cô.

Thẩm Đường tìm một góc yên tĩnh để nghe máy, “A lô.”

Giọng Tưởng Thành Duật khàn khàn như vừa mới tỉnh ngủ, “Em đang quay phim à?”

“Ừ, có chuyện gì thế?”

“Không có gì, vừa nãy anh ngủ trưa thì mơ thấy em, nghe tiếng em cứ gọi tên anh mãi, nhưng xung quanh lại tối đen như mực nên anh không nhìn thấy em đâu.” Sau khi Tưởng Thành Duật thức dậy vẫn còn nghĩ về cô, anh sợ cô lại có mâu thuẫn với người trong đoàn, “Em không sao chứ?”

Gió quá lớn nên đã xua tan nỗi nhớ nhung.

“Không sao, quay phim thì có chuyện gì được chứ.” Khăn lụa trên cổ bị gió thổi tung ra, Thẩm Đường đưa tay chặn lại, “Sau này nếu không phải có chuyện gì quan trọng thì đừng liên lạc nữa. Lần sau nếu anh gọi nữa thì em sẽ không nhận máy đâu.”

“Ừ.” Tưởng Thành Duật khẽ ngừng lại, “Cái tính kia của em khiến anh không tài nào yên lòng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.